Edit: Trúc Điện chủ
Náo nhiệt bên ngoài vẫn tiếp diễn đến buổi tối, Trương Túc ngồi ở trong phòng ăn một nồi lẩu ưa thích trong tiếng ồn ào náo nhiệt.
Lúc tâm tình tốt ăn lẩu là hạnh phúc nhất. Trương Túc thích đến nheo cả mắt lại.
Hệ thống có chút hâm mộ: “Đáng tiếc tôi không phải thực thể.”
Trương Túc mím môi nói thẳng: “Nghĩ hay lắm, làm như ngươi có thực thể ta sẽ mời ngươi ăn cùng á. Ta muốn mời cũng là mời…”
Trương Túc dừng lời đang nói lại.
Hệ thống: “Ký chủ?”
Ánh mắt Trương Túc mờ đi: “Dù sao ta cũng rất ki bo, những điểm công đức đó của ta tiếp theo đều có chỗ dùng.”
Nàng nắm chiếc đũa, cầm chén khoai tây chọc thành miếng nhỏ, miếng khoai nhỏ nấu đến chín nhừ, lại tẩm đủ gia vị, vừa bỏ vào miệng, mùi tỏi cùng vị cay quyện với dầu cùng khoai tây mềm mại ngập tràn trong khoang miệng.
Quả thực chính là một vạn điểm bạo kích!!
Trương Túc nuốt vào trong bụng rồi còn không nhịn được mà hung hăng nhớ về dư vị này một lúc. Nàng không giống với người trong nhà, mọi người trong nhà thích ăn khoai tây chiên giòn, nàng lại thích ăn mềm.
Nghĩ đến người nhà, tâm tình vui vẻ của Trương Túc đột nhiên bị phủ kín một tầng bụi.
Nàng buông đũa, nói với hệ thống: “Ở chỗ ngươi, cây nông nghiệp sản lượng cao ta đều mua, hạt giống ta cũng mua, điểm công đức ngươi tự khấu trừ là được.”
Cuối cùng, nàng lại nói: “Lại cho ta một cốc bia tươi, không, hai cốc.”
Hệ thống: …
Vào hoàng hôn, Nhất Niệm qua đây. Trước kia Trương Túc đã hạ mệnh lệnh, Nhất Niệm có thể tự do ra vào ổ bảo, cho nên thủ vệ không thông báo.
Vốn Nhất Niệm nghĩ lúc này có lẽ Trương Túc đang xem sách, hoặc là ăn cơm chiều, cho nên hắn chỉ gõ cửa tượng trưng một chút rồi đi vào.
“Chưởng môn, ta…”
Mùi thơm của lẩu vẫn còn giữ lâu, Nhất Niệm đẩy cửa, mùi thơm kia lập tức xông vào mũi hắn, đưa vào trong đầu.
Hắn nhìn lướt qua bàn, quả nhìn nhìn đến một đống đồ thừa canh thừa.
Hắn nhướng mày, sao Chưởng môn không cho người dọn đi.
Không đúng, Chưởng môn đâu.
Tim hắn vừa treo lên thì nghe được tiếng hít thở đều đều vang lên phía sau bình phong.
Chưởng môn?
Nhất Niệm chớp chớp mắt, đến gần bình phong, thử thăm dò gọi một tiếng: “Chưởng môn?”
Không ai trả lời.
Tiếng hít thở sâu nhẹ nhàng chầm chậm.
Tim Nhất Niệm vào lúc này lại đập hơi nhanh. Lúc này hắn mừng thầm tai mình thính, lại thêm hai phần buồn rầu.
Yết hầu có chút khô, hắn do dự một lát, rốt cuộc vẫn nhấc chân lên vòng qua bình phong, vừa nhấc mắt đã thấy người nằm ngủ trên tháp mỹ nhân.
Hắn vẫn luôn biết Chưởng môn rất đẹp, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn, trăm hoa ở trước mặt nàng đều sẽ thất sắc. Nhưng mà Chưởng môn quá lạnh lùng, cho dù biết Chưởng môn là vì cai quản người dưới, nhưng cỗ khí tức người sống chớ gần kia quá mạnh mẽ, thường nhân chỉ nói tiên nhân siêu trần thoát tục, mà không biết đến sắc đẹp vô song.
Nhất Niệm nhìn dung nhan khi ngủ kia, từ từ đến gần như bị ma xui quỷ khiến.
Tới lúc hắn hồi phục lại, thì ngón tay đã dừng trên trán của thiếu nữ, cảm xúc ấm nóng.
Hắn thu tay về giống như phải bỏng, đứng dậy đi ra phía ngoài dọn dẹp đồ trên bàn để bình tĩnh lại.
Còn mở cửa sổ để tản đi hương vị. Gió đêm thổi lên mặt hắn hơi lành lạnh.
Nhưng mà ngọn lửa nhỏ trong lòng kia thổi thế nào cũng không tan được.
“Chưởng môn…”
Nhất Niệm nhẹ giọng nỉ non cái xưng hô này, đôi chân hắn như tự có ý thức, lại đi về phía sau bình phong.
Trương Túc dường như ngủ đến vô tri vô giác, lông mi dài tựa chiếc quạt nhỏ rũ xuống như một bóng râm trên mặt.
Nhất Niệm nhìn mà ngứa ngáy trong lòng, giống như bị mê hoặc, duỗi tay nhẹ nhàng chạm vào một chút. Cảm giác chạm vào lông mi hơi ngứa, còn có chút cảm giác kỳ lạ không nói nên lời.
Con người đều có lòng tham, không biết thế nào là đủ. Nhất Niệm hổ thẹn với ý nghĩa mới nhen nhóm của mình, nhỏ giọng nói: “Chưởng môn, người sẽ tha thứ cho ta chứ, sẽ chứ.”
Ánh mắt hắn hơi lóe lên, khom người dịu dàng nâng đầu Trương Túc lên, sau đó ngồi ở mép giường, lấy đùi mình làm gối cho nàng.
Khoảng cách gần như thế, Nhất Niệm ngửi được một chút hương rượu, nhưng lại không quá giống rượu bình thường.
Có lẽ cũng là đồ tiên nhân uống.
Trong lòng hắn nghĩ ngày mai tìm Chưởng môn mở miệng xin một ít.
Nếu có thể nhân cơ hội mà đối ẩm cùng Chưởng môn, vậy càng tốt.
…
“Nguyên ca, ngươi đang xem cái gì thế?” Một hán tử vây quanh hòa thượng tò mò hỏi.
Hán tử gọi Đại Lực, người cũng như tên, sức lực rất lớn. Hắn chính là người lúc trước vẫn luôn quấn lấy hòa thượng nhận đại ca.
Ban ngày trên sân khấu, hòa thượng tự xưng “Nguyên Chân” với Chưởng môn, hắn nghe được.
Một khắc kia, Đại Lực quả thực cảm động muốn khóc luôn. Thời gian dài như vậy, rốt cuộc hắn cũng biết tên hòa thượng rồi. Tuy rằng không phải đối phương nói với hắn, nhưng không phải hắn đã nghe được sao.
Hắn cho rằng Nguyên ca sẽ xin Chưởng môn bảo bối hiếm có gì đó, kết quả chỉ cần một bộ áo cà sa, ngay cả chuỗi hạt châu cũng là Chưởng môn chủ động ban cho.
Áo cà sa màu trắng, sờ vào mềm mại. Sau khi Chưởng môn rời đi, Nguyên ca xuống khỏi sân khấu, lập tức tách khỏi đám người, lúc xuất hiện lại trước mặt người khác cũng đã thay bộ đồ mới, trên cổ đeo chuỗi hạt màu nâu sậm, mỗi một viên đều to như nhau, bề ngoài là màu hổ phách mê người, mượt mà sáng bóng, tổng cộng viên.
Đại Lực không phải người xuất gia, ngày thường cũng không chú ý đến phương diện này, chỉ đơn thuần cảm thấy Nguyên ca mặc cái này thật đẹp, hiện tại hắn nhìn thấy Nguyên ca còn đặc biệt muốn quỳ sau đó dập đầu ba cái vang dội, cầu Nguyên ca phù hộ hắn lần sau lên chiến trường có thể sống sót trở về.
Tới gần Nguyên ca một chút, hắn còn có thể ngửi được một mùi hương thuần hậu, cảm giác đó hình dung thế nào nhỉ, chính là hiểu sâu biết rộng, ngửi một lúc đều có thể trực tiếp ngủ gà ngủ gật ngay tại chỗ.
Đại Lực không biết, nhưng Nguyên Chân lại hiểu rõ.
Đeo chuỗi hạt cũng có quy tắc. Không phải tùy tiện là tăng nhân hoặc người tin Phật là có thể đeo.
Trong tình huống bình thường, chỉ có trụ trì và trưởng lão cấp bậc cao của chùa miếu mới có tư cách đeo.
Nhưng cũng có tiền lệ, đó chính là người xuất gia thụ giới mười năm trở lên cũng có thể đeo chuỗi hạt.
Mà chuỗi hạt viên khác với viên, Chưởng môn cho hắn chuỗi hạt, rồi lại là con số viên.
Nàng là có ý gì đây.
Nguyên Châu vuốt ve hạt châu, cảm xúc rất tốt, làm hắn yêu thích không buông tay, suy nghĩ cũng chút nữa đi lệch hướng.
“Nguyên ca, Nguyên ca.”
Nguyên Chân lười biếng liếc nhìn hắn: “Chuyện gì?”
Đại Lực vuốt đầu trọc lóc cười: “Nguyên ca, trời tối om như vậy ngươi đang nhìn gì thế?” Đen thùi lùi, có gì mà nhìn đâu.
Nguyên Chân thu hồi ánh mắt, vuốt ve hạt châu: “Không có gì.”
Đại Lực: “Hở?”
Không nhìn cái gì mà gọi một lúc cũng không thấy thưa.
Mà bỏ đi, ai bảo Nguyên ca là người có bản lĩnh chứ, Đại Lực cũng không tiếp tục truy hỏi vấn đề này nữa, mà cầm một cái đùi gà đưa qua: “Nguyên ca, cái này cho ngươi này.”
Đại Lực rất rõ vị trí của mình, Nguyên ca là lão đại, như vậy có thứ tốt đều phải đưa cho lão đại, như vậy sau này Nguyên ca mới có thể tiếp tục che chở cho hắn.
Nói một cách dễ hiểu chính là ôm đùi.
Nhưng mà Nguyên Chân từ chối.
Đại Lực chưa từ bỏ ý định, hỏi lại lần nữa, xác định đúng là Nguyên Chân không cần, hắn mới vui vẻ cầm đùi gà gặm.
“Nếu ta sớm gặp được Nhất Niệm đại nhân và Chưởng môn một chút thì tốt rồi, ngẫm lại cuộc sống đã qua lúc trước, thật là ngay cả chó đều không bằng.”
Nguyên Chân không để ý đến hắn, ánh mắt gã lưu luyến nhìn về phía ổ bảo một lát rồi sau đó chậm rãi rời khỏi đám người.
Khi đi ngang qua chỗ nào đó, gã hơi dừng một chút.
Lần này Thôi Tiệp lập công lớn, được một vò rượu, buổi tối hắn bèn chia cho mọi người.
Cũng không biết là rượu quá mạnh hay lý do nào khác, lúc này Thôi Tiệp đang quơ chân múa tay kể về chiến tích của hắn cho người Thôi gia và tâm phúc của hắn.
Chắc đã kể một lúc lâu, những người khác bắt đầu trêu ghẹo hắn.
Nguyên Chân cảm thấy không thú vị, nhấc chân muốn đi.
“May mà có điện hạ, nếu không sao có chúng ta ngày hôm nay chứ.”
“Điện hạ vạn tuế vạn ô… ô… ô…”
Nguyên Chân nhướn mày, điện hạ?
Quả thực Thôi Du muốn đập cho tiểu nhi tử một phát, là ai lúc trước ngàn dặn vạn dò không cho bọn họ làm lộ thân phận Cửu điện hạ. Giờ thì hay rồi, bản thân hắn lại ồn ào nói ra. Còn may sự chú ý của những người khác đều không ở đây khi hắn hồ ngôn loạn ngữ.
Mãi cho đến đêm khuya, trận cuồng hoan này mới kết thúc.
Thôi Du đỡ nhi tử trở về phòng, ngôi nhà Thôi Tiệp được phân không thể so với phủ tướng quân của bọn họ trước kia, nhưng người Thôi gia lại cảm thấy thật an tâm, kiên định.
Thôi Tiệp ngồi ở mép giường, nhìn mẫu thân đang lau mặt cho hắn, cười hì hì.
Thôi mẫu cũng cười: “Tiểu tử ngốc.”
Thôi Tiệp không vui: “Con mới không ngốc.”
Hắn moi moi trong ngực, móc ra một cái bình nhỏ, làm như hiến vật quý đưa qua: “Nương, Chưởng môn là tiên nhân, thuốc của nàng ấy cho đều là bảo bối của tiên gia, người cùng phụ thân uống đi, sau này có thể khỏe mạnh sống lâu trăm tuổi đó.” Nói xong, hắn lại tiếp tục ngồi đó cười ngây ngô.
Hốc mắt Thôi mẫu lập tức ươn ướt: “Sau này con còn phải lên chiến trường, sao lại không cần vật bảo mệnh được, ta và cha con đều rất khỏe mạnh, không cần con nhọc lòng.”
Tư duy của Thôi Tiệp có chút chậm chạp, nhưng vẫn cố chấp nói: “Thuốc cho hai người thì hai người cứ dùng đi.”
Hắn hơi nhổm dậy, mở chai ra, đổ thuốc ra đút vào miệng nương của hắn.
Thôi Tiệp: “Trước đó con đã ăn một viên rồi, rất hiệu quả.”
Thôi mẫu không ngăn được hắn, há mồm ăn, Thôi Tiệp lại nhìn phụ thân hắn.
Thôi Du: Thằng nhãi con này.
Thôi Du biết không giảng đạo lý với tên ma men được, chỉ đành theo ý hắn.
Sau đó Thôi Tiệp nằm trở lại giường, lập tức đi vào giấc ngủ.
Thôi mẫu và Thôi phụ liếc nhau, đều thấy được vẻ bất đắc dĩ và ý cười trong mắt đối phương.
…
Ngày hôm sau, mặt trời dâng lên từ phía chân trời, một vòng mặt trời đỏ chậm rãi dâng lên.
Sáng sớm lúc ánh nắng đầu tiên xuyên qua cửa sổ chiếu vào, lông mi Trương Túc khẽ rung, chậm rãi mở mắt ra.
“Chưởng môn, người tỉnh rồi.” Giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên bên tai. Giống như nước suốt mát lạnh chạy qua khe đá, êm tai dễ nghe.
Khuôn mặt Trương Túc mang theo ý cười: “Ừm.”
Nàng chậm rãi đứng dậy, tay áo to rộng che đi bàn tay nàng: “Nhất Niệm, sao ngươi ở chỗ này?”
Nhất Niệm cười nói: “Tối hôm qua ta đến tìm Chưởng môn, không ngờ Chưởng môn đã ngủ, ta lo người ngủ không thoải mái nên đã quá phận, mong Chưởng môn thứ lỗi.”
Sắc mặt Trương Túc bình tĩnh: “Không có việc gì.” Ngược lại nàng lại nói: “Tối hôm qua ngươi qua đây còn chưa ăn gì đúng không?”
Nhất Niệm ngượng ngùng nói: “Không sao, buổi trưa hôm qua đã ăn không ít rồi.”
Trương Túc ho khan một tiếng, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Buổi sáng muốn ăn gì?”
Nhất Niệm theo sát sau trả lời: “Nghe Chưởng môn.”
Trương Túc vung tay lên, trên bàn lập tức hiện ra cháo trắng cùng sủi cảo chiên. Cách đó ba bước còn đặt nước ấm và dụng cụ rửa mặt.
Trương Túc: “Lại đây rửa mặt.”
“Được.” Trong lòng Nhất Niệm nhảy nhót, trên mặt lại không biểu hiện gì, bước ba bước thành hai đi qua.
Lúc ăn sáng, hai người đều rất an tĩnh. Sau khi ăn xong, Nhất Niệm nói giản lược một ít điểm chính chuyện tấn công Liên Châu, lại nói địa bàn mở rộng, nhân khẩu tăng nhanh, nên an bài thế nào vân vân…
Chớp mắt đã nói đến giờ Tỵ, Trương Túc tìm cớ ngắt lời hắn, lại tiện thể phân phó vài việc, sau đó đuổi người.
Nhất Niệm nhìn nàng muốn nói lại thôi, rốt cuộc cuối cùng cái gì cũng không nói mà rời đi.
Trong phòng cuối cùng chỉ còn lại một mình Trương Túc.
Trương Túc: “Hệ thống ca, làm phiền mở cách âm, điểm công đức ngươi tự trừ đi.”
Hệ thống trả lời vô cùng sảng khoái: “Được.”
Một phút sau, Trương Túc hít sâu một hơi: “A a a a a a a a a a a a a a”
Hệ thống: …
Trương Túc đi tới đi lui trong phòng: “Sớm biết vậy tối qua ta nên tỉnh lại trước, không nên tranh thủ lười biếng, cha mẹ ơi, một bước sai từng bước sai mà.”
Lúc Nhất Niệm tiến vào, nàng vẫn có chút ý thức, nhưng mà lười, không muốn động. Trong lòng nghĩ Nhất Niệm thấy nàng ngủ sẽ rời đi.
Ai ngờ, ai ngờ…
Sắc mặt Trương Túc đỏ lên một cách khả nghi.
Nhất Niệm, Nhất Niệm sao lại còn sờ mặt nàng chứ.
Nếu không phải hệ thống che giấu cho nàng, thì nàng đã sớm lòi đuôi rồi.
Thế thì xấu hổ chết mất!
- -----oOo------