Xuyên Về 1983

chương 81: 81: chương 55-2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày hôm sau, Thư Nhiên và Từ Thận mời một chiếc xe ba bánh đi hỗ trợ chuyển nhà, chuyển đến tòa nhà mới mua, năm nay các toà nhà mới bán đều làm điện nước, phong cách thống nhất, mua đồ nội thất là có thể ở lại.

Đồ Văn Chí vô cùng hài lòng với ngôi nhà mới: "Có chỗ ở, anh có thể đón mẹ anh về chăm sóc con."

Lúc Từ Thận thu dọn đồ đạc và đồ điện cho mình, thuận tay cũng cho lão Đồ một phần, hắn còn thỉnh giáo kiến thức, lão Đồ tích cực trong lúc nhất thời không thể thoát khỏi thân phận thầy giáo, hận không thể một ngày dạy cho Từ Thận tám tiếng đồng hồ.

Thư Nhiên đã nói rồi đó, Từ Thận rất cẩn thận khi muốn lấy lòng ai đó, hắn sẽ không làm những việc không có mục đích.

Chuyển nhà đi được vài ngày, Đồ Văn Chí quyết định về quê ở huyện An đón mẹ, có mẹ ở đây chăm sóc vợ con, anh mới có thể toàn lực thực hiện công việc mới.

Vì thế anh giao vợ con cho Thư Nhiên và Từ Thận hỗ trợ quan tâm.

Nói đến người mới quen biết chưa được bao lâu này, anh rất yên tâm trở về quê hương.

Thư Nhiên hết cách, đành phải thỉnh thoảng đi qua giúp đứa nhỏ, mà Từ Thận phụ trách ba bữa cơm một ngày của bọn họ, cũng may bản thân Thư Nhiên rất thích đứa nhỏ, đứa nhỏ Tiểu Đồ này cũng không khó chăm sóc.

Bận rộn như vậy đã đến đầu tháng ba, bên Nam Thị gọi điện thoại báo tin vui, Chu Huệ thuận lợi sinh một bé gái vào ngày đầu tháng, Hai vợ chồng rất vui mừng nhưng sau đó lại lo lắng.

Trương Vân Sinh ở đơn vị, theo quy định chỉ có thể sinh một đứa, hai người bọn họ đời này có lẽ chỉ có thể có một đứa nhỏ này.

Trương Vân Sinh là con trai độc đinh, cha mẹ đều đã qua đời, họ hàng chỉ có thể dùng từ đơn bạc để hình dung, Chu Huệ muốn sinh thêm vài đứa, nhưng chính sách không cho phép.

"Anh nói làm sao bây giờ?" Thư Nhiên nhận điện thoại xong liền quay đầu hỏi Từ Thận: "Muốn có con thì không có đơn vị, muốn đơn vị thì không có con.

"Vậy thì phải xem anh rể nghĩ gì, đơn vị quan trọng hay là đứa nhỏ quan trọng." Từ Thận cau mày, nếu thay mình vào tình cảnh của Trương Vân Sinh thì cũng rất khó xử lý, nghe nói đối phương năm nay có cơ hội đề thăng chức, đơn vị tốt như vậy mất đi rất đáng tiếc.

"Ôi" Thư Nhiên thở dài, nhớ tới chính sách này còn cần phải thực hiện nhiều năm nữa: "Em từng nghe thế hệ trước nói, có vài cặp vợ chồng vì muốn có con mà giả ly hôn, sau khi sinh có thể tái hôn, đương nhiên cũng tốt, nhưng trong đó không biết có bao nhiêu người ly hôn thì thật sự ly hôn.

"Anh rể cũng không phải loại người đó, nhưng ly hôn không dễ nghe." Bản thân Từ Thân còn mang danh hiệu thằng đàn ông kết hôn hai lần đây, tuy rằng hắn không sao cả, bên ngoài lại không có bao nhiêu người biết hắn, người biết chỉ là số ít.

"Vậy chắc chắn không thể ly hôn." Thư Nhiên nhìn Từ Thận: "Chị em cảm thấy rất hứng thú với trang phục, bản thân chị ấy cũng có thể làm, nếu có thể giao chi nhánh ở Thượng Hải cho chị ấy trông coi, em rất yên tâm."

Điều kiện tiên quyết là Trương Vân Sinh chịu ra khỏi đơn vị.

"Em dám nói với anh rể hả?" Từ Thận hỏi một câu.

"Em không dám, " Thư Nhiên chọc vào cánh tay bạn trai nhà mình: "Nếu không anh đi nói chuyện nhé? ”

"Em không dám thì anh dám à?" Từ Thận buồn cười chọc trở về.

"Sao nào, hoà nhã với anh anh không làm hả?" Thư Nhiên nói, "Phải đợi em ra lệnh anh mới đi?"

"..." Từ Thận không nói nên lời nhìn vợ, ngoại trừ mặt cười còn có thể nói cái gì.

Thư Nhiên cũng không phải muốn bây giờ Từ Thận đi nói chuyện ngay, khoảng cách có thể sinh con thứ hai cũng còn rất sớm, xem hai vợ chồng Trương Vân Sinh quyết định như thế nào rồi nói sau.

Trời tháng ba lúc ấm lúc lạnh, nhiệt độ thỉnh thoảng lại rơi vào mùa đông, đây không phải là khó chịu nhất, khó chịu nhất là nửa tháng trời mưa, nửa tháng không có nắng.

Sáng sớm hôm nay lại có mưa phùn.

"Không ngờ thời tiết ở Thượng Hải lại như vậy" Từ Thận nhìn ban công nói: "Hao tốn quần áo."

Đúng vậy quần áo không khô, không có gì để mặc chỉ có thể khoác lên trên ghế sử dụng chậu than để sấy khô.

Bọn họ bên này còn như vậy, nhà lão Đồ còn thảm hơn, vây quanh chậu than đều là tã lót.

"Như này chín chưa?" Thư Nhiên chỉ vào sợi mì chân gà nổi trên mặt nồi, thực ra là những sợi mì dày bằng ngón tay út, " Em làm một bát trước, anh rắc hành sau đi."

Từ Thận lấy một bát cho vợ, trứng gà còn nhiều hơn phở, bỏ hành hoa lại múc một bát ra, Thư Nhiên bưng qua cho cô Đồ.

Lúc trở về trong lòng còn có thêm một quả trứng nghịch ngợm ăn no không chịu ngủ, Từ Thận cười nói: " Để anh đến bế, em ăn đi."

"Được." Thư Nhiên vốn định nhanh chóng ăn xong đến phiên Từ Thận ăn, kết quả người ta hiệu suất cao, một tay ôm một tay ăn, đứa nhỏ còn ngây ngốc không khóc, cậu giơ ngón tay cái lên: "Lợi hại nha anh Thận.

"Cái này có là cái gì?" Từ Thận đắc ý cười cười.

"Trâu, có thiên phú." Thư Nhiên vừa ăn, vừa chọc ghẹo Tiểu Đồ đang mở to tròn mắt: “ Túc túc túc, nhìn đây, nhìn đây này.”

"Em đùa với chó đấy à?" Từ Thận đè giọng vẻ.

"Thế chơi với trẻ nhỏ thì nên chơi như thế nào?" Thư Nhiên nghiêm túc gặp phải một vấn đề, chơi với mèo kêu meo meo, chơi với chó là túc túc túc, các động vật khác cũng có âm thanh độc quyền, duy chỉ có em bé là không có.

"Anh cũng không biết, " Từ Thận cũng rơi vào vấn đề kỳ quái, nhìn mặt đất suy nghĩ, nghĩ không ra bèn nói: "Dù sao cũng không thể lẫn với chó, em tôn trọng chút đi."

"Được rồi." Thư Nhiên ăn một ngụm mì.

"Nó nhìn anh ăn này" Từ Thận hỏi: "Đứa nhỏ vài tháng có thể ăn gì khác không nhỉ?"

"Ý anh là ăn dặm đúng không?" Thư Nhiên không chắc chắn lắm: "Hình như là năm sáu tháng, dù sao quá nhỏ không được.

Bây giờ mới hai tháng chắc là không được.

"Vậy hết cách." Vẻ mặt Từ Thận áy náy nhìn Tiểu Đồ: "Con còn nhỏ quá, đừng nhớ đồ ăn của người lớn nữa.

"Nó còn quá nhỏ, nó cũng chỉ là tò mò nhìn xem thôi." Thư Nhiên nói: "Đứa nhỏ không phải nhớ đồ ăn người lớn, mà là nhớ thương hết thảy thứ có thể nhét vào miệng..."

"Ví dụ như phân gà." Từ Thận không biết tại sao lại nghĩ đến chuyện này, sau đó thốt ra.

Trong phòng nhất thời an tĩnh một chút.

Thư Nhiên trừng mắt nhìn hắn: "Này?"

Trong đầu có hình ảnh: "Lúc ăn cơm chúng ta đừng nói thứ gì ghê tởm như vậy được không? ”

"Thật ra em không nhấn mạnh thì không có sao." Từ Thận vốn không nghĩ sâu, bị Thư Nhiên nói như vậy hắn cũng bắt đầu cảm thấy không chịu nổi.

Thư Nhiên nghĩ, đáng đời, ai bảo anh nói lung tung!

Hai người loay hoay nửa ngày mới ăn xong bữa sáng.

Lần này Từ Thận không thể giúp cậu bế đứa nhỏ, hắn phải ra ngoài làm việc, cải tạo cửa hàng mới và xin giấy phép kinh doanh.

"Mặc thêm vào đi, em thấy bên ngoài gió lớn lắm." Thư Nhiên liếc nhìn mưa phùn ngoài cửa sổ.

"Mặc rất nhiều rồi." Từ Thận đứng lại xốc lên cho cậu xem, phía dưới cùng là áo ấm do nhà mình sản xuất, chất liệu lông cừu giữ ấm rất hiệu quả, bên ngoài còn mặc một chiếc áo gió bằng da: “Trời mưa phùn, anh mặc cái này xem như áo mưa.”

"Vẫn phải mang theo một chiếc ô." Thư Nhiên chỉ chỉ chiếc ô màu đen bên cạnh tủ giày.

"Được." Từ Thận vốn không muốn mang theo.

Trước khi ra khỏi cửa, hai người dính lấy nhau hôn một nụ hôn tạm biệt, đều rất ăn ý che đi ánh mắt Tiểu Đồ.

"Đi thôi." Từ Thận buông vợ ra, cầm mũ đội lên, tay cầm ô màu đen, dáng vẻ cao lớn tuấn tú, làm cho Thư Nhiên nhìn không chớp mắt, đẹp thật đấy.

"Buổi trưa gặp." Thư Nhiên nói.

Từ Thận không kìm được xoay người hôn Thư Nhiên một cái nữa, hại Thư Nhiên hôn đáp trả, qua lại mấy lần cuối cùng mới dịu xuống, Từ Thận lúc này mới rốt cục xuống lầu.

Tiễn Từ Thận đi không lâu, Thư Nhiên ôm Tiểu Đồ trở về chăm sóc cô Đồ, tự mình lấy lại bát đũa rửa sạch, sau đó bắt đầu viết thư trả lời.

Nhà xuất bản đều đặn gửi thư nhận được cho Thư Nhiên, cậu liên tục trả lời hết bức thư này đến bức thư khác, bây giờ những lá thư trên bàn này đều là gửi tới từ Bắc Kinh.

Thư Nhiên thấy địa chỉ trên ghi là Thượng Hải bèn dứt khoát lấy ra trả lời trước.

Bởi vì cậu muốn...!phàn nàn về thời tiết tồi tệ ở Thượng Hải, mọi người đều ở dưới cùng một bầu trời, người đọc thư hẳn hẳn phải rất đồng cảm.

Đồ Văn Chí đi đi lại lại mấy ngày, cuối cùng đưa mẹ đến Thượng Hải.

Quê hương còn có một người cha già, chăm sóc gia súc và hoa màu trong nhà, nếu không cũng muốn đến Thượng Hải thăm cháu trai mới sinh.

Lão Đồ trở về, Thư Nhiên cuối cùng cũng không cần bế đứa nhỏ nữa, mấy ngày nay thường xuyên bế đứa nhỏ, cái mũi chó của Từ Thận kia nói trên người cậu dính mùi sữa.

"Thư Nhiên" Đồ Văn Chí khiêng nửa bao tải đồ đạc qua nói: "Đây là cây trồng anh và mẹ anh mang từ trong nhà đến, có đậu phộng đậu nành, không đáng giá, em đừng ghét bỏ! ”

"Yo, nhiều vậy ạ?" Thư Nhiên phất tay: "Không ghét không ghét, mấy thứ này tốt lắm, đều là thực phẩm xanh.

Đậu nành có thể nấu cháo, đậu phộng ăn chín hay ăn sống đều ngon, dinh dưỡng lại khỏe mạnh, Thư Nhiên nhìn hình như còn có bí ngô: "Ai nha, làm khó người mang từ xa tới."

Ngày xưa chính là như vậy, túi lớn túi nhỏ không ngại vất vả, ngay cả gia súc cũng mang lên xe lửa.

Đồ Văn Chí cười cười, nhìn ra Thư Nhiên thật sự thích những thứ này.

"Ông chủ Từ đâu?" Anh hỏi.

"Đi ra ngoài làm ăn." Thư Nhiên rót cho anh một ly nước: "Em ở nhà viết văn."

"Ồ? Là sách mới hả? "Đồ Văn Chí nhận lấy nước: "Mấy người mê sách thật có phúc."

"Đúng vậy, " Thư Nhiên gãi đầu: "Nóng cả não, em muốn đánh chết bản thân em lúc viết phần đầu đây, kết thúc khó như thế làm sao viết tiếp đây."

"Ha ha ha." Đồ Văn Chí cười rộ lên.

Đương nhiên anh biết, nhà văn Thư đang khiêm tốn, có thể viết bộ đầu tiên đương nhiên thể viết phần thứ hai.

Trò chuyện được đôi câu, Đồ Văn Chí nói: "Anh cũng phải trở về cố gắng, sửa sang lại ghi chép ông chủ Từ muốn, đều là những thứ khi anh ở trường không có việc gì làm thì nghĩ tới."

Thư Nhiên gật đầu: "Anh ấy cảm thấy hứng thú với chuyện này, nhờ anh truyền thụ cho anh ấy nhiều hơn."

"Khách sáo rồi." Đồ Văn Chí nói.

Từ Thận về đến nhà, thấy trong phòng bếp có thêm nửa bao tải đồ, ngó vào trong phòng sách hỏi: "Lão Đồ về rồi à? ”

"Đúng vậy, về rồi " Thư Nhiên đói bụng, vội vàng đặt bút xuống chỉ điểm Giang Sơn nói: "Mau làm bí ngô hầm thịt cho em, nửa tiếng sau phải có ăn đấy."

"Xem em ngang ngược kìa..." Từ Thận nhẹ nhàng nói một câu nhưng vẫn không trì hoãn, nhanh chóng xắn tay áo lên đi lấy bí ngô thịt ba chỉ cho tổ tông này ăn.

"Anh quen rồi." Thư Nhiên cười nói.

"Vâng." Dáng vẻ Từ Thận thoạt nhìn còn rất đắc ý.

Thư Nhiên ngứa ngáy, tiến lại gần hôn lên mặt hắn một cái.

"Đừng trêu anh, " Từ Thận nói: " Nửa tiếng sau có muốn ăn cơm không? ”

"Ôi" Thư Nhiên sờ bụng suy nghĩ một chút: "Vậy thì nên ăn cơm trước đi.

Sau khi tắt bếp, Từ Thận ghé mắt nhìn: "Xem ra sức hút của anh còn không bằng một bữa cơm."

Thư Nhiên cười mà không nói, chỉ là vấn đề thứ tự trước sau mà thôi, cũng không thể muốn tất cả cùng lúc được.

Hai người ngồi xổm cùng nhau, chọn một quả bí cỡ vừa phải, có thể ăn được khoảng hai bữa, bí ngô ăn với cơm rất ngon.

"Đậu phộng có thể làm muối, ăn no rồi mới nấu." Từ Thận nói.

Một lát sau khi hai người đang ăn cơm, lão Đồ lại cầm ghi chép tới, trong tay còn mang theo một bình rượu lâu năm: "Anh hâm nóng bằng lò than rồi, lát nữa là có thể uống."

"Anh ăn chưa?" Từ Thận đứng lên, tiếp nhận ghi chép, lật lật: "Có bận không? Buổi tối chúng ta giảng bài nhé? ”

"Vừa mới ăn", Đồ Văn Chí cười ha hả nhìn thức ăn của bọn họ: "Hai người đã ăn bí ngô rồi hả?"

"Ừm, quả bí ngô này dẻo lắm." Thư Nhiên khen ngợi một tiếng, ngon lành ăn một miếng lớn trước mặt Lão Đồ.

Từ Thận còn hỏi lão Đồ: “Anh xác định không muốn ăn nữa chứ?”

"Không." Lão Đồ vội vàng xua tay.

Cơm nước xong, Từ Thận đặt đậu phộng muối xuống, kêu Thư Nhiên đang đi đi lại lại trong nhà để tiêu hóa thức ăn canh chừng nhiệt độ, hắn cùng lão Đồ vừa uống rượu, vừa học kiến thức.

Sức mạnh nghiêm túc cố gắng của hai người, Thư Nhiên nhìn mà cảm động.

Thư Nhiên thật sự rất thích dáng vẻ Từ Thận nghiêm túc làm việc, nhỏ như cắt một củ hành, gọt một cây mía, lớn như c ởi trần bổ củi, làm mộc, hay hóa trang thành nam người mẫu trước ống kính…

Cậu nhìn một hồi, nghe thấy nước luộc đậu phộng sôi, vội vàng đi tắt lửa.

"Anh đến xem em có làm được không." Giọng của Từ Thận xuất hiện ở phía sau.

"Em." Thư Nhiên trợn trắng mắt nói: "Tốt xấu gì cũng là một học sinh tài năng của trường danh tiếng, không phải khuyết tật trí tuệ, cảm ơn.

Từ Thận cười cười, trở về tiếp tục thảo luận với lão Đồ.

Nhìn sự nhiệt tình của bọn họ, có lẽ sẽ phải nói chuyện đến đêm.

Thư Nhiên làm một ít đậu phộng và ra ngoài phục vụ rượu cho họ, bản thân thì vào phòng sách viết tiếp.

Quả nhiên đến khuya, Từ Thận mới nỡ tiễn Đồ Văn Chí ra cửa.

Thư Nhiên tập trung viết lách bị hôn lên má mới ngẩng đầu, duỗi thắt lưng lười biếng hỏi hắn: "Nói xong rồi hả? Có được không? ”

"Hưởng lợi không nhỏ." Từ Thận cảm thán một tiếng, sờ sờ bàn tay có chút lạnh lẽo của Thư Nhiên, vội vàng bỏ bút của cậu xuống: "Đừng viết nữa, tay lạnh như băng, anh sưởi ấm cho em."

"Chân cũng hơi lạnh." Thư Nhiên rụt ngón chân trong giày, đứng lâu máu không lưu thông, không chỉ có bàn chân, mông cũng lạnh lẽo.

"Em chờ, anh lấy nước nóng đến." Động tác Từ Thận nhanh chóng, lập tức đi lấy một thùng nước nóng.

Thư Nhiên ngồi trên chiếc ghế đẩu thấp, ngâm tay chân vào nhau, ngâm ấm rồi, Từ Thận lau khô cho cậu rồi ôm cậu vào giường.

"Ngày nào cũng phục vụ em như vậy anh có mệt không?" Thư Nhiên quay đầu nhìn Từ Thận đang c ởi quần áo dày.

"Không mệt " Từ Thận nằm bên cạnh cậu nói, Ngày nào anh còn di chuyển được thì vẫn sẽ phục vụ em."

Thư Nhiên chịu phục, thật sự là lời nói tình cảm đơn giản lại thô bạo, nhưng cậu rất thích nghe..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio