Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

chương 208: ấm cúng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Xe ngựa dừng lại, Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân vững vàng nhảy xuống xe ngựa, lập tức bị các đồng bọn hân hoan vây quanh.

Tần Miễn, Lôi Thiết xuống xe tiếp theo. Tần Miễn cười chào hỏi với các thôn dân.

“Mọi người, đã lâu không gặp, đều vẫn khoẻ?”

Các thôn dân sớm đã nghe nói Tần Miễn, Lôi Thiết đều từng làm quan lớn, lúc này thấy Tần Miễn không có chút kiểu cách nhà quan, còn lễ độ giống như ngày trước, trong lòng đều rất thoải mái, tươi cười càng thêm chân thành.

“Khoẻ lắm, chúng ta đều khoẻ.” Ngô Địch gặp lại họ mà vui vẻ, cười ha hả hỏi “Các ngươi thì sao?” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Chúng ta cũng rất tốt.” Tần Miễn cười nói “Đa tạ bà con hương thân quan tâm cả nhà chúng ta. Mọi người xem, hôm nay nhà chúng ta có không ít khách nhân, đành phải thất lễ với mọi người, ngày khác sẽ mời các hương thân một bữa.”

Các thôn dân rối rít nói: “À được được, không chậm trễ các ngươi, các ngươi bận rộn.”

“Duệ Kỳ, Duệ Lân, các ngươi ở đây chơi hay là theo chúng ta về nhà?” Tần Miễn hỏi hai nhi tử.

Lôi Duệ Lân nói: “Phụ thân, ta với ca ca ở đây chơi chốc lát nhé.” “Được.” Tần Miễn lấy xuống một bọc kẹo từ trên xe, đưa cho hai huynh đệ “Mời mọi người ăn.”

Tần Duệ Kỳ đáp: “Phụ thân yên tâm.”

Nhất Điểm Bạch, Kim Mao và Kim Điêu đều ở đây với cậu nhóc và Lôi Duệ Lân.

Tần Miễn, Lôi Thiết lên xe ngựa, dẫn cấm vệ quân đi về phía Du nhiên điền cư.

Đám người Toàn thúc, Toàn thẩm hay tin, chạy nhanh ra đón, gặp lại hai vị chủ tử thì kích động không thôi.

Tần Miễn phân phó Phúc quản gia an bài nhóm cấm vệ quân vào ở Kỳ Lân sơn trang.

Xe ngựa tiến vào Du nhiên điền cư, Tần Miễn vội vàng nhảy xuống xe, hoài niệm ngắm nhìn bốn phía.

Lôi Thiết đi đến bên cạnh, ôm bờ vai hắn.

Tần Miễn kéo đối phương đi về trước, nhịp bước nhẹ nhàng, vẻ mặt hớn hở, khi đến dưới tàng cây lựu, thuận tay hái một trái lựu, đưa cho Lôi Thiết.

“A Thiết, hiện ta mới có cảm giác tự do thật sự.”

Lôi Thiết khẽ hôn môi hắn “Tức phụ, ủy khuất ngươi. An tâm, từ nay sẽ không có ai đến quấy rầy chúng ta.”

“Ừ.” Tần Miễn ôm trả, dùng sức cắn môi đối phương một cái “Ở trên đường về ta đã nghĩ kỹ, từ nay vẫn nên mời một phu tử về dạy riêng cho hai đứa nhỏ, sắp xếp lịch nghỉ đông và nghỉ hè giống như thư viện Đông Dương, lúc đó chúng ta có thể dẫn chúng cùng đi du sơn ngoạn thủy.”

Lôi Thiết hơi mím môi “Lâu rồi chúng ta chưa ra ngoài du ngoạn một mình, chỉ có ngươi và ta.”

Tần Miễn chà chà hai má nóng hổi, mỉm cười nhìn thẳng ánh mắt y “Vậy năm nay cứ để tụi nhỏ học ở học đường, sang năm hãy mời phu tử về dạy riêng.”

Lôi Thiết lập tức gật đầu, ánh mắt trở nên nóng rực.

Hai tay Tần Miễn ôm lấy đầu y, hôn lên.

Ánh mắt Lôi Thiết chợt lóe, đáp trả kịch liệt.

Cuối cùng cả hai đã thoát khỏi trói buộc của triều đình, nụ hôn xuất phát từ nội tâm, tình cảm mặc sức phóng thích, say sưa lâm li. Thật lâu sau, nhận thấy cứ tiếp nữa thì sẽ cháy, hai người mới buông lẫn nhau ra, nhìn chằm chằm cánh môi đỏ hồng hơi sưng của đối phương, tâm lại khuấy động, hai ánh mắt nóng bỏng dây dưa rất lâu.

Toàn thúc Toàn thẩm đứng ở xa xa, cho dù cúi đầu cũng có thể cảm giác được khí tức ái muội xung quanh hai vị chủ tử.

Lôi Thiết cố chịu đựng, im lặng hôn mi tâm tức phụ một cái, giữ chặt tay hắn, đi về nhà họ.

Toàn thẩm cách mỗi hai ngày đều tới quét tước một lần, trong phòng gần như không dính một hạt bụi, phảng phất như người ở đây chưa từng rời đi.

Tần Miễn vừa lòng gật gật đầu, phân phó Toàn thúc “Toàn thúc, hôm nay là ngày vui, phân phó xuống, toàn bộ hạ nhân đều được thưởng một tháng tiền tiêu vặt.”

“Dạ! Đa tạ đại gia và tiểu gia.”

Lôi Thiết nhàn nhạt nói: “Từ nay gọi là lão gia và phu nhân.”

Tần Miễn như cười như không nhìn y, không nói gì.

Toàn thúc đáp: “Dạ.”

Toàn thẩm nói: “Lão gia, phu nhân, lão thân đi chuẩn bị đồ ăn.”

Tần Miễn xua tay nói: “Không cần, Toàn thúc, thúc đi xem chỗ Phúc quản gia có cần hỗ trợ gì hay không Toàn thẩm thì hái một mẻ rau củ tươi đưa sang đây, cơm chiều ta tự mình làm.”

“Dạ, phu nhân.”

Toàn thẩm làm việc rất nhanh nhẹn, chỉ chốc lát sau liền mang một giỏ rau lại đây, trong giỏ đựng ngoài một ít rau củ hoa quả tươi ngon, còn có hai khối thịt khô và một con vịt muối.

Đặt giỏ rau xuống, bà liền tự giác rời đi.

Tần Miễn bắt một con cá từ không gian ra, cầm ra chút thịt tươi, hưng trí bừng bừng chuẩn bị cơm chiều. Lúc ở Vị huyện, mỗi ngày bận rộn từ sáng đến tối, hắn gần như không có thời gian nấu cơm cho cả gia đình, giờ về nhà rồi phải bồi thường mới được.

Lôi Thiết không cần được dặn, liền xử lý nguyên liệu nấu ăn.

Bốn người Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ, Tiền thị và Tôn thị tay xách theo này nọ, bước nhanh qua hàng rào sân.

“Đại ca, đại tẩu, các huynh đã trở về.”

Tần Miễn ra ngoài đón, lắc lắc nước trên tay, cười nói: “Các ngươi đến à, tiến vào nhà ngồi.”

Lôi Hướng Nghĩa bỏ lạp xưởng và thịt khô trong tay xuống “Đại tẩu. Huynh và đại ca vắng nhà đã lâu, bọn đệ đoán trong nhà huynh không có bao nhiêu món mặn nên cầm ít thứ trong nhà đưa sang biếu các huynh.”

“Các ngươi tới đúng lúc, ta đang nấu cơm.” Tần Miễn mời bốn người vào phòng “Tiến vào ngồi.”

Lôi Hướng Lễ nói: “Các huynh còn nhiều việc, bọn đệ không vào ngồi đâu, ngày mai lại đến bồi đại ca đại tẩu trò chuyện.”

Tần Miễn cũng không khăng khăng “Được, vậy không giữ các ngươi nữa, đi thong thả.”

“Đại tẩu bận rộn.”

Tiễn bước mấy người Lôi Hướng Nghĩa, Tần Miễn tiếp tục nấu ăn.

Sườn xào chua ngọt, cá chép sốt dấm đường, gà hầm nấm hương hạt dẻ, tôm hùm rim tóp mỡ, cải xanh xào tỏi, cải bó xôi chần và canh ngô hầm xương, lúc bảy món ăn hoàn tất, trời chiều đã xuống núi.

Tần Miễn bảo Lôi Thiết đi gọi hai đứa con về ăn cơm.

Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân đầu đầy mồ hôi chạy vào nhà.

“Phụ thân, thơm quá! Có thể ăn cơm chưa ạ?” Lôi Duệ Lân tán thưởng nhìn một bàn đầy món ăn.

Tần Miễn thấy mồ hôi nhễ nhại trên mặt hai đứa nhỏ “A Thiết, huynh lau mồ hôi cho chúng đi, đừng để bị cảm lạnh đấy.”

“Ừ.” Lôi Thiết múc một chậu nước lạnh, trực tiếp dùng chân nguyên làm tăng nhiệt độ nước lên, ra hiệu hai nhi tử tự rửa tay lau mặt.

“Nhi tử, bọn Nhất Điểm Bạch đâu?” Tần Miễn thuận miệng hỏi.

Lôi Duệ Lân nói: “Chúng nó lên núi rồi ạ.”

Tần Miễn đáp lời, tỏ vẻ đã biết, cũng không lo lắng an nguy của tụi nó.

Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân vệ sinh xong xuôi, Lôi Thiết nhúng khăn vào nước ấm, vắt khô, thò vào quần áo hai đứa con, kỳ cọ lau mồ hôi trên lưng chúng.

Tần Duệ Kỳ nhịn không được cười ‘Phụt’ một tiếng, tựa vào đùi lão cha, quay đầu nói: “Lão cha, ngứa.”

Tần Miễn cầm bát đũa đi ra, thấy thế, mỉm cười. Đứa nhỏ này rất ít khi cười nên lúc này trông đặc biệt đáng yêu.

“Vệ sinh xong là có thể ăn cơm”

“Phụ thân, ta tẩy rửa xong rồi, để ta xới cơm cho ngài và lão cha” Lôi Duệ Lân đề nghị.

“Được.” Tần Miễn cười ngồi xuống bên bàn ăn “Vậy hôm nay ta và lão cha các ngươi chờ ngươi và ca ca hầu hạ chúng ta.”

“Không thành vấn đề.” Hai huynh đệ lanh lảnh đáp, một người bưng bát, một người múc cơm vào bát.

Tần Duệ Kỳ bưng bát cơm bằng hai tay, đưa cho Tần Miễn “Phụ thân vất vả, phụ thân ăn cơm.”

“Ừ, nhi tử thật ngoan.” Lòng Tần Miễn ấm áp quá trời, ôm vai nhỏ đứa con, hôn trán nó một ngụm.

Hai huynh đệ lại xới cơm cho Lôi Thiết, cũng nhận được một chữ khen ngợi: “Ngoan.”

Người một nhà hưởng dụng bữa cơm chiều phong phú mỹ vị trong bầu không khí ấm cúng.

Hôm nay Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân cũng mệt mỏi, tắm rửa xong liền trèo lên giường, ngủ say rất nhanh.

Sau khi Tần Miễn, Lôi Thiết tắm táp xong, lên phòng ngủ tầng hai, vuốt ve an ủi một phen rồi ôm nhau ngủ…

Sáng hôm sau, Tần Miễn tỉnh giấc giữa tiếng chim hót véo von cùng hương thơm hoa quả thoang thoảng, nghe được tiếng thét to của Lôi Thiết và hai nhi tử luyện công trong sân, mặc áo ngủ đặt ở đầu giường vào, đi ra ban công, mỉm cười ngắm nhìn thân ảnh một lớn hai nhỏ bên dưới.

Lôi Thiết phát hiện ra hắn đầu tiên, ngửa đầu nhìn lên, sự ôn nhu dịu dàng mà khắc sâu tràn lan trong mắt.

Tần Miễn cho đối phương một nụ hôn gió, vào phòng mặc quần áo xuống lầu.

Trong nồi là cháo thịt bò cải bó xôi thơm ngào ngạt nóng hổi. Tần Miễn nếm một ngụm, ngon đến khiến hắn cười cong mắt. Đừng tưởng lầm, tuy đại mặt than nhà hắn nói sẽ không nấu cơm, cũng không nấu ăn, nhưng trình độ hầm cháo thì cả hắn cũng cảm thấy không bằng. Về phần tay nghề hầm cháo của y làm sao mà luyện thành, khụ khụ, thôi đừng đề cập tới.

Dùng bữa sáng xong, Tần Miễn, Lôi Thiết cùng đến sơn trang nghỉ mát Kỳ Lân, giữ nhóm cấm vệ quân ở lại nghỉ ngơi thêm một ngày, ngày kế hãy hồi kinh.

Thủ lĩnh Cấm vệ quân cũng muốn an nhàn dạo chơi một ngày, bèn giữ các thủ hạ ở lại. Tần Miễn dặn dò Phúc quản gia chiêu đãi họ chu đáo.

Vừa mới về lại thôn, trong lòng hai đứa con e là vẫn chưa bình tĩnh, Tần Miễn không đưa chúng đến học đường ngay. Buổi sáng, một nhà bốn người cùng đi biếu lễ vật mang về từ kinh thành cho các thôn dân, sau đó đi dạo quanh ruộng nhà mình.

Gần trưa, hai nhà Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ đến. Người lớn ba nhà tán chuyện phiếm tình hình gần đây, mấy đứa nhỏ ở một bên chơi đùa, vô cùng náo nhiệt.

Cơm trưa tất nhiên là ăn tại nhà Tần Miễn, Phúc thẩm và Toàn thẩm phụ trách làm cơm. Tay nghề cả hai cũng không kém, Tần Miễn, Lôi Thiết, Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ uống thêm vài chén rượu, một bữa cơm ai nấy ăn uống tận hứng.

Buổi chiều, Tần Miễn, Lôi Thiết đi xem sổ sách của mấy xưởng chế biến, sau đó đến trấn trên kiểm tra mấy gian cửa hàng. Trong khoảng thời gian cả nhà họ rời đi, nhà xưởng và cửa hàng đều vận hành bình thường, cũng không xuất hiện chuyện phiền phức gì, Tần Miễn rất hài lòng, hào phóng phát bao đỏ một trăm lượng cho mỗi người quản lý, tất cả hoả kế được tiền thưởng một lượng.

Ngày kế, Tần Miễn và Lôi Thiết đích thân tiễn bước đội Cấm vệ quân rời khỏi thôn Thanh Sơn, dắt tay hai nhi tử đi học đường.

-Hết chương -

———

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio