Chuyện ở Thái Nguyên ở Hà Nội, hay Huế… xa hơn một chút là Khai Biên hay Kha Lâm đều chẳng còn liên quan khỉ gió gì đến lão già câu cá nơi biệt viện gần thành Quảng Trị rồi. Lúc này đây lão già “tiên phong đạo cốt”với vẻ mặt bình tĩnh dù núi sập thiên hàng trước mặt cung không đổi sắc đã không còn nữa. Thay vào đó là vẻ mặt tức giận cũng như lo lắng đến tận cùng. Đối diện với lão là một người trung niên nhân tuổi tầm năm mươi. Gương mặt hai người nếu căng hết các nếp nhăn như quả táo khô thì có lẽ giống nhau đến bảy tám phần.
- Phụ thân, con đã trình bày hết rồi, đi hay ở là tùy ở ngài, nhưng theo con thì cái thế cục nát bét này đã không còn trong sự khống chế của chúng ta nữa rồi. Gã Lý Chấn kia đã biết về gia tộc cũng như các mối liên hệ của chúng ta. Lần này đúng là chúng ta đánh giá quá thấp sức mạnh của Cha con nhà họ Trần, lại đánh giá quá cao trình độ của Lý Chấn mà gây nên cục diện hiện tại. Hiện nay Lý Chấn đã tuyên bố nếu Quảng Châu có mệnh hệ gì thì hắn sẽ đem quân rút lui về lục địa mà công thẳng vào tứ đại gia của chúng ta…. Tên này là người điên, hắn nói rất có thể hắn sẽ thực hiện.
Thì ra người lặn lội từ phương xa đến nơi này không ngờ lại là con trai của lão già câu cá, lão câu cả chục năm không thấy được con cá thiên hạ nào mà chỉ câu được một mớ rắc rối cho gia tộc lúc này. Chỉ thấy lão giả tức giận đến ria mép phì phì rung động.
- Hắn dám, tứ đại gia tộc chúng ta từ thời xuân thu đến giờ vẫn là buôn vua bán chúa khắp thiên hạ. Một cái đề đốc nho nhỏ như hắn mà dám động đến chúng ta sao? Tất cả cũng chỉ vì tên phản đồ đáng chết kia mà gây nên cố sự này.
Nói thì nói vậy nhưng vẻ mặt bất lực của lão giả đã bán đứng lão rồi. Thì ra câu chuyện là mấy tên chuột này làm nội gián bán tin cho Lý Chấn thúc đẩy Lý Chấn đánh bất ngờ Thái Nguyên. Tiếp theo đó tổ chức này muốn Pháp thừa cơ đánh úp Thái Nguyên tạo thành thế gọng kìm. Nhưng khốn nỗi Thái Nguyên tin tức quá nhanh mà tiến hành phòng thủ bổ xung biên giới. Thêm vào đó tỉnh Bắc kì của họ Trần trưng binh tốc độ quá khủng khiếp, chỉ trong một thời gian ngắn mà họ có thể kêu gào đến vạn binh để tiến hành bổ xung cho tình thế. Chính điểm này khiến cho Pháp có muốn đánh úp Thái Nguyên là chuyện bất khả thi. Điểm quan trọng hơn đó là tên Thôi Minh Thanh không ngờ lại có thể bật ngược lại ám sát mà giết chết Thôi Minh Chương, lúc này theo một số nguồn thông tin đáng tin thì Thôi Minh Thanh lại đang ở Hà Nội mà trực tiếp phụ vụ cho người Pháp. Đây chính là một trong những biến cố khiến người Pháp có lẽ thêm phần kiên định hội quân cùng người Việt tiến đánh Quảng Châu Loan.
Đôi khi sự đời là vậy, chỉ cần một biến cố nhỏ nằm ngoài dự liện có thể hủy hoại cả một kế hoạch thật lớn tưởng như là thiên y vô phùng.
- Phụ thân, thời thế đã thay đổi nhiều rồi, lúc này việc ẩn ẩn núp núp khống chế các lực lượng tiến hành đầu cơ buôn vua bán chúa đã khó trở thành hiện thực. Tứ đại Gia đã ngồi lại cùng bàn bạc với nhau rồi. Thời buổi này chỉ có trực tiếp nắm trong tay võ trang mới là chính đạo. Lúc này không còn là thời kì cầm đao kiếm chém giết nữa rồi, hỏa khí có thể hủy diệt tất cả, đứng trước sức mạnh tuyệt đối thì các mưu mô lại thành ra vô dụng nhất.
Người trung niên vẫn cố thuyết phụ lão giả cố chấp kia, hắn cố dùng tư tưởng có phần cấp tiến của mình để ảnh hưởng người cha già này.
Nhưng đáp trả lại hắn là một cái bạt tai không thương sót từ phía lão giả câu cá.
- Hồ đồ, người chừng này tuổi vẫn còn ngu ngốc như vậy. Nếu muốn làm vương, hoàng thì cả ngàn năm qua tứ Đại gia chúng ta muốn làm lúc nào chẳng được. Nhưng các ngươi thấy có triều đại nào là trường tồn chưa? Kết cục của các gia tộc lên làm hoàng, làm đến cuối cùng là diệt tộc toàn gia. Chỉ có tứ đại gia vẫn là trường tồn đến lúc này, vì sao? Đạo lý đơn giản vì chúng ta đầu cơ vào các thế lực mà tìm ra người đăng vị, cuối cùng sẽ tìm cách thỏa hiệp hoặc thao túng chúng từ trong bóng tối. Tứ Đại gia có lúc thăng lúc trầm nhưng tuyệt đối chưa bao giờ có nguy cơ diệt tộc. Một này ngươi cầm đồ đao lên tay thì ngày đó chính là ngày diệt tộc sắp đến rồi.
Thì ra lũ chuột nhắt tại Đại Nam không phải là chuột nhắt mà là một con bạch tuộc khổng lồ, Chuyện chúng làm là âm thầm buôn vua bán chúa cả vùng đất Đông Á này, có lẽ Đại Nam, Trung Hoa, Triều Tiên, Nhật bản xưa nay không hiếm đời hoàng đế bị chúng khống chế như vậy đó.
- Nhưng thưa phụ thân, lúc này nguy cơ diệt tộc của chúng ta đã đến rồi. Lý Chấn gã điên này nói là làm. Chúng ta thà coi lời cảnh báo của hắn là thật mà không thể lơ là.
- Vậy thì đừng để hắn thua trận tại Quảng Châu, ít nhất là đừng để hắn thua quá thảm, liên hệ với Lý Chấn chấp nhận hỗ trợ hắn như nhân vật hạng nhất trong danh sách. Để xem liên quân mạnh mẽ hay tứ đại gia của chúng ta cường. Đông Á vẫn là sân nhà của chúng ta, lũ Man Việt hay mọi Tây đều không có cơ hội gọi nhịp. Nhưng không thể không đề phòng tên điên này. Liên hệ trong triều làm ra chuẩn bị với Lý Chấn, nếu tình hình không thể nắm được tên này trong tay thì thừa dịp hắn bệnh lấy mệnh hắn đi.
Lão giả có vẻ tỏ ra khá điên cuồng khi đưa ra quyết định như vậy. Nhưng đây cũng là dễ hiểu cho một gia tộc chỉ đứng trong bóng tối muốn điều khiển thiên hạ. Đối với họ những người cầm võ lực trong tay chỉ là các con cờ được định giá khác nhau mà thôi. Lúc này đây Lý Chấn bỗng nhiên được định giá cao hơn một chút rồi đó. Nhưng năng lượng của tổ chức này không thể coi thường được, những kẻ buôn vua bán chúa này coi các quân phiệt tứ phương là món hàng đầu tư, nên theo một cách nào đó nếu họ quyết tâm tiêu diệt ai đó thì có thể dùng mối liên hệ thiên ti vạn lũ của mình mà tiến hành.
Nhưng Lý Chấn liệu dễ đối phó như vậy sao? Nói thật ra là Tứ Đại gia đang không hề biết là họ lại mắc sai lầm. Nếu chỉ dựa vào quá khứ lịch sử mà nói thì cách làm của họ không sai. Nhưng Lý Chấn là một kẻ xuyên, mà kẻ xuyên tức là đã nhảy ra ngoài Tam Giới. Ai có thể tính toán nổi một kẻ xuyên khi đã để cho những tên quái thai này thành lập được thế lực riêng? Câu trả lời là kẻ đó chưa sinh ra.
Điều này nói ra để chứng minh một chuyện, những kẻ xuyên có thể có nhiều nhưng một là tinh tướng mà chết sớm, hai là quá vô dụng mà tẻo. Nhưng những kẻ xuyên lại có vận may cùng kĩ năng sau khi thành lập được thế lực thì cực kì khó đối phó.
Quay lại với Thái Nguyên lúc này đã là sau khi buổi họp quốc hội thông qua, lúc này làm việc lại là nhóm kín bao gồm hội đồng các bộ trưởng, Các sĩ quan cao cấp Thái Nguyên cùng hội đồng cố vấn cấp cao Thái Nguyên và tất nhiên nhân vật không thể thiếu đó chính là Trần Quang Cán vương gia.
Cuộc họp kín này chính là bàn về chiến tranh biên giới phía Bắc, những thông tin công khai bàn bạc tại hội nghị chỉ là đường hướng chung về chiến tranh mà thôi. Các bước tiến hành chi tiết không bao giờ được bàn bạc công khai như vậy mà chỉ nằm ở các Bộ có liên quan mà thôi. Và Bộ quốc phòng với các tướng lãnh chính là cơ quan chủ yếu của việc vạch đường lối tác chiến cụ thể.
Lúc này đây Tạ quang Hiện thứ trưởng Bộ chiến tranh( bộ quốc phòng) đang trình bày một cách chi tiết nhất về tình hình biên giới.
- Thưa Vương gia và các vị đồng liêu. Theo như thông tin từ mặt trận gửi về gần nhất thì Chuẩn tướng Trần Văn Võ dễ dàng chặn đứng giặc Bắc tại Sông Kalong với sự hỗ trợ của các tàu khu trục hạm của chúng ta. Vốn dĩ Trần Văn Võ tướng quân muốn thực hiện kế sách là tấn công vào nội địa Trung Hoa chặt đứt đường lui về của ngàn quân chủ lực của Quảng Đông đang tấn công Ải Chi Lăng. Chính vì lý do này mà Đại Tá Tôn Thất Liệt chủ động nhường thế trận chủ động lui về sau để kéo quân địch vào sâu nội địa của chúng ta. Nhưng tình thế lại có biến không ngờ quân Quảng Đông số lượng không chỉ có vạn tấn công chúng ta. Chúng còn ém thêm một lượt quân xuất kích chậm hơi với ngàn người nhằm vào nhánh quân của Trần Văn Võ tướng quân nếu ông ta qua sông. Điều này chứng tỏ phe giặc bắc rất không tầm thường. Nếu tính toán ra thì số lượng quân chính quy của họ phải là ngàn người hoặc nhiều hơn nữa. Con số ngàn quân chính là con số ảo mà thôi.
- Chính vì lý do này bộ tổng chỉ huy trung ương đã cho dừng lại kế hoạch qua sông của Chuẩn tướng Trần Văn Võ. Nhưng lúc này nguy cơ của Ải Chi Lăng sẽ tăng mạnh nếu ngàn quân kia của Quảng Đông tập trung vào Chi Lăng.
Thì ra Võ Văn Giải đúng là không hổ là chiến tướng lão thành, ông ta đoán ra được phần nào việc quân Tôn Thất Liệt tại ải Chi Lăng lui lại là có dự mưu đó. Nhưng đáng tiếc là Trần Văn Võ đánh giá thấp lực lượng của Quảng Đông. Không ngờ số lượng quân của Lý Chấn là nhiều hơn rất nhiều so với những gì mà mật vụ Thái Nguyên tìm hiểu được. Thông qua chuyện này có thể thấy rõ được Lý Chân rõ ràng không phải là người đơn giản chút nào. Hắn cố ý chia đến vạn ngàn quân đánh Chi Lăng làm mồi nhử cánh quân tại Móng Cái qua sông sau đó sẽ dùng kỳ binh ngàn người phối hợp chặn hai mặt giáp công cánh quân của Trần Văn Võ. Nghĩ đến thật hãi hùng, số lượng quân của người Hoa quả là quá đông đảo, cũng may hệ thống mật thám cũng như các nhánh đặc nhiệm quân của Thái Nguyên hoạt động quá tốt mà phát hiện được tình hình trên. Nếu rơi vào cái bẫy trên của Lý Chấn thì đảm bảo quân Thái Nguyên sẽ nhận được sự thiệt hại cực kì nặng nề.
Lúc này thì toàn bộ những nhân vật có mặt trong căn phòng này không ai ngu cả, chỉ cần nghe báo cáo trên của Tạ Quang Hiện thì họ đã hiểu rõ Thái Nguyên vừa trải qua những chuyện nguy hiểm bực nào. Sự thận trọng của những nhân vật tại đây được nâng lên mức cao nhất, đánh giá về sự nguy hiểm của Lý Chấn cũng được đẩy lên mức độ lv đỉnh max ngang bằng với sự nguy hiểm của quân Pháp.
Lúc này tất cả các bộ não quân sự, chiến tranh hàng đầu của Thái Nguyên đang tập trung xung quanh bản địa đồ rộng lớn trong phòng họp mà bắt đầu suy nghĩ tình toán tình thế. Cũng như vạch sách lược của mình.
- Thưa vương gia cùng các vị đồng liêu. Theo tôi thì lực lượng bộ binh của Quảng Đông quá đông nhưng theo như bản đánh giá tình tình về vũ khí trang bị cũng như chất lượng binh sĩ của chúng không cao. Căn bản là chúng thiếu hoàn toàn các hỏa khí hạng nặng, vậy nên chúng ta nếu cứ cố thủ tại Chi Lăng tức là đánh tiêu hao quân lực cùng bọn họ, nơi đây sẽ thành cái máy xay thịt thực sự. Nếu cứ đánh như vậy thì số lượng người của Thái Nguyên có lấp cả vào đó cũng không đủ. Theo tôi vẫn là phải tấn công mạnh mẽ chấp nhận sự hi sinh nhất định mà tiến hành một trận chiến tiêu diệt. Phải tiêu diệt lượng lớn quân Quảng Đông, chúng ta không thể để Quảng Đông trở thành uy hiếp nơi phương Bắc được. Vì phía Nam chúng ta vẫn cần đề phòng giặc Pháp ở Sông Hồng.
Đây là ý kiến của Tôn Thất Đính, ông ta tuy mới đến Thái Nguyên với chức cố vấn cao cấp của Chính phủ, không quá hiểu rõ tình hình Thái Nguyên. Nhưng ý kiến của ông ta mang tính chất vĩ mô, một trận chiến tiêu diệt mà không phải đánh tan, hay đánh lui gì đó. Tuy nếu thực hiện một cuộc chiến như vậy sẽ gây nên những thiệt hại không nhỏ cho quân Thái Nguyên nhưng đứng trên mức độ quân sự thì đây là điều cần thiết.
- Theo tôi thì không tiến hành một trận chiến tiêu diệt ngay lúc này, chúng ta có lực lượng hỏa pháo đông đảo cộng thêm súng trường hiện đại hơn. Sự tiếp tế từ hậu phương với xe lửa liên miên không dứt, thuốc súng thì đầy đủ. Trong khi đó quân Quảng Đông phải vận chuyển hậu cần bằng cách thủ công từ Quảng Đông qua Quảng Tây rồi đến biên giới phía Bắc. Chỉ cần điểm này thôi thì người có lợi thế khi kéo dài là chúng ta mà không phải giặc Bắc.
Người lên tiếng lại là Đại tá lục quân Trần Văn Thiên, cũng là một người theo dòng chính của Trần gia với kinh nghiệm năm tham chiến khắp các chiến trường nam bắc.
Hai luồng ý kiến này được bổ xung tích cực và những người ở nơi này đều chia ra hai phe để ủng hộ hai luồng ý kiến trên.