Edit: Trúc Điện chủ
Chuyện Trương Túc lo lắng nhất vẫn xảy ra.
Không lâu sau đó, bầu trời lại hạ mưa lớn, thế mưa càng lớn hơn so với trước đó, mưa lại càng dài hơn.
…
Ở thôn xóm nọ, một phụ nhân chẳng may từ trên sườn núi nhỏ rơi xuống, nàng với tay lên:
“Tướng công, cứu ta.”
Một nam nhân đang muốn đi cứu nàng lại bị một lão phụ nhân cản lại.
“Giả Sơn, con làm gì đó, đừng có làm việc ngốc nghếch.”
Giả Sơn nóng nảy: “Nương, người đừng cản ta, Tú Hóa đang gặp nguy hiểm, ta phải đi cứu nàng ấy.”
Lão phụ nhân giận dữ nói: “Ngu xuẩn, mở to đôi mắt của ngươi lên mà nhìn cho kỹ đi. Bây giờ hồng thủy mạnh như vậy, con cứu nó thế nào được, con đi cứu nó chính là đi chịu chết đó.”
Những người khác trên sườn núi muốn nói lại thôi, nhưng nhìn hồng thủy rồi lại yên lặng.
Lão phụ nhân lại nói: “Nữ nhân này gả cho con lâu như vậy mà chả sinh được đứa nhỏ nào cho con, vừa thấy chính là tịt rồi, con mặc kệ nó đi, chờ chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn này, nương lại tìm cho con một người tốt hơn. Đến lúc đó tìm người mông to, dễ đẻ dễ nuôi.”
Giả Sơn: “Nhưng mà…”
“Nhưng cái gì mà nhưng.” Lão phụ nhân nổi giận: “Hôm nay ta đặt lời này ở đây, nếu con dám đi cứu người, ta lập tức từ trên sườn núi nhảy xuống. Con chính là đứa con bất hiếu bức tử thân mẫu.”
Giả Sơn ở vào thế khó xử.
“Tướng công, tướng công cứu ta.” Tú Hòa hoảng loạn tóm được một nhánh cây, hồng thủy đã ngập lên đến cổ nàng, nàng ngửa đầu, gian nan nói: “Tướng công, tướng công cứu… Cứu ta, cứu… Cứu ta, tướng công…”
“Cứu ta với, tướng công…”
“Cái đồ tang môn tinh này.” Lão phụ nhân mắng to, hoặc là không làm, còn đã làm thì phải làm đến cùng, bà đẩy nhi tử quay người đi, lại giơ tay che kín lỗ tai hắn.
Giả Sơn: “Nương…”
Lão phụ nhân: “Nghiệt đều là ta làm, không có quan hệ với ngươi. Cho dù Tú Hòa chết mà không cam lòng thì nó cứ việc tới tìm ta là được.”
Bà ta nhìn nét khó xử trên mặt nhi tử, mềm giọng khuyên nhủ: “Ngoan, nghe nương. Thê tử không còn thì có thể cưới lại, chỉ cần hai mẹ con chúng ta còn sống thì hương khói của nhà chúng ta sẽ không bị đứt đoạt.”
“Dù là Tú Hòa thì cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi.”
Cách đó không xa, nữ nhân vẫn đang kêu cứu, Giả Sơn nhìn thoáng qua hồng thủy dưới triền núi, xúc động ban đầu cũng chùn bước.
Quá nguy hiểm, hắn mà đi cứu người thì chắc chắn sẽ chết.
Hắn ngước mắt nhìn thoáng qua nương của hắn, sau đó làm dáng vẻ co rúm lại, chậm rãi nhắm mắt lại.
Lão phụ nhân càng che kín lỗ tai hắn hơn: “Nương sẽ che cho con, con sẽ không phải nghe đồ tang mông tinh kia gào tang.”
Rõ ràng trên sườn núi có một đám người, nhưng lúc này lại yên lặng như không có một ai.
Chỉ có tiếng nữ nhân kêu cứu đứt quãng ở cách đó không xa.
“... Mẹ, lão tử không nhịn nổi nữa.”
Lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, thì một nam nhân còng lưng đã nhảy vào trong nước.
Tú Hòa dần dần không còn sức nữa, nhưng điều càng làm cho nàng tuyệt vọng là bà bà và trượng phu ở trên sườn núi cũng bỏ mặc không thấy bóng dáng.
Bọn họ thực sự mặc kệ nàng, muốn cho nàng tự sinh tự diệt.
Trong nháy mắt này, Tú Hòa chỉ cảm thấy đáy lòng sinh ra một cỗ rét lạnh. Còn lạnh hơn cả nước hồng thủy này nữa, nàng nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống chìm trong hồng thủy, lực đạo trên tay nàng dần buông lỏng, đã tồn tại ý tìm chết.
Nhưng vào lúc nàng sắp chìm xuống thì một cánh tay có lực lại vớt nàng lên: “Tú Hòa nương tử, ngươi tỉnh lại đi.”
Tú Hòa mở mắt ra, phát hiện người đến là tên lưng còng trong thôn bọn họ, nhưng mà bọn họ không có tiếp xúc, nàng không rõ vì sao đối phương lại cứu nàng.
“Tú Hòa nương tử, ngươi đừng sợ, ta sẽ cứu ngươi.”
Tú Hòa cười khổ: “Ta làm liên lụy đến ngươi rồi.”
Trên người nàng đã không còn sức nữa, người cũng dần dần mất ý thức, mắt thấy sẽ phải táng thân trong nước.
Lưng còng cố gắng giữ chặt lấy nàng, lưng còng biết bơi lội, tuy rằng hồng thủy lớn, nhưng hiện tại bọn hắn có thể kéo dài một lúc. Điều lưng còng lo lắng nhất là, dưới nước còn có thứ khác nữa.
Cũng may, bọn họ cũng coi như tốt số, một đường trôi theo dòng nước.
Mà những người khác còn trên sườn núi cũng lặng lẽ tránh xa đôi mẫu tử kia.
Người nhẫn tâm bậc này, bọn họ thật sự không yên tâm mà làm bạn cùng.
…
Nhất Niệm mang theo đội hộ vệ dừng lại nghỉ ngơi chỉnh đốn, hòa thượng đầu trọc trước sau như một rất nổi bật trong mưa.
Hơn nữa võ công của gã hòa thượng này không tầm thường, lưu dân theo tới gần như lấy hắn cầm đầu.
Nam nhân ban đầu tìm hòa thượng kết nhóm ôm chặt đùi hòa thượng không lung lay. Giờ phút này gã hỏi han ân cần: “Lão đại, lão đại, ngươi có lạnh không?”
Hòa thượng hơi liếc hắn một cái, hắn lập tức sửa miệng: “Hòa thượng… Đại ca.”
Hòa thượng: …
“Tiểu đệ giúp ngươi vắt khô quần áo dính nước nhé.” Nam nhân nói xong lập tức đi làm. Sau đó lại đi ra ngoài lãnh đồ ăn.
Một lát sau, bên ngoài truyền đến một tiếng kinh hô: “Hòa thượng, hòa thượng đại ca, cứu mạng với.”
Hòa thượng vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy lập tức mở mắt xông ra ngoài.
Tên tiểu đệ sợ hãi mà chỉ vào trong sông: “Có… Có người ở trong sông.”
Hòa thượng cởi áo ngoài ra, nhảy vào trong sông cứu người.
Những người khác cũng tức khắc không ngồi yên: “Thất thần cái gì, mau tìm dây thừng, tìm gậy trúc cứu người đi.”
Hòa thượng bơi lội rất tốt, hơn nữa rõ ràng một người gầy như vậy, giống như không cần nhiều sức vẫn có thể cứu người lên được.
Hắn chúc đầu hai người xuống dưới, dùng đầu gối ép vào bụng hai người.
“Ọe…”
Nam nhân nôn ra một miệng lớn nước. Nữ nhân cũng nôn ra một miệng lớn nước ngay sau đó.
Rồi sau đó, hai người cùng tỉnh lại.
Tên tiểu đệ nhìn đôi tay hai người đang nắm lấy nhau, tấm tắc: “Thật là một đôi phu thê ân ái.”
Hắn đã đi qua nhiều nơi thảm họa thấy con người mất nhân tính, vẫn hiếm thấy tình thâm như vậy.
Tú Hòa kinh sợ, cuống quýt rút tay về: “Không, ta không phải. Chúng ta không phải là phu thê.”
Không chỉ tên tiểu đệ mà những người khác cũng trợn tròn mắt.
Sao lại không phải phu thê nhỉ, không phải phu thê vậy các ngươi còn nắm chặt như vậy làm gì.
Lưng còng vội vàng giải thích với mọi người.
Gã hòa thượng lười nghe, nhặt áo ngoài trên đất vắt lên tay rồi quay đầu đi thẳng.
“Ôi, hòa thượng đại ca, ngươi chờ ta với. Hòa thượng đại ca.”
Cuối cùng việc này báo lên chỗ Nhất Niệm, Nhất Niệm cho người an trí cho hai người này, hắn nhìn lưu dân được nhặt về, vì trời mưa to mà rất nhiều địa phương đã bị lũ lụt, vốn dân chúng đã sinh tồn gian nan lại càng dậu đổ bìm leo.
Đội ngũ này của bọn họ, hiện giờ tính riêng lưu dân đã hơn . người rồi, chưa tính đến Thôi Tiệp bên kia.
Phải đưa người về Xích Hạ trước đã.
Sau khi Tú Hòa tỉnh lại, cũng nghe được tin tức của đội quân này. Tâm tư nàng kiên định cho rằng đây là quân đội chính quy.
Nàng muốn đi ra ngoài, lưng còng ngăn nàng lại: “Ngươi làm gì thế.”
Tú Hòa mím mím môi: “Ta muốn cầu xin đại nhân cứu người thôn chúng ta.”
Lưng còng: “Ngươi không oán nam nhân của ngươi à?”
Vẻ mặt Tú Hòa bình tĩnh ngoài ý muốn: “Từ giây phút hắn vứt bỏ ta, chúng ta đã không còn liên quan gì rồi. Ta chỉ muốn xin đại nhân cứu những người khác.”
Tuy rằng lúc ấy chỉ có lưng còng cứu nàng, nhưng dù sao cũng là người cùng một thôn, nàng không có đường cầu cứu thì thôi vậy. Bây giờ rõ ràng có thể cầu xin quân đội cứu người, nàng không mở miệng thì không qua nổi điểm mấu chốt của lương tâm kia.
Lưng còng bình tĩnh nhìn nàng cười: “Ngươi thật quá ngốc mà.”
Tú Hòa nói: “Ngươi đã cứu ta, về sau ta sẽ báo đáp ngươi.”
Lưng còng khoát tay: “Không cần, ngươi đã sớm báo đáp ta rồi. Ngươi đã quên hồi xưa ta bị người khác ức hiếp, là ngươi chạy đi gọi người, mới cứu được cái mạng của ta. Sau đó ngươi còn cho ta thảo dược nữa.”
“Vậy sao.” Tú Hòa ngượng ngùng nói: “Ta không nhớ nữa.”
Ánh mắt lưng còng lấp lóe, hắn cúi đầu che giấu chua xót trong mắt.
Lúc ấy cho rằng sẽ cùng nàng chết, hắn còn do dự trong chốc lát, không nghĩ tới cuối cùng lại được người ta cứu.
Trong lúc hắn đang ngây ngốc thì Tú Hòa đã vòng qua người hắn đi rồi.
Nhất Niệm biết được thôn trang của Tú Hòa cách nơi này không xa, lập tức phái người cùng nàng đi cứu người.
- -----oOo------