Edit: Nguyệt Trường Ly
Sớm, ngay từ trước khi đến thủ đô thì Trình Dương đã đặt xong phòng khách sạn, chuẩn bị vừa xuống khỏi đường sắt cao tốc là sẽ đến khách sạn nằm luôn, hưởng thụ sinh hoạt lười biếng trong nửa ngày.
Không nghĩ tới lại bị trì hoãn hơn hai giờ ở ga tàu, khi đến nơi thì trời đã tối rồi.
Mệt mỏi mệt mỏi.
Đang muốn gọi một hộp cơm rồi đi làm thủ tục nhận phòng, xuống xe xong lại phát hiện ra cổng khách sạn đang đóng chặt, xung quanh là một vòng dây cảnh giới màu vàng mới thấy cách đây không lâu, trong vòng dây, mặt đường nhựa rải rác vết máu loang lổ, có một phần đã bị oxy hoá biến thành màu đỏ sậm.
Trình Dương hỏi thăm mấy người qua đường, hóa ra hai giờ trước lại có một tên bệnh tâm thần muốn trả thù xã hội, ở ngay cổng khách sạn chém người lung tung, có mấy người qua đường vô tội đều bị thương, cái người xui xẻo nhất còn bị chém trúng mặt, tám phần là sẽ bị hủy dung.
“……”
Trình Dương lập tức ý thức được, nếu không phải Chu Khuyết Đình nhất quyết lôi kéo không buông, cậu vừa xuống khỏi tàu cao tốc là sẽ tới khách sạn ngay, vừa lúc có thể đụng trúng khoảng thời gian người bệnh nhân tâm thần kia ở đây, nếu vậy, nói không chừng lúc này ở bệnh viện cũng sẽ có một giường dành cho cậu.
Cậu không khỏi có chút nghĩ mà sợ, nhanh chóng gọi xe rời khỏi đây, lại tìm một khách sạn khác vào ở.
Kết quả mua cơm hộp cư nhiên không có đũa, khi tắm lại trượt chân ngã dập mông xuống đất.
Hôm nay hình như đặc biệt xui xẻo, làm cho người theo thuyết vô thần như Trình Dương cũng cảm thấy không yên lòng.
Nằm lên giường, lăn qua lộn lại mãi, hai mắt của Trình Dương mở to, không có chút buồn ngủ nào.
Cậu không khỏi hối hận vì đã ném danh thiếp của Chu Khuyết Đình đi, nếu không là có thể lấy nó ra để trừ tà, dù sao đó cũng là đồ vật gần người của loại nhân vật một thân chính khí như vậy cơ mà.
Nghĩ đi nghĩ lại, cậu có những hai tấm danh thiếp mà mới ném một tấm thôi.
Dứt khoát bò dậy, tìm ra tấm còn lại kia.
Sau lưng tấm danh thiếp này cũng có một hàng chữ.
【 Dữ quân sơ tương thức, do như cố nhân quy.
】
Trình Dương nhìn câu thơ này một lúc rồi nhét danh thiếp xuống dưới gối đầu.
Hiệu quả thật đúng là không phải nói, gối lên danh thiếp của đại thám tử họ Chu xong thật sự có thể yên tâm lại, rất nhanh đã ngủ được rồi.
Quả nhiên, không có thứ gì hoàn toàn là rác rưởi, chỉ có tài nguyên để sai chỗ.
Khí chất nghiêm chị chính khí này của đại thám tử họ Chu, quả thật, tuyệt.
Một giấc không có mộng mị quấy nhiễu, ngủ đến khi mặt trời lên cao, tinh thần no đủ, tắm rửa một cái, thay một bộ quần áo, Trình Dương ra ngoài tìm việc làm.
Cậu không phải người bắn tên không đích, mà đã sớm có mục tiêu.
Công việc mà cậu muốn xin là do nguyên chủ đánh bậy đánh bạ có được, lúc đó nguyên chủ bị Thẩm Viêm đuổi ra khỏi nhà, Thành phố Thượng Hải trở thành nơi khiến cậu ấy đau lòng.
Nghĩ đến việc đổi một thành phố khác để thay đổi tâm tình, cậu ấy một thân một mình đến thủ đô, vừa lúc gặp được một nhà hàng đồ Tây đang đăng thông báo tuyển dụng thợ làm đồ ngọt khẩn cấp, tiền lương cũng đủ cao.
Chăm sóc Thẩm Viêm lâu như vậy, cái khác cậu ấy không học được, chỉ có nấu nướng là được rèn luyện đến lô hỏa thuần thanh.
Công việc này thật ra cũng khá đúng với chuyên môn hiện giờ của cậu.
Cũng chính tại nhà hàng này, nguyên chủ và vị công thứ hai, bá tổng trăm tỷ Tưởng Ứng Thần, ngoài ý muốn kết duyên, mở ra một đoạn hành trình bi kịch đóng vai pháo hôi thế thân khác.
Nói lại về Trình Dương, tuy rằng cậu không ở bên cạnh Thẩm Viêm lâu như vậy, nhưng những cốt truyện cần hoàn thành cũng coi như là hoàn thành hết rồi.
Khác với nguyên chủ vừa bị tổn thương tình cảm lại chẳng kiếm được mấy đồng tiền, ngay từ đầu mục tiêu của Trình Dương đã vô cùng rõ ràng, kiếm được mười mấy vạn gửi về nhà, đắp vào chỗ tiền thuốc men của mẹ, còn dùng tiền của Thẩm Viêm đi thi lấy chứng chỉ thợ làm bánh.
Đến thủ đô xong, cậu dự định tiếp tục dựa theo quỹ đạo của nguyên chủ, cầm lấy chứng chỉ đến xin việc tại nhà hàng đồ Tây làm thợ bánh ngọt, rồi sau đó “ngẫu nhiên gặp được” Tưởng Ứng Thần, lại kiếm thêm một khoản.
Cứ như vậy, sẽ không cần lại đau đầu về chi phí giải phẫu cho mẹ, em gái cũng có thể hoàn thành việc học một cách thuận lợi, nếu có khả năng, cậu còn có thể tiếp tục kiếm một ít tiền dưỡng lão.
Khác với lão bánh quẩy như Thẩm cẩu, Tưởng Ứng Thần tuy là một vị CEO lắm tiền nhiều của, nhưng ngoài ý muốn lại rất ngây thơ, cho dù coi Trình Dương như thế thân, cũng sẽ không động tay động chân, một lòng một dạ muốn kéo người lên giường như ai kia.
Trình Dương định ở bên cạnh Tưởng Ứng Thần lâu hơn một chút.
……
Thân là một vị tổng- bá đạo, thiên lương vương phá -tài, Tưởng Ứng Thần đương nhiên có một niềm đam mê nhỏ bé mà không thể để người ngoài phát hiện ra.
Anh ta phi thường, phi thường thích ăn đồ ngọt: bánh rán vòng, bánh kem mousse và bánh su kem, đều là đồ ngọt mà anh ta yêu thích nhất.
Anh ta cảm thấy một trong những biểu hiện quá mức nhất của việc kỳ thị giới tính trên thế giới này chính là nam giới không thể thích ăn đồ ngọt.
Ngày thường công việc của anh ta rất bận, chung quanh luôn có trợ lý với bí thư đi theo, thường thường mấy tháng không có cơ hội để nhấm nháp thưởng thức đồ ngọt.
Hôm nay, anh ta và khách hàng cùng nhau dùng bữa tối tại một nhà hàng đồ Tây cao cấp, nói thật, thức ăn được bưng lên bàn đều làm người ta thấy chán ăn, dù là trứng cá tầm bạch tạng hay trứng cá tầm Osetra thì cũng có chung một loại hương vị thôi, anh ta cũng không cảm thấy là champagne sẽ ngon hơn được trà sữa.
Tưởng Ứng Thần ăn một lát là buông nĩa xuống, chuẩn bị tốt cho việc đêm nay lại là một đêm bụng đói kêu vang.
Ngay vào lúc này, nhân viên tạp vụ đưa tới một phần bánh pudding sữa bò màu vàng kim, hương thơm phác mũi, nói là đồ tráng miệng tặng kèm của hôm nay.
Cổ họng của Tưởng Ứng Thần hơi lăn lăn, ánh mắt lướt qua bề ngoài trơn bóng đáng yêu của bánh pudding sữa bò một cái, nhìn về phía khách hàng đang ngồi đối diện, ý nói, ưu tiên phụ nữ.
Khách hàng cười nói: “Thế này cũng quá keo kiệt rồi, chúng ta có hai người, sao lại chỉ tặng một phần bánh nha.
Tưởng tổng, chúng ta chia ra một chút đi.”
“Không cần,” Tưởng Ứng Thần nói, “Vốn dĩ bữa nay là tôi mời, huống chi tôi cũng không thích ăn đồ ngọt.”
“Vậy sao?” Khách hàng dùng muỗng nhỏ bằng bạc xúc lên một miếng nhỏ, nếm nếm, vừa gật đầu vừa xúc thêm một miếng lớn, nói, “Ngọt lại không ngấy, là món ăn ngon nhất hôm nay.” Khách hàng khen không dứt miệng, trông rất là ngon miệng, đến cuối cùng cả đế chén thủy tinh cũng sạch sẽ, một chút xíu cặn bánh pudding cũng không nhìn thấy.
“……” Tưởng Ứng Thần không lộ cảm xúc dời ánh mắt đi, chờ đến khi khách hàng ăn cơm xong, lại đưa cô ấy về nhà, mới nhanh chóng đi vòng vèo quay lại nhà hàng, tìm được quản lý đại sảnh, yêu cầu được gặp thợ làm bánh hôm nay một mặt.
“Khách hàng của tôi rất thích bánh pudding của vị đầu bếp đó, tôi muốn giáp mặt cảm ơn ông ấy.” Tưởng Ứng Thần giải thích như thế.
Quản lý thấu hiểu gật gật đầu, lập tức đưa Trình Dương, người đã thay xong quần áo chuẩn bị về nhà, tới trước mặt Tưởng Ứng Thần.
“Người muốn gặp cậu là khách VIP, nói chuyện cẩn thận một chút.” Quản lý dặn dò bên tai của Trình Dương.
Trình Dương gật đầu đồng ý, xoay người đi về phía Tưởng Ứng Thần, thấy người này ở khoảnh khắc mà cậu quay người lại kia lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, hơi hơi mỉm cười, thong dong chào hỏi: “Tưởng tổng, lâu rồi không gặp.”
“!” Tưởng Ứng Thần thấy hơi choáng váng, tướng mạo của thanh niên này cực kỳ tương tự với một người bạn tốt của anh ta, nhưng anh ta biết rất rõ rằng bọn họ tuyệt đối không thể là cùng một người.
Nhưng thanh niên lại lộ ra biểu tình như là hai người có quen biết vậy.
Chẳng lẽ bạn tốt của hắn đã tìm thấy anh em ruột thịt thất lạc nhiều năm hay sao?
Trái tim của Tưởng Ứng Thần đập thình thịch, nghi ngờ không chắc chắn mà đánh giá Trình Dương.
Quản lý mở to hai mắt, cho rằng chính mình có thể xem một vở tuồng tình cũ lại cháy.
Dưới ánh mắt sáng ngời chăm chú của hai người, Trình Dương không nhanh không chậm, từ từ nói: “Trước kia vẫn luôn gặp Tưởng tổng ở trên tạp chí kinh tế tài chính, tuy thật ra gần nhất khá lâu rồi chưa thấy, nhưng hôm nay gặp được người thật, lại cảm thấy đặc biệt thân thiết.”
Tưởng Ứng Thần: “……”
Hóa ra là cái dạng “Lâu rồi không gặp" này.
Quản lý trừng mắt liếc Trình Dương một cái, cậu ta đang nói linh ta linh tinh cái gì thế.
Trình Dương cười ha ha, duỗi tay nói: “Tưởng tổng, chỉ đùa một chút thôi.
Chào anh, tôi là Trình Dương.”
Mặt ngoài Tưởng Ứng Thần trông rất bình tĩnh, thật ra trong lòng đang đần hết cả người vươn tay ra, bắt tay với Trình Dương.
Anh ta không theo kịp tiết tấu của tên nhóc này.
Sau đó anh ta có cảm giác lòng bàn tay bị đầu ngón tay ấm áp kia cào một cái, tê tê dại dại, giống như bị cào ở ngay đầu quả tim vậy.
“……”
Trình Dương rút tay về, vẻ mặt vô tội: “Tưởng tổng làm sao vậy?”
Tưởng Ứng Thần mở bàn tay ra nhìn nhìn, cảm giác tê dại truyền ra từ lòng bàn tay vừa nãy tuyệt đối không phải ảo giác của mình, nhưng vẻ mặt của thanh niên lại rất chính trực, ánh mắt sạch sẽ, hoàn toàn nhìn không ra có ý muốn quyến rũ.
Đáng giận, người này giơ khuôn mặt của bạn tốt, lại có hành động...!không biết kiềm chế như vậy.
Không biết là vì một khắc ngứa ngáy trong lòng kia, hay là xuất phát từ lòng yêu quý đối với bạn tốt, Tưởng Ứng Thần sinh ra một chút tức giận, ánh mắt nhìn về phía Trình Dương trở nên hơi lành lạnh.
Trình Dương lộ ra vẻ kinh ngạc, như là cũng không biết cơn giận của Tưởng Ứng Thần từ đâu mà có, nhíu nhíu mày, suy đoán nói: “Tưởng tổng nhìn tôi như này, là do không hài lòng với đồ tráng miệng hôm nay sao?”
“……” Đồ tráng miệng gì chứ…… Một miếng cũng chưa được ăn nữa…… Đau đớn hòa tan tức giận, Tưởng tổng nhất thời im lặng, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại, cố ý khó xử làm Trình Dương phải xấu hổ một chút, “Khách hàng của tôi còn khá thích, nhưng tôi lại không hứng thú chút nào.”
Trình Dương sửng sốt, bộ dáng như vừa chịu một đả kích lớn: “Vì sao? Tác phẩm của tôi không có chút tỳ vết nào, sao lại có người không thích cơ chứ?”
“……” Quản lý cạn lời, thấp giọng trách cứ, “Còn không chút tỳ vết, cậu cho rằng cậu đang làm nhân dân tệ à? Có thái độ gì với khách hàng thế hả? Còn không mau xin lỗi?”
Vẻ mặt ông ta hung ác trừng mắt nhìn Trình Dương, trong mắt tràn ngập uy hiếp “trừ tiền lương”, vốn tưởng rằng người này sẽ sợ tới mức tè ra quần, ai ngờ cậu ta thế nhưng lại càng hành động khác người hơn ——
Chỉ thấy cả khuôn mặt trắng nõn của tên nhóc này đỏ cả lên, đôi môi hồng nhuận lúc đóng lúc mở, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ lại tức giận bất bình lớn tiếng nói: “Có mấy đồng tiền dơ bẩn thì rất ghê gớm hay sao? Anh có biết là sau khi mỗi một phần đồ ngọt được chế tác xong đều sẽ có được linh hồn của chính mình không, anh đánh giá nó như vậy, chẳng lẽ không biết rằng nó cũng sẽ đau lòng buồn bã hay sao? Cho dù anh có khinh thường tôi thì cũng nên cho nó một chút tôn trọng mà nó xứng đáng được nhận chứ!” Dứt lời, cắn cắn môi, đau đớn muốn chết quay người bỏ đi.
“……” Trước đó cũng không phát hiện ra tên này bị bệnh tâm thần á, quản lý xem thế là đủ rồi, không còn sức để chửi bới, quay đầu muốn xin lỗi Tưởng tổng.
Lại thấy Tưởng tổng đang nhìn bóng dáng không chút lưu luyến của Trình Dương kia, ánh mắt đều có chút ngây ngốc.
Quản lý mờ mịt sờ sờ trán, không phải chứ, thật sự phải trình diễn cốt truyện tổng tài bá đạo yêu tôi ngay ở đây sao?
Ông ta đương nhiên không biết, lúc này Tưởng Ứng Thần đang ngập tràn thương tiếc nghĩ, là anh đã sai rồi, quyến rũ cái gì không biết kiềm chế cái gì, nhất định đều là ảo giác.
Ngẫm lại bánh pudding một miếng cũng chưa được nếm kia xem.
Món tráng miệng được làm bằng cả tấm lòng như vậy, nhất định đặc biệt đặc biệt ngon miệng đó.
Nếu thật sự cãi nhau với vị đầu bếp này, về sau nhất định sẽ không có cơ hội nếm thử tay nghề của cậu ta đúng không.
Sao có thể để cho loại chuyện này phát sinh cơ chứ!
Tưởng Ứng Thần vứt bỏ lý trí và tự tôn, nhanh chóng đuổi theo Trình Dương, bắt lấy cánh tay của cậu, trầm giọng nói: “Thực xin lỗi, hãy nghe tôi giải thích.”
?????
Trong lòng quản lý bay qua một chuỗi dấu ba chấm, nghĩ thầm, tình tiết của phim thần tượng thật đúng là...!có căn cứ trong hiện thực à, tổng tài bá đạo thật đúng là cứ thích cái loại “tiểu bạch hoa cao ngạo chẳng hiểu sao tự nhiên lòng tự trọng lại lên cao, rồi khó hiểu đột nhiên lại bắt đầu mắng chửi người" đó à.
Sớm biết như vậy thì ông ta đã mắng trước rồi!
※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Quản lý: Thất sách!
Chú thích:
与君初相识,犹如故人归 - Dữ quân sơ tương thức, do như cố nhân quy: có ý chỉ "Dù mới gặp lần đầu nhưng tôi thấy người như là bạn cũ vậy", là câu trong một bài thơ câu, chưa rõ tác giả.
lô hỏa thuần thanh: dùng để miêu tả một kỹ thuật đã được luyện đến cảnh giới hoàn mỹ.
thiên lương vương phá: "Trời lạnh rồi, làm cho công ty nhà họ Vương phá sản đi", một câu nói mang tính tăng độ hài hước, bắt nguồn từ những quyển tiểu thuyết ngôn tình tổng tài bá đạo đời đầu nhằm thể hiện độ bá đạo, lợi hại của các "nam chính bá tổng".
lão bánh quẩy: chỉ những người giàu kinh nghiệm trong một việc gì đó, kiểu kẻ già đời, tay lão luyện hay những người khéo đưa đẩy.
tiểu bạch hoa: chỉ những nhân vật mảnh mai, có tính cách thanh thuần thiện lương, lòng tự trọng cao, nhưng hay làm những chuyện mình không biết sẽ hại đến người khác nhưng lại có ích cho chính mình..