Kịch bản đã sai, hệ thống liền không để cho Phạm Gia Huân tiếp tục gặp mặt với công chính Trần Thanh Khang nữa.
Nhiệm vụ của Phạm Gia Huân là đóng vai pháo hôi tiêu chuẩn song hành với cái kết nhân vật chính về bên nhau.
Với cái hình hình hiện tại, nếu Phạm Gia Huân còn lởn vởn quanh quẩn bên cạnh Trần Thanh Khang thì hắn từ pháo hôi sẽ thay thế Triệu Thành Ân mà trở thành một trong hai nhân vật chính luôn đó.
Cho nên Phạm Gia Huân chính thức sống trạch, hắn thở phào nhẹ nhõm khi không phải chịu sự nhức đầu mỗi sáng mai sau khi buổi đêm hôm trước uống rượu.
Hắn ở nhà, hầu như suốt ngày ôm linh miêu trong tay, vuốt ve sờ mó các kiểu.
"Hệ thống này! Ngày trước tao thích mấy con mèo có kích thước lớn kiểu này cực, mỗi tội mèo nhà tao còn không thể nuôi chứ nói gì linh miêu, riêng tiền mua về cũng đã là một vấn đề"
Còn nhớ chị hắn cũng rất thích nuôi mèo, từng ôm một con mèo đen bị bỏ rơi về nhà.
Thời điểm đó chị hắn còn phản nghịch nhưng cũng chỉ dám nuôi trong phòng, không bao giờ để lộ ra ngoài.
Con mèo đó rất ngoan, rất hiểu chuyện, thi thoảng hắn cũng sẽ lén vào phòng chị nựng ké con mèo.
Chuyện này cũng không kéo dài được lâu.
Có hôm cha mẹ túm chị lại đánh cho một trận vì đánh nhau ở trường, khiến họ cảm thấy mất mặt, tổn hại đến truyền thống có học thức của gia đình.
Có lẽ cũng không có gì, bình thường chị cũng hay bị đánh bởi những lý do trời ơi đất hỡi.
Phá lệ hôm đó cha mẹ đánh chị rất mạnh, con mèo nhìn không nổi nên phóng ra cào lên mặt ba.
Sau đó cả mèo lẫn chị bị đánh thêm một trận.
Con mèo bị đánh vì dám cào mặt ba, chị bị đánh thì tha mèo hoang về nhà, lại còn là mèo đen.
Kết quả con mèo bị đánh chết, bị vứt ra thùng rác; chị bị gãy tay, rạn xương, cả người toàn roi vọt, phải đến bệnh viện nằm cả tháng.
Năm đó chị hắn mười hai, anh hắn mười tuổi, hắn tám tuổi.
Nhìn chị bị đánh dã man, hai người sợ đến hoàn toàn không dám bước ra can ngăn.
Phải chăng năm ấy nếu hắn cùng anh bước ra thì có phải mắc chứng sợ giao tiếp hay không.
Tuy rằng chị nói là nếu hai người xông ra thì cả ba đều bị đánh, bản thân chị sẽ càng nhận đòn nặng thêm nhưng mà hắn vẫn luôn cảm thấy năm đó bản thân đã làm sai.
Bàn tay không còn vuốt lưng, linh miêu quay qua nhìn thằng sen của mình thì thấy hắn đã rơi nước mắt, cũng chẳng biết đang nghĩ đến chuyện gì.
Linh miêu trở mình, ngồi trên đùi Trạch Gia Phong, nhổm người lên, dùng đệm thịt muốn lau đi nước mắt.
Phát hiện đệm chân của mình không thể lau sạch được; nó liền vòng chân qua vai, rúc đầu vào cổ Trạch Gia Phong, cho hắn một cái ôm.
Sen à, đừng buồn nữa!
Không chỉ linh miêu, mấy con mèo hoang Phạm Gia Huân nhặt về cách đây không lâu cũng bước lại, vì linh miêu đã ôm hắn mà kích thước linh miêu lại hơn hẳn mèo nhà nên mấy con mèo này chỉ có thể nằm sát bên cạnh hắn.
Hệ thống im lặng, bản thân nó biết đây là chuyện buồn.
Nhưng lại không dám nói với Phạm Gia Huân rằng chị hắn đã có Lý Long Sơn hết lòng quan tâm được.
Gia đình Lý Long Sơn là hàng xóm của gia đình Phạm Gia Huân mà Lý Long Sơn với Phạm Gia Hân cũng có thể miễn cưỡng coi như thanh mai trúc mã.
Tất nhiên cách nhìn nhận về bốn chữ thanh mai trúc mã này của hai gia đình cũng hoàn toàn khác nhau.
Đối với gia đình của Gia Hân thì họ nhận định cứ trẻ con cùng lứa gần nhà nhau, có giao tiếp là thanh mai trúc mã.
Còn đối với gia đình của Lý Long Sơn thì thanh mai trúc mã là do con trai họ cưỡng cầu mà thôi, họ hoàn toàn nhìn ra được Phạm Gia Hân cực ghét con trai mình.
Hai bên gia đình giống như hai trạng thái tồn tại hoàn toàn đối lập nhau.
Gia đình của Gia Huân thì khuôn phép, lề lối, áp đặt, cổ hủ, khó tính, khắt khe tới mức cay nghiệt; ba chị em dần trở nên hướng nội, thích trốn tránh, tính cách trở nên u ám, có phần cực đoan.
Gia đình của Lý Long Sơn thì thoải mái, tự do, có chút tùy tiện, người nhà tâm lý, biết lắng nghe; Lý Long Sơn có sự hạnh phúc, lúc nào trên môi cũng là nụ cười mang năng lượng tích cực.
Từ lúc có được ý thức đến thời niên thiếu, Phạm Gia Hân luôn bài xích Lý Long Sơn bởi vì hắn ta là con nhà người ta trong miệng cha mẹ.
Tất nhiên, chị mình bị so sánh như vậy, Phạm Gia Huân cùng anh trai cũng chẳng ưa gì vị con trai nhà hàng xóm này.
Bản thân Gia Hưng và Gia Huân thì chỉ mới khó chịu, Gia Hân đã trực tiếp chơi bời với trùm trường, mượn người trùm bao tải đánh cho Lý Long Sơn một trận cho bõ ghét.
Tất nhiên chuyện này rồi Lý Long Sơn cũng biết, chỉ là không làm to chuyện ra thôi.
"Gia Hân, sao em ghét anh như thế?"
"Vì anh xuất hiện ở câu cửa miệng của người nhà tôi.
Mấy người toàn là thứ đạo mạo, đạo đức giả.
Rồi có ngày tôi cho cả thế giới biết bộ mặt thật của mấy người là như thế nào!"
Ngày ấy Phạm Gia Hân nổi loạn, cũng rất ngông cuồng, những người cô ghét thì gần như không để vào mắt, cá tính cũng rất mạnh mẽ, suy nghĩ thì khác biệt.
Không thể đánh đồng cô cùng những học sinh khác được.
Tiếc là điều khác biệt này đã bị định kiến và bạo lực của gia đình mài thành một con rối gỗ vô tri vô giác.
Sau tuổi mười sáu, Gia Hân không còn ghét cay ghét đắng Lý Long Sơn nữa mà chính thức coi hắn ta thành người vô hình.
Không chỉ với hắn ta, Gia Hân còn tự tách biệt bản thân với tất cả mọi người.
Giống như không còn chút cảm xúc nào cả.
Việc Gia Hân trở nên như vậy, Lý Long Sơn càng tự trách; cũng không dám nhiều lần xuất hiện trước mặt cô.
Bởi vì hắn ta biết sau mỗi lần bản thân xuất hiện trước mắt cô thì cảm xúc của cô lại càng trở nên tiêu cực hơn.
Nhiều lần có nhớ quá cũng chỉ dám đứng ở xa ngắm nhìn.
Sau khi biết được gia đình hàng xóm muốn thông qua mai mối gả Gia Hân như thể tống một món nợ ra khỏi nhà, Lý Long Sơn liền sắp xếp để chính mình có thể gặp cô.
Gia Hân dù đã hướng nội nhưng cách bắt chuyện luôn khiến người ta khó mà nói rằng "không phải".
"Dù sao hai ta chẳng quen biết, chẳng ưa gì nhau, cũng chẳng muốn kết hôn.
Xem mặt gì đó thì cứ dừng tại đây đi!"
Lý Long Sơn cũng chỉ có thể tìm cách cứu vãn: "Khoan đã, bản thân em chẳng phải muốn rời khỏi gia đình sao? Chúng ta kết hôn nhưng không xâm phạm vào không gian cá nhân của nhau"
Cuối cùng Phạm Gia Hân đồng ý kết hôn cùng Lý Long Sơn.
Nếu không phải do gia đình đã giữ hết giấy tờ tùy thân của cô thì có lẽ cô đã rời đi từ lâu chứ chẳng phải dùng cách kết hôn với hắn ta để có thể rời khỏi gia đình.
Sau đó hai người ngoài mặt êm ấm, thực tế mỗi người một phòng, lạnh nhạt với nhau suốt tám năm liền.
Bất kể Lý Long Sơn có muốn chăm sóc hay từ từ tiến vào cuộc sống riêng của cô cũng khó khăn trăm bề.
"Mấy bữa tiệc tùng gì đó anh đi là được rồi, tôi không thích chốn đông người, không thích giao tiếp.
Anh với người trong công ty đi với nhau cho thoải mái"
"Chỉ là ốm vặt thôi, tôi mua thuốc uống rồi, ngủ nhiều chút là khỏe lại thôi"
"Thực ra tôi không thích tổ chức sinh nhật, sau này đừng tạo bất ngờ này nọ nữa, tôi cảm thấy không thoải mái"
"Sao phải đối xử tốt với tôi như vậy? Cứ mặc kệ tôi đi!"
Bất kể gương mặt, dáng người, công việc hay cách ăn mặc của Lý Long Sơn đều rất được.
Bản thân hắn ta cũng có rất nhiều người vây quanh muốn thân thiết hơn nhưng hắn ta luôn khước từ, thể hiện rõ ranh giới của bản thân.
Rõ ràng là thời gian Phạm Gia Hân lạnh nhạt với Lý Long Sơn là rất nhiều, từ chối ý tốt của hắn ta thì vô số kể, vậy mà hắn ta như cũ cố chấp không chịu từ bỏ.
Vẫn cứ luôn muốn thông qua những hành động nhỏ mà đối xử tốt với Gia Hân.
Bởi Lý Long Sơn biết nếu bản thân càng cố bày tỏ tình cảm với Phạm Gia Hân thì sẽ chỉ có thể càng khiến cô sinh ra khoảng cách với mình..