Xuyên Về 1983

chương 59: 59: chương 44-2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cũng không phải do bọn tuổi trẻ khí thịnh có thể có cái nhìn chung cuộc, chỉ là điên cuồng mà thôi.

“Theo như vậy, sức mua của người dân ở Bắc Kinh không được tốt lắm.” Từ Thận thu hồi ánh mắt hướng ra bên ngoài, không khỏi lo lắng: "Chúng ta có cần phải chuẩn bị tâm lý không kiếm được tiền khi làm sản phẩm thương hiệu không?"

Thư Nhiên thở dài: "Giai đoạn đầu là như vậy.

Nhưng cũng không cần phải lo lắng, nền kinh tế trong nước đang phát triển nhanh chóng, mọi người sẽ phất lên nhanh thôi.

Đến lúc đó sức mua lớn nhất thế giới,gần như là đại bộ phận người dân đã trở nên giàu có trong giai đoạn này.

Theo yêu cầu của họ, người lái xe đưa họ đến cửa của một khách sạn được trang hoàng rất cao cấp.

"Cám ơn ngài." Thư Nhiên cầm ví của Từ Thận trả tiền cho tài xế.

Tài xế sững sờ không nghe ra cậu là người ngoại tỉnh, nhưng cậu đích thật là người ngoại tỉnh giả.

Đầu năm nay khách du lịch tới thủ đô rất nhiều, ngành khách sạn rất phát triển.

Thư Nhiên không có gan đòi phòng giường lớn, ngoan ngoãn đòi phòng tiêu chuẩn.

"Đói bụng quá, ở Bắc Kinh có đồ gì ngon không?" Từ Thận uể oải dựa vào sô pha, gác hai chân mỏi nhừ do ngồi trong xe.

"..." Thư Nhiên theo bản năng muốn trả lời, nhưng lại cố gắng nuốt xuống, nói: "Lát nữa có thể hỏi quầy lễ tân."

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, hai người đến quầy lễ tân.

Nhân viên khuyên họ nên ăn vịt quay …

Thư Nhiên biết sẽ như vậy, vốn muốn khéo léo từ chối, nhưng thấy vẻ mặt Từ Thận hưng trí bừng bừng, cậu đành phải giữ lại lời nói, không chừng vịt quay năm ngon thật.

"Sao vậy, em không thích à?" Từ Thận cười nhìn người bên cạnh: "Không phải em thích ăn vịt quay nhất sao? Lúc ở ven biển ngày nào cũng ăn."

Thư Nhiên: "Đó là do vùng ven biển người ta quay ngon."

"Ừm." Từ Thận nói: "Hôm nay thử xem của Bắc Kinh có ngon hay không?"

"Được." Thư Nhiên nghĩ thầm, anh muốn làm gì em đều đi cùng anh.

Đến nhà hàng chuyên bán vịt quay, nhìn thực đơn thấy một con vịt chỉ có tám tệ, mừng lắm nhưng tính sức mua hiện tại, Thư Nhiên rít lên: “Đắt thật.."

Quả nhiên không phải người bình thường có thể mua được, nếu như tiền lương một tháng là tệ, một con vịt cũng có giá hơn một phần tư.

Nghe thấy Thư Nhiên không thích giá tám tệ, Từ Thận khẽ cười nói: “Hai người chúng ta một con chắc là đủ rồi.”

"Được." Thư Nhiên lật lật, lại gọi thêm mấy món ăn nhỏ khác, đậu Hà Lan và vân vân.

Bốn mươi năm trước, tay nghề của sư phụ có lẽ thật sự khác biệt, Thư Nhiên nếm thử cảm thấy không sao, không thất vọng, nhưng Từ Thận lại bĩu môi một cái: “Mùi vị cũng không quá xuất sắc, tám tệ đúng là đắt.

"

Thư Nhiên uống một ngụm trà: "Đây là thương hiệu cao cấp, thứ người ta bán không phải bản thân sản phẩm, mà là danh tiếng và hiệu quả.

Những thứ này có thể gọi chung là bao bì, bất kỳ doanh nghiệp nào cũng có thể làm theo."

"Hiểu." Từ Thận gật đầu.

Hắn lần đầu tiếp xúc với vài khái niệm mới, nhưng chỉ cần Thư Nhiên giải thích, hắn sẽ hiểu, từ đó suy một ra ba: "Em có muốn thương hiệu của chúng ta có hiệu quả như vậy không?"

"Nếu như có thể." Thư Nhiên nghĩ thầm, sản phẩm xa xỉ dễ kiếm tiền nhất.

Nhưng không biết người Trung Quốc có mua không, cùng kiểu dáng, cùng chất lượng mà còn cả giá trị thương hiệu nữa…

Từ Thận một mình ăn hơn phân nửa con vịt, vừa ăn vừa nghĩ về cảm hứng do con vịt mang lại.

Hắn thấy có quá nhiều điều để trải nghiệm.

Trước đây, hắn nghĩ kinh nghiệm của mình rất phong phú thực ra chỉ là đi vòng vòng.

Sau khi ăn uống no nê, hai người thong thả đi về.

Từ Thận cảm thấy tốt đẹp biết bao khi có Thư Nhiên ở bên cạnh mình, cùng nhau từ từ khám phá thế giới này.

Mình may mắn thế nào.

Rất may mắn.

"Anh Thận, nãy anh nghĩ gì trên đường thế?" Trở lại phòng khách sạn, Thư Nhiên nhào tới giường lò xo, đã lâu chưa được ngủ trên chiếc giường mềm mại như này, cậu quyết định khi về thì kê ở nhà một cái, nghe nói giường lò xo lăn giường tiết kiệm sức, chủ yếu là tiết kiệm sức lực cho công...!

Nhưng Từ Thận hình như cũng không thiếu sức.

"Anh đang nghĩ, " Từ Thận cũng nằm sấp xuống, cánh tay ôm ngang qua eo Thư Nhiên: "Khi còn bé anh luôn nghĩ bản thân anh tới đây chính là chịu tội, không hiểu vì sao mình lại sinh ra..."

Thư Nhiên nghiêng mặt nhìn hắn.

"Bây giờ đã thay đổi, " Từ Thận mỉm cười, đưa tay miêu tả đường nét môi Thư Nhiên: "Anh đến đây để hưởng phúc, có em ở đây anh sẽ hạnh phúc.

"Vậy em sẽ mãi mãi ở bên anh, cho anh hạnh phúc." Thư Nhiên hôn ngón tay Từ Thận.

Hôm nay mệt mỏi một ngày, hai người lười biếng nằm một lát mới đứng dậy tắm rửa nghỉ ngơi.

"Sáng mai tới đường Trường An trước một chuyến, sau đó đi dạo trong ngõ, xem Tứ Hợp viện." Thư Nhiên hỏi: "Sắp xếp như vậy có được không?"

Từ Thận hôn lên đôi môi thơm mùi bạc hà của cậu: "Nghe em ”

Ôm vợ nằm trong chốc lát, Từ Thận bỗng nhiên thở dài: "Cái giường này mềm quá, anh ngủ không quen."

"Xong rồi" Thư Nhiên nói, "Em muốn mua một cái để ở nhà đây."

Từ Thận cười nhìn cậu: "Em thích? ”

"Rất thoải mái, " Thư Nhiên ghé vào bên tai Từ Thận tiết lộ: "Nghe nói lúc làm sẽ tiết kiệm sức, nhanh hồi phục.

Từ Thận ngậm đôi môi Thư Nhiên: "Chồng em không thiếu sức.

Thư Nhiên không hiểu sao bị những lời này chọc trúng điểm cười, cậu biết ngay Từ Thận sẽ nói như vậy.

"Vậy tối nay anh sẽ không mất ngủ chứ?" Thư Nhiên rất lo lắng, không được có thể đổi khách sạn khác.

"Hẳn là sẽ không, " Từ Thận nhắm mắt lại, tựa cằm lên đ ỉnh đầu vợ: "Anh cố gắng, em đừng trêu anh nữa,chúng ta ngủ đi.

Thư Nhiên ngậm miệng lại.

Cậu đã quen với giường mềm, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau dậy, Thư Nhiên nhìn thấy Từ Thận đã giặt quần áo bẩn của hai người bọn họ rồi treo ra ngoài, liền nghĩ tới điều gì đó, quan tâm hỏi: "Anh Thận, không phải là một đêm không ngủ chứ? ”

"Sao có thể được." Từ Thận nhìn cậu: "Anh cũng mới mới dậy không bao lâu.

Thư Nhiên yên tâm, chỉ là cảm thấy có hơi đau lòng, Từ Thận cũng có thể ngủ vù vù trong bất kỳ tình cảnh khắc nghiệt nào, lại không thích ứng với giường mềm.

Hai người bọn họ thu dọn đồ đạc, xách balo đi ra ngoài, trước tiên đi dạo một vòng đường Trường An, dậy muộn đã bỏ lỡ thời điểm kéo cờ, chỉ có thể đứng xa xa ở ven đường chiêm ngưỡng một chút.

Trên con đường rộng rãi bằng phẳng, những chiếc xe jeep quân sự chạy vụt qua, không biết người ngồi trong đó là ai.

Xem náo nhiệt một lát, Thư Nhiên và Từ Thận bắt xe rời đi, đi tìm người môi giới nhà ở tìm hiểu thị trường giao dịch nhà ở hiện tại.

Giá tất nhiên là rất rẻ...!Đối với những người có tiền trong tay như Thư Nhiên mà nói, một bộ tứ hợp viện có vị trí tốt chỉ cần hai ba vạn tệ, vị trí không tốt thì tầm vạn tệ, đây quả thực chính là giá bắp cải, rất mộng ảo.

Ai có thể ngờ một ngôi nhà tứ hợp viện giá đến nhân dân tệ sẽ được bán với giá hàng trăm triệu sau năm.

Thư Nhiên suy nghĩ hồi thì hít khí lạnh, quá kch thích, cậu cần Từ Thận đỡ.

Cho rằng khách cảm thấy đắt tiền, người môi giới cười khổ: "Đắt thì đúng đắt, nhưng cậu phải suy nghĩ về nó, đây là gốc rễ của hoàng thành, về sau có lẽ sẽ đáng đồng tiền bát gạo."

Nhưng thành thật mà nói, bây giờ không dễ bán.

Thư Nhiên nghĩ thầm, ngài nói đúng, sau này rất đáng đồng tiền bát gạo.

Người dân bây giờ không có khái niệm đầu cơ bất động sản, ngay cả những người giàu có cũng không làm điều đó.

Hầu hết các ngôi nhà tứ hợp viện đều được lưu truyền từ tổ tiên và chúng không dễ lưu hành.

Khi người môi giới nghe được Thư Nhiên muốn một hơi mua vài ngôi nhà tứ hợp viện thì kinh ngạc vô cùng.

Vị khách này tuổi còn trẻ mà rất giàu có!

Thư Nhiên và Từ Thận nhìn trúng Tứ Hợp Viện nằm ở một con hẻm tương đối gần Tử Cấm Thành, tứ hợp viện nơi này tương đối đắt tiền, giá cao tới sáu bảy vạn cũng không phải là không có, nhưng cơ hội khó có được, Thư Nhiên đương nhiên là cắn chặt răng mua về.

Mấy nhà nhìn trúng lại thật sự không có tiền mua, chờ bọn họ kiếm được tiền tiếp tục mua.

Khi làm thủ tục chuyển nhượng, người môi giới mới biết họ là người ngoại tỉnh: "Bây giờ mua nhà có thể định cư, hai người có muốn chuyển hộ khẩu không?"

Đúng vậy, Thư Nhiên nhớ lại, trước kia thủ đô ít dân cư, vì thúc đẩy phát triển, từng có một đoạn thời gian chính phủ thúc đẩy chính sách mua nhà định cư,rất nhiều người tràn vào thủ đô vào thời điểm đó rồi trở thành cư dân thủ đô mới.

"Anh Thận" cậu nhìn Từ Thận: "Anh nói...!Chúng ta có chuyển vào không? ”

Hộ khẩu thủ đô đương nhiên đáng giá, cơ hội có thể gặp không thể cầu.

Nhiều người đời sau vất vả nửa đời người mới có thể an cư lạc nghiệp ở thủ đô.

Hộ khẩu thủ đô chính là kết thúc phấn đấu trong nước, xa hơn nữa thì ra nước ngoài, nhưng cái này, nếu không có tình huống đặc thù, Thư Nhiên cũng không lo lắng.

Giống như cậu đã nói với Chu Huệ, chỉ khi gặp phải tình huống xấu nhất mới có thể chọn ra nước ngoài.

Suy nghĩ một lát, Từ Thận gật đầu: "Dù sao sau này tất cả mọi người đều phải đến thủ đô phát triển, có thể định cư thì định cư."

Thư Nhiên cảm thán, hộ khẩu của mình vừa mới từ nông thôn chuyển đến huyện thành, còn chưa làm người trong thành phố mấy ngày, chẳng lẽ lại sắp trở thành người Bắc Kinh?

"Được, vậy chúng ta cứ chuyển đi." Thư Nhiên nói.

Bây giờ chuyện chuyển nhà không có quá nhiều thủ tục, mấy căn tứ hợp viện trước tiên đều phân dưới danh nghĩa hai người, sau sẽ chuyển sang danh nghĩa bọn Trần Khải, bọn họ cũng sẽ chuyển về, làm người Bắc Kinh thế hệ mới!

Trong số rất nhiều căn tứ hợp viện đang chờ chuyển nhượng, chủ nhân của một trong số đó rất khó chịu, anh ta phải gặp người mua để trò chuyện trước khi quyết định có bán hay không.

Dưới tình huống giá cả không có gì để mà dị nghị, Từ Thận còn rất không hiểu yêu cầu này.

Điều quan trọng trong mua bán nhà đất là tiền, gặp người ta làm gì?

“Dù thế nào đi nữa, đó cũng là nhà được tổ tiên truyền lại." Thư Nhiên hiểu: "Người ta sợ em không biết ở, mua về mà phá ra thì tệ lắm.

Cho nên Thư Nhiên đi gặp, đối phương là một học giả trẻ tuổi, bán tứ hợp viện này chuẩn bị ra nước ngoài du học, du học bây giờ rất tốn kém, nếu không anh ta đã không bán nhà.

Trong nháy mắt nhìn thấy Thư Nhiên, chủ nhà đã đồng ý bán nhà, sau đó tán gẫu vài câu, càng cảm thấy vui vì Thư Nhiên đã mua.

"Giao nhà cho cậu, tôi an tâm xuất ngoại được rồi." Chủ nhà nói: "Hy vọng sau này tôi du học trở về, chúng ta vẫn còn cơ hội gặp gỡ."

"Chúc anh mọi chuyện thành công." Thư Nhiên chúc anh ta sau đó hỏi: " Anh học chuyên ngành gì?" ”

Người thanh niên mỉm cười: "Kiến trúc."

Thư Nhiên cũng cười: "Trụ cột tương lai, xây dựng tổ quốc phụ thuộc vào các anh." Mỗi ngành có chuyên môn, Thư Nhiên không có xúc động đâm vào một lĩnh vực nào đó, nếu như cậu vẫn một mình có thể cũng sẽ đi theo bước chân những người đi trước, ra nước ngoài để học hỏi thêm các kỹ năng trong thời đại đặc biệt này, và trở về phục vụ Tổ quốc.

Nhưng cậu nắm trong tay một tình yêu đặc biệt, nên thôi tập trung vào việc kiếm tiền, chỉ cần tiền đủ nhiều, luôn có lúc dùng.

Làm xong chuyện chuyển nhượng nhà, Thư Nhiên lại nhờ người môi giới hỗ trợ để ý tin tức cửa hàng, bọn họ muốn thuê cửa hàng, thuê kho hàng, khua chiêng gõ trống, càng sớm càng tốt.

Sau khi đến thủ đô ở khách sạn ở lại vài ngày, cảm thấy chỗ nào cũng bất tiện.

Từ Thận nói với vợ: "Không muốn ở khách sạn, tứ hợp viện thì chưa vào ở được, chúng ta vẫn nên mua một căn nhà bình thường đi.

"Cái loại không lớn không nhỏ, tới một hẻm tương đối đông người xem một chút.

Đúng vậy, Tứ Hợp viện quá lớn, hai người vào ở thì hơi luống cuống.

Hơn nữa đó vốn không phải là mua về ở, mà là mua về chờ giá cao.

"Này, cần thiết." Bây giờ dịch vụ khách sạn chưa đủ tốt, Thư Nhiên cũng đồng ý mua một căn nhà bình thường để ở trước.

Cậu bấm ngón tay tính toán: "Muốn gần cửa hàng, đi lại thuận tiện, ánh sáng cũng tốt, tốt nhất là trong ồn ào phải yên tĩnh, xung quanh không có nguồn tiếng ồn...!Tính toán như vậy tìm nhà thật đúng là rườm rà.

Từ Thận gật đầu: "Chỗ mình ở vậy nên phải cẩn thận một chút."

"Vậy anh đi tìm, toàn quyền giao cho anh xử lý." Thư Nhiên cũng không phải là chủ vung tay năm ngón, cậu còn bận rộn chuyện khác: "Em xem cửa hàng và kho bãi.

Mặc dù đã gần như triển khai, thuê ở khu phồn hoa nhất, nhưng hiện tại tiền thuê cửa hàng vẫn là giá bắp cải.

"Được, giao cho anh đi làm đi, " Từ Thận cười sờ tóc Thư Nhiên, ôm hết mọi chuyện:“Anh sẽ nhanh chóng ổn định nhà của chúng ta, để chúng ta có thể sống thoải mái hơn.”

Thư Nhiên gật đầu: "Được rồi.

Cậu cũng không muốn tách Từ Thận ra làm việc, nhưng làm việc song song đúng là hiệu quả hơn.

Mấy ngày kế tiếp, Thư Nhiên và Từ Thận đi sớm về khuya, cả ngày đều bôn ba bên ngoài, chỉ có buổi tối trở lại khách sạn mới gặp mặt.

Cũng không có gì không quen, ở Nam Thị phần lớn thời gian Từ Thận đều đi công xưởng làm việc, Thư Nhiên một mình ở nhà.

Sau này có điện thoại di động là tốt rồi, không ở bên cạnh cũng có thể tùy thời gửi tin nhắn, gọi video gì đó.

Từ Thận mất hai ba ngày, mới tìm một căn nhà ưng ý trong ngõ nhỏ vành đai , có sân khoảng trăm mét vuông, hơi nhỏ, bên này toàn là nhà nhỏ tầm như vậy, cái này coi như lớn rồi, hai người ở là vừa.

Chủ nhân trước là một nữ họa sĩ sống một mình, cô chăm sóc nhà cửa rất cẩn thận, khi cô rời đi, sân đầy sắc màu sặc sỡ, trong nhà vẫn còn một số đồ trang trí do chính cô vẽ.

Từ Thận nhìn trúng hơi thở nghệ thuật nồng đậm của căn nhà này, cảm thấy Thư Nhiên nhất định sẽ thích mới mua lại.

Sau đó, hắn mua thêm đồ, điện thoại TV, đồ dùng sinh hoạt và bộ khăn trải giường.

Còn có một chiếc xe đạp hai tám mà Từ Thận yêu thích, hắn luôn cảm thấy có xe đạp rất thuận tiện đi lại trong ngõ hẻm.

Hết thảy chuẩn bị đều đã vào vị trí, Từ Thận mới đón Thư Nhiên lại đây, Thư Nhiên vừa đi vào, nhìn thấy trong đình viện có túy hồ điệp và hoa mã lan, cậu cười rộ lên: "Anh Thận, sao anh lại mua tiểu viện yêu kiều thế này? ”

Từ Thận đi theo phía sau cậu, cười nói: "Nữ họa sĩ người ta để lại, em vào trong nhà xem chút đi, anh cảm thấy em sẽ rất thích."

"Được, vậy em đi vào xem." Thư Nhiên đi vào nhìn một vòng, trang trí nhà mới quả nhiên rất nghệ thuật, chẳng lẽ Từ Thận vì chuyện này mà mua?

Cậu lo lắng hỏi: "Anh Thận, giá giao dịch bao nhiêu, anh không bị hố chứ?"

"Trông anh ngu ngốc vậy sao?"

Nghe vậy, Thư Nhiên vừa định thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Từ Thận tiếp tục nói: “Cao hơn giá thị trường %, không tính là hố, chỉ là phí thiết kế, dù sao chúng ta cũng thích nó."

Thư Nhiên: "..."

Quên đi, nghệ thuật vô giá, chủ cũ để lại rất nhiều vật dụng thiết thực.

Ví dụ như bếp gas Từ Thận rất thích dùng, ở Nam thị không mua đồ gia dụng này, giờ hắn dùng cảm giác rất tốt.

Đối với hai người họ, giá trị gia tăng không đáng kể nhất của ngôi nhà này có lẽ là có rất nhiều người nổi tiếng trong các lĩnh vực khác nhau sống trong con hẻm này.

______________

Thư Nhiên chuyển tới Bắc Kinh rồi không biết gặp được ba mẹ mình không nhỉ =))))

Up chút hàng tồn kho ~.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio