Xuyên Thành Giáo Viên Chủ Nhiệm Của Chồng

chương 13: ai động người đấy là chó nhỏ :)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bên ngoài đã tối om, Chu Thành Ngộ ngồi ở vị trí của Lê Nhược chờ đợi.

Phòng làm việc rất an tĩnh, giáo viên Anh ngữ đang sửa bài thi, thỉnh thoảng có tiếng lật bài soạt soạt.

Chu Thành Ngộ lấy ra bài tập ngày hôm nay bắt đầu làm, đã hơn giờ rồi, Lê Nhược vẫn không xuất hiện.

" Chu Thành Ngộ, làm sao còn không về nhà? Trời đã tối rồi." Giáo viên Anh ngữ lúc này mới chú ý đến Chu Thành Ngộ ngồi bên cửa sổ.

Chu Thành Ngộ:" Em chờ cô Lê." Anh không dám không đợi, nếu tự tiện về nhà thì ngày mai không biết cô sẽ dùng cách gì chỉnh anh.

Giáo viên Anh ngữ:" Cô Lê của các em đã sớm về rồi, đi rất vội, có thể là bạn trai đang đợi cô.Em nhanh về đi, bên ngoài lạnh lắm."

Chu Thành Ngộ cảm giác bên ngoài có lạnh hơn nữa cũng không lạnh bằng lòng anh. Cô lại để cho anh leo cây.

Cảm tạ cô giáo Anh ngữ, anh thu thập sách vở rời phòng làm việc.

Đi tới cửa cầu thang anh vẫn không yên lòng, bởi vì Diệt Diệt thay đổi thất thường, hay là gọi điện thoại ổn thỏa một chút. Ngày mai cô sẽ không vô cớ tìm anh rầy rà.

Kết quả điện thoại bên kia truyền tới, người nhận tạm thời không liên lạc được.

Chu Thành Ngộ cho là trên lầu tín hiệu không tốt, anh xuống lầu dưới tiếp tục gọi, vẫn là câu nói kia, điện thoại cô không gọi được.

Cùng bạn trai hẹn hò nên điện thoại không gọi được.

Thế giới của người trưởng thành...

Chu Thành Ngộ đem điện thoại di động cất trong túi, ánh đèn đường màu vàng đem bóng anh kéo rất dài rất dài.

Lê Nhược ở năm , rõ ràng là mùa hè mà cô liên tục hắt hơi mấy cái.

Đoán chừng có ai ở sau lưng mắng cô. Cô ở bên này không bước ra khỏi cửa, gần đây cũng không có đắc tội ai nha.

Lê Nhược đang ở phòng khách chờ thầy giáo dạy Toán, nói nảy giờ gặp mặt, bây giờ cũng đã bảy rưỡi mà thầy còn chưa đến. Khuê mật gọi điện thoại cho cô, hỏi điện thoại cô làm sao không mở máy?

Lê Nhược đầu óc mơ hồ:"?" Nhìn lại điện thoại, cô vẫn luôn mở nha.

Khuê mật:" Mình nói là ban ngày, tiểu Giang lão sư người ta gọi cho bạn mấy lần, làm sao cũng không gọi được. Anh ta bảo hôm nay trường học họp tạm thời, đến muộn một giờ. Không gọi được cho bạn liền liên lạc với mình, để mình chuyển lời cho cậu đừng sốt ruột.

Nói xong bạn tốt lại trở về đề tài trước, hỏi cô gần đây xảy ra chuyện gì, điện thoại không phủ sóng, không phải không gọi được thì là tắt máy.

Lê Nhược không thể làm gì khác hơn là giải thích như vậy:" Có thể điện thoại bị hỏng, cậu xem bây giờ có phải gọi được rồi hay không?"

Bạn tốt bảo cô nhanh đổi điện thoại mới, còn hỏi cô lúc nào rảnh rỗi, đi nước ngoài nhìn xem, mùa xuân sang năm có kiểu mới nhất định sẽ ổn định hơn.

Lê Nhược thầm nghĩ, cô làm sao có thời gian nha, nhưng mà cũng may cô có thể mượn cớ:" Gãy chân, làm sao đi xem?"

Bạn tốt cười hắc hắc:" Mình đẩy cậu đi."

Lê Nhược:" " Được rồi, mình gần đây phải học tập cho giỏi, để cho Chu Thành Ngộ nhìn mình với cặp mắt khác xưa."

Khuê mật cảm giác Lê Nhược điên rồi. Chỉ vì ngủ cùng một người đàn ông, lại ngược đãi mình như vậy. Thành tích ban đầu của Lê Nhược ở cấp ba... thê thảm không nỡ nhìn.

Toán học thường xuyên không suy nhĩ kịp, bài thi điểm thì điểm thấp nhất của cô được điểm.

Cứ như vậy ra sức chiến đấu? Bây giờ tuổi đã cao lại còn muốn thi đại học lầ nữa?

" Chị gái à, tỉnh mộng đi."

Lê Nhược:" Không cần cậu lo!"

Khuê mật nhạo báng cô một phen, cúp điện thoại.

Lê Nhược không thích nhất là đợi người, cảm giác đang lãng phí vẻ đẹp cùng sinh mạng của mình.

Cô để cho dì giúp việc giúp cô lên lầu cầm bài thi lớp của Chu Thành Ngộ cùng bộ đề luyện tập. Lật tới bài hôm nay Chu Nghiêu Nghiêu vừa học, cảm giác giống như đang nhìn ngôn ngữ sao Hỏa, đề bài cũng không hiểu cái gì.

Lê Nhược lấy giấy ra, đem bài tập Chu Thành Ngộ ký hiệu trên sách chép lại, có một đề anh viết năm góc làm kí hiệu, nhìn qua cũng rất khó.

Mà ngay từ đầu cách làm của anh rất rườm rà, sau đó chỗ cuối cùng bên dưới bài tập lại nghĩ ra một cách mới.

Cô chép theo, ngay cả một con số anh gạch cũng chép lại nguyên si.

Một đường sao chép, khóe miệng cô không khỏi giương lên.

Bài tập này là hôm nay thầy dạy thay cho bọn họ bài về nhà. Tối nay Chu Thành Ngộ về nhà mới làm, nhưng cô đã sớm biết đáp án của anh.

Lúc giờ, Giang lão sư mới lững thững tới muộn.

Giống với bạn tốt miêu tả không khác mấy, Giang lão sư cao hơn m, bề ngoài đẹp trai, là bạn học cấp ba của khuê mật, tuổi tác xấp xỉ cô.

Bạn tốt còn nói Giang lão sư ở trường học đặc biệt được hoan nghênh, học sinh cùng phụ huynh đều thích anh, anh cũng luôn là giáo viên chủ nhiệm đứng đầu.

Chờ nhìn thấy người, Lê Nhược mới tin, tiểu Giang lão sư đặc biệt có tu dưỡng, bất kể là ngôn hành cử chỉ hay là ánh mắt, cũng có chừng mực lễ phép.

Lúc Giang lão sư đến còn áy náy liên tục, nói xin lỗi vì ngày đầu tiên đã đến trễ.

Dì giúp việc rót trà cho Giang lão sư. Giang lão sư:" Nghe bạn học tôi nói, em muốn tham gia thi vào đại học phải không?"

Lê Nhược nghiêm túc trả lời:" Ừ, trước kia học tập kém, thời gian đều hồ đồ đi qua, bây giờ muốn chứng minh mình một chút, cũng có thể."

Tiểu Giang lão sư cũng không biết Lê Nhược ở vòng bạn bè phát trạng thái, bạn học nói cho anh như này:Lê Nhược gả vào Chu gia xong rất kiềm nén, suy cho cùng học thế giới cặn bã... Cậu biết, cô ấy quyết định sống tốt thêm một lần, có thể giúp cô ấy chỉ có cậu, về sau còn xin cậu hao tổn tâm trí.

Lê Nhược hỏi:" Nghe nói anh bây giờ là chủ nhiệm lớp , tôi mỗi ngày học thêm ba giờ, có làm chậm trễ anh không?"

Giang lão sư cũng nói thật:" Bảy giờ khẳng định không tới được, tám giờ đến mười giờ thế nào?"

Lê Nhược cũng không phải thật sự muốn học thêm. Cô không có vấn đề về thời gian, chỉ muốn cho Chu Thành Ngộ ăn chút giấm mà thôi.

Hôm nay không phải giờ học chính thức, Giang lão sư đơn giản cùng cô nói một chút làm sao mới có thể học giỏi toán, sau khi trò chuyện xong, Lê Nhược thu được ích lợi không nhỏ.

Nói xong chính sự, Lê Nhược lại cùng Giang lão sư tán gẫu mấy câu.

Trò chuyện một lúc không có vấn đề gì, lúc này Lê Nhược mới nhớ tới, khuê mật cùng Chu Thành Ngộ học cùng trường, bất quá so với Chu Thành Ngộ kém một lớp, mà cô năm đó học tập kém, nên học trường tư lập.

Lê Nhược quên mất bạn tốt học lớp nào, cũng không biết Giang lão sư là bạn học cùng khuê mật lớp hay là lớp sau khi chia ban mới là bạn học.

Cô hỏi Giang lão sư, lớp học lớp nào.

Giang lão sư tên là Giang Nghĩa Thần, lớp học ban , cũng là lớp thực nghiệm.

Lê Nhược ngạc nhiên mừng rỡ, lớp một không phải ở dưới lớp một?

Lớp Chu Thành Ngộ ở tầng , mà lớp Giang Nghĩa Thần ở tầng một.

Lê Nhược bắt đầu nói tới chuyện ở cấp ba của bọn họ. Chính là mấy ngày nay phát sinh một ít chuyện lý thú, Giang Nghĩa Thần còn nhớ chuyện năm đó, hai người càng trò chuyện càng hợp ý, cảm giác mới gặp như đã quen từ lâu, trong lúc vô tình đã tới giờ.

Cho đến khi Chu Thành Ngộ trở về, bọn họ còn chưa tán gẫu xong.

Chu Thành Ngộ thấy đàn ông ngồi trong phòng khách, ngẩn ra.

Phản ứng đầu tiên chính là còn chưa đi?

Anh quét mắt đến mặt thầy giáo, thân hình cao lớn, giá trị nhan sắc còn không nhỏ?

Lê Nhược giới thiệu bọn họ với nhau, Chu Thành Ngộ khách khí cùng Giang Nghĩa Thần bắt tay. Anh không quấy rầy bọn họ, đi trên lầu.

Giang lão sư thấy đã trễ thế này, nói mấy câu xin lỗi, cáo từ. Hẹn xong giờ học ngày mai liền vội vã rời đi.

Lê Nhược ngồi thang máy lên lầu, thật ra thì chân cô đã có thể từ từ đi bộ. Sau khi ma lực của Tiểu Ma Diệp cùng Tiểu Hoa Hồng thăng cấp đã chữa thương cho cô. Bây giờ cô căn bản có thể cử động tự nhiên, nhưng mà ở nhà cô hay làm bộ hành động rất cật lực.

Dù sao chấn thương gân cốt phải một trăm ngày mới khỏi, cô không thể khỏi nhanh như vậy, tránh cho người nhà sinh nghi.

" Ông xã."

Không có ai đáp lại.

" Ông xã, anh ở phòng nào?"

Lê Nhược không chán gọi Chu Thành Ngộ.

Chu Thành Ngộ xoa xoa mi tâm:" Thư phòng!"

" A, em đến đây." Lê Nhược đưa xe lăn rất nhanh đi tới cửa thư phòng, lúc vào cửa, xe lăn đụng phải khung cửa. Cô ' A' một tiếng, " Ông xã, giúp em với."

Lê Nhược bắt đầu nũng nịu, đầu nghẹo nhìn vào bên trong:" Ông xã, em không vào được."

Chu Thành Ngộ ngồi không nhúc nhích, mấy giây sau, anh giận đến vứt bỏ bút, đi tới đem xe lăn cô điều chỉnh góc độ. Cô rõ ràng có thể tự mình động thủ khống chế, nhưng lại giương mắt ngồi ở chỗ đó chờ anh tới.

" Cám ơn chồng." Lê Nhược đưa tay ôm lấy eo anh, đem mặt chôn ở bụng anh cọ một cái:" Nhớ anh."

Sống lưng Chu Thành Ngộ cứng đờ, anh âm thầm hít thở sâu:" Buông tay, tôi còn chưa có làm xong việc."

" Vâng." Lê Nhược làm ra dáng vẻ rất nghe lời, lanh lẹ buông tay.

Sau đó, thư phòng an tĩnh hơn mười phút.

Chu Thành Ngộ xử lý email, Lê Nhược tìm một quyển sách lật xem.

" Chồng."

Chu Thành Ngộ kềm chế:" Có lời cứ việc nói thẳng."

Lê Nhược cười, được tiện nghi lại còn khoe mẽ:" Đây là anh để em nói nha, em vốn là không muốn nói. Ông xã, anh lớp nhận được thư tình của Trần Hi, tại sao lại đem chỗ cô ấy kí tên xé đi? Anh thích cô ấy phải không?" Cô đem tất cả nghi vấn một hơi hỏi hết.

Sau đó, lòng cô cũng nhấc lên, khẩn trương chờ câu trả lời của anh.

Chu Thành Ngộ tay cầm con chuột hơi dừng lại:" Em làm sao biết?"

Lê Nhược:" Mười hai năm trước em đã biết rồi. Lúc ấy lớp anh truyền đi rất lợi hại, đều nói anh cùng đại biểu số học là một đôi."

Chu Thành Ngộ nhớ rất rõ ràng, cô với anh không phải học cùng mọt trường cấp ba.

Lê Nhược giải thích:" Bạn thân của em học cùng trường với anh, kém anh một lớp. Lúc em trốn học đi tìm cô ấy mới biết anh, sau đó em còn chụp bóng lưng anh, chính là tấm hình ngày hôm qua cho anh xem."

Chu Thành Ngộ liền tin, không có chút nào hoài nghi.

Lê Nhược nhấn xe lăn, đi tới bên cạnh anh:" Chồng ơi, anh nói cho em biết tại sao lúc ấy anh không thừa nhận bức thư tình kia là Trần Hi gửi cho anh? Anh nói đi em không tức giận đâu."

Cô bắt đầu bịa loạn:" Đã mười mấy năm rồi, em mỗi lần nghĩ đến đều khó chịu."

Chu Thành Ngộ nhìn cô, liên quan tới chuyện hồi xưa từ trước đến giờ anh không thích giải thích. Hôm nay lại khó hiểu mềm lòng, ranh giới cuối cùng của anh lại lần nữa bị Lê Nhược đột phá.

Anh nói:" Anh ở trong bức thư đã cự tuyệt cô ấy, nếu như bị cô Lê biết, khẳng định lại kêu phụ huynh, còn bị bạn học cười nhạo một phen, không cần phải để cho một nữ sinh lòng tự ái bị đả kích hai lần."

Hóa ra là như vậy, không thích là tốt rồi.

Ấn tượng của Lê Nhược đối với Chu Thành Ngộ đã thay đổi, hóa ra anh cũng không máu lạnh như vậy.

Cô tiếp tục truy hỏi:" Ông xã, trước em anh đã thích qua người khác không? Em biết anh không thích em, không quan trọng, em chỉ muốn biết anh từng thích ai chưa?"

Cô ôm cánh tay anh, giống như nếu anh không nói thì cô sẽ không buông tay.

Hai người giằng co mấy giây, Chu Thành Ngộ cuối cùng cũng thỏa hiệp:" Không có."

Lê Nhược trong nháy mắt nét mặt tươi cười, vui vẻ đi về phòng cô, chuẩn bị thức đêm xem toán.

Chu Thành Ngộ làm xong đã mười một rưỡi, Lê Nhược còn ở bên kia nhìn bài tập.

Anh không phải Liễu Hạ Huệ, không làm được việc có người ngồi trong lòng mà không loạn. Tối hôm qua ngủ chung với cô cả thể xác và tinh thần đều bị dày vò.

Chu Thành Ngộ đi tới một bên kia giường, bên cạnh gối đầu còn có một tờ giấy:" [ Ngoại trừ tự mình có thể động đến gối , những người khác, ai động người đấy là chó nhỏ:))]

Chu Thành Ngộ:"..."

Anh đưa tay ra, theo bản năng thu hồi lại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio