Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

chương 103: chặn đường

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Diệp Thạch cùng Mộ Thần mang theo chìa khóa đi tới cửa hàng Minh Nguyệt, lấy ra đồ vật trong tủ bảo hiểm.

Tủ bảo hiểm của cửa hàng Minh Nguyệt thập phần nổi danh, trong đó sẽ cung cấp cho khách nhân một cái hộp đặc biệt, để khách nhân có thể bảo tồn đồ vật.

Muốn lấy hộp thì cần chìa khóa của tủ bảo hiểm, muốn mở hộp thì cần mật mã, cái mật mã này là từ khách nhân tự mình thiết trí, nếu mật mã bị sai lầm, cơ quan đặc biệt trong tủ bảo hiểm liền sẽ phun ra một loại chất lỏng đặc biệt, hủy diệt đồ vật trong hộp.

“Cửa hàng Minh Nguyệt thật đúng là quá phận a!” Từ trong cửa hàng đi ra, Diệp Thạch liền nhịn không được nói.

Hộp đã bảo tồn tại cửa hàng Minh Nguyệt mười tám năm, kỳ hạn bảo tồn là mười năm, thời điểm bọn họ đi lấy là đã qua kỳ hạn tám năm, cửa hàng Minh Nguyệt lại hướng bọn họ thu phí bảo quản tám năm, quả thực làm Diệp Thạch tức muốn hôn mê.

“Được rồi, cũng chỉ có mười sáu vạn nguyên thạch thôi.” Mộ Thần cười cười nói.

Diệp Thạch bĩu môi, nói: “Đây chính là mười sáu vạn nguyên thạch a! Nếu như bên trong lại là một chút hàng rách nát thì sao, chúng ta đây ngay cảtiền cũng không lấy lại được.”

“Đừng nghĩ như vậy, hẳn là không đến mức đó.” Bên trong nếu như là một chút hàng rách nát, Khúc Khôn cũng sẽ không cần phí nhiều tâm tư như vậy ra sức bảo tồn.

Diệp Thạch nắm chặt nhẫn không gian, nói với Mộ Thần: “Không biết bên trong có những gì.”

Mộ Thần nhún vai, nói: “Một hồi mở ra sẽ biết.”

Diệp Thạch ánh mắt vụt sáng, đầy chờ đợi mà nói: “Hy vọng bên trong có một ít thứ tốt, sau đó, ta một đêm phất nhanh.”

Mộ Thần cười cười, nói: “Ngươi a! Loại sự tình một đêm phất nhanh này, nào có dễ dàng như vậy.”

“Nói cũng phải.” Diệp Thạch ủ rũ nói.

Hai người vừa từ cửa hàng Minh Nguyệt đi ra, sau lưng Lam Nhược Phong đã có được tin tức.

Từ sau khi Mộ Thần hiển lộ ra Thanh Minh Diễm, cảm giác trong lòng Lam Nhược Phong lại càng lúc càng quái, cho nên hắn nhịn không được phái người nhìn chằm chằm Mộ Thần cùng Diệp Thạch.

Từ lúc Mộ Thần từ trong cửa hàng Minh Nguyệt đi ra, liền có một loại cảm giác bị người bám đuôi, Mộ Thần không dám tiếp tục lưu lại, trực tiếp kéo Diệp Thạch đi về học viện.

Bởi vì lo lắng, Mộ Thần đi đều là đại lộ, nhưng mà ngay cả như vậy, thời điểm bọn họ gần tới học viện, vẫn là tao ngộ tập kích.

Ngay thời điểm hai hắc y nhân xuất hiện, Diệp Thạch theo bản năng phản ứng nói: “Là người của Diệp Tầm.”

Mộ Thần không cho là đúng, nhíu mày, làm sao có thể là người của Diệp Tầm, hai người này là cửu tinh võ sư, Diệp Tầm mời không nổi người như vậy!

Diệp Thạch vừa định ra tay, Mộ Thần đã giành trước một bước, tung mười mấy cái trận pháp.

Hai hắc y nhân rõ ràng đanh ở trước mặt mình, lại bị vây khốn tại trong hơn mười trận pháp, lung tung công kích.

“Đó là cái gì?” Nhìn một màn quỷ dị trước mắt, Diệp Thạch hoang mang hỏi.

“Tam cấp vây trận, tam cấp mê tung trận, tam cấp mê hồn trận, tam cấp ảo trận…” Mộ Thần thản nhiên nói.

Diệp Thạch trừng mắt nhìn, nói: “Thật nhiều, bọn họ giống như bị nhốt lại.”

Mộ Thần không đáp lời, lần thứ hai hướng phía hai người kia tung ra mấy chục tờ phù chú, trong chốc lát, ngọn lửa phi dương, phá thanh, một trận lại một trận.

“Này lại là cái gì?” Diệp Thạch không hiểu mà hỏi.

“Tam cấp Viêm Hỏa Phù, tam cấp bạo liệt phù, tam cấp khuyếch phù…” Cái gọi là khuyếch phù, đó là có thể đem uy lực của phù chú tăng gấp bội.

Từng đợt kêu thảm thiết xen lẫn trong tiếng nổ mạnh liên tiếp, nghe lên thê lương dị thường, trên mặt Diệp Thạch hiện lên tươi cười tà khí.

“A!” Ngọn lửa hướng phía Diệp Thạch lan tới, Mộ Thần kéo tay Diệp Thạch qua.

Diệp Thạch chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh lửa đỏ, ngọn lửa cực nóng tựa hồ muốn thôn tính hết thảy.

Dường như Mộ Thần tựa hồ còn ngại không đủ, lại ném ra hơn mười tờ phù chú tại trung tâm hỏa diễm, trong chốc lát ngọn lửa nguyên bản cao mười thước, nhảy lên tới hơn hai mươi thước, độ ấm chung quanh lập tức tăng cao mấy độ.

Diệp Thạch trừng lớn mắt, sợ hãi than nhìn một màn này.

“Hình như nghe không được tiếng người nữa.” Diệp Thạch nói.

Mộ Thần gật gật đầu, thản nhiên nói: “Hình như là vậy.” Đều đốt thành tro rồi, tất nhiên là sẽ không nghe được tiếng nữa.

Diệp Thạch cố gắng hướng phía trung tâm hỏa diễm nhìn nhìn, hỏi: “Có phải là đều chết rồi hay không?”

Mộ Thần gật gật đầu, nói: “Hẳn là đều chết đi.”

“Xem ra, Diệp Tầm chuẩn bị đau lòng, hai cửu tinh võ sư a!” Diệp Thạch híp mắt, ác liệt cười cười nói.

Mộ Thần quay đầu, nhìn Diệp Thạch, nói: “Ngươi thật cảm thấy người nọ là người của Diệp Tầm?”

Diệp Thạch khó hiểu nhìn Mộ Thần, nói: “Chẳng lẽ không đúng sao?”

Mộ Thần lắc lắc đầu, nói: “Ta cảm thấy không phải, Diệp Tầm chỉ sợ không có mặt mũi lớn đểmời được người như vậy.”

Diệp Thạch như có điều suy nghĩ nhíu mày, “Cũng đúng a!” Hắn chỉ nghĩ về lời của Trần thúc, nói Diệp Tầm vẫn luôn phái người nhìn mình chằm chằm, nên theo bản năng đã đem những người này trở thành người của Diệp Tầm.

“Không phải là Diệp Tầm, vậy là ai?” Diệp Thạch không hiểu mà hỏi.

Mộ Thần lắc lắc đầu, nói: “Cái này ta cũng không biết, cũng có lẽ là Lam Nhược Phong đi.”

Lam Nhược Phong có lẽ là đã biết cái gì, ai dám nói ;à chuyện về ông ngoại của Diệp Thạch không bị những người khác biết đâu.

“Đúng vậy, là hỗn đản chết tiệt kia.” Diệp Thạch tức giận nói.

“Được rồi, bớt giận đi, trước tiên chúng ta nên về học viện đi.” Mộ Thần trấn an Diệp Thạch nói.

Diệp Thạch gật gật đầu, bỗng nhiên hướng phía Mộ Thần nhìn qua, hỏi: “Mộ Thần, những cái trận pháp mà ngươi lấy ra đó là từ chỗ nào tới?”

“Ta tự mình luyện ra.” Mộ Thần nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Diệp Thạch trừng lớn mắt, nói: “Ngươi luyệntrận pháp? Ngươi sao lại biết luyệntrận pháp?”

“Thời điểm nhàm chán, liền thuận tiện nghiên cứu trận pháp một chút.” Mộ Thần thản nhiên nói.

Diệp Thạch cứng họng, “Ngươi còn nghiên cứu trận pháp?”

Mộ Thần cười cười, nói: “Đúng vậy! Kỳ thật, rất nhiều đồ vật, rất nhiều địa phương, đều là trăm sông đổ về một biển, tay nghề nhiều hơn môn cũng tốt.”

Diệp Thạch như có điều suy nghĩ gật gật đầu, bỗng nhiên hỏi: “Trận pháp cùng minh văn, ngươi vì cái gì lại chọn vào minh văn viện a?”

Mộ Thần cau mày, minh văn bác đại tinh thâm, trận pháp cũng là diệu dụng vô cùng, chỉ là viện trưởng của trận pháp viện là một người hiền lành, Mộ Thần lo lắng hắn chịu không nổi áp lực của Lộ Hàn cùng Tống Thừa, cho nên mới không có chọn trận pháp viện.

“Chỉ là tùy tiện chọn thôi, đi nhanh đi, chúng ta sớm về học viện một chút, tránh cho xảy ra biến cố gì đó.” Mộ Thần thản nhiên nói.

Diệp Thạch gật gật đầu, nhanh chóng đuổi kịp cước bộ của Mộ Thần.

… …

Nhìn tin tức được truyền tới tay, sắc mặt Lam Nhược Phong không khỏi âm trầm.

Thất bại! Hai cửu tinh võ sư, đi đối phó với một bát tinh võ sư cùng một ngũ tinh võ sư, cư nhiên lại thất bại! Từ đầu tới đuôi, Diệp Thạch đều chưa kịp ra tay, hai người kia đều bị Mộ Thần xử lý gọn gàng.

Phế vật! Đều là phế vật!

“Nhược Phong, ngươi làm sao vậy?” Trang Du đi tới hỏi.

Lam Nhược Phong nhìn Trang Du, cười cười, nói: “Không có gì.”

Lam Nhược Phong nhìn Trang Du, trong lòng nhịn không được mà bất an, Trang Du là bát cấp tư chất, theo thời gian trôi qua, chênh lệch của hai người sẽ càng lúc càng lớn, nếu như là mình không làm gì, chỉ sợ Trang Du liền bị những người khác đoạt đi.

Không biết tủ sắt mà Diệp Thạch lấy ra từ trong cửa hàng Minh Nguyệt, đến tột cùng là cái gì.

Khúc Khôn phí nhiều tâm sức lưu lại đồ vật cho Diệp Thạch như vậy, chắc chắn không phải là vật phàm.

Mấy thứ này, dừng ở trên tay Diệp Thạch cùng Mộ Thần, chắc chắn hai người sẽ được ích lợi không nhỏ.

Lam Nhược Phong không cam lòng siết chặt tay, cứ như vậy đi xuống, mình chỉ sợ sẽ bị hai người này vứt càng xa.

… …

“Trở lại?” Kinh Sí Diễm nhìn Diệp Thạch nói.

Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “Đúng vậy!”

“Ngươi trên đường bị tập kích?” Kinh Sí Diễm tiếp tục hỏi.

Diệp Thạch kinh ngạc nhìn Kinh Sí Diễm, “Sư phụ, ngươi làm sao lại biết?”

Kinh Sí Diễm mặt âm trầm nói: “Sự tình phát sinh tại bên ngoài học viện không xa, ta muốn không biết cũng khó a! Cư nhiên có người dám xuống tay với đồ đệ của ta, thật sự là muốn chết.”

Diệp Thạch bĩu môi, nói: “Bọn họ đã chết.”

“Mộ Thần giết rất sạch sẽ, đem hai người kia đều đốt thành bụi, xem ra, manh mối cũng chặt đứt, hắn hẳn nên lưu lại một người sống mới đúng.” Kinh Sí Diễm xoi mói.

Diệp Thạch không cho là đúng, nói: “Hai người kia đều là cửu tinh võ sư a! Mộ Thần có thể đối phó được đã là rất lợi hại.”

“Thiết, hắn có cái gì lợi hại, hắn chính là biếtném tiền, nhiều trận pháp, phù chú như vậy, cư nhiên đem người đập chết, bất quá, phải nói lại, linh hồn lực của hắn xác thực không kém, kích phát nhiều trận pháp, phù chú như vậy, linh hồn lực lạikhông có bị khô kiệt.” Kinh Sí Diễm hơi có chút tán thưởng gật đầu nói.

Diệp Thạch đương nhiên mà nói: “Mộ Thần vốn đã rất lợi hại a!”

Kinh Sí Diễm nhìn biểu tình vẻ mặt Mộ Thần ngàn tốt, vạn tốt của Diệp Thạch, bất đắc dĩ phất phất tay, nói: “Đi đi, ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi.”

Diệp Thạch gật đầu, lên tiếng: “Được rồi!”

… …

“Diệp Thạch.” Lam Nhược Phong đứng ở trên cầu thang, thản nhiên gọi một tiếng.

Diệp Thạch nhìn Lam Nhược Phong, nhăn chặt mày, đề phòng hỏi: “Ngươi muốn gì?”

“Diệp Thạch, ngươi không cần khẩn trương như vậy, ta là tới giải thích, việclần trướccủa Diệp Dung, thật xin lỗi, là a Du hắn không làm rõ ràng trạng huống, liền tới tìm ngươi phiền toái, thật xin lỗi.” Lam Nhược Phong áy náy nói.

Diệp Thạch đánh giá Lam Nhược Phong, không để bụng mà nói: “Ngươi thật sự là đến giải thích?”

“Chứ ngươi cho là ta tới làm gì?” Lam Nhược Phong mỉm cười hỏi.

Diệp Thạch nhún vai, nói: “Ta nghĩ là ngươi là tới cướp bóc.”

Nụ cười trên mặt Lam Nhược Phong cứng ngắc một chút, nói: “Thạch Đầu, ngươi thật biết nói giỡn.”

“Không nêngọi ta làThạch Đầu, chúng ta không có quenthuộc như vậy, Thạch Đầu là tên Mộ Thần gọi.” Diệp Thạch tức giận nói. Từ miệng Lam Nhược Phong phun ra hai chữ Thạch Đầu, Diệp Thạch cảm thấy rất khó chịu.

Sắc mặt Lam Nhược Phong lập tức cứng lại, “Ngươi đối với Mộ Thần thật tốt.”

Diệp Thạch có chút không kiên nhẫn mà nói: “Ngươi còn có việc sao? Không có việc gì thì tránh đường đi.”

Lam Nhược Phong bước nhanh lên trước hai bước, nắm chắc tay Diệp Thạch, nói: “Diệp Thạch, kỳ thật, ta đối với ngươi… Vẫn luôn nhớ mãi không quên.”

Diệp Thạch chỉ cảm thấy cả người nổi da gà, lập tức giật tay lại.

“Đó là chuyện của ngươi, không quan hệ với ta.” Diệp Thạch đầy chán ghét liếc mắt nhìn Lam Nhược Phong một cái.

Lam Nhược Phong sắc mặt đổi đổi, bị Diệp Thạch cự tuyệt như vậy, Lam Nhược Phong chỉ cảm thấy trên mặt nóng lên, hắn đã ủy khuất chính mình đi thổ lộ với Diệp Thạch rồi, Diệp Thạch cư nhiên lại phản ứng như vậy.

“Diệp Thạch, ngươi cho là Mộ Thần là thật lòng với ngươi sao?” Lam Nhược Phong lạnh lùng nhìn Diệp Thạch nói.

“Hắn đương nhiên là thật lòng.” Diệp Thạch đương nhiên mà nói.

“Ngươi bị hắn lừa rồi, hắn chỉ muốn từ trên người ngươi mò chỗ tốt, chờ ngươi không có giá trị lợi dụng, hắn liền đem ngươi một cước đá văng.” Lam Nhược Phong tràn đầy ác độc nói.

“Câm miệng.” Diệp Thạch tức giận nói.

Lam Nhược Phong nhìn Diệp Thạch thay đổi sắc mặt, trong lòng một trận vui sướng, “Ngươi không phải là nghĩ tới điều gì đi?”

“Ta có thể nghĩ đến cái gì, Mộ Thần hắn cùng ngươi không giống.” Diệp Thạch hừ lạnh nói.

“Ngươi hiện tại trúng độc rất sâu, chỉ sợ nghe không vào lời nói của ta, một ngày nào đó, ngươi sẽ hối hận.” Lam Nhược Phong nặng nề nói.

“Ta kêu ngươi câm miệng!” Diệp Thạch cất cao âm thanh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio