Xuyên Vào Tiểu Thuyết Dành Cho Nam

chương 78

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trans: Bạch Lan Tửu

Sau khi ăn xong, Nỗ Đạt dẫn đoàn người trở về viện.

Sảnh ngoài, vị thủ lĩnh giấu giếm mũi nhọn kia đã chờ bọn họ.

Khố Nhĩ Cáp vốn ở phía sau Nỗ Đạt, thấy thế lập tức chen vào giữa các ca ca.

Nhóm hán tử: Dáng vẻ kinh sợ này...

Gân xanh trên huyệt thái dương của Nỗ Đạt giật liên hồi, nếu không phải hoàn cảnh không cho phép, hắn thật muốn xách người lên cho một trận.

"Thủ lĩnh đại nhân." Nỗ Đạt hành lễ.

Tần Khiếu gật đầu: "Ngồi đi."

Tám hán tử bèn thành thành thật thật ngồi xuống.

Trong mắt Tần Khiếu mang ý cười, như gió mát trăng thanh: "Không biết mấy ngày nay các vị bằng hữu từ xa đến sống có thoải mái không?"

Thoải mái, đương nhiên thoải mái.

Làm hoàng đế cùng lắm có lẽ cũng chỉ đến thế, trước kia bọn họ chưa bao giờ nghĩ mặt đường cái có thể san bằng như vậy, quần áo có thể mềm mại như vậy, đồ ăn có thể nhiều loại như vậy, vô cùng ngon miệng, càng không ngờ chỉ tắm rửa một cái thôi cũng đã cần nhiều bước như vậy. Chậu nước đặt trên đầu, chỉ cần nhẹ nhàng ấn mở một cái chốt nhỏ đã có thể tưới đều nước ấm lên trên người. Còn có mấy thứ gì mà xà phòng, gì mà dầu gội vv... nghe nói đều dùng để gội đầu và tẩy rửa thân thể, sau khi dùng xong, dơ bẩn trên người đều bị loại đi, nước ấm xối qua, chẳng những trên người sạch sẽ mà còn có mùi thơm ngào ngạt.

Trên người bọn họ không còn rận, cũng sẽ không còn kêu trên người có chỗ nào ngứa nữa. Tuy rằng sau khi dùng mấy thứ dầu gội kia xong, hương thơm làm cho không đủ khí khái nam nhi, nhưng mà... một đám nhóc đều là miệng chê nhưng thân thể lại tương đối thành thật.

Sau Nỗ Đạt còn cạo cả râu, là bởi vì có một phần công việc có điểm đặc thù, cùng loại với quầy tiếp tân, ngày đó vừa khéo thiếu người nên để cho bọn họ lên thay. Kết quả ông chủ nhìn râu quai nón của Nỗ Đạt thì mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết một con bọ, uyển chuyển đề nghị một câu.

Cũng chỉ là làm công ngày, không làm cũng chẳng sao.

Nếu là trước đây chắc chắn Nỗ Đạt sẽ nổi trận lôi đình, quay đầu đi ngay.

Kết quả lúc ấy Khố Nhĩ Cáp nhỏ giọng bức ép: "Đại ca để râu quai nón vừa già vừa hung dữ, nhìn giống tên cầm đầu của thế lực nào đó, ai có gan lớn mà muốn huynh ấy chứ, vẫn là đệ tốt, tuy rằng da có hơi đen nhưng chải chuốt gọn gàng, chính là một thiếu niên hoạt bát như ánh mặt trời."

Kết quả hôm đó Khố Nhĩ Cáp dựa vào khuôn mặt anh tuấn trẻ tuổi mà có được tiền lương gấp đôi.

Được rồi, thật ra tình huống thực tế là ông chủ kia không muốn đắc tội với bọn họ, tìm cái cớ, tính luôn Nỗ Đạt lên đầu Khố Nhĩ Cáp, đương nhiên việc này cũng có liên quan đến việc trông Khố nhĩ Cáp hòa khí, đáng yêu.

Nhưng mà nhóm Nỗ Đạt không biết!

Hành động này của ông chủ khiến cho người bộ lạc Hiến Chân đều sợ ngây người, cùng ngày Nỗ Đạt đã tức đến tự đóng cửa không tiếp ai.

Khố nhĩ Cáp chạy đến an ủi, kết quả mấy câu đó còn chọc cho Nỗ Đạt càng tổn thương, lúc ấy đã khuya rồi, Nỗ Đạt bị chọc tức đến ngớ ngẩn, đêm khuya con người lại càng xúc động không lý trí, trực tiếp cầm đao cạo sạch chỗ râu quai nón đã để cả mấy năm.

Ngày hôm sau, đã dọa các bạn nhỏ khác đến ngây người.

Sau đó khiến các bạn nhỏ hiểu lầm, cũng học theo Nỗ Đạt, cạo sạch râu.

Tiểu nhân trong nội tâm Nỗ Đạt hối hận đến rơi lệ đầy mặt.

Khụ khụ, kéo hơi xa rồi.

Nỗ Đạt thu suy nghĩ đã bay lên mây lại, nhìn Tần Khiếu, từ đáy lòng nói: "Nếu bộ lạc Hiến Chân của chúng ta có thể có được hai, ba phần mười của Liên Châu thì tốt rồi."

Con ngươi màu đen của Tần Khiếu hiện lên một tia sáng, giọng nói ôn hòa, gần như mê hoặc: "Vì sao lại không được chứ."

"Bộ lạc Hiến Chân đều là những người cần cù lao động, vì sao không thể có được ngày lành như vậy chứ."

Trong lòng Nỗ Đạt nảy lên, như muốn buột miệng thốt ra ý tưởng nào đó, điều này khiến cho máu cả người hắn như sôi trào, không có râu quai nón che giấu, rõ ràng có thể thấy được mặt hắn đang đỏ lên.

Những người khác cũng không khá hơn so với hắn.

Tần Khiếu rũ mắt, ngón tay thon dài chậm rãi điểm trên tay vịn, vẻ mặt bình tĩnh không chút gợn sóng, dường như không thấy biểu tình kích động của mấy người trước mắt.

Hắn chỉ nhẹ nhàng nói: "Trước kia bá tính Liên Châu nghèo đến mức đào rễ cỏ, gặm vỏ cây, còn thua xa bộ lạc Hiến Chân, hiện tại dựa vào đôi tay cần cù lao động của bọn họ mới có được ngày lành như vậy."

"Không giống nhau." Nỗ Đạt hàm hồ nói: "Xích Hạ có tiên nhân che chở, đương nhiên sẽ càng ngày càng tốt, nhưng bộ lạc Hiến Chân."

Hắn dừng lại, lại trông mong nhìn Tần Khiếu, như muốn nói thêm gì.

Bộ lạc ở phương bắc như bọn họ lớn lớn nhỏ nhỏ có đến mấy chục cái, mỗi bộ lạc đều có thần linh mình thờ phụng. Nhưng không có ai sẽ ngốc đến mức tin tưởng thần sẽ thật sự xuống trần cứu với bọn họ.

Nhưng hiện tại bọn họ ở Liên Châu đã "thấy" được rồi.

Bọn họ chưa nhìn thấy tiên nhân nhưng lại đã thấy thần tích.

Nếu có thể, vị tiên nhân này có thể, có thể cũng...

Tần Khiếu nhìn chăm chú vào hắn, thu tất cả rối rắm và khát vọng của Nỗ Đạt vào trong đáy mắt, hắn cười cười, trong mắt hàm chứa ấm áp như ánh mặt trời trong suốt ngoài phòng, môi mỏng lúc đóng lúc mở: "Tiên nhân thương hại người đời, chỉ cần tín ngưỡng nàng, nàng đều sẽ che chở dưới cánh chim của mình."

Hắn dụ dỗ: "Ngươi tin tưởng tiên nhân không."

"Đương nhiên." Nỗ Đạt không chút do dự.

Chỉ cần có thể cho bọn họ trôi qua những ngày tốt nhất, hắn sẽ tin.

Tươi cười trên khóe môi Tần khiếu càng đậm thêm: "Tiên nhân dựng lên Xích Hạ, hành động của Xích Hạ đều là mong muốn của nàng. Con dân Xích Hạ là tín đồ trung thành của nàng, nàng sẽ vĩnh viễn phù hộ bá tính Xích Hạ."

Nỗ Đạt ngẩn ra, hắn không biết bản thân có hiểu đúng ý của vị thủ lĩnh đại nhân này không, hay là do hắn nghĩ nhiều.

Hắn nhìn thẳng sang, lại chỉ nhìn thấy một khuôn mặt mang theo ý cười, ôn hòa, có lễ lại khiến người không nhìn ra manh mối.

Cho nên mới nói, người Vĩnh Nguyên thật đáng ghét, nói chuyện cứ úp úp mở mở.

Chẳng qua là hắn cũng không phải ngốc thật.

Nỗ Đạt mất mát cúi đầu, buồn rầu nói: "Thủ lĩnh đại nhân không biết, mấy năm nay bộ lạc Hiến Chân chúng ta chinh chiến liên tục, người trong bộ lạc đều là bữa đói bữa no, quanh năm suốt tháng cũng có thể không có nổi một miếng đường mà ăn."

Bọn họ nghèo mà, vừa nghèo vừa khổ.

"Đúng vậy, bộ lạc Hiến Chân cũng không dễ dàng gì." Tần Khiếu cũng phụ họa theo.

Nỗ Đạt: …

Hai người ngươi tới ta đi đánh thái cực quyền, thiếu niên thành thạo, còn Nỗ Đạt đã đổ mồ hôi đầm đìa.

Những người khác không hiểu ra sao, có mấy lời nghe cũng không hiểu gì QAQ.

Thật ra Tần Khiếu cũng không có ý định làm khó người ta, cố ý úp úp mở mở. Nhưng có đôi khi, quyền chủ động vô cùng quan trọng.

Nỗ Đạt vụng về thử muốn hắn mở miệng trước, sao có thể chứ.

Hiện tại Nỗ Đạt đã thật sự hối hận, cứ vòng vèo thế này thì hôm nay sẽ công cốc mất.

Theo thời gian trôi đi, Khố nhĩ Cáp gấp đến mức không nhịn được, trên trán toát ra từng giọt từng giọt mồ hôi lớn, hắn bật dậy, hai chân cũng khép chặt, tốc độ nói cực nhanh: "Thủ lĩnh đại nhân, chúng ta nói thẳng với ngài đi, chúng ta cảm thấy Xích Hạ đặc biệt tốt, nếu bộ lạc Hiến Chân gia nhập Xích Hạ, chúng ta có thể cũng có được đãi ngộ tốt như vậy không, tiên nhân có ghét bỏ chúng ta không phải người Vĩnh nguyên mà không che chở chúng ta không."

Hắn nói hùng hồn đến sảng khoái nhưng sắc mặt Nỗ Đạt lại đen đến mức có thể tạo mưa.

Tần Khiếu không nhịn được bật cười một tiếng, hắn lập tức đáp: "Có thể, chỉ cần bộ lạc Hiến Chân quy thuận Xích Hạ, ta bảo đảm, bá tính Xích Hạ có đãi ngộ thế nào thì người bộ lạc Hiến Chân cũng có đãi ngộ như vậy. Lời của ta đã đủ rõ ràng chưa?"

"Rõ ràng rõ ràng." Mồ hôi trên trán Khố Nhĩ Cáp chảy càng nhiều, hắn vội vàng nói: "Vậy chúng ta đạt thành thống nhất."

Tần Khiếu nhướng mày: "Ừ."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Ngươi xem chút chuyện như vậy nói hai câu là xong rồi, lòng vòng lâu như vậy làm gì." Hắn che bụng lại: "Vậy cái kia, nếu việc đã ổn thỏa, ta cũng không nán lại lâu."

Tần Khiếu giơ tay làm ra động tác "mời".

Khố nhĩ Cáp lập tức chạy như vịt ra khỏi sảnh ngoài.

Nố Đạt còn ở lại: Tức đến ngất -jpg.

Tần Khiếu không phải người dễ bị chọc cười, nhưng một màn trước mắt lại khiến người ta không nhịn được.

Hắn liếc mắt nhìn Nỗ Đạt một cái, có điều ám chỉ: "Có đôi khi càng đơn giản ngược lại càng có thể được việc."

"Chư vị đi nghỉ ngơi chút đi, buổi tối trong phủ có tổ chức tiệc, chư vị nhất định phải tham gia đó."

Không để Nỗ Đạt có cơ hội lật lọng, Tần Khiếu dẫn đầu rời đi.

Đến khi Khố Nhĩ Cáp giải quyết xong, thần thanh khí sảng trở về bèn nhìn thấy đại ca nhà mình vừa phẫn nộ vừa bực bội.

Khố Nhĩ Cáp:???

Hắn trừng thật ớn hai mắt vừa to vừa sáng, vừa nhìn đã thấy thật có sức sống.

"Sao thế?"

Lời này như mồi lửa đốt dây dẫn thuốc nổ, trong nháy mắt Nỗ Đạt nhảy lên chụp một cái tát lên trán hắn: "Sao thế, ngươi còn có mặt mũi hỏi câu này, ngươi nhìn xem ngươi đã làm ra chuyện tốt gì."

Đầu Khố Nhĩ Cáp kêu ong ong, những người khác lập tức cản lại: "Đại ca, huynh làm gì vậy, vất vả lắm Khố nhĩ Cáp mới thông minh lên, huynh lại đánh nó choáng váng."

Khố Nhĩ Cáp bị kéo ra phía sau các ca ca, Nỗ Đạt giống như một con cá nóc phồng mang: "Ngươi xem nó đã làm ra chuyện tốt gì, tương lai của bộ lạc Hiến Chân đã bị một câu nói của nó bán đi ra ngoài rồi."

Vẻ mặt những người khác mơ hồ: "Đại ca, huynh ngớ ngẩn sao, Khố Nhĩ Cáp rõ ràng được việc mà."

Nỗ Đạt:...

Nỗ Đạt hít một hơi thật sâu: Ta không giận ta không giận ta không giận.

A a a a a, tức giận chết đi được!

Hắn đá một chân qua, nháy mắt sắc mặt hán tử kia đã thay đổi, muốn nhẫn nhịn nhưng vẫn không nhịn được mà ôm chân kêu ai da.

"Đại ca, ngươi thật sự ngớ ngẩn rồi, sao còn bắt nạt người nhà chứ."

Hai mắt Nỗ Đạt đỏ ngầu: "Ngươi con mọe nó biết cái gì, bộ lạc Hiến Chân là muốn kết minh với Xích Hạ, không phải vội vàng muốn làm thuộc hạ cho người ta."

Bằng không, bằng không vô duyên vô cơ bọn họ lại thấp hơn đối phương một cái đầu sao.

Khố Nhĩ Cáp xoa xoa đầu, buồn rầu nói: "Nhưng nếu chỉ kết minh, người ta dựa vào đâu mà tận tâm tận lực giúp chúng ta đây."

Ừm, lời này nói rất đúng, giống như một bồn nước lạnh lớn nháy mắt dập tắt lửa giận của Nỗ Đạt.

Sắc mặt Nỗ Đạt trắng trắng xanh xanh, đổi tới đổi lui rất đặc sắc.

Hắn nhìn Khố Nhĩ Cáp đang thật tình nghi hoặc, sau một lúc lâu mới nghẹn ra một câu: "Ngươi không hiểu, Xích Hạ cũng có việc cần đến chúng ta."

Những người khác: Oa!!!

Xích Hạ lợi hại như vậy cũng có việc cần đến bọn họ.

Nỗ Đạt biết chuyện trong sảnh ngoài này không thoát khỏi cặp mắt của vị thủ lĩnh đại nhân kia.

Suy nghĩ của hắn thay đổi thật nhanh, có một ý tưởng, đơn giản làm rõ: "Bọn họ cần trâu ngựa của bộ lạc chúng ta, cần nam nhi của bộ lạc chúng ta."

Quân Đức Thiên ở phía bắc kia sớm muộn gì cũng thành một cái phiền phức.

Lúc này Nỗ Đạt còn chưa rõ thực lực của quân Xích Hạ cùng với vũ khí bí mật tiên nhân ban tặng lắm.

Chẳng qua suy đoán này cũng hắn cũng không kém bao nhiêu.

Với Tần Khiếu mà nói, nếu là chuyện có thể tự mình xử lý thì hắn sẽ không phiền đến Chưởng môn.

Mà với Trương Túc, không đến vạn bất đắc dĩ thì nàng cũng sẽ không ra tay. Nàng không thể khiến Xích Hạ quá mức ỷ lại vào nàng, nếu thật vì tốt cho Xích Hạ thì nên truyền thụ cho bọn họ tri thức vũ lực, khiến cho bọn họ trưởng thành.

Mặc dù việc trưởng thành này sẽ đi cùng với máu tươi nhưng có sự tồn tại của Trương Túc, nàng sẽ tận khả năng để cho máu tươi chảy ít hơn một chút.

Khố nhĩ Cáp không am hiểu suy nghĩ những chuyện phức tạp này, hắn im lặng chốc lát rồi đột nhiên nói: "Vậy, đệ đây cũng chính là một tiểu lâu la, không phải là gì cả, lời của đệ cũng không có giá trị gì hết, cùng lắm thì đổi ý là được."

Sắc mặt Nỗ Đạt hơi tối đi: "Cũng chỉ còn biện pháp này."

Kết quả Khố Nhĩ Cáp lầm bầm thêm một câu phía sau: "Kết minh còn không phải là hai bên làm giao dịch? Chúng ta thật sự có thể chiếm được tiện nghi từ trong tay vị thủ lĩnh đại nhân kia sao?"

Nhóm người Nỗ Đạt: Cái tiên nhóc thúi này!!!

- -----oOo------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio