Lúc giữa trưa bọn họ đã đến đỉnh núi có cắm cờ, Mạc Tiêu Tiêu rất tự nhiên lôi kéo Trương Ninh Vi chạy ra thật xa, hô to với bọn họ, "Anh Giang, anh Yến, các anh rút cờ trước đi, các anh rút xong thì chúng em qua."
Yến Thanh Trì nhìn bộ dáng căng thẳng của cô, sợ mình và Giang Mặc Thần khiêm nhượng, bất đắc dĩ đi tới bên cạnh cây cờ, rút cờ.
"Hiện tại có thể lại đây đi."
Lúc này Mạc Tiêu Tiêu mới kéo Trương Ninh Vi chạy về, cô cười hì hì nhìn Yến Thanh Trì, vươn tay rút một lá cờ khác ra.
Yến Thanh Trì và Mạc Tiêu Tiêu lần lượt rút cờ, đạo diễn ghi lại thời gian, mọi người chụp ảnh lưu niệm chung ở đỉnh núi. Mọi người hô lớn "jia", lưu lại vất vả và sung sướng ba ngày qua lại trong ảnh chụp.
Đường về nhẹ nhàng hơn rất nhiều, bởi vì có xe tới đón bọn họ. Lúc Trương Ninh Vi và Mạc Tiêu Tiêu nhìn thấy xe quả thật cảm thấy hy vọng sống sót, hô to cuộc hiện đại vạn tuế, thay đổi thế giới. Sau đó nhanh chóng lên xe, hưởng thụ khoảnh khắc tốt đẹp không cần đi đường.
Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần chậm hơn các cô một chút, bọn họ không mệt như Mạc Tiêu Tiêu và Trương Ninh Vi, nên còn hơi lưu luyến không rời nhìn ngọn núi này lần cuối, không nhanh không chậm lên xe.
Xe buýt một đường chở bọn họ ra khỏi núi, về thành phố G. Nhân viên công tác nói với bọn họ, hôm nay không còn hành trình nào khác, bọn họ có thể nghỉ ngơi cho tốt ở khách sạn tổ tiết mục đặt trước, nhẹ nhàng nhẹ nhàng.
Lúc này bốn người mới phát hiện bọn họ là nhóm hoàn thành kiểm tra sớm nhất. Trước đó, Mạc Tiêu Tiêu và Trương Ninh Vi đã đánh giá thực lực của các tổ, cảm thấy tổ các cô, phỏng chừng vừa lơ đãng sẽ thành tổ cuối, kết quả vậy mà xếp thứ hai, hai cô gái đều sợ ngây người, liên tục cảm ơn Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần.
Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần cũng ngốc, thật ra, thật ra một đường này hai người bọn họ cũng không có tâm cạnh tranh mạnh lắm, bằng không cũng sẽ không mỗi lần tới giờ ăn cơm nghỉ ngơi, hai người đều muốn tìm cơ hội đi xem xung quanh gì thú vị không, dù là không có, cũng muốn mượn cơ hội này để hai người đơn độc ở chung một lát. So với kiểm tra, Yến Thanh Trì cảm thấy mình và Giang Mặc Thần càng giống như là ra ngoài dạo chơi ngoại thành, không nghĩ vậy mà cũng được hạng nhất, nhất thời y có hơi kinh hỉ, vừa nói với Mạc Tiêu Tiêu và Trương Ninh Vi không cần cảm ơn, vừa không tự giác cười.
Dù sao mọi người đã mệt mỏi mấy ngày rồi, nên đơn giản trò chuyện một lát, thì cầm thẻ phòng đi nghỉ ngơi. Yến Thanh Trì cầm thẻ phòng mở cửa phòng của y và Giang Mặc Thần, phòng này cũng không lớn, vừa vào cửa đã có thể nhìn thấy hai cái giường, chính là một căn phòng tiêu chuẩn bình thường. Y đi vào, thả túi xuống, trực tiếp nhào vào giường.
"Nghỉ ngơi một lát đi, sau đó chúng ta đi ăn cơm!"
Giang Mặc Thần đi đến trước mặt y, cúi đầu nhìn y, hỏi, "Mệt không?"
"Còn được, nhưng em nghĩ những người khác rất mệt."
"Anh cũng đoán thế."
Sự thật đúng như bọn họ suy đoán, tổ khác rõ ràng mệt hơn bọn họ nhiều, thậm chí vài khách quý về tới phòng khách sạn, trực tiếp ngã đầu rồi ngủ, không rời khỏi phòng nữa.
Buổi tối, lúc Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần xuống lầu ăn cơm, gặp Lý Mạt và Lý Bác Chung cũng xuống lầu ăn cơm.
Lý Mạt thấy bọn họ thì rất nhiệt tình, bỏ xuống tay lặp tức chạy tới, "Đã lâu không gặp a ca ca, nghe nói hai anh được hạng nhất."
Lý Bác Chung đi theo phía sau cô, lực bất tòng tâm, tuy rằng ông vẫn luôn kiên trì rèn luyện, tố chất thân thể cũng không tồi, nhưng mà lăn lộn mấy ngày, vẫn hơi mệt. Nhưng nhìn thấy Giang Mặc Thần, ông cũng chúc mừng tự đáy lòng nói, "Chúc mừng các cậu a."
"Cảm ơn, Lý lão sư tổ ngài hạng mấy?"
"Chúng em hạng tư." Lý Mạt thay ba ba cô trả lời, "Có phải rất đáng kinh ngạc không, ha ha ha ha, em và ba ba em đều rất kinh ngạc, thành tích này tốt hơn em và ba ba tưởng tượng nhiều."
Lý Bác Chung gật đầu, "Đúng vậy, tôi còn tưởng rằng tôi sẽ kéo chân sau của Tiểu Mạt nữa, may mà không có."
"Chủ yếu là chúng em may mắn, hừ, tức chết Phí Tĩnh Vũ."
Lý Bác Chung vội vàng nói, "Tiểu Mạt, sao lại nói chuyện như vậy."
Lúc này Lý Mạt mới nhận ra mình đã nói lời trong lòng ra ngoài, hơi ngượng ngùng nhìn Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần, "Á, ngại quá, các anh coi như không nghe thấy gì đi."
Yến Thanh Trì nghĩ thầm chuyện gì đây? Lý Mạt không phải người trong giới, Lý Bác Chung đã giải nghệ từ lâu, trong nhiều người như vậy, hai người bọn họ cũng chỉ quen biết Giang Mặc Thần thôi, sao Lý Mạt lại nói như thế? Y nhớ rõ tổ của Lý Mạt và Lý Bác Chung cùng nhóm kiểm tra với tổ của Phí Tĩnh Vũ và Nhạc Tử Mính, chẳng lẽ có quan hệ với lần kiểm tra này?
Nhưng y cũng không tiện hỏi nhiều, vì thế chỉ hỏi, "Ăn cơm chưa? Anh và anh Thần đi ăn cơm."
"Ăn ăn ăn," Lý Mạt vội vàng hùa theo bọn họ, "Đi, em đã hỏi thăm ở đây món nào ngon nhất, đã nghĩ xong thực đơn luôn rồi."
Yến Thanh Trì thấy cô có sức sống như thế, không khỏi cảm khái tuổi trẻ thật tốt a, đi theo Lý Mạt vào phòng ăn của khách sạn.
Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần chọn đồ ăn, Lý Mạt gọi đồ ăn cho mình và Lý Bác Chung, nhàn rỗi nhàm chán, nên Lý Mạt chia sẻ tình báo mình vừa sưu tập được cho bọn họ.
"Các anh biết không? Trong sáu tổ chúng ta, có một tổ không hoàn thành kiểm tra, trước khi chúng ta xuất phát không phải đã nói sao, thời gian quy định là ba ngày, nên bọn họ cũng được đón về trước khi trời tối, chẳng qua bây giờ hai người đều không vui vẻ, vừa nãy còn cãi nhau."
"Tổ nào?" Yến Thanh Trì hiếu kỳ nói, "Sao em biết được?"
"Vừa rồi em vô tình nghe được, chính là tổ sư huynh muội của Ngụy Tri Hàng và Dư Tiêu Vũ. Hình như là Ngụy Tri Hàng ngại Dư Tiêu Vũ được nuông chiều từ bé chỉ biết kéo chân sau, Dư Tiêu Vũ ngại Ngụy Tri Hàng tính cách cố chấp không nghe khuyên bảo, nên hai người cãi nhau."
Yến Thanh Trì gật đầu, "Tin tức của em thật linh thông a."
"Vừa vặn đụng phải thôi mà. Đúng rồi ca ca, các anh kiểm tra thế nào? Có khó không?"
"Cũng được." Yến Thanh Trì nói, "Bên em thế nào?"
"Đối với em chắc chắn là khó, nhưng em vừa mới nói mà, vận khí em tốt a, nên may mắn thành công."
"Vậy em đúng là may mắn."
Lý Mạt cười tủm tỉm gật đầu.
Mọi người cùng ăn cơm chiều, chia tay ở hành lang, người nào về phòng người nấy. Vì trong phòng có camera, nên Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần đều rất thu liễm, hàn huyên đơn giản một hồi, thì rửa mặt đi ngủ. Giang Mặc Thần cảm thấy ở đây còn không bằng ở trong núi, ở trong núi, tốt xấu gì hắn còn có thể dựa gần Yến Thanh Trì, còn có thể muốn nụ hôn ngủ ngon trước khi ngủ, bây giờ tốt rồi, không có gì hết.
Hắn bất đắc dĩ nằm trên giường, chỉ có thể chờ đợi sau khi xuất ngoại cho hắn một phòng có giường lớn.
Nhưng mà, nguyện vọng này, đã định là khó khăn.
Ngày hôm sau, khách quý của "Cộng Sự Tốt Nhất" bay thẳng từ thành phố G đến nước E. Mọi người còn chưa bước ra khỏi thời kì mệt nhọc nên vừa lên máy bay đã bắt đầu ngủ. Yến Thanh Trì ỷ vào thể lực mình tốt, nhìn tầng mây ngoài cửa sổ một lát, nhàm chán mới ngủ.
Chờ khi máy bay đáp xuống mặt đất, mọi người đi lấy hành lý. Tổ tiết mục cũng căn kiểm tra trước đó, chia tiền cho mọi người theo thứ tự. Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần được hạng nhất, nên tiền nhiều nhất, tổ của Ngụy Tri Hàng và Dư Tiêu Vũ vì là hạng chót, nên tiền ít nhất. Yến Thanh Trì chú ý tới không khí giữa hai người bọn họ không phải tốt lắm, thậm chí sau khi Dư Tiêu Vũ nhận được tiền, phân một nửa cho Ngụy Tri Hàng tại hiện trường, sau đó cất tiền của mình. Trong sáu tổ khách quý, cũng là tổ duy nhất phân tiền.
Nhân viên công tác phát tiền xong, MC bắt đầu giảng giải phân đoạn này. Phân đoạn này tên là [Cộng sự cùng nhau đi], sáu tổ khách quý dừng chân ở thành phố này bốn ngày, trong bốn ngày này, hai ngày đầu dùng để du lịch. Tổ tiết mục chọn một khách quý trong vị khách quý tại hiện trường đảm nhiệm hướng dẫn viên du lịch, hướng dẫn viên du lịch phải phụ trách chăm lo cho sinh hoạt hàng ngày của tất cả mọi người, đồng thời phải giúp mọi người thiết kế lộ trình du lịch. Tổ tiết mục sẽ cấp hướng dẫn viên du lịch một số tiền khác, làm chi phí sinh hoạt trong hai ngày du lịch này, hướng dẫn viên du lịch phải sử dụng số tiền này hợp lý, bảo đảm số tiền này có thể chống đỡ cuộc sống hai ngày của mọi người.
"Số tiền trên tay chúng tôi có thể dùng trong hai ngày này sao?" Yến Thanh Trì hỏi.
"Có thể, nếu các cậu muốn mua gì đó, có thể sử dụng. Nhưng, hai ngày sau sẽ so đấu trò chơi, có thể sẽ dùng đến số tiền này, nên các cậu cẩn thận sử dụng."
"Sẽ dùng bai nhiêu? Nhiều không?" Lý Mạt hỏi.
"Chuyện này tôi không thể tiết lộ."
"Phân đoạn này, chúng tôi có thể dùng di động của mình không?" Mạc Tiêu Tiêu hỏi.
"Không thể, lát nữa lúc các cậu rời khỏi sân bay, nhân viên công tác sẽ tịch thu di động của các cậu. Phân đoạn này, chỉ có hướng dẫn viên du lịch được một cái di động, dùng để tra tin tức, tiện để người đó lên kế hoạch du lịch."
Mạc Tiêu Tiêu gật đầu.
"Nếu các cậu không còn vấn đề khác, vậy chúng ta chọn hướng dẫn viên du lịch trước."
Mọi người cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, không hẹn mà cùng cảm thấy, dưới loại tình huống này, hướng dẫn viên du lịch trạm đầu tiên chọn Giang Mặc Thần chắc là nhất thích hợp đi. Dù sao, già vị hắn lớn nhất, có thể trấn áp người nhất, nếu không chọn những người khác, nếu có người không phục hướng dẫn viên sắp xếp và hướng dẫn du lịch mà cãi nhau, đó không phải rất xấu hổ sao. Hơn nữa tuổi của Giang Mặc Thần cũng rất thích hợp, nhìn qua lại rất đáng tin cậy. Chọn hắn, nhất định không sai.
Nhưng mà, ngoài dự đoán, tổ đạo diễn thế lại đưa vị trí hướng dẫn viên trạm đầu tiên này cho tổ Lý Bác Chung và Lý Mạt. MC nhận nhận tiền và di động từ trong tay đạo diễn, đưa tới trước mặt Lý Bác Chung, "Từ giờ trở đi, Lý Bác Chung lão sư chính là hướng dẫn viên du lịch trạm đầu tiên của chúng ta."
Đại gia không khỏi hơi nghi hoặc, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ yên lặng vỗ tay.
Giang Mặc Thần nhìn Lý Bác Chung một cái, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, giống như mọi người, vừa rồi hắn cũng cho rằng tổ tiết mục sẽ chọn mình, may mà không có, thật là quá hiểm.
MC hoàn thành nhiệm vụ của mình, cuối cùng nói, "Vậy bây giờ, mọi người lên xe đi, tài xế sẽ đưa các cậu đến nơi ở bốn ngày này, chúc mọi người có một chuyến đi vui vẻ."
Mọi người nối đuôi nhau lên xe, vừa nhỏ giọng nói chuyện với nhau, vừa tưởng tượng nơi ở của bọn họ sẽ có hình dáng thế nào?
Chỉ có Lý Bác Chung và Lý Mạt hai mặt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy buồn rầu. Lý Mạt vỗ vỗ vai ba ba cô, "Yên tâm đi ba ba, con sẽ giúp ba."
Lý Bác Chung nhìn cô, vô cùng thật thành nói, "Nhưng thoạt nhìn con không phải đáng tin cậy lắm a Tiểu Mạt."
Lý Mạt không phục, "Trước đó trên đảo không phải dựa vào con sao?"
"Đó là con may mắn."
"Ba ba, hôm nay con sẽ dạy ba một câu danh ngôn —— may mắn cũng là một phần thực lực."
Lý Bác Chung nghiêm túc nói, "Vậy hy vọng con có thể tiếp tục may mắn."
Yến Thanh Trì nghe hai cha con bọn họ đối thoại, cảm thấy thật thú vị, y nhỏ giọng nói với Giang Mặc Thần nói, "Em còn tưởng tổ tiết mục sẽ chọn anh nữa."
"Anh cũng cảm thấy như vậy."
"Không nghĩ tới vậy mà không phải."
"Như vậy cũng tốt," Giang Mặc Thần nhìn y, "Như vậy, chúng ta có thể nhiều thời gian riêng tư hơn."
Yến Thanh Trì gật đầu, tuy rằng rất có lỗi với Lý Bác Chung lão sư, nhưng y cũng cảm thất rất may mắn Giang Mặc Thần không cần đảm nhiệm chức hướng dẫn viên du lịch, bằng không, toàn thân bọn họ chỉ có thể vì mọi người phục vụ, lấy đâu ra thời gian lén lút trải qua thế giới hai người.
Hai người đều vì Giang Mặc Thần không được chọn mà vui vẻ, tâm tình như thế, cuối cùng bọn họ cũng tới ngôi nhà tổ tiết mục tổ đã định từ trước.
Nhà rất lớn, rất khí phái, trang hoàng thật xinh đẹp, cái gì cũng rất tốt, chỉ có một chỗ không tốt —— không đủ giường. Phòng ngủ chính cộng thêm phòng cho khách tổng cộng chỉ có năm phòng, trong đó có một phòng cho khách còn là giường đơn, ba phòng cho khách còn lại tuy rằng không phải giường đơn, nhưng giường cũng chỉ có m, chỉ có phòng ngủ chính là giường lớn m.
Nên sau khi vào nhà, vấn đề đầu tiên gặp phải là chia phòng, đã làm Lý Bác Chung rất khó xử.
Ông nhìn nhìn cả trai lẫn gái trước mặt, tính toán trong lòng, Lý Mạt, Mạc Tiêu Tiêu, Trương Ninh Vi có thể cùng ngủ phòng ngủ chính có giường lớn m, Nhạc Tử Mính và Dư Tiêu Vũ ngủ một căn phòng cho khách, dư lại Giang Mặc Thần, Yến Thanh Trì, Dương Tân Hách, Vu Hạo Viễn, Phí Tĩnh Vũ, Ngụy Tri Hàng và ông, mấy người đàn ông bọn họ, chỉ có bốn người có thể ngủ phòng có giường m, ba người còn lại, chắc chắn phải có hai người ngủ giường đôi, một người đi ngủ sô pha.
Lý Bác Chung nhìn nhìn sô pha trong phòng khách, sô pha cũng không lớn, thậm chí còn muốn hẹp hơn giường đôi một ít. Ông cảm thấy mình lớn tuổi, lại là hướng dẫn viên du lịch, có nghĩa vụ chăm sóc tốt mấy đứa nhỏ trước mặt này, nên quyết định mình ngủ sô pha, như vậy những người đàn ông còn lại đều có thể ngủ giường.
Đây là phương án tốt nhất trước mắt mà ông nghĩ ra, vì thế ông rất nghiêm túc nói ra, muốn tham thảo với mọi người.
Lý Mạt là người đầu tiên phản đối, "Con nhỏ nhất, con ngủ sô pha, ba ba và anh Giang còn có anh Yến ngủ phòng ngủ chính, chị Tiêu Tiêu và chị Ninh Vi ngủ một phòng cho khách, chị Tử Mính và chị Tiêu Vũ ngủ một phòng cho khách, anh Dương và anh Vu ngủ phòng khách giường m trước, anh Phí và anh Ngụy hai anh chen giường đơn trước đi. Chờ ngày mai các anh đổi với anh Dương và anh Vu, ngày mốt đổi với anh Giang và anh Yến, ngày kia đến lượt em và ba em."
Kiến nghị này của cô đơn thuần chỉ vì không đành lòng để người cha già của mình ngủ sô pha, lại vì Lý Bác Chung lớn tuổi khó tránh khỏi có sự khác biệt với người trẻ, cô lo lắng Lý Bác Chung ở cùng người khác sẽ không hợp, nên mới nghĩ sắp ông và Giang Mặc Thần bên nhau, dù sao, Lý Bác Chung cũng chỉ quen Giang Mặc Thần.
Nhưng vào lỗ tai người khác, thì vô cớ có cảm giác ôm đùi, dù sao, Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì là hai người hồng nhất trong bọn họ, để Lý Bác Chung ở cùng một phòng với hai người bọn họ, đó chẳng phải là muốn Lý Bác Chung ngủ gần nhiệt độ sao? Trong lòng Phí Tĩnh Vũ hừ lạnh một tiếng, thầm nói, cũng không sợ nhiệt độ người ta quá cao, nóng chết ba ba cô.
Lý Mạt đơn thuần chỉ suy xét phụ thân mình, không nghĩ tới vụ này, Lý Bác Chung nào nhẫn tâm để con gái mình ngủ sô pha, cha con hai ngườivì chuyện ai ngủ sô pha mà ồn ào lên.
Thời khắc mấu chốt, vẫn là Giang Mặc Thần mở miệng, hắn nói, "Hay là như vậy đi, Dương Tân Hách, Vu Hạo Viễn, Lý lão sư, ba người tương đối gầy, ngủ phòng ngủ chính, Phí Tĩnh Vũ, Ngụy Tri Hàng các cậu ngủ một phòng cho khách, Lý Mạt em ngủ với Mạc Tiêu Tiêu, Trương Ninh Vi trong phòng cho khách trước, ngày mai lại qua ngủ với Nhạc Tử Mính, Dư Tiêu Vũ một phòng cho khách khác, tôi và Thanh Trì ngủ phòng giường đơn, có thể chứ?"
Hắn vừa dứt lời, Lý Mạt và Lý Bác Chung đều không muốn, "Sao được chứ, hai cậu ngủ giường đơn, quá nghẹn khuất."
"Nhưng chắc chắn phải có hai người ngủ cái giường đó, những người khác ngủ chẳng lẽ không nghẹn khuất sao?"
"Tôi đồng ý với anh Thần, chúng tôi ngủ gian phòng kia, vậy không phải vấn đề này đã được giải quyết sao?" Yến Thanh Trì cũng nói.
Mạc Tiêu Tiêu và Trương Ninh Vi liếc nhìn nhau, Trương Ninh Vi gật gật đầu, Mạc Tiêu Tiêu chuẩn bị mở miệng, lại nghĩ đây là một cơ hội kéo độ hảo cảm, hẳn phải để lại cho Trương Ninh Vi, vì thế đụng đụng cô, "Cậu nói."
Trương Ninh Vi và Mạc Tiêu Tiêu ở bên nhau, từ trước đến nay đã quen Mạc Tiêu Tiêu lên tiếng, cô phụ trách đánh call cho Mạc Tiêu Tiêu, lúc này Mạc Tiêu Tiêu kêu cô nói, tuy rằng hơi khó hiểu, nhưng cũng nói ý tưởng của hai người bọn họ ra, "Hai người con trai ngủ giường đơn thì quá chật, anh Giang, anh Yến, hay là em và Tiêu Tiêu đổi với các anh, hai chúng em gầy, thật ra ngủ giường đơn cũng vừa, trước kia lúc em còn đi học, có bạn đến thăm em, chúng em đều ngủ một giường trong ký túc xá, em cũng không cảm thấy chật."
"Đúng vậy," Mạc Tiêu Tiêu nói, "Em và Vi Vi ngủ giường đơn, anh và anh Yến có thể ngủ giường của chúng em."
Nhạc Tử Mính cũng tỏ thái độ nói, "Lý Mạt có thể vào ngủ cùng em và Dư Tiêu Vũ, chờ hôm sau, em và Dư Tiêu Vũ lại đổi với Mạc Tiêu Tiêu và Trương Ninh Vi, vậy cũng được a."
Cô chỉ lo biểu đạt suy nghĩ của mình, lại không để ý đến Dư Tiêu Vũ bên cạnh đang cúi đầu cười lạnh. Nhưng Yến Thanh Trì thấy được, nên y biết ý tưởng này của Nhạc Tử Mính không thể thực hiện được.
"Làm theo anh Thần nói trước đi." Yến Thanh Trì ôn hoà nói, "Không được thì điều chỉnh lại sau, bây giờ cứ như vậy trước, hôm nay còn có rất nhiều chuyện phải làm, chúng ta làm xong cái này trước đi."
"Ừm, tôi và Thanh Trì đi lên cất hành lý trước, Lý lão sư, cứ như vậy đi." Giang Mặc Thần nói xong, trực tiếp lên cầu thang, Yến Thanh Trì cũng theo sát.
Lý Bác Chung và Lý Mạt thấy hai người bọn họ đã quyết định xong, cũng không còn cách nào, nhìn thoáng qua nhau, thỏa hiệp nói, "Vậy làm theo lời Mặc Thần nói trước đi." Ông nói.
"Được." Mọi người đáp, lục đục lên cầu thang. Chỉ là tuy rằng trên mặt mỗi người đều treo ý cười, suy nghĩ trong lòng lại hoàn toàn không giống nhau.
Tác giả có lời muốn nói:
Đạo diễn: Không có phòng có giường lớn, chỉ có giường đơn.
Giang tổng: Cái giường này, tôi muốn!
Thanh Trì:......
- ------------------
Chương này siu dài luôn, mn nhất định phải vote cho hiệu suất này, ức hự hự