Chu Trạch Hàn thường ngồi ăn xa mẹ.
Tại sao anh hai lại như vậy?
Chu Trạch Đông liếc nhìn em trai mình.
Em trai là một kẻ ăn trộm.
Cậu là anh trai, vì vậy đừng hòng cướp mẹ của cậu.
Chu Trạch Đông bưng thức ăn lên, ngồi ở phía bên kia của Tư Niệm.
Thạch Đầu:"......"
Tư Niệm gắp một miếng thịt kho cho bọn trẻ, một miếng nữa cho Chu Việt Thâm.
Sau khi nhìn anh ăn, cô hỏi: "Có ngon không?"
Chu Việt Thâm cắn một miếng thật sâu, tuy là thịt béo nhưng tan trong miệng, béo mà không ngấy, thơm cả răng miệng, dư vị kéo dài vô tận...
Chẳng trách suốt ngày Vu Đông muốn tới ăn cơm.
Anh dừng lại và nói: "Ngon."
"Vậy thử lại lần nữa, nó ngon và dai hơn."
Tư Niệm kẹp một miếng ruột già cho anh.
Chu Việt Thâm nhìn cô thật sâu.
Món này lần trước cô cũng làm, nhưng không nhiều lắm, lúc đó Chu Việt Thâm cũng không nghĩ nhiều, chỉ nhớ mùi vị rất ngon.
Bắt gặp ánh mắt mong đợi của Tư Niệm, Chu Việt Thâm nhìn cô một cái thật sâu, trầm giọng nói: "Tư Niệm, anh lớn hơn em, nhưng anh vẫn rất cứng cỏi."
Tư Niệm gật đầu.
Cô biết rằng người đàn ông này khoẻ như một con bò.
Có thể do chiều cao quá khổ nên cơ bắp không nổi bật.
Nhưng chỉ có cô mới biết, cởi bỏ quần áo đáng sợ như thế nào.
Cô lo lắng thức đêm sẽ không tốt cho anh, nhưng cô phát hiện người đàn ông này một ngày chỉ cần ngủ sáu tiếng, tinh thần cũng rất tốt.
Biểu hiện của Chu Việt Thâm có chút kỳ lạ.
Cô có thực sự hiểu không?
Có một số điều rất khó nói trước mặt trẻ con.
Chu Việt Thâm do dự một lúc, nhưng vẫn ăn.
Ngay lập tức, anh khẽ nhíu mày.
Vị thuốc này nếu không dùng để bồi bổ cơ thể thì thật là bất ngờ.
Thậm chí tệ hơn lần trước.
"Có ngon không?"
Chu Việt Thâm khẽ gật đầu.
"Những thứ này trong trang trại lợn của anh có dễ bán không?" Tư Niệm hỏi.
Chu Việt Thâm dừng một chút, sau đó lắc đầu: "Mỗi ngày đều có rất nhiều."
Vì ăn không hết nên giữ lại thì phí, có khi mọi người mua thịt thì gửi cho, có người không muốn lấy vì ngại.
Hai mắt Tư Niệm sáng lên: "Vậy thì tốt quá, nếu tôi dùng những đồ thừa này thành bánh bao, có dễ bán không?"
Trên thực tế, Chu Việt Thâm đã nảy ra ý tưởng này sau khi nghe câu hỏi của cô vừa rồi, đồng ý: "Được, nhưng em bạn sẽ vất vả."
Anh không thiếu số tiền nhỏ này, anh cũng không muốn cô phải khổ sở vì nó.
Trong mắt anh, Tư Niệm phải là một cô gái hạnh phúc.
Chăm mấy đứa nhỏ cũng đủ mệt rồi.
Tư Niệm nói: "Không sao, em sẽ nhờ mẹ giúp."
Chu Việt Thâm khẽ gật đầu: "Cũng được, nhưng trong thôn bán cũng không dễ dàng, anh tìm cho em một cái kênh, cứ như vậy đi."
Mùi vị này, không lo không bán được.
Chu Việt Thâm cảm thấy thật sự lãng phí khi Tư Niệm chỉ nấu ăn cho họ khi kỹ năng nấu ăn tốt như vậy.
Hai mắt Tư Niệm sáng lên, vội vàng gật đầu: "Được, vậy em sẽ bàn bạc với người nhà."
Thời đại ngày nay kiếm tiền dễ lắm, tuy cô không thiếu tiền nhưng ai lại ngại có nhiều tiền?
Bây giờ cô đã có cuộc sống tốt hơn, cô nhất định giúp gia đình nội ngoại.
Càng tốt hơn khi có những kỹ năng trong tay.
Giờ phút này Tư Niệm rất mừng vì mình đã học được những kỹ thuật này để có một bữa ăn ngon, dù sao thì sau này trên Baidu cũng có thể tìm thấy các bài hướng dẫn về những thứ này.
Tuy nhiên, trong thời đại không có Internet, đây là những kho báu quý giá.
Anh trai và cha mẹ tuy rằng vẫn là một nhà, nhưng dù sao thì anh trai và chị dâu cũng sẽ phải ra riêng, hơn nữa còn có hai em trai, vì vậy Tư Niệm định để chị dâu làm bánh ngọt, mẹ học món thịt kho.
Sau bữa tối, Thời Thời miễn cưỡng rời khỏi nhà họ Chu giữa tiếng la hét của cậu.
Đám nhóc cũng về phòng đi ngủ.
Tư Niệm đi tắm.
Hầm thịt xong, bây giờ khắp người cô toàn mùi gia vị.
Đáng tiếc trong nhà chỉ có một cái chậu lớn, tắm rửa cũng không tiện.
Tư Niệm định tìm người đóng một cái thùng gỗ lớn hơn, có thể dùng để tắm.
Đang tắm thì có tiếng gõ cửa phòng tắm.
Bên ngoài vang lên giọng nói trầm ấm của một người đàn ông: "Niệm Niệm, đồ ngủ."
Lúc này Tư Niệm mới phát hiện mình quên lấy quần áo để thay, vội vàng tiến lên mở một khe hở nhỏ vươn tay ra.
Chu Việt Thâm nheo mắt, bàn tay gầy guộc trắng nõn ra mở cửa, dưới ánh đèn có thể nhìn thấy cô mờ nhạt mà xinh đẹp.
Con ngươi hơi sâu.
Có một mùi thơm sữa tắm mạnh mẽ trong không khí, nhưng nó không hăng.
Bàn tay to khẽ đẩy một cái, cánh cửa không chút phòng bị bị đẩy ra.
Người đàn ông cao lớn chen vào.
Tư Niệm giật mình và suýt trượt ngã.
"A! Chu Việt Thâm."
Chu Việt Thâm vươn tay kéo cô, áp đầu cô vào ngực anh, anh ôm lấy cô.
Người Tư Niệm còn ướt, Chu Việt Thâm mặc một bộ quần áo mỏng, vừa chạm vào, áo sơ mi đã ướt sũng áp vào cơ bụng, hơi thở thoang thoảng mùi thuốc lá.
Tư Niệm ngẩng đầu nhìn anh.
Trong ánh sáng lờ mờ này, họ nhìn nhau.
Đôi mắt của Chu Việt Thâm sâu thẳm và nguy hiểm.
Như một con dã thú sắp thức giấc.
Lông mi Tư Niệm run lên.
Chu Việt Thâm dùng đôi mắt đen thâm thuý nhìn cô chằm chằm: "Nóng không?"
Tư Niệm lắc đầu.
Nghi ngờ: "Em có nóng không?"
Đọc Full tại Page: Một Nhành Hoa
Wordpress: tn80-chuong-167-em-trai-trom-me