Trận pháp viện.
“Viện trưởng, Diệp Thạch đã thăng cấp võ linh, thực lực của hắn lại tăng lên, trận pháp thuật có lẽ cũng tăng lên theo rồi.” Địch Hàn kích động nói với Hách Đồ.
Lấy tiến cảnh của Diệp Thạch thì không bao lâu nữa sẽ bằng Lục Nghiêu! Không, nói không chừng Diệp Thạch sẽ mạnh hơn cả Lục Nghiêu!
Thời điểm Minh Nguyệt học viện chuẩn bị tới, chỉ vì có một tên Lục Nghiêu mà đám người ấy rất khinh người, học viện của mình nếu như bồi dưỡng ra được hai người không thua kém gì Lục Nghiêu, Minh Nguyệt nhất định sẽ vô cùng xấu hổ.
“Viện trưởng, người nhìn chằm chằm Mộ Thần rất nhiều, Hạ Thanh Nghiên lại rất hung dữ, không có cách nào xuống tay, nhưng mà Diệp Thạch thì ngài nhất định phải nghĩ biện pháp! Diệp Thạch có được linh văn nhãn, hắn nên là người trận pháp viện chúng ta! Trận pháp viện chúng ta có thể quật khởi hay không liền phải xem Diệp Thạch.” Địch Hàn kích động nhìn Hách Đồ.
Hách Đồ không kiên nhẫn nói: “Biết rồi, biết rồi, ta đây không phải là đang suy nghĩ biện pháp sao?”
Góc tường của Hạ Thanh Nghiên không dễ đào, góc tường của Kinh Sí Diễm cũng không dễ đào hơn bao nhiêu.
Hắn đã trực tiếp đi tìm Diệp Thạch qua, nhưng mà đại khái là Diệp Thạch vẫn luôn canh cánh trong lòng đối với thái độ lúc trước của hắn, đã nhận định hắn là người không có nhận thức, luôn đuổi khéo hắn đi, lễ vật đưa tới ngược lại đều thu rất sảng khoái.
Đáng thương mình tự tay đưa đám lễ vật đó tới, ngay cả câu “cám ơn” cũng không thu được, trong lòng Hách Đồ thật sự là không có tư vị.
“Viện trưởng, lúc Diệp Thạch lần đầu tiên tới nói là muốn đại biểu trận pháp viện chúng ta dự thi, ngươi tốt xấu hẳn nên cho người ta một cơ hội chứng minh thực lực chứ.” Địch Hàn oán giận nói.
Hách Đồ liếc mắt xem thường, tức giận nói: “Đúng, hẳn là nên cho một cơ hội, ngươi nói thực sớm!”
Địch Hàn người này còn có mặt mũi nói lời này? Lúc trước Diệp Thạch tới, người này cũng cho rằng Diệp Thạch tới quấy rối đấy.
Địch Hàn xấu hổ cười, nghe nói tên Diệp Thạch này đầu óc rất đơn giản, hắn làm sao biết được, cái đầu “đơn giản” của Diệp Thạch cư nhiên tại trên trận pháp “phức tạp” có thiên phú cao cỡ đó?
Hách Đồ nhẹ hít một hơi, lúc trước Lộ Hàn và Tống Thừa bởi vì có mắt không tròng mà không kịp phát hiện tài hoa của Mộ Thần, sau này bị Mộ Thần “quăng”, hắn còn âm thầm vui sướng khi người gặp họa thật lâu, kết quả, thế sự đổi thay a! Nhanh như vậy chuyện này liền chuyển tới trên người hắn rồi.
… …
Biệt viện của Diệp Thạch.
“Đồ đệ, chúc mừng ngươi! Ngươi đã trở thành võ linh rồi!” Kinh Sí Diễm vui mừng nói.
“Là do đan dược của Mộ Thần tốt, vừa phục dụng đan dược liền cảm giác được một cỗ nguyên khí nồng đậm tản ra, cả người ta đều giống như thăng tiên vậy.” Diệp Thạch đắc ý dào dạt nói.
“Đan dược của Mộ Thần… Coi như cũng được.” Không phải chỉ là một viên cực phẩm Phá Linh Đan thôi sao, Kinh Sí Diễm ghen tị nghĩ.
Kinh Sí Diễm nhìn khuôn mặt thịt hồ hồ của Diệp Thạch, thầm nghĩ: Khuôn mặt của đồ đệ thật sự là có…phúc tướng. Nếu lúc trước mình tại cảnh giới cửu tinh võ sư cũng có người cho mình một viên đan dược, thì mình thăng cấp võ linh ít nhất có thể trước nửa năm.
“Nghe nói ngươi đã đi tìm Hùng Uy đòi bảo bối? Lấy được không?” Kinh Sí Diễm đầy hưng trí hỏi.
Diệp Thạch gật đầu, lại có chút buồn bực bĩu môi, “Lấy được, nhưng lão nhân kia rất keo, chỉ cho hai bọn ta mặt hàng rách nát mà thôi, nhưng Mộ Thần nói đó là thứ tốt.”
Diệp Thạch lấy ra Cương quyết giày cùng Cương quyết dực, trong mắt Kinh Sí Diễm hiện lên kinh ngạc, “Hùng Uy lão quỷ lần này rất hào phóng, cư nhiên đồ vật hắn bắt lão bà cũng cho các ngươi.”
“Sư phụ, thứ này rất quý giá sao?” Diệp Thạch không hiểu.
Kinh Sí Diễm cười nhạo, trên mặt xẹt qua vài tia cổ quái, “Từ trên trình độ nào đó mà nói, thứ này có thể xem như là tín vật đính ước của Hùng Uy và Cơ Phi Diễm, là thứ thập phần quý giá.”
“Cơ Phi Diễm là ai? Không ngờ Hùng Uy tiền bối cũng có người chung tình.” Diệp Thạch mở to mắt, trong mắt dấy lên một ngọn lửa bát quái.
“Cơ Phi Diễm chính là một nữ trung hào kiệt! Nàng tuy là nữ tử, nhưng tính tình lại rất thẳng thắn, nóng nảy. Một tay hỏa diễm tiên xuất thần nhập hóa, nàng là thợ săn tiền thưởng nổi tiếng ở Fred đế quốc, đám cường đạo chết trên tay nàng không dưới mấy ngàn…”
tiên = cây roi
“Mà nghĩ lại, lúc trước Hùng Uy tiền bối lấy thực lực nhị tinh võ vương đi nhìn lén Cơ Phi Diễm tứ tinh võ vương tắm rửa, dũng khí xác thực rất lớn!”
Kinh Sí Diễm vuốt cằm tràn đầy tán thưởng, ở sâu trong đôi mắt lại tràn đầy vui sướng khi người gặp họa.
“Ta đã sớm nghe nói Hùng tiền bối thích nhìn lén nữ nhân tắm rửa, hắn lúc trước chính là nhìn lén Cơ Phi Diễm tắm rửa sao? Ta nghe nói, nàng ta lúc ấy đuổi giết Hùng Uy mấy vạn dặm, chẳng lẽ là đuổi đuổi giết giết lại đuổi giết ra tình cảm sao?” Diệp Thạch không hiểu.
Kinh Sí Diễm nhún vai, “Cơ Phi Diễm lúc trước đã dùng thủ đoạn cả người để đuổi giết nhưng lại nhiều lần để cho Hùng Uy chạy mất, cuối cùng nàng thẹn quá thành giận mà tuyên bố rằng nếu đuổi không kịp Hùng Uy thì sẽ gả cho hắn.”
“Oa!” Diệp Thạch cũng nhịn không được há to miệng, trong mắt phóng ra một đám tinh quang.
“Diện mạo của Cơ Phi Diễm cũng được, mặc dù không tính là tuyệt sắc nhưng cũng là một mỹ nhân nóng bỏng, nàng điêu ngoa, tùy hứng, giết người như ngóe, tánh khí táo bạo, nhưng mà cũng có vài người thích tính cách này của nàng, lúc ấy có vài người vì lấy lòng Cơ Phi Diễm mà đi ngăn chặn Hùng Uy.” Kinh Sí Diễm nói.
Diệp Thạch mở to mắt hỏi: “Vậy không phải là Hùng tiền bối lúc trước rất nguy hiểm sao?”
Kinh Sí Diễm gật đầu, “Đúng thế! Sau khi Cơ Phi Diễm biết có người nhúng tay vào chuyện của nàng thì giận dữ, đem mấy người ngăn chặn Hùng Uy kia đánh một trận, tuyên bố nói, chuyện của nàng thì tự nàng ta sẽ quyết định, không cần những người khác nhúng tay vào.”
Diệp Thạch đôi mắt nhất thời lượng lượng: “…Thật không hổ là nữ trung hào kiệt! Đủ lợi hại!”
Kinh Sí Diễm gật đầu thầm chấp nhận, “Đúng thế!”
“Vậy sau này Cơ Phi Diễm còn đuổi theo Hùng Uy không?” Diệp Thạch hỏi.
Kinh Sí Diễm lắc đầu, “Không có! Ngươi đừng thấy Hùng Uy tiền bối của ngươi rất mập mạp mà lầm, kỳ thật người này trơn như lươn ấy! Nhưng mà lúc ấy hắn có thể trốn khỏi cũng là nhờ Cương quyết giày cùng Cương quyết dực này, hai thứ pháp khí này điệp gia lên thì sẽ có uy lực kinh người đấy!”
Diệp Thạch há to miệng, làm sao cũng không nghĩ tới hai thứ rách nát này còn có một cái điển cố như thế.
“Nữ nhân kia không đuổi kịp Hùng Uy sao?”
Kinh Sí Diễm lắc đầu, “Không đuổi kịp!”
“Không đuổi kịp? Vậy nàng không phải là nên gả lại đây sao? Hùng Uy tiền bối bây giờ còn là độc thân mà?” Diệp Thạch không cho là đúng.
Kinh Sí Diễm nhún vai, “Nữ hài tử người ta đã tìm đến. Nhưng mà Hùng Uy lại làm rùa đen rút đầu, không để ý tới nàng, nha đầu kia trong cơn tức giận liền ly khai.”
“Nhưng Hùng Uy tiền bối tựa hồ cũng không phải là vô ý với nữ nhân kia, mười mấy năm trước, nàng ta bị một con vương cấp yêu thú đánh trọng thương, cần phải có yêu hạch của yêu thú trên ngũ cấp mới có thể cứu mạng được, Hùng Uy sư thúc ngươi lén lén lút lút làm thịt một con vương cấp yêu thú, lại lén lén lút lút nhờ người đem yêu hạch đưa qua.”
Diệp Thạch kinh ngạc nói: “Không nghĩ tới Hùng Uy tiền bối còn rất trọng tình trọng nghĩa.” Người này bình thường thoạt nhìn vô tư tới mức vô tâm.
“Trước kia Hùng Uy thăng cấp võ hoàng thất bại rồi để lại ám thương, cái biện pháp dùng dị hỏa trừ độc kia tựa hồ là sau khi Cơ Phi Diễm tra được thì nhờ người khác nói cho Hùng Uy biết, lại nói tiếp, nữ nhân kia cũng là người có tình có nghĩa, vậy mà lúc trước Hùng Uy lại cự tuyệt người ta, thật sự là có chút đáng tiếc.” Kinh Sí Diễm lắc đầu nói.
“Hắn vì sao lại cự tuyệt? Sợ bị lão bà đánh sao?” Diệp Thạch hỏi.
Kinh Sí Diễm lắc đầu, “Chuyện này ta không rõ lắm.”
“Ta làm sao cũng không nghĩ tới Hùng Uy sư thúc cư nhiên là một người lãng mạn như vậy, thật không nghĩ tới thời điểm hắn còn trẻ lại phong hoa tuyết nguyệt như thế, hắn cũng thật là có diễm phúc.” Diệp Thạch ý vị sâu sa nói.
Kinh Sí Diễm gật đầu đồng ý. Nếu như nói, bị một nữ nhân đuổi giết đến mức muốn đi vệ sinh cũng phải do dự nửa ngày sợ bị người ta từ đâu nhảy ra chém đứt, nó cũng coi như là diễm phúc thì Hùng Uy kia đúng là diễm phúc không cạn.
Diệp Thạch cầm Cương quyết giày nhìn nhìn, nói thầm: “Xem ra thứ này thật sự là thứ tốt.” Mặc dù là thứ tốt, nhưng mà… rất thối! Tên Hùng Uy mập mạp chết bầm này, đã bao nhiêu ngày chưa có giặt sạch rồi?! Thối gần chết!
… …
“Diệp Thạch thăng cấp võ linh rồi, thật nhanh!” Lâu Nhược Y thở dài.
“Nghe nói là lấy phúc của Mộ Thần, ăn một viên cực phẩm Phá Linh Đan liền thuận lý thành chương mà thăng cấp.” Mễ Tuyết nói.
“Hình như Mộ Thần cũng thăng cấp rồi, từ nhất tinh võ linh tăng lên nhị tinh võ linh.” Mễ Tuyết nói tiếp.
Sinh linh nhũ kia Diệp Thạch nhất định là muốn đưa cho Mộ Thần, thịnh tình không thể chối từ, Mộ Thần đành phải nhận linh nhũ, sau khi dùng qua linh nhũ thì thực lực Mộ Thần lập tức tăng lên một bậc.
“Diệp Thạch thật đúng là có mệnh tốt!” Bách Nhạc ghen tị.
“Còn không phải sao! Nghe nói viện trưởng trận pháp viện kia hai ba ngày lại tới tặng lễ cho Diệp Thạch, đôi mắt vẫn luôn ngóng trông Diệp Thạch đáp ứng chuyển vào trận pháp viện đâu.” Lâu Nhược Y nói.
“Nghe nói người có được linh văn nhãn đều là thiên tài trận pháp. Hách Đồ viện trưởng tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tha rồi.” Mễ Tuyết bĩu môi nói.
“Diệp Dung, ngươi đã đi thí nghiệm qua chưa? Ngươi có linh văn nhãn không? Nếu mà có thì ngươi sẽ có thể phát đạt rồi, đến lúc đó cũng đừng quên chúng ta nha!” Bách Nhạc nói đùa.
Diệp Dung cúi đầu, thản nhiên nói: “Linh văn nhãn này nếu dễ có được như vậy thì cũng không quý trọng tới mức đó đâu.” Tuy rằng biết Diệp Thạch không có một chút quan hệ với mình, nhưng mà Diệp Dung vẫn là đi trộm thí nghiệm qua, ánh mắt của nàng rất bình thường.
“Tổ tiên Diệp gia các ngươi có phải là có trận pháp đại sư hay không?” Mễ Tuyết hứng thú hỏi.
Diệp Dung cười miễn cưỡng, trả lời: “Ta không biết.” Trong khoảng thời gian này rất nhiều người đều tới hỏi về chuyện của Diệp Thạch, làm nàng phiền không chịu được, chỉ nghe được tên Diệp Thạch thì nàng đã cảm thấy muốn ói rồi.
“Diệp Dung, sao gần đây không thấy ngươi rời học viện?! Cha mẹ ngươi dàn xếp xong rồi sao?” Lâu Nhược Y hỏi.
“Bọn họ đã trở về.” Diệp Dung nói.
“Nguyên lai là vậy à.”
Diệp Dung cúi đầu, Diệp Tầm tựa hồ đã thua sạch cả nhà luôn rồi, giống lúc trước nàng nói lung tung với Diệp Thạch vậy, phụ thân thật sự đã thành khất cái, mà mẫu thân thì thành cái loại kỹ nữ ai cũng có thể làm chồng, trong khoảng thời gian này Diệp Dung vẫn luôn tránh làm cho mình nhớ tới hai người này.
… …
Lam Nhược Phong thật vất vả mới điều chỉnh xong tâm tình, kết quả vừa đi ra thì liền bị hai cái tin tức ném tới làm cho đầu óc hắn choáng váng.
Diệp Thạch thăng cấp thành võ linh, Mộ Thần không biết được cái cơ duyên gì mà trong thời gian ngắn đã đột phá thành nhị tinh võ linh, đã bắt kịp Lục Nghiêu.
Lam Nhược Phong xuất quan lại không gây ra bao nhiêu gợn sóng, điều này làm cho Lam Nhược Phong luôn là tiêu điểm của mọi người hơi có chút không có tư vị.
Mộ Thần nhìn thấy Lam Nhược Phong thì thản nhiên cười với Lam Nhược Phong.
Mộ Thần cười thực thong dong, Lam Nhược Phong lại cảm thấy trong nét tươi cười của Mộ Thần lại tràn ngập châm chọc.
Hai người không nói gì, thản nhiên nhìn thoáng qua.
Mộ Thần híp mắt, thời gian dài như vậy mà thực lực Lam Nhược Phong vẫn còn dừng lại ở cảnh giới lục tinh võ sư, mắt thấy là càng ngày càng không tốt, nhưng mà người này dù sao cũng đã từng là chính quy công, vẫn là người mà Diệp Thạch trong nguyên văn chung tình, không thể không phòng!
Nghe nói người này cũng sẽ tiến vào bí cảnh, có cơ hội mà nói thì có thể thử xem có thể triệt để giải quyết hắn hay không.