Thời điểm Cố Thanh Trì mở mắt ra còn có chút mê mang, nhìn ngắm trần nhà màu vàng nhạt, đây không phải nhà cậu.
Chỗ nằm có chút nhỏ nhưng đã được che chắn kỹ càng, làm cậu cảm thấy rất an tâm.
Bên tai còn có âm thanh xèo xèo như đang chiên thứ gì đó, bình bình đạm đạm, giống như một gia đình vậy.
Cậu mới vừa tỉnh, Tạ Lục Dữ liền phát hiện.
"Tỉnh rồi sao? Đi rửa mặt đi, đồ ăn sáng sắp nấu xong rồi."
Tạ Lục Dữ đã làm một bàn đồ ăn sáng đơn giản, không có gì đặc biệt.
Hắn làm bánh hành cùng với trứng gà, thêm cháo hải sản, để dinh dưỡng cân đối còn cắt thêm cả trái cây.
Hắn đã sớm phát hiện khẩu vị của Cố Thanh Trì là kiểu Trung Quốc, thiên về đậm đà.
Cố Thanh Trì tận hưởng yên bình khó có được.
Đã qua một đoạn thời gian khá dài cậu luôn trong tình trạng không hứng thú với bất cứ thứ gì.
Cậu đã hoàn toàn thoát ra khỏi cảm xúc tồi tệ của đêm qua, khôi phục trạng thái lãnh đạm thường ngày.
Tạ Lục Dữ không đề cập gì đến chuyện tối hôm qua, nhìn hắn vội vàng bưng bê đủ thứ lên bàn, ngay cả nhìn cũng không nhìn Cố Thanh Trì, phảng phất như cái gì cũng chưa từng phát sinh.
"Tôi vốn dĩ tính gọi điện thoại cho Diệp Lí kêu trợ lý của tôi lúc mang kịch bản qua thì sẵn tiện đem theo chìa khóa dự phòng, nhưng Diệp Lí nói là anh ấy có việc bận nên giờ mới tới."
Cố Thanh Trì "ừ" một tiếng.
Một lát sau lại nói.
"Cảm ơn."
Cũng không biết là đang cảm ơn về chuyện tối hôm qua hay là cảm ơn về chuyện chìa khóa.
"Đừng, tốt xấu gì tôi cũng là tiền bối, những chuyện thuận tay giúp đỡ này cậu không cần để ý."
Ăn xong bữa sáng, Cố Thanh Trì tự giác đi rửa chén.
Cậu đã được hắn chiếu cố, nếu không phụ giúp lại gì đó, cậu sẽ cảm thấy bất an.
"Này, dừng lại."
Tạ Lục Dữ nhanh nhẹn cầm lại chén đũa từ trong tay cậu, đưa đĩa trái cây đã cắt sẵn tới trước mặt Cố Thanh Trì.
"Cậu không cần ngại, cậu cũng không phải ăn cơm không trả tiền, chút nữa cậu phải chơi game cùng tôi? Là game cần hai người chơi, tôi đã muốn chơi từ lâu rồi, nhưng không có cơ hội."
Tạ Lục Dữ liền đem thảm trải lên mặt đất, lại ném xuống hai cái đệm, thiết bị chơi game đều đã chuẩn bị xong, sau đó mang lên phòng.
Hắn rút ra một đĩa game.
"Cậu xem hướng dẫn cách chơi như thế nào trước đi, tôi có vài việc cần xử lý, chút nữa quay lại."
Cố Thanh Trì đáp lại, chờ Tạ Lục Dữ chuẩn bị xong tất cả rồi ra ngoài, cậu liền nghiêm túc nghịch ngợm bộ điều khiển trò chơi trong tay, nghiên cứu luật chơi.
Có rất ít người nghiên cứu luật chơi một cách nghiêm túc như cậu, giống như trong tay cậu cầm không phải là hướng dẫn luật chơi, mà là một quyển sách văn học cực kỳ nghiêm túc nào đó.
Tiểu Li Hoa ngoan ngoãn làm tổ bên cạnh Cố Thanh Trì, chủ nhân không để ý tới nó, nó cũng có thể tự chơi một mình đến cực kì vui vẻ, dùng cả tay lẫn chân gặm cái đệm bên dưới.
Tạ Lục Dữ vừa quay lại đây, cậu liền để quyển hướng dẫn luật chơi xuống, quay đầu, nghiêm túc hứa hẹn nói.
"Tôi sẽ cố gắng hết sức."
Nhìn thái độ của Cố Thanh Trì nghiêm túc như một cậu học sinh tốt khiến Tạ Lục Dữ vốn dĩ chỉ tính tùy tiện chơi một chút không tự giác mà ngồi thẳng lưng.
Đây là một trò chơi nhập vai, nhân vật đều là những con chibi nho nhỏ, hai nhân vật cùng nhau hợp tác qua màn.
Sau vài màn chơi.
Học sinh tốt Cố Thanh Trì đã chết sáu lần, lại còn chết đủ loại tư thế.
Tạ Lục Dữ cũng không quan tâm thắng thua lắm, hắn còn cố tình chết một hai lần trước mặt Cố Thanh Trì để chứng tỏ cái game này rất dễ chết.
Cuối cùng, hai người kết thúc trận game một cách thất bại thảm hại, muốn chết một lần trong trò này cũng không phải dễ dàng gì......
Tạ Lục Dữ tính nói đổi sang chơi trò khác.
Nhưng không đợi hắn mở miệng, Cố Thanh Trì đã nhanh nhẹn bắt đầu ván mới, tay cầm điều khiển, chuẩn bị sẵn sàng, thấy Tạ Lục Dữ không nhúc nhích, cậu nghi hoặc mà nhìn qua, dùng ánh mắt thúc giục hắn bấm nút sẵn sàng.
Tạ Lục Dữ: ......
Quên đi, cậu vui là được.
Diệp Lí rất nhanh liền đến, anh ta hấp tấp, ngay cả cửa cũng không dám tiến vào, lễ phép mà đứng ở cửa chào hỏi với Tạ Lục Dữ, sau đó ra hiệu cho Cố Thanh Trì.
"Vào phòng khách rồi nói."
Diệp Lí quen cửa quen nẻo thu dọn đồ đạc.
"Cái nhân vật trước đó giao cho cậu nhưng giờ bị hủy rồi, không cần phải đọc kịch bản nữa, có người nhìn trúng nhân vật đó, đoàn phim lựa chọn bồi thường tiền vi phạm hợp đồng."
Diệp Lí ở trong giới nhiều năm như vậy, những trường hợp sắp tiến vào tổ làm phim lại bị hủy hợp đồng nhìn nhiều cũng quen.
Tài nguyên tranh đoạt so với tưởng tượng còn kịch liệt hơn.
Nhưng cướp được không có nghĩa là thắng.
Có nổi hay không còn rất khó nói.
Có thể nâng được thì cũng đã nâng, cho dù tài nguyên có nhiều như thế nào, làm nhiều thì cũng chỉ tích lũy thêm kinh nghiệm, nhưng có nổi tiếng hay không thì chưa chắc.
Có những người như Cố Thanh Trì, không tốn quá nhiều công sức đã có thể vào vòng nổi tiếng.
Cũng có những người đã đập rất nhiều tài nguyên vào nhưng lại chả gây ra được chút sóng gió nào.
Anh ta đem một chồng kịch bản đưa đến trước mặt Cố Thanh Trì, ước chừng bốn năm quyển.
"Những lịch trình sắp tới không có gì đặc biệt, đây là những cái mà tôi thấy ổn nhất, đều đã sàng lọc qua, chọn một cái đi."
Cố Thanh Trì cúi đầu nhìn một chút, cuối cùng rút một quyển ở giữa ra, đưa cho Diệp Lí.
Diệp Lí cũng không quan tâm là Cố Thanh Trì có phải chỉ tùy tiện chọn một cái hay không, những cái anh ta đưa cho Cố Thanh Trì trên cơ bản đều không tệ.
Diệp Lí cầm lấy rồi lật lật, lật được một nửa mí mắt liền nhảy.
Đây là quyển kịch bản duy nhất mà anh ta do dự có nên đưa vào hay không.
Đây là kịch bản của một nhân vật phản diện, đặc điểm duy nhất chính là ác độc, ác độc đến tận xương tận tủy.
Ban đầu nhân vật này chỉ là một nhân vật thích gây rối làm người vừa yêu vừa hận mà thôi.
Nhưng sau đó nhân vật này trở nên ác hoàn toàn.
Diễn một vai diễn như vậy chắc chắn sẽ gây ra tính tranh luận cao.
Nếu như diễn quá tốt sẽ rất dễ bị người xem chân tình thực cảm mà ghét lây sang ngoài đời.
Nếu không phải vì đây là một đại chế tác, tương lai sẽ được chiếu ra cả trong nước và ngoài nước thì Diệp Lí căn bản sẽ không suy xét đến kịch bản này.
Vừa có lợi mà vừa có hại, không biết kết quả sẽ thế nào nhưng Diệp Lí vẫn gật đầu.
"Tôi phải trước nói cho cậu biết, vai diễn này dù cậu có diễn tốt hay không tốt cũng như nhau.
Diễn không tốt thì sẽ bị bới móc kỹ thuật diễn, còn diễn tốt cũng rất dễ bị người xem chân tình thực cảm mà ghét nhân vật rồi ghét lây ra cả cậu."
"Mặt khác, đạo diễn của bộ phim này tính tình rất không tốt, sở dĩ không có cho thử vai là vì ngay cả khi cậu đã tiến vào đoàn làm phim nhưng nếu cậu không làm vừa ý người ta thì người ta cũng sẽ đá cậu ra khỏi đoàn."
Cố Thanh Trì gật đầu, tỏ vẻ chính mình đã biết.
Diệp Lí dặn dò cũng đã dặn dò xong, yên tâm.
"Vậy thì chọn cái này đi."
Anh ta đem những kịch bản còn lại cất đi.
"Những kịch bản này đều là tôi tạm thời chọn lọc, còn lâu lắm mới khai máy, gần đây cậu đi ra ngoài nhiều một chút, dạo này không có động tĩnh gì sẽ không có lợi cho cậu."
Cố Thanh Trì cũng quá làm người ta bớt lo.
Cậu quá ngoan, cơ bản đi ra ngoài đều không bị người khác chụp phải.
Cố Thanh Trì gật đầu.
Diệp Lí lại nói tiếp.
"Vậy thì chọn nhân vật này."
"Đúng rồi, Tạ Lục Dữ gần đây đang ở ẩn, ở bên cạnh nhà cậu, trước đó quên nói cho cậu, hiện tại cậu đã biết thì tránh xa anh ta ra, coi chừng bị fan cuồng của anh ta ngộ thương."
Lần này Cố Thanh Trì hơi do dự.
Tạ Lục Dữ nấu cơm thật sự khá tốt.
May mắn Diệp Lí lại bổ sung nói.
"Kỳ thật cũng không có đáng sợ như vậy, đi ra ngoài chú ý ngụy trang chút là được, hoặc là ít ở gần anh ta khi đến nơi đông người thôi, Tạ Lục Dữ làm người không tồi, tôi thấy quan hệ của cậu với anh ta không tệ lắm, ngày thường không có việc gì thì qua lại nhiều chút, tạo mối quan hệ tốt, không có chỗ hại."
Từ khi Tạ Lục Dữ dọn đến cách vách nhà Cố Thanh Trì, Cố Thanh Trì liền nói lời từ biệt với cơm hộp, sinh hoạt cũng trở nên quy luật hơn rất nhiều.
Cậu vẫn sẽ uống rượu đến lúc nửa đêm, sau đó một giấc ngủ đến giữa trưa.
Nhưng thời điểm đến giờ cơm trưa, một người một mèo đều sẽ tự giác tỉnh dậy.
Trong nhà Tạ Lục Dữ thậm chí còn tân trang thêm một cái nhà cây dành cho mèo.
Tiểu Li Hoa rất thích cơm mèo mà Tạ Lục Dữ làm cho nó, nhưng vẫn trưng ra sắc mặt không tốt đối với Tạ Lục Dữ, rất cao lãnh, ăn xong liền chạy lấy người, thập phần lãnh khốc vô tình.
Tạ Lục Dữ từng hoài nghi con mèo này chính là trời sinh cục súc, nhưng mèo ta vừa quay đầu lại liền làm nũng với Cố Thanh Trì.
Cố Thanh Trì cũng rất thích ở bên nhà của Tạ Lục Dữ.
Tạ Lục Dữ là một người biết hưởng thụ, đủ thứ loại đồ vật trong nhà đều có, có cả ghế lười cùng với rạp chiếu phim thu nhỏ.
Nhưng tất cả đồ vật đều để ngay ngắn đúng chỗ, không làm người khác cảm thấy lộn xộn.
Phòng được trang hoàng phong cách bằng tông màu ấm, vừa nhìn vào liền làm người ta cảm thấy ấm áp.
Ánh sáng cũng tốt, ban ngày thì sáng trưng, ánh mặt trời chiếu vào ấm áp đến lạ thường.
So với căn phòng trống rỗng của Cố Thanh Trì hoàn toàn không giống nhau.
Ngay cả Tiểu Li Hoa cũng thả lỏng cảnh giác, rời khỏi Cố Thanh Trì một chút, vươn vai dưới ánh mặt trời lười nhác mà ngủ gật.
Lúc Cố Thanh Trì vừa mới bắt đầu ở đây còn có chút không quen, sau một đoạn thời gian liền quen thuộc giống như mèo của cậu, hành động cũng giống với Tiểu Li Hoa.
Tạ Lục Dữ rất biết cách làm người, là một người biết đối nhân xử thế, hắn sẽ không làm người khác cảm thấy gượng ép, hắn biết cách làm thế nào để người khác yên tâm mà tiếp nhận lòng tốt của hắn.
Ngày thường Tạ Lục Dữ sẽ cố gắng đi tới đi lui, đôi khi còn chủ động giao một ít nhiệm vụ đơn giản cho Cố Thanh Trì.
Trong quá trình này, Tạ Lục Dữ phát hiện Cố Thanh Trì thật sự không biết làm việc nhà, dù chỉ một việc.
Nhưng Tạ Lục Dữ vẫn như cũ giao việc cho Cố Thanh Trì, dù cho cuối cùng hắn phải mất công thu dọn tàn cuộc của cậu.
Hắn phụ trách nấu cơm, thì sẽ giao cho Cố Thanh Trì đi mua đồ ăn.
Chờ đến khi quan hệ thân cận hơn một chút, Cố Thanh Trì cũng không còn khách khí như ban đầu nữa.
Tựa như một con mèo đã quen mùi của bạn, nó nhìn thấy bạn sẽ không chạy mất, sẽ không cao lãnh quay lưng lại với bạn như trước.
Tuy là còn chưa cho bạn sờ, nhưng đã có thể thoải mái ở trước mặt bạn mà lộ ra cái bụng mềm mại.
Cuộc sống hai người bao giờ cũng sống động hơn so với cuộc sống một người.
Tạ Lục Dữ mở tủ lạnh nhìn thoáng qua.
"Lại mất đi một bình rượu rồi, Tiểu Cố, hôm nay cậu không được uống rượu nữa đâu."
Cố Thanh Trì đang nhàn nhã đọc báo trên sô pha quay đầu lại, rõ ràng cậu cái gì cũng chưa nói, cũng không có biểu cảm gì.
Nhưng Tạ Lục Dữ lại hiểu ngay lập tức, hắn không chút dao động, lãnh khốc vô tình đóng cửa tủ lạnh.
"Không thương lượng, tối nay làm đồ hộp cho cậu, dọn dẹp một chút, chúng ta ra ngoài mua đồ ăn."
Loại chuyện như đi mua đồ ăn này, lúc một người đi thì có vẻ cô độc, nhưng hai người đi lại rất thú vị, đặc biệt là khi đi cùng Tạ Lục Dữ.
Hai người cùng nhau ra cửa.
Cố Thanh Trì chỉ đeo khẩu trang, Tạ Lục Dữ lại trang bị toàn bộ, kính đen, khẩu trang, còn thêm một cái mũ dệt kim nữa.
Lúc đến siêu thị, hai chàng trai cao to đi thẳng đến quầy bán rau, cả hai đều rất nghiêm túc mà chọn lựa rau dưa.
Đợi đến khi mua rau xong, Tạ Lục Dữ đi mua sữa bò, Cố Thanh Trì đứng canh xe đẩy, đứng ở một bên nhìn khoai tây.
Trong siêu thị có điều hòa, vậy nên Cố Thanh Trì đã sớm cởi khẩu trang xuống.
Lúc này trên tay cầm một củ khoai tây to, nghiêm túc mà quan sát, bên cạnh còn có một bà lão đầu tóc bạc phơ nhiệt tình dùng tiếng địa phương truyền thụ kỹ xảo lựa chọn hàng hoá cho cậu.
Cách đó không xa, có một nữ sinh tóc vàng mắt xanh giơ camera, điều chỉnh tiêu cự, răng rắc, chụp được một bức ảnh chụp lén.
Bên trong ảnh chụp là hình ảnh Cố Thanh Trì hơi khom lưng, trong tay cầm khoai tây cẩn thận quan sát, nghiêm túc nghe bà lão bên cạnh nói chuyện.
Một thanh niên ăn mặc thời thượng lại đẹp trai, làn da trơn bóng, cái trán no đủ, đường cong trên sườn mặt đẹp đến không thể tưởng tượng, một người bên cạnh mang khăn trùm đầu màu đỏ, áo in hoa văn hình hoa nhí, trên mặt mang theo vết nhăn của năm tháng.
Sự giao hoà giữa hai thế hệ, hài hòa một cách kỳ diệu.
Cảm giác hài hòa làm cho người khác cảm thấy kỳ diệu chứ không chỉ là đẹp không thôi.
Nữ sinh xem xét một chút, tiến lên muốn dò hỏi hai người có thể giữ lại ảnh chụp hay không, sau khi được sự đồng ý liền đăng ảnh chụp vừa rồi lên Instagram.
"Hai người đều thật xinh đẹp.".