Edit: Yuzu
Làm thế nào tìm được nguồn nước trên núi?
Trương Túc cố ý chi điểm công đức, mua một quyển sách nhỏ khá mỏng ở cửa hàng hệ thống: Trong nếp uốn của dãy núi, cần tìm nếp lõm, đây là nơi tập trung nguồn nước lý tưởng trong dãy núi. Nếp lõm chính là phần lõm xuống trong mặt cắt của dãy núi, phần gồ lên là nếp lồi [lưu ý]
Trương Túc: emmmm...
Thật xin lỗi mẹ, lúc học môn địa lý ở cấp ba đã không chăm chú nghe giảng.
Trương Túc căng da đầu xem tiếp, sau đó nhìn thấy một loạt chữ nhỏ: Làm sao để xác định vị trí đào giếng nước.
Trương Túc:...
Ngươi cố tình chơi ta à.
Nhiều người như vậy đào một giếng nước đủ dùng hả!!!
Trương Túc cảm thấy nàng bị hệ thống đùa giỡn: ", cái này của ngươi không giống giới thiệu, trả lại ta điểm công đức."
Hệ thống thở dài một hơi, chứa biết bao bao dung với kẻ ngu ngốc: "Ký chủ, một cái giếng không đủ, ngươi đào mấy cái là được. Trời hạn như vậy, có thể có nước đã là không tệ rồi."
Hoàn cảnh thiếu nước chung, thế nào, ngươi còn muốn xuất hiện sông lớn.
Cửa hàng hệ thống cũng không phải không làm được, nhưng ký chủ có đủ điểm công đức đâu.
Dù sao điểm công đức đã vào túi của hệ thống, thì đừng mong lấy lại.
Có điều, nó là một đồng bọn vô cùng hợp tác, cho nên nói ra đề nghị: "Thật ra xác định nguồn nước, còn có một cách đơn giản."
"Túc chỉ mua một lô màng nhựa trong cửa hàng hệ thống, chính là loại màng nhựa dùng trồng rau ở hiện đại."
Trương Túc: "???"
Hệ thống: "Ký chủ có thể phái người đặt màng nhựa ở các nơi khác nhau trên núi, với thời tiết hiện tại, đợi đến sáng mai ký chủ phái người quay lại kiểm tra lượng sương bên dưới, từ đó xác định nước ở đâu nhiều hay ít."
Nhớ tới chỉ số thông minh của ký chủ không quá cao, hệ thống còn hỏi thêm một câu: "Ta nói như vậy, ký chủ hiểu không?"
Trương Túc:... Nàng cảm nhận được một sự mỉa mai vô hình.
Trương Túc cứng cổ nói: "Đơn giản như vậy, đương nhiên ta hiểu."
"Đó có là gì, ta còn vừa nghĩ ra một ý hay." Trương Túc cố gắng lấy lại tôn nghiêm: "Lát nữa ta sẽ mua một mớ nông cụ, nông cụ làm từ sắc, ta cho người đặt nông cụ trên núi, bên dưới đặt một cái chén, sáng mai sẽ có nước."
Đây là nàng đột nhiên nhớ tới tình tiết trong một bộ phim cổ trang, Trương Túc quyết định làm theo.
Ây da, sau này ai lại nói nàng xem phim phí thời gian, nàng sẽ cự lại người đó.
Trương Túc vốn có chút đắc ý, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến người trông coi nàng, không cho nàng làm như vậy, đã cùng nàng phân cách hai thế giới. Trương Túc không còn cười nổi.
Nhất Niệm nhận ra Chưởng môn ánh mắt đang sáng ngời, đáy mắt còn chứa ý cười bất chợt bị cô đơn bao phủ, ánh sáng nơi đáy mắt cũng mất.
Hắn không biết quá khứ của Chưởng môn, do đó cũng không rõ Chưởng môn đang nghĩ gì, chỉ có thể đoán mò. Có một số thời điểm, hắn không hiểu, tại sao Chưởng môn đang vô cùng vui vẻ lại đột nhiên mất mát khổ sở.
Hắn là người gần Chưởng môn nhất, cũng là người được Chưởng môn quan tâm nhiều nhất. Thế nhưng hắn đứng trước mặt Chưởng môn, trong mắt Chưởng môn không có hắn.
Thật là khiến cho người khổ sở nhưng lại không thể làm gì.
Trương Túc khựng lại trong chốc lát, điều chỉnh tốt tâm tình của mình, kết quả nàng vừa ngẩng đầu lên, lại phát hiện Nhất Niệm cúi đầu, mặt mày ủ rũ, giống như chú chó bị chủ nhân trách mắng.
Trương Túc nhảy dựng, lắc lắc đầu, vội vứt suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Nàng ho khan vài tiếng, mắt nhìn tám phía, tai nghe sáu đường, tất cả mọi người đều đang bận rộn, không ai nhìn qua.
Trương Túc lật tay, trong lòng bàn tay trắng nõn xuất hiện một viên kẹo sữa đã bóc giấy gói.
Bây giờ Nhất Niệm đã có thể thích ứng với chuyện Chưởng môn đột nhiên biến ra đồ vật, nhưng vật màu trắng hình bầu dục trong tay Chưởng môn là cái gì?
Trương Túc: "Cho ngươi."
Nhất Niệm chần chừ, đây là, kẹo?
Trương Túc chậc một tiếng: "Nhất Niệm, há miệng."
Nhất Niệm làm theo bản năng.
Tay Trương Túc hơi nâng lên, viên kẹo trượt từ lòng bàn tay đến đầu ngón tay, nàng linh hoạt cầm kẹo sữa, đút kẹo vào trong miệng Nhất Niệm.
Trương Túc nháy mắt với hắn: "Từ từ ăn, kẹo sữa này thơm lắm."
Nàng lướt qua Nhất Niệm, đi tới đám dân chạy nạn. Tất nhiên không thấy được thiếu niên sau lưng chậm rãi giơ tay lên sờ môi mình, sau đó lỗ tai ửng hồng.
Đó là kẹo sữa thơm nhất Nhất Niệm từng ăn.
Có lẽ, ở trong lòng Chưởng môn, hắn cũng có chút khác biệt.
Nhất Niệm từ từ ăn kẹo, cảm nhận mùi thơm của kẹo sữa, đi nhanh đuổi theo bước chân của Trương Túc.
Nàng lại muốn làm gì đây?
Dù sao nàng làm gì cũng có thâm ý, hắn làm theo là được.
Trương Túc tự mình chọn hai mươi người trong đội hộ vệ, Triệu Tiểu Bảo được chọn trúng, vô cùng vui vẻ.
Chu Đại Hà cũng hơi mệt, hôm nay không thể xuất hiện trước mặt Chưởng môn.
Dân chạy nạn bên cạnh hâm mộ nhìn đội hộ vệ, sớm biết Chưởng môn coi trọng đội hộ vệ như vậy, lúc trước Nhất Niệm triệu tập nhân thủ giết địch, bọn họ cũng đi theo rồi.
Đáng tiếc ngàn vàng khó mua biết trước.
Trương Túc: "Đi, các ngươi đi theo ta."
Nàng nhìn thấy thiếu niên đâm đầu đi tới: "Nhất Niệm cũng đi theo."
Thiếu niên lập tức nở nụ cười rụt rè, môi hơi mím lại, muốn cười nhưng lại ngại cười.
Đúng là cậu thiếu niên, trong lòng nghĩ gì đều hiện lên mặt.
Nhất Niệm bước nhanh tới lớn tiếng nói với Chu Đại Hà: "Chưởng môn muốn dẫn chúng ta ra ngoài một lát, ngươi trông chừng một chút, ta không hi vọng xuất hiện bất kỳ chuyện gì."
Đây là giao quyền, Chu Đại Hà vừa mừng lại vừa sợ: "Nhất Niệm huynh đệ, ở đây cứ giao cho chúng ta, nhất định không xảy ra sai lầm gì"
Nhất Niệm vuốt cằm,sau đó mới đi đến bên cạnh Trương Túc, ngoan ngoãn cúi đầu.
Trương Túc hành vi tỏ vẻ trung thành này của thiếu niên đánh trúng trái tim. Tim đập thình thịch vô cùng nhanh.
Nàng vội xoay người, sải bước rời đi, những người khác ở sau lưng nàng, đám người bọn họ lên núi.
Trương Túc buộc chặt ống quần và cổ tay áo, mặc dù đang thời kì khô hạn, trên núi không có động vật hoang dã gì. Nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
Nếu một Chưởng môn như nàng bị độc trùng bò vào tay áo, sợ tới mức oa oa kêu lớn gì đó...
Hình tượng sụp đổ, hình ảnh kia thật đẹp, nàng không dám tưởng tượng.
Trương Túc: "Hệ thống ca, màng nhựa bao nhiêu điểm công đức."
Hệ thống: " điểm công đức mét."
Trương Túc chợt dừng chân lại: "Bao nhiêu?"
Hệ thống đột nhiên yếu thế: ", điểm công đức mét." Nhưng rất nhanh nó lại cây ngay không sợ chết đứng: "Ký chủ, màng nhựa là sản phẩm hiện đại, cho nên"
Trương Túc nổi giận: "Ngươi coi ta là người ngu dễ lừa thì có."
"Thứ đồ như vậy mà ngươi lại muốn thu của ta điểm công đức mét, lương tâm của ngươi không đau sao."
Hệ thống:... Thành thật mà nói, chẳng những không đau, còn vô cùng vui sướng.
Khụ khụ, không thể nói như vậy được.
Hệ thống tận tình khuyên bảo: "Ký chủ à"
Trương Túc không muốn nghe nó dồn ép: " điểm công đức mét, bán thì bán, không bán thì thôi."
Dù sao nàng còn có nông cụ có thể dùng, hiệu quả đều giống nhau.
Hệ thống: Giá cả này có phải hơi độc ác hay không
Hệ thống và Trương Túc giằng co một hồi, cuối cùng thống nhất mỗi người lùi một bước, đạt được kết quả chung.
điểm công đức mét màng nhựa.
Lúc bọn Triệu Tiểu Bảo được giao màng nhựa, giống như đang nhìn thấy tuyệt thế bảo vật gì.
Triệu Tiểu Bảo khẽ nói với Nhất Niệm: "Nhất Niệm huynh đệ, trước đây ta có nghe người đọc sách nói, trên đời này có một loại vải mỏng vô cùng nhẹ, mỏng như cánh ve. Ta chưa thấy qua, cho rằng những người đọc sách đó nói không có căn cứ, hôm nay thấy đồ Chưởng môn lấy ra, mới biết thì ra trên đời thật sự có loại đồ vật này."
Nhất Niệm vuốt tấm màng nhựa trong suốt màu trắng, gật đầu công nhận.
Bọn họ bố trí màng nhựa ở những nơi cây cỏ tương đối tươi tốt trên núi.
Trương Túc liếc mắt một cái: "Được rồi, về thôi."
Lúc bọn họ quay lại đã là hoàng hôn, khi dân chạy nạn thất Trương Túc ánh mắt đều sáng lên.
Trương Túc cảm thấy những người này không phải vui mừng vì nàng về, mà là vui mừng vì kho lúa di động đã về.
Hôm nay nàng mệt rồi, không muốn múa tay nứa, tùy tiện búng tay một cái, lương thực lập tức hiện ra.
Những người khác không biết nội tình, chỉ cảm thấy Chưởng môn càng ngày càng lợi hại. Trước đây còn phải làm phép, bây giờ ngay cả quá trình đó cũng bỏ luôn.
Chu Đại Hà quen thuộc công việc phân chia, loại chuyện này, một lần lạ, hai lần quen.
Trương Túc theo phân chia được một chén cháo đặc nhất.
Buổi tối nàng nghỉ ngơi trong lều, mơ thấy tìm được một con sông lớn, nước sông chảy siết, nàng bơi lội trong dòng sông, làm nàng vui đến hỏng.
Sáng sớm sau khi thức dậy, mới biết tối hôm qua là mơ, nàng có chút tiếc nuối, nhưng sau khi ăn sáng xong, nàng vẫn mang người đi nghiệm thu thành quả.
Hiện tại là một ngày ăn hai lần, chín giờ sáng một lần, buổi chiều khoảng bốn, năm giờ một lần.
Ban đầu Nhất Niệm đề nghị nàng cho mỗi người một ngày ăn một bữa là đủ rồi, dù sao cũng không chết đói, có thể tiết kiệm không ít lương thực.
Lúc đó Trương Túc không đồng ý, nàng cũng không thể làm như vậy được.
Ngẫm lại tất cả mọi người bị đói, nàng có đồ ăn dư còn ăn một mình, quá tệ rồi.
Sau khi bọn họ lên núi, theo ký hiệu để lại hôm qua tới kiểm tra. Nhất Niệm cầm giấy bút ghi lại, sau khi đã tương đối, Trương Túc lại tốn điểm công đức làm lần thăm dò cuối cùng, xác định không có vấn đề gì, mới xác định được năm nơi.
Kế tiếp chính là đào giếng, chuyện này thì đơn giản. Đến chỗ dân chạy nạn hét lên mấy tiếng, ai có khả năng thì tới, làm tốt có thưởng.
Dưới thưởng lớn tất có dũng phu.
Mà dưới tay Trương Túc không thiếu nhân lực, dù điều kiện không đầy đủ, dựa vào công cụ căn bản, đoàn người thay phiên nhau làm ngày đêm không nghỉ, gần một tháng đã đào xong giếng nước.
Giếng nước sâu hơn năm mươi mét, tổng cộng có năm giếng, số giếng cũng đủ để hai ngàn người bọn họ dùng để uống.
Mà những người khác cũng không nhàn rỗi, đào nền, chặt gỗ. Trương Túc cung cấp rìu, cưa, xe đẩy nhỏ.
Muốn chẻ củi phải mài đao.
Chờ đào xong giếng, toán dân chạy nạn rốt cuộc cũng có nhà.
Ngày giếng được đào xong, Trương Túc cho người lấy nước giếng nấu cơm, mà nàng dùng toàn bộ điểm công đức dùng mua nước để mua thịt.
Một tháng ngày, người đào giếng thật sự quá cực khổ.
Nàng chuẩn bị mua heo sống trong cửa hàng hệ thống: điểm công đức cân thịt heo??
Có phải quá mắc rồi không.
Một cái đùi gà lớn mới điểm công đức đó.
Một cái bánh bao thịt mới điểm công đức.
Quan trọng nhất chính là, cứu một mạng người được điểm công đức. Lúc nào một cân thịt heo đồng giá với cứu một mạng người rồi.
Hệ thống: "..."
Trương Túc: "Ta chịu thiệt một chút, hai cân thịt heo điểm công đức, ta mua cân thịt heo sống."
Hệ thống: "... Ha ha."
Trương Túc:...
Nàng trả giá hệ thống cả buổi, sau cùng lấy điểm công đức cân thịt heo để mua bán.
Tối hôm đó, mùi canh thịt bay đi rất xa, người đào giếng được chia canh thịt đầu tiên, sau đó là đội hộ vệ, nước canh những người khác uống đã bị pha loãng vô số lần, miễn cưỡng có thể ngửi được mùi thịt.
Hơn người chia cân thịt heo, mỗi người chỉ có thể ăn khoảng một lạng thịt, bọn họ ăn vô cùng quý trọng.
Cũng không biết đây là thịt gì, mềm như vậy, không hề có mùi tanh, quá thơm, thật sự là ăn rất ngon.
Triệu Tiểu Bảo bưng chén cảnh có thịt của mình tới bên cạnh người nhà.
Chất nhi chất nữ ngửi thấy mùi thịt, đôi mắt lom lom nhìn hắn.
Triệu phụ Triệu mẫu cũng nuốt nước bọt, nhưng chén canh thịt này là nhi tử cực khổ một tháng mới lấy được.
Trong đội hộ vệ phần lớn là nam tử tráng niên, chỉ có vài nữ nhân sức lớn, mấy ngày nay, người trong đội hộ vệ chẳng những phải đảm bảo an toàn cho mọi người, lúc cần thiết còn phải giúp đỡ việc nặng như vận chuyển cây cối, đất đá...
Nhưng vì vậy nên đến lúc ăn cơm, đội hộ vệ là đội đào giếng đều được chia nhiều khẩu phần hơn, cho nên bọn họ đều cảm thấy rất vui. Không ngờ đêm nay bọn họ lại còn được chia một chén canh có thịt.
Chưởng môn đối xử với bọn họ thật sự quá tốt!
Triệu Tiểu Bảo nói với đại tẩu của hắn: "Trong nhà còn dư chén nào không, lấy hai cái ra đây."
Triệu đại tẩu đoán được gì đó, trong lòng nhảy cẫng lên, tay chân nhanh lẹ lấy chén ra: "Tiểu thúc, đây."
Bọn nhỏ cũng mong đợi nhìn hắn.
Triệu Tiểu Bảo đổ một ít canh thịt vào hai cái chén không, lại bỏ thêm mấy miếng thịt, sau đó còn dư lại, hắn ăn cùng với phụ mẫu.
Triệu phụ Triệu mẫu còn có chút do dự, bọn họ đều là người già, thứ tốt giữ lại cho tiểu bối ăn. Triệu Tiểu Bảo hiểu bọn họ, lập tức nói mấy lời êm tai, dụ hai người già mặt mày hớn hở, vui vẻ hài lòng ăn thịt.
Triệu đại tẩu chờ nhi nữ ăn canh thịt xong, nàng mới uống một ngụm, còn một miếng thịt vụn, chậm rãi nhai trong miệng, cảm thấy vô cùng ngon.
Nàng ngẩng đầu nhìn căn nhà đất, mặc kệ đẹp hay xấu, cuối cùng cũng có chỗ đặt chân, có ăn có ở, cuộc sống này mới thật sự cảm thấy có hy vọng.
- -----oOo------