Đến thời cơ thích hợp, các tiểu nhị của Thực Vi Thiên đem mấy thứ rau cùng thịt mà Tần Hải đã cắt xong toàn bộ đều đặt ở trên bàn. Bên kia, Tần Hải vẫn không ngừng thái rau, mà bên này thì nước đã sôi.
Có thể nói, nếu tính thời gian thì Lục gia tuyệt đối là thua.
Khi Hải Thiên nhìn thấy Lục gia cư nhiên có thể nhanh chóng hoàn thành thức ăn như thế, chau mày, tựa hồ là đang suy tư gì đó. Nếu hắn đoán không sai thì Thực Vi Thiên chắc là đang làm món lẩu. Thật ra, ý tưởng này hắn đã sớm nghĩ tới, thế nhưng trong thế giới này không có ớt và hoa tiêu, làm ra lẩu thủy chung là khuyết thiếu chút gì đó, cho nên sau này hắn liền buông tha cho ý tưởng này, không nghĩ tới hôm nay lại thấy được Thực Vi Thiên lấy lẩu đem ra. Bởi vậy có thể rõ ràng, Hải Thiên, vị đại trù thần bí của Lục gia kỳ thật cũng là một người xuyên việt!
Cũng khó trách Tần Hải bị thất bại dưới tay người này, thân là một người xuyên việt, kiến thức của Hải Thiên càng thêm uyên bác, hơn nữa trước khi hắn xuyên việt thì đã là đại trù của một khách sạn, đối với việc lĩnh ngộ mỹ thực thì một người như Lục Thanh tất nhiên không thể chống lại được. Hắn vừa quan sát mọi người ở Thực Vi Thiên, vừa vận đao như bay, công lực này không phải là nhỏ.
Nhưng mà đúng lúc này, năm hỏa kế của Thực Vi Thiên cùng nhau mở nắp nồi.
Nhất thời hương khí của cái lẩu liền tràn ngập khắp sân đấu, cái loại hương vị cay độc này khiến cả người Hải Thiên đều chấn động, bộ dáng tựa hồ là không thể tin được.
“Như thế nào có thể! như thế nào có thể! trên thế giới này không phải không có ớt sao!”
Người bình tĩnh như hắn, đều nhịn không được mà rít gào trong nội tâm. Nhớ ngày đó, hắn vì tìm kiếm hai loại này này mà tiêu phí biết bao nhiêu tâm thần, có bao nhiêu đồ ăn đều bởi vì không có hai loại này mà không thể đại thành, nay chẳng những xuất hiện, còn xuất hiện ở trên tay đối thủ.[yuki-hana: vì anh ko là vai chính nên mới thế]
Bộ mặt Hải Thiên nhất thời trở nên có chút dữ tợn.
Lục viên ngoại đang ngồi trên đài cao, nhìn thấy bộ dáng mọi người giống như đang thèm nhỏ dãi ba thước, sắc mặt liền đại biến. Hắn tự nhiên cũng nghe thấy được hương khí, nhưng loại hương khí này giờ chỉ làm cho hắn cảm thấy nổi giận, bởi vì dạng hương khí này là do đối thủ của hắn làm ra! Hắn đau khổ kinh doanh mấy năm, mắt thấy liền muốn thống nhất giới mỹ thực ở huyện Phương Lâm, kết quả lại bị đối thủ cắn ngược một cái, điều này làm cho Lục gia hắn như thế nào đặt chân tại huyện Phương Lâm sau này.
Mà lúc này, vài tiểu nhị của Thực Vi Thiên lại không nhanh không chậm đem thịt bò mà Tần Hải cắt bỏ vào trong nồi.
Ớt ăn ngon, nhưng đối với có một bộ phận người mà nói là không thể ăn, bất quá nồi Âm Dương được đặc chế như vậy lại hoàn mỹ giải quyết vấn đề này.
Bình thẩm ngồi trên năm cái bàn lớn vốn là lựa chọn ngẫu nhiên từ hiện trường, ngày thường ăn cực kỳ đơn giản, nay loại mỹ thực mới của Thực Vi Thiên tỏa ra hương khí tràn đầy, ngay cả Huyện thái gia đều không có hưởng qua, khiến các vị bình thẩm đều là tinh thần chấn động, toàn bộ đều giơ chiếc đũa lên, nóng lòng muốn thử.
Mà đúng lúc này, năm hỏa kế của Thực Vi Thiên kia lại cầm ra bản lĩnh tiếp đón khách nhân của mình, rất nhanh giúp các bình thẩm chọn các miếng thịt chín. Mười cái miệng đồng thời xuất động, mấy thứ trong nồi lập tức liền thấy đáy. Hơn nữa lúc này vài vị bình thẩm cũng đã nếm ra được sự tinh diệu của lẩu, hận không thể lại ăn thêm một trăm bát, phân phân thúc giục nhóm tiểu nhị của Thực Vi Thiên gắp đồ ăn cho bọn họ.
Cứ như vậy, Tần Hải một bên cắt thịt, các giám khảo vừa ăn. Liền tính là trên người Tần Hải mang theo vài phần công phu, đến cuối cùng cũng mệt mỏi không chịu được, mà bọn tiểu nhị cũng đã mệt đến tay chân đau nhức. Nguyên liệu nấu ăn mà bọn họ mang đến đều bị thổi quét không còn, năm mươi giám khảo thế nhưng không thèm chừa chút nào cho Huyện thái gia.
Tiểu nhị cười khổ một tiếng, cảm thấy không ổn.
Tuy rằng Huyện thái gia không dễ dàng xuất mã, thế nhưng nếu thế lực của hai bên ngang nhau, như vậy một phiếu này liền rất quan trọng. Nhớ năm đó Lục gia chưa nổi, Tần Hải dựa vào bản sự của chính mình, dám cùng tửu lâu Lục gia bất phân thắng bại, ai ngờ Huyện thái gia đã sớm cùng Lục viên ngoại cấu kết với nhau làm việc xấu, khiến cho Thực Vi Thiên thất bại thảm hại.
Nước lẩu đã đục ngầu, Lục Thanh từng nói với bọn họ, nước như vậy không thể dùng tiếp, cho nên hiện tại bọn họ có thể nói là đạn tận lương tuyệt. Bất quá việc này tạm thời không đề cập tới, dựa vào lẩu này, bọn hắn dám cam đoan vài thức ăn kia của tửu lâu Lục gia tuyệt đối không phải là đối thủ của bọn họ.
Sau khi ăn lẩu xong, bên trong sân tràn ngập hương khí trong nồi, khiến người trên đài dưới đài toàn bộ đều thèm nhỏ dãi không thôi.
Tiểu nhị đem nồi Âm Dương lấy xuống, đem nước trong siêu lại đun nóng lần nữa, đưa cho năm mươi giám khảo dùng làm trà súc miệng, trà này là Lục Thanh giao cho bọn hắn, bọn hắn cho rằng chỉ là phổ thông nước trà mà thôi, nhưng mà khi bọn hắn đổ đi ra mới phát giác ra chỗ tinh diệu của nước trà này.
Năm mươi giám khảo nâng chung trà lên lại luyến tiếc súc miệng, toàn bộ đều uống vào trong bụng, vô cùng thơm tho.
Đây chính là tác dụng của linh tuyền trong hồ lô của Lục Thanh. Đương nhiên, hắn sẽ không ngốc mà đem linh tuyền trực tiếp pha trà, trong một bình nước trà kia cũng chỉ có hai giọt linh tuyền mà thôi, bất quá nhiêu đó cũng đủ vượt qua các loại trà phổ thông khác.
Uống xong nước trà có chứa linh tuyền, các giám khảo vốn chỉ no bảy tám phần ăn thế nhưng liền đạt tới cảnh giới thập phần ăn no.
Tục ngữ nói rất đúng, thời điểm mỹ thực tối mĩ vị chính là khi người an cảm thấy đói khát, hiện tại các giám khảo đều bị lẩu cùng nước trà của Thực Vi Thiên làm cho no hết rồi, liền tính là tửu lâu Lục gia có món ngon như thế nào thì cũng khó làm cho mấy giám khảo này cảm giác được ăn ngon ……