“Chờ ta đưa ngươi đi.” Lôi Thiết cúi đầu ăn cơm.
“Không cần, tự ta ——”
“Ta đưa ngươi đi.” Lôi Thiết không đổi giọng.
Tần Miễn nghĩ từ thôn đến trấn trên không gần, giờ lại là mùa bận rộn, trên đường không có người, lỡ gặp phải dã thú hoặc bị chặn đường cướp của thì quả thật nguy hiểm, “Cũng được. Đúng rồi, chúng ta trồng rau ở đâu? Thời tiết sắp lạnh, nếu không trồng đến mùa đông sẽ không có rau ăn.”
Lôi Thiết nghĩ nghĩ, “Chia phân nửa ruộng cạn ra trồng.” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Tần Miễn nói: “Chúng ta có ít ruộng quá, chia nửa mẫu trồng rau cũng được, sau này có nhiều tiền hơn lại mua thêm vài mẫu.”
“Được.” Tiểu tức phụ có tính toán, Lôi Thiết không ý kiến, nghĩ nghĩ, vẫn giải thích một câu “Sớm quá không ai ăn đồ ngọt.”
Tần Miễn giật mình, phải ha, sáng sớm ai lại đi mua đồ ăn vặt ăn? Đúng là hắn sơ xuất rồi.
Chờ Lôi Thiết ăn xong, hắn cầm bát về nhà, khi đi ngang qua sân phơi lúa, tiểu Hổ cùng tiểu nam hài hôm qua đỏ mắt chờ mong nhìn hắn, làm hắn nhất thời phì cười, ngoắc tay với chúng. Hai tiểu quỷ cực kỳ kích động chạy tới.
“Tần thúc thúc.”
“Chỗ ta chỉ cần hai người là đủ rồi.” Tần Miễn sợ tiểu Hổ gọi toàn bộ tiểu hài tử trong thôn tới.
Hai tiểu quỷ nhân tiểu quỷ đại(), hiểu rõ ý hắn, vỗ bộ ngực nhỏ cam đoan “Tần thúc thúc yên tâm, có nhiều người phần của chúng ta bị chia ít thì sao.”
Tần Miễn thế mới biết tiểu quỷ còn lại gọi là Cẩu Đản, là anh họ tiểu Hổ, hai đứa chơi rất thân.
“Lúc đi ta sẽ gọi nhóm ngươi đến.”
Uớc chừng mười giờ hơn, Lôi Thiết cày xong mẫu ruộng liền về nhà. Tần Miễn khóa kỹ cửa, dùng vải sạch bao kín cột rơm cắm đầy kẹo, để Lôi Thiết khiêng đi trước, tránh tiểu Hổ và Cẩu Đản. Không phải hắn keo kiệt không muốn cho chúng ăn kẹo hồ lô, mà hắn cần dựa vào mớ kẹo kiếm chút đỉnh tiền, lỡ như tiểu hài tử không giấu được tiết lộ tin ra ngoài thì không còn tính mới lạ nữa.
Phỏng chừng Lôi Thiết đã ra khỏi thôn, Tần Miễn đến sân phơi lúa gọi tiểu Hổ và Cẩu Đản đến, dặn chúng cách một thời gian thì cào thóc một lần rồi vội vàng rời đi.
Hai bên con đường ra thôn đủ loại cây bạch dương, cây hoè, còn chưa đến thời điểm lá rụng, tầng tầng lớp lớp lá cây ngăn trở tầm mắt. Tần Miễn chạy vài bước, thấy Lôi Thiết đang đứng bên ngoài cách thôn chừng trăm mét quay đầu lại.
“Đại tẩu vội đi đâu thế a?” Triệu thị xách một bình nước bước nhanh tới, nhìn theo mắt hắn, “Đó không phải đại ca sao? Các huynh lại lên trấn trên? Hôm qua vừa tậu một đầu trâu lớn, hôm nay lại đi trấn trên mua thứ gì vậy? Cuộc sống của các huynh đúng là phát đạt a.”
Tần Miễn không để ý nàng, bước chân nhanh hơn.
Triệu thị lại đuổi theo sát nút, giọng điệu thân mật làm lòng người phát lạnh, “Đại tẩu, không phải ta nói ngươi a. Có biện pháp kiếm tiền cũng nên chiếu cố cha nương một chút, không thì –”
Tần Miễn ngắt lời “Nhị đệ muội, ta còn có việc, đi trước.”
“Này!” Triệu thị nhìn hắn lẩn nhanh như thế, càng khẳng định suy đoán của bản thân, không cam lòng khẽ cắn môi, dậm chân một cái, lắc cái eo thon xoay người đi về.
Tần Miễn đuổi kịp Lôi Thiết, lau mồ hôi.
Lôi Thiết quay đầu nhìn thoáng qua, thản nhiên nói: “Đừng để ý.”
Tần Miễn xua tay. Đối với mấy người bên lão trạch hắn không có gì để nói, dứt khoát tỏ thái độ lạnh nhạt.
Tới trấn trên, hai người đi thẳng đến con đường phồn hoa nhất. Hai bên đường đều là sạp nhỏ bán đủ đồ linh , bán bánh rán, bán vải, bán dù, bán son phấn, bán rau củ… Tiếng rao hàng thỉnh thoảng vang lên, có giọng điệu ỉu xìu khiến người buồn ngủ, có ngân nga cao vút như ngâm xướng chọc người bật cười. Trên đường, lão bách tính nhàn rỗi đến dạo bộ, người bán hàng rong hấp tấp chào hàng, thậm chí có du côn vô công rỗi nghề đứng trước sạp nhỏ chọn chọn lựa lựa, cũng là một phen thú vị khác.
Tần Miễn tìm một vị trí đứng lại, lúc này nhiệt huyết chợt mất đi một nửa — ai rao hàng đây?
Hắn nhìn Lôi Thiết bằng ánh mắt tha thiết.
Lôi Thiết liếc mắt nhanh qua hắn, dựng đứng cột rơm cắm kẹo hồ lô trên đất, mắt nhìn thẳng, không lên tiếng.
Tần Miễn đến gần y hai bước, thân thiết vỗ vỗ vai y, cười tủm tỉm nhìn y “ Thiết ca, huynh rao ‘Kẹo hồ lô ăn ngon, hai văn tiền một xâu’ đi.”
Lôi Thiết không hé môi.
Tần Miễn mềm không được thì cứng “Nếu không rao, buổi trưa không cho huynh ăn cơm.”
Lôi Thiết mấp máy miệng, bỗng nhiên nhét cột rơm vào tay hắn “Ta đi hỏi Trương đồ tể có cần đồ rừng hay không.”
Nói xong, không đợi Tần Miễn phản ứng, y đã chạy đi thật xa.
“Này, huynh –” Tần Miễn không nói nổi, nhìn y đi thật không hề quay đầu lại một cái, cơn giận toả ra, lòng cũng lạc lõng. Với hắn, trấn nhỏ này là nơi hoàn toàn xa lạ, nhưng trước đó đến vài lần cũng không có cảm giác đặc biệt gì, chẳng hiểu sao hôm nay lại thấy tịch mịch trống trải, còn có nỗi bất an dâng lên tự đáy lòng, giống như cả trời đất bao la chỉ có một mình hắn.
Người đi ngang qua hiếu kì nhìn kẹo hồ lô đỏ au, vừa muốn đến gần xem lại vừa cố kỵ do dự, hắn chỉ đành cười gượng. Chẳng lẽ muốn hắn rao hàng thật sao? Giờ hắn đã hối hận vì đưa ra chủ ý bán kẹo hồ lô. Lúc đó sao hắn không nghĩ sẽ gặp phải tình huống này nhỉ?
“Tiểu huynh đệ, ngươi bán thứ gì vậy?” Một lão thái thái tóc xám trắng cười ha hả hỏi.
Tần Miễn vội nói: “Đây là kẹo hồ lô, chua chua ngọt ngọt, thích hợp cho tiểu hài tử ăn. Đại nương mua một xâu cho người nhà nhé?”
“Kẹo hồ lô? Ăn ngon không?” Trong mắt lão thái lộ vẻ ngạc nhiên, không xác định hỏi.
Tần Miễn nhìn bà lão ăn mặc mộc mạc, trên quần áo có vài chỗ chắp vá, phỏng chừng không phải người hào phóng, nhưng tới cửa tức là khách, hắn tươi cười lấy một xâu xuống đưa cho bà “Người có muốn nếm thử không, nếu thấy ăn ngon hãy mua nữa.”
Những người đang vây xem cũng động tâm. Không mất tiền ai chả muốn ăn?
Tần Miễn dứt khoát lấy xuống ba xâu đưa cho mấy tiểu hài tử đang nhìn phát thèm.
“Nếm thử đi, nhất định tiểu hài tử sẽ thích ăn. Chỉ hai văn tiền một xâu.”
Lão thái thái kia cắn một ngụm, chua đến nhíu mày, nhưng bà vẫn rất hoà ái cười mỉm, “Lão bà ta ăn không hết được, nhưng bé con nhất định sẽ thích.”
Nói xong, bà lấy từ trong lòng ra vài xu lẻ, cầm bốn xu đưa Tần Miễn, “Cho hai xâu.”
Cuối cùng cũng có người mở hàng. Tần Miễn thầm thở phào một hơi, vội lấy hai xâu xuống, nhận tiền.
“Nương, ăn ngon, ta muốn một xâu nữa.” Một bé gái chừng sáu tuổi giật giật tay áo nương mình, đôi mắt lấp lánh nhìn chằm chằm trái cây vừa đỏ vừa sáng trên cột rơm.
“Chua muốn chết, ăn cái gì mà ăn.” Phụ nhân kia trộm nhìn Tần Miễn một cái, có chút quẫn bách kéo con gái rời đi, nói thì nói vậy nhưng lại không ném bỏ xâu kẹo hồ lô bị cắn một ngụm trong tay.
Tần Miễn bất đắc dĩ, cảm giác hôm nay thiệt thất sách, nhìn nhìn hướng Lôi Thiết bỏ đi, vẫn không thấy bóng dáng y đâu, càng thêm một bụng lửa. Nhưng ngược lại cũng khơi dậy ý chí chiến đấu, hắn khiêng cột rơm lớn tiếng rao “Nhìn một cái đi, xem một chút đi, kẹo hồ lô chua chua ngọt ngọt, hai văn tiền một xâu. Nhìn một cái đi, xem một…”
Đi nửa con phố, cũng rao nửa con phố, chỉ bán được sáu xâu.
Tần Miễn nhận ra nguyên nhân, ước chừng vì đây là thứ mới lạ, ít người có gan nếm thử. Nhưng hắn không tin người hiện đại tư tưởng cởi mở là hắn còn không làm gì được người cổ đại bảo thủ.
Hắn không rao hàng nữa, trở lại chỗ đứng ban đầu, cầm hai xâu đưa cho phụ nhân hơn năm mươi tuổi bán vải bên trái và thanh niên trẻ tuổi bán rau củ bên phải hắn.
“Nếu không ngại, mời nếm thử.”
Người làm ăn buôn bán cơ bản đều sử xự khéo léo, hai người hào phóng nói cảm tạ, tiếp nhận.
Tần Miễn cầm một xâu tự mình ăn, cất giọng thét to “Kẹo hồ lô ăn ngon, hai văn tiền một xâu Kẹo hồ lô ăn ngon, hai văn tiền một xâu…”
“Còn phải nói!” Phụ nhân kia cắn một ngụm nhỏ, cười nói: “Mặc dù hơi chua nhưng chua vừa phải, ăn rất ngon.”
Thanh niên trẻ tuổi cắn một quả sơn tra từ tăm trúc xuống “Ta không hảo món này lắm, nhưng tức phụ ta thì thích ăn mấy thứ chua chua ngọt ngọt. Tiểu huynh đệ, ngươi cho ta năm xâu.”
Biện pháp này quả thật hiệu quả. Người đi ngang thấy ba người họ vừa ăn vừa trò chuyện, cũng dậy hứng thú. Tiêu hai văn tiền mua một xâu thử món mới cũng đáng.
Chỉ trong chốc lát, Tần Miễn đã bán được hơn chục xâu. Tiểu cô nương chưa tới mười tuổi ở tiệm gạo đối diện chạy qua mua năm xâu.
Tần Miễn rất hào phóng tặng thêm cho cô bé một xâu.
Tiểu cô nương cười tít mắt nhìn hắn, kích động chạy về, chốc lát sau lại kéo một tiểu cô nương xấp xỉ nàng từ cửa hàng bán thực phẩm nấu chín cách vách chạy tới, cũng mua năm xâu.
Tần Miễn cũng tặng miễn phí một xâu.
Hơn nửa giờ sau, toàn bộ kẹo hồ hô đều bán hết.
Tần Miễn rất có cảm giác thành tựu, nhìn mặt trời, chậm rì rì khiêng cột rơm tìm một quán ăn nhỏ, gọi một đĩa trứng tráng cà chua, một đĩa thịt xào ớt xanh và một chén cơm, thản nhiên ăn. Về phần Lôi Thiết, ai thèm quản y.
Mới ăn hai ba miếng, trước mặt xuất hiện một bóng râm. Tần Miễn ngẩng đầu, thấy Lôi Thiết không biết từ chỗ nào lòi ra, rất không tự giác ngồi xuống cạnh hắn.
Điếm tiểu nhị lập tức chạy tới “Hai vị đi cùng nhau sao? Có cần thêm món gì không?”
Tần Miễn chăm chú ăn cơm, không mở miệng.
Lôi Thiết cũng không nói.
Điếm tiểu nhị ngờ ngợ nhìn nhìn Tần Miễn, lại ngó ngó Lôi Thiết, hai người họ đều bảo trì trầm mặc, hắn ta đành bất đắc dĩ tránh đi.
Tần Miễn nhấc mí mắt lên, khiêu khích nhìn Lôi Thiết.
Vẻ mặt Lôi Thiết thản nhiên như cũ.
Tiệm này nấu ăn không tệ, Tần Miễn không để ý tới y, nuốt từng ngụm lớn.
“Tức phụ, ta đói bụng.”
Tần Miễn kinh hãi, lập tức bịt mồm y “Huynh câm miệng!”
Lôi Thiết mặc hắn bịt miệng mình, không động đậy, hai mắt chớp chớp, vì tay Tần Miễn chặn bộ phận từ mũi trở xuống, đôi mắt đen kịt càng lộ vẻ thâm sâu.
Tần Miễn bị y chớp chớp mắt đến con tim run rẩy, quay đầu nhìn các khách nhân khác trong tiệm, không có ai nghe được câu nói của Lôi Thiết, hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi, hung hăng trừng mắt Lôi Thiết.
Lôi Thiết lui đầu ra sau tránh khỏi tay hắn, lại nói: “Ta đói bụng, tức –”
“Hỏa kế, thêm một chén cơm!” Tần Miễn mắt như dao găm phóng tới người y.
Hỏa kế bị hắn rống một câu này suýt nữa ném đi mâm đồ ăn trong tay.
-Hết chương -
Chú giải:
() Nhân tiểu quỷ đại: thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là người còn nhỏ mà đầu óc thông minh lanh lợi nghịch ngợm, nhiều mưu ma chước quỷ, phần lớn dùng đối với con nít.
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]