Sau giờ ngọ, ánh mặt trời chiếu đến quán cà phê nơi góc đường, khách nhân trong nhà hoặc nói chuyện phiếm hoặc xem báo. Từ bộ loa phát ra thanh âm tiếng sóng biển nhẹ nhàng, tạo nên một không khí không tranh quyền thế, giống như giờ phút này ngoài cửa sổ không phải là tiếng động lớn xôn xao, mà là đại dương xanh thẳm.
"Phanh!"
Cửa tiệm bị đẩy ra một cách thô lỗ, quả chuông treo trên cửa phát ra tiếng đinh đang chói tai.
Người nào lại thô lỗ như vậy?!
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về cửa, trực giác cho biết người có thể làm nên tiếng vang lớn như thế, nên là một người đàn ông vạm vỡ, hoặc không cũng phải là một tên lưu manh, không nghĩ tới, đi vào lại là một cô gái vóc người cao gầy thanh mảnh.
Cô gái mặc chiếc áo T-shirt màu nâu, quần jean thắt thắt lưng, hai tay mang bao tay da, chân đi bốt. Tóc dài buông xõa trên vai, mềm mại, sáng bóng . Tú khí hiện ra qua đôi đồng tử, lộ ra hai hàng lông mày tinh tế, chiếc mũi cao thẳng, môi hồng nhuận như anh đào.
Mặc dù không tính là tuyệt sắc mỹ nữ, nhưng khuôn mặt này lại lộ ra khí chất tú nhã như mưa xuân tháng ba, thanh linh tựa như một bức tranh thủy mặc. Nếu muốn nói có cái gì cùng khuôn mặt nhỏ nhắn này không hợp, chính là một đôi đồng tử nộ khí đằng đằng, ánh mắt sắc bén giống như âm thầm nói —— "Ai cũng chớ gần ta!"
Hùng Bảo Bảo, cứ như vậy xông vào. Không đếm xỉa đến ánh mắt tò mò của mọi người, cô dừng ở trước quầy ba, nhìn chằm chằm cậu chàng có vẻ là nam phục vụ phía sau quầy ba.
"Kiều Đại Vĩ?"
Cô đánh giá thiếu niên trước mắt —— đầu bịt khăn đội đầu, xỏ khuyên tai... Cẩn thận xác định thân phận của hắn.
"Cô?"
Nam phục vụ dừng lại động tác múc cà phê.
"Ngươi có phải Kiều Đại Vĩ hay không?"
Hùng Bảo Bảo ánh mắt sắc bén lộ ra uy nghiêm.
"Cô có chuyện gì tìm Đại Vĩ?"
Bị nhìn như vậy, tên phục vụ bỗng dưng cảm thấy một trận hàn, tiểu tâm dực dực hỏi.
"Nói nhiều."
Đôi mi thanh tú nhăn lại, cô nhẫn nại nói:
"Gọi Kiều Đại Vĩ đi ra đây."
Đang khi nói chuyện, từ phòng bếp chạy ra người phục vụ hướng bên này la ——
"Đại Vĩ, sandwich xong rồi!"
Đại Vĩ? Hùng Bảo Bảo hai tròng mắt híp thành một đường nguy hiểm.
"Ngươi chính là Kiều Đại Vĩ?"
"Ách... Ta, ta..."
Kiều Đại Vĩ ấp úng, không dám thừa nhận.
Chỉ thấy giai nhân thân ảnh chợt lóe, Kiều Đại Vĩ thét chói tai, mọi người cũng đi theo kinh la, sau đó Kiều Đại Vĩ bị đánh một quyền, phanh một tiếng rõ to, cả người đụng vào tủ bát, ngay sau đó té trên mặt đất, ai u rên rỉ .
Hết thảy đều phát sinh quá nhanh, mọi người ai nấy trợn mắt há hốc mồm, không có biện pháp từ trong giật mình kinh ngạc mà hoàn hồn.
Hùng Bảo Bảo nhìn chằm chằm Kiều Đại Vĩ lãnh khốc nói:
"Dám khi dễ tỷ muội của Hùng Bảo Bảo ta, ngươi muốn chết!"
Vừa nói vừa muốn tiến vào quầy ba đánh tiếp.
"Đừng tới đây... Tới nữa ta không khách khí, uy... Ta thật không khách khí..."
Kiều Đại Vĩ rống to, hai tay hướng giữa không trung tỏ dáng vẻ như muốn nghênh chiến.
"Hừ."
Hùng Bảo Bảo dừng bước nheo lại mắt, khóe môi nhẹ nhếch.
"Tốt, rất tốt. Hôm nay, Hùng Bảo Bảo ta sẽ thật tốt mà chỉnh đốn kẻ bại hoại nhà ngươi!"
Nói xong, cô xốc lại cái bao tay, bẻ bẻ đốt ngón tay, hai tay chống lên quầy ba, định nhảy vào, ——
"Tiểu thư."
Có người gọi cô.
Hửh?! Bảo Bảo dừng động tác. Cô cau mày, đầu cũng không quay lại, tay trái dùng một ngón tay chỉ ra sau, cảnh cáo:
"Không nên ồn ào ——"
Không nhìn thấy cô đang bận rộn dọn dẹp loại người cặn bã này sao, hai tay lần nữa hướng quầy ba khẽ chống ——
"Đừng đánh a!"
Một nhóm phục vụ viên ở cửa vội vàng xông lên ngăn cản, nhưng Hùng Bảo Bảo một cước, lực chân mạnh mẽ như gió lốc, khiến đám người nam nam nữ nữ muốn cứu Kiều Đại Vĩ giật mình.
Nguy hiểm... Dường như cô ta biết võ công ai. Mọi người không dám hành động thiếu suy nghĩ, mà ánh mắt cảnh cáo giai nhân đưa tới lại càng đem bọn họ đính tại nguyên chỗ.
Ừ, thức thời. Cô lắc lắc cổ, tung người nhảy lên——
"Tiểu thư —— "
Thanh âm mới rồi lại một lần nữa khiến cô dừng động tác, trong tiếng nói xen lẫn nụ cười.
Mẹ kiếp ! Bảo Bảo hỏa đại, quay đầu giận dữ:
"Không thấy ta muốn đánh người? Thức thời liền cho ta..."
Chữ "Cút" còn không còn kịp ra khỏi miệng, cổ tay phải của cô đã bị một bàn tay lớn chế trụ. Cô chớp mắt mấy cái, nhìn chằm chằm gã đàn ông dám can đảm bắt tay mình——
Người này anh tuấn phi phàm, trên người mặc một bộ tây trang màu xám nhạt, ngồi một mình ở bên cạnh quầy ba, chân dài bên dưới bàn, chiều dài kinh người, thân thể của hắn khẳng định cao hơn một mét tám, song làm cô kinh ngạc hơn cả, là đôi đồng tử đang nhìn cô kia.
Đàn ông có hàng lông mi thật dài hiếm thấy. Ở bên dưới, ánh mắt vụt lên sáng ngời, nụ cười dò xét, có một chút khinh bạc, mang một chút tà khí.
"Uy! Mau buông tay."
Cô cảnh cáo. Nhìn hắn ta bộ dạng vô cùng ung dung tự tại, nếu hắn biết đang nắm tay cô gái ba năm liền là Vô địch Không thủ đạo, còn dám làm càn như vậy sao?
"Thật xin lỗi."
Anh chậm rãi buông tay, mỉm cười nói xin lỗi , tựa như thân thiết.
Cười cười ngắm cô gái trước mắt, Đàm Hạ Thụ trong lòng thầm than —— Cô thật cao a, ánh mắt tràn ngập tinh thần, mang theo một cỗ anh khí. Mới vừa thiếu niên kia gọi cô là gì? Đúng rồi! Hùng Bảo Bảo... Tên thật đáng yêu, cùng tính tình của cô hoàn toàn tương xứng!
Đàm Hạ Thụ cùng cô thương lượng.
"Hùng tiểu thư, có thể hay không xin để cho cậu ta trước làm xong cà phê Italy của tôi, tôi hơn hai mươi mấy giờ không ngủ, rất cần cà phê nâng cao tinh thần. Chờ cà phê đưa tới cô hãy đánh tiếp được không?"
Bảo Bảo không biết nói gì. Bây giờ là lúc nào? Có lầm hay không? Đánh người còn có thể chờ?
Người bên cạnh cũng kinh ngạc, lão huynh này không rõ tình huống lúc này sao? Tình hình như thế, hắn còn muốn uống cà phê? Còn có thể uống xuống sao?!
Sau một khắc, ánh mắt tập trung ở trên người Bảo Bảo, tò mò không biết cô sẽ làm thế nào, sau quầy ba Kiều Đại Vĩ thừa cơ bò đến một góc.
Hùng Bảo Bảo nhìn chằm chằm Đàm Hạ Thụ, suy nghĩ trong chốc lát, hít sâu một cái, chỉ vào hắn.
"Anh giỏi!"
Bỏ lại một câu, sải bước rời khỏi quán cà phê.
Di? Không đánh? Không có trò để xem? Mọi người há hốc mồm, thở phào nhẹ nhõm đồng thời có hơi thất vọng.
"Hô!"
Kiều Đại Vĩ che mắt phải bầm tím bò dậy, hướng ân nhân cứu mạng nói cám ơn:
"Thật cám ơn anh. Hùng Bảo Bảo kia dường như là luyện Không thủ đạo, nếu không phải gặp anh, tôi chết chắc! Mẹ kiếp, thật xui xẻo."
Ai, đều do hắn đụng đến người ở bên cạnh Hùng Bảo Bảo, Đinh Tử Nhu. Lúc trước chẳng qua là từ trong miệng Tử Nhu nghe thấy Hùng Bảo Bảo lợi hại, mà nay vừa thấy, thật là kinh khủng. Mới vừa rồi cô ra quyền vừa nhanh vừa ngoan, căn bản không có chỗ trốn!
"Đại Vĩ, làm sao cậu lại chọc tới người như vậy?"
"Cô ta tại sao đánh cậu?"
Đám nhân viên phục vụ vây quanh Kiều Đại Vĩ hỏi thăm chuyện từ đầu đến cuối.
Nhân vật mới vừa ngăn cản một cuộc bạo lực hành động Đàm Hạ Thụ, cười hướng Kiều Đại Vĩ nhắc nhở:
"Cà phê của tôi."
"Vâng, sẽ lập tức chuẩn bị, tôi mời khách."
Kiều Đại Vĩ lập tức pha cà phê.
Phanh!
Cửa lại bị đẩy ra, Linh Đang phát ra tiếng vang chói tai. Hùng Bảo Bảo tái xuất hiện!
Kiều Đại Vĩ trắng xanh mặt, vẻ mặt giống như nhìn thấy hung thần, lập tức hướng góc trốn. Mọi người rướn cổ lên, lại muốn nhìn một màn náo nhiệt.
Đàm Hạ Thụ quay đầu lại, nhìn Hùng Bảo Bảo ôm một túi đồ đi tới, bịch một tiếng thả xuống trên bàn trước mặt anh. Cô khom người, ánh mắt trừng anh. Chỉ vào túi, lãnh khốc nói:
"Làm phiền anh uống cà phê, sáu ly lớn, đủ anh uống đi?"
Cô đến quán bên cạnh mua. Còn nói:
"Uống cái này, so sánh với uống cà phê do loại người cặn bã kia pha tốt."
Hạ Thụ kinh ngạc , đối với hành vi của cô cảm thấy bất khả tư nghị.
Cô xoay người, trừng Kiều Đại Vĩ đang trốn ở một góc quầy ba, lạnh lùng buông một câu:
"Ngươi chết chắc!"
"Cứu mạng!"
Đại Vĩ ngồi xổm xuống, ôm đầu la:
"Mau ngăn cản cô ta, mau bảo vệ ta! Ai ngăn được cô tat a cho một ngàn đồng..."
Các đồng nghiệp hai mặt nhìn nhau, không biết nên hay không nên hướng nữ nhân động thủ, cho dù động thủ rất có thể cũng đánh không lại cô, cũng không biết có cần hay không báo cảnh sát...
Còn đang do dự, Hùng Bảo Bảo đã bắt đầu.
Đàm Hạ Thụ ánh mắt chuyên chú nhìn hình ảnh thật kinh người, khó gặp kia!
"Ngươi đi ra cho ta!"
Hùng Bảo Bảo tung người, động tác xinh đẹp nhảy vào quầy ba, một quyền đánh trúng Đại Vĩ, mọi người kinh hô, Đại Vĩ bi thảm .
"Sách sách sách, nhất định rất đau."
Hạ Thụ từ trong túi mò ra cà phê.
"Ngươi cặn bã, vương bát đản! Dám lừa gạt tiền của phụ nữ!"
Bảo Bảo một cái tóm lấy, đem Kiều Đại Vĩ từ trên mặt đất kéo lên.
"Trời ạ..."
Mọi người trợn mắt hốc mồm, hảo dã man.
"Sách sách sách, nhất định rất đau."
(Clair: anh không còn câu nào mới lạ hơn sao? =.=)
Hạ Thụ mở cốc bơ, rót vào trong cà phê, trong tiếng kêu rên của Kiều Đại Vĩ, khuấy cà phê, uống một ngụm, ừ... Cũng không tệ lắm, chính là hơi nhạt chút.
Phía trước tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt, tiếng kêu rên kéo dài, Kiều Đại Vĩ bị nữ hiệp đánh cho không có chút cơ hội chống trả.
"Cứu mạng a —— đại tỷ... Ta lần sau không dám nữa... Wow a, sẽ giết chết người đó... Đau đó..."
Kiều Đại Vĩ ngã xuống đất, dùng chân đá Bảo Bảo.
Cô nhanh nhẹn tránh ra, nhảy dựng lên, cầm lấy một con dao ——
"Ta chém!"
Đông, chặt lên cổ Kiều Đại Vĩ.
"A ~~ ta sẽ chết đó... Tỷ tỷ tha mạng a..."
Bảo Bảo tay trái níu lấy cổ áo của hắn, tay phải đánh lên mặt Kiều Đại Vĩ, đập tên nam nhân đầu heo phụ người này.
"Ăn Tử Nhu, lợi dụng Tử Nhu, còn phản bội cô ấy? Ngươi cho rằng phụ nữ đều dễ khi dễ như vậy? A? Còn dám đánh trả? A? Ngươi cặn bã, đồ hỗn trướng, đánh trả a, a? Đồ thối tha, ta đạp, đạp!"
"Ô a..."
Kiều Đại Vĩ chân phải chịu khổ Bảo Bảo giày ủng giày xéo.
Bên kia, Đàm Hạ Thụ đốt thuốc, thảnh thảnh thơi thơi hút thuốc, phun ra vòng khói, mềm mại bay lên.
Sau tiết mục chỉnh đốn phụ tâm lang, đang lúc mọi người kinh hô, Đại Vĩ kêu rên tiếng thét cuối cùng.
Hùng Bảo Bảo thở hồng hộc, nhìn chằm chằm thảm hề hề Kiều Đại Vĩ, quẳng xuống một câu cuối cùng:
"Kiều Đại Vĩ, nhớ kỹ nhãn hiệu giày của ta!"
Nhấc chân hướng mặt của hắn đạp xuống ——
(Clair: Ta chọc trời chọc đất cũng sẽ không dám chọc giận Hùng nữ hiệp >__
"A ——"
Trên mặt Kiều Đại Vĩ, hiện lên giấu giày của Bảo Bảo.
Lúc này, quần chúng đã bị làm cho sợ đến chân mềm, mọi người câm như hến.
"Hảo, hảo, thân thủ thật tốt a!"
Đàm Hạ Thụ đứng dậy, vỗ tay khen ngợi.
Hùng Bảo Bảo nhảy ra khỏi quầy ba, hít sâu một cái, thu công. Sau đó, cô rất lễ phép hướng về phía mọi người khom người chào.
"Xin lỗi, quấy nhiễu các vị, mọi người tiếp tục uống cà phê, ta mời khách."
Rút ra bóp da, thả hai tờ tiền giá trị lớn ở quầy, tóc dài khẽ vung, anh tư hào sảng mà đi, lưu lại mọi người hai mặt nhìn nhau, cùng Kiều Đại Vĩ ngã xuống đất kêu khóc.
Đàm Hạ Thụ xoay người, đưa mắt nhìn giai nhân rời đi. Cúi đầu, nhìn hướng chiếc túi cà phê được đền bù, tay phủ ngạch, cúi đầu cười, cô gái kỳ lạ!
Những khách nhân thấy nguy cơ giải trừ, âm thầm cười trộm, nhìn một tràng trò khôi hài, còn có cà phê miễn phí uống, hay! Đám phục vụ thấy cửa hàng trưởng của bọn họ bị nữ nhân sửa chữa, ngoài mặt quan tâm thương thế của hắn, kì thực đáy lòng thầm thoải mái, rốt cục cũng có ngày này a, Thiên Lý rõ ràng, báo ứng khó chịu a!
Chỉ có Kiều Đại Vĩ cười không nổi, bị con gái đánh cho thành như vậy, ô... Thật mất thể diện.
Các đồng nghiệp tiến tới đỡ Kiều Đại Vĩ, hỏi han hắn xảy ra chuyện gì, hắn mắng lời thô tục, cầm khăn mãnh liệt lau dấu giày trên mặt.
Đàm Hạ Thụ ôm túi, rời khỏi quán cà phê.
Ánh mặt trời chói mắt, Hạ Thụ từ trong túi quần tây móc ra cái chìa khóa, đi về phía bên đường ngừng lại bên chiếc xe thể thao màu lam.
Giây lát sau, chiếc xe thể thao chạy vào đường cao tốc. Cách một ngọn, xe cộ thưa thớt, hai bên đường bóng cây thưa thớt. Đàm Hạ Thụ đeo lên kính mát, vặn mở nhạc lên, thốt nhiên ánh mắt bừng sáng. Ngã tư đường phía trước, nữ nhân đang cưỡi mô-tô không phải là mới vừa rồi Hùng Bảo Bảo?
Cô đội mũ bảo hiểm màu đen, dừng ở trên đường chờ tín hiệu đèn thay đổi. Đèn hiệu đổi, Đàm Hạ Thụ nhấn ga, dùng động tác mạo hiểm vượt qua chiếc xe ô-tô phía trước, đuổi theo cô, bấm còi xe.
Nghe thấy tiếng còi, Hùng Bảo Bảo từ kính chiếu hậu nghiêng mắt nhìn thấy chiếc xe thể thao màu lam đi theo cô.
Là nam nhân mới rồi? Có chuyện gì sao?
Xe thể thao đuổi tới, anh hạ xuống cửa sổ xe, hướng cô ra hiệu, muốn cô nhích tới gần. Anh chạy nhanh hướng bên đường dừng lại, Bảo Bảo cũng phóng xe đi qua, dừng ở bên cạnh xe anh, cô không có tắt máy, chỉ vén lên tấm chắn mũ bảo hiểm, nghiêng đầu nhìn.
Hạ Thụ tháo xuống cặp kính mát, vai trái dựa vào cửa sổ xe, ngước nhìn cô, ánh mắt lười biếng.
"Có thời gian hay không? Cùng nhau uống cà phê?"
Anh vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, nơi đó đang để túi cà phê lúc này cô mới mua "đền bù" cho anh.
Thấy cô nhướng lên một bên lông mày, không lên tiếng, anh cười giỡn nói:
"Tôi hôm nay gặp may mắn, có người miễn phí mời tôi sáu ly cà phê lớn."
Khuỷu tay trái đặt dọc theo cửa sổ xe, nhô đầu ra, hướng cô lộ ra nụ cười mê chết người không đền mạng.
"Một người không thể nào uống hết, cùng nhau uống?"
Anh nháy mắt mấy cái, cười đến phong lưu lang thang. Vẻ mặt tự tin, hiển nhiên đối với mị lực của bản thân rất có lòng tin, hàm răng trắng ở trong ánh nắng sáng lóng lánh.
Bảo Bảo tháo mũ bảo hiểm, ôm vào trong ngực, dựa người tới trước, tay phải chống lên mui xe, mắt nhìn chằm chằm anh, tóc dài buông thẳng xuống, anh ngửi thấy mùi hương phát ra từ cô, tưởng tượng cảm giác vài sợi tóc dài vờn qua bên cổ, cảm thấy vô cùng hăng hái.
Cô quan sát anh, chữ chữ rõ ràng nói:
"Tiên sinh, anh cảm thấy anh nói chuyện rất hài hước sao?"
Anh ánh mắt khốn hoặc, không hiểu ý của cô.
Cô vươn tay, véo nhẹ cằm anh, ánh mắt híp thành một đường.
"Tôi ghét nhất lúc cỡi xe bị tiếp cận, vừa nhìn thấy loại người như anh, lớn lên đẹp trai liền tự cho là người phong lưu, tay của tôi sẽ rất ngứa, rất muốn đánh người! Anh cho rằng cưỡi chiếc xe ô-tô thể thao, là có thể đầy đường loạn đem tử sao? Nhanh chóng tránh xa tôi một chút!"
Buông tay, thưởng cho anh một ánh mắt hung ác, hàm xúc ý tứ cảnh cáo nồng hậu.
Hạ Thụ thất thần, chợt ngửa đầu cười to, không chút nào ngần ngại đụng cái đinh.
Nhìn anh cười đến vui vẻ, đôi mi thanh tú nhăn lại.
"Có bệnh!"
Đội mũ bảo hiểm lên, rồ ga, chiếc xe tựa như bão táp nhanh chóng rời xa tầm mắt của anh.
Đàm Hạ Thụ hứng thú dạt dào nhìn theo phương hướng cô biến mất —— nữ nhân này thật hấp dẫn!
Thành phố Đài Bắc,
Bên trong một khu nhà tầm thường, là chỗ ẩn thân của sở mật vụ, một đám người bí ẩn đang chờ Đàm Hạ Thụ xuất hiện. Đám người kia thân phận khác hẳn với thường nhân, hai gã nam tử đôi mắt màu lam đến từ tổng bộ cảnh sát hình sự quốc tế ở Pháp; tựa vào góc tường, nam tử mặc đồ đen Hàn Chấn Thanh, tước hiệu J tiên sinh, phục vụ cho tổng bộ cảnh sát hình sự quốc tế, chịu trách nhiệm truy tung cũng như giám định các cổ vật bị đánh cắp.
Sau khi mọi người chờ đời được h, Đàm Hạ Thụ tới.
"Rốt cuộc đã tới!"
Chịu trách nhiệm trung gian, hiệp trợ cảnh sát hình sự quốc tế phá án – cảnh sát Trầm Khải, hướng bạn tốt phất tay chào hỏi:
"Chờ cậu lâu thật."
Đàm Hạ Thụ khóe miệng ngậm điếu thuốc, thảnh thảnh thơi thơi đi về phía bọn họ, bước qua lớp thảm đỏ thật dầy, xách theo một thùng đựng dụng cụ màu bạc, dừng trước một cái tủ sắt màu đen ước chừng khoảng cm đang được mọi người vây lấy.
Trầm Khải gõ gõ tủ sắt.
"Tối hôm qua hồ sơ FAX cho cậu chính là về thứ quỷ này! Đã tim mấy chuyên gia mở khóa của Anh, Pháp, Nhật nhưng vẫn chưa ai mở được."
Trầm Khải đề cử Đàm Hạ Thụ thử mở.
"Mở không được tủ sắt, thì không thể định tội cho A Pháp được."
A Pháp cùng đồng đảng của hắn nhiều năm qua bán trộm các cổ vật trong nước, tài liệu giao dịch có thể được giấu ở trong hòm sắt này. Trầm Khải hướng Đàm Hạ Thụ giải thích:
"Chỉ cần tìm ra chứng cớ, trên tổng bộ sẽ phải ban bố lệnh truy nã màu đỏ, truy bắt A Pháp trên toàn thế giới. Bất quá tủ sắt này có khóa đặc chế, rất chắc chắn, nạy ra không ra. Dùng lựu đạn lại sợ hủy diệt đồ vật bên trong..."
Sau khi Trầm Khải giải thích về chiếc tủ sắt, cảnh sát hình sự quốc tế dùng tiếng Anh hướng Hạ Thụ trình bày tội của A Pháp. Hàn Chấn Thanh trầm mặc như trước đứng ở một góc, lãnh mắt nhìn bọn họ.
Đàm Hạ Thụ quỳ một chân trên đất, tháo điếu thuốc trên môi xuống, giao cho Trầm Khải, hướng hắn nháy mắt mắt.
"Xin điếu xì gà."
"Sớm giúp cậu chuẩn bị."
Trầm Khải hướng người ở cửa phòng ra hiệu, nữ phục vụ xuất hiện với một hộp xì gà, Đàm Hạ Thụ chọn một cái, đốt thuốc, ngậm ở khóe miệng, lúc này mới nguyện ý động thủ mở khóa.
Anh sờ sờ Tinh Cương khóa, đánh giá nó một lát, mở ra thùng dụng cụ.
"Có được hay không? Gọi bọn họ nhìn một chút chúng ta lợi hại."
Trầm Khải ở bên tai Hạ Thụ nói nhỏ. Hắn cùng người ta vỗ ngực bảo đảm qua, nếu mở không được, thật mất thể diện.
Đàm Hạ Thụ không có trả lời, ngón tay dài gẩy gẩy khí cụ trong rương, bỗng nhiên, hắng giọng hát một khúc tình ca Italy, ngoại ngữ lưu loát, thanh âm trầm gợi cảm, vừa ngâm nga, vừa động thủ lắp ráp công cụ mở khóa.
Hai vị cảnh sát hình sự quốc tế hai mặt nhìn nhau, hoài nghi cái người vừa hút xì gà vừa ca hát này, thật có thể mở ra tủ sắt?!
Nghe thấy tiếng ca của Hạ Thụ, Hàn Chấn Thanh câu khởi khóe miệng, mỉm cười. Nhìn hai đồng nghiệp nhìn chằm chằm Hạ Thụ giống như trừng quái vật.
Chú ý tới cảnh sát hình sự quốc tế cau lại chân mày, Trầm Khải vỗ Hạ Thụ bả vai.
"Uy, chớ hát nữa, đứng đắn chút."
Đàm Hạ Thụ dứt khoát hát càng lớn tiếng, Trầm Khải đỏ bừng cả khuôn mặt, cười hắc hắc ứng phó với ánh mắt hỏi thăm của hai vị cảnh sát hình sự quốc tế tóc vàng kia.
Đang đầy nhiệt tình trong tiếng ca, Đàm Hạ Thụ đã lắp ráp xong công cụ mở khóa.
Một cây rất nhỏ rỗng ruột, trước chậm rãi cắm vào ổ khóa, tiếp theo cầm lấy một cái ống nghe đặc chế dính vào bên cạnh ổ khóa. Lúc này —— anh dừng lại ca xướng , mọi người thần kinh cũng đi theo căng thẳng .
"Để cho ta nghe một chút, bảo bối..."
Hạ Thụ giống như bác sĩ, đeo lên ống nghe đặc chế, vừa chuyển động chiếc ống mảnh cắm vào ổ khóa, vừa lắng nghe thanh âm truyền đến.
Hàn Chấn Thanh đối với khí cụ mới mà bạn tốt sử dụng cảm thấy hứng thú, tiến lên quan sát.
Hạ Thụ lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, nhìn chiếc tủ sắt, thiêu đốt xì gà, khói thuốc bao phủ khuôn mặt anh tuấn.
"Ngô."
Anh nhíu mày, nhắm mắt lại, lần nữa chậm chạp xoay tròn chiếc ống rỗng ruột, chuyên chú lắng nghe hơn.
Lúc này, bên trong phòng chỉ nghe thấy tiếng hít thở nho nhỏ, một giọt mồ hôi chảy xuống khuôn mặt Trầm Khải.
Hàn Chấn Thanh ánh mắt dò xét chú ý đến từng động tác của Hạ Thụ. Bỗng nhiên, nghe thấy anh huýt sáo.
"Như thế nào? Có thể mở hay không?"
Trầm Khải hỏi.
Hạ Thụ liếc về hướng Trầm Khải.
"Hắc, bảo bối này rất phức tạp."
"Đơn giản còn phải tìm cậu?"
Trầm Khải liếc anh một cái.
"Ừ."
Hạ Thụ vẻ mặt rùng mình, nghe thấy thanh âm mảnh quản đụng phải tấm kim loại. Xoay tròn mảnh quản, tinh chuẩn tìm ra vị trí tấm kim loại, mỗi lần tìm ra một chỗ, anh dùng một miếng nam châm cắm vào, định vị tấm kim loại, đợi bốn cái nam châm chia ra định vị chung quanh tấm kim loại. Lúc này, nụ cười trở lại trên mặt anh, nghiêng thân hôn hôn tủ sắt.
Rắc một tiếng, mọi người ánh mắt đột nhiên phát sáng —— mở rồi? !
Hạ Thụ chuyển động vòng xích, miệng hút xì gà, nhả ra một vòng tròn khói thuốc, thành công kéo ra cửa tủ, anh hướng mọi người tạo một cái thủ thế xin mời.
"Thật tốt quá!"
Trầm Khải kêu to.
Cảnh sát hình sự quốc tế dùng tiếng Anh đặc biệt khen ngợi, hướng Hạ Thụ giơ lên ngón cái, vẻ mặt tán thưởng.
Trầm cảnh sát đắc ý, ôm Hạ Thụ cười híp mắt.
"Thiên tài, thiên tài a! Hảo tiểu tử. Ha hả a!"
Thật có mặt mũi.
Hàn Chấn Thanh cùng cảnh sát hình sự tìm ra văn kiện trong tủ: giấy tờ, vài cái túi nhựa túi phong kín, ngay sau đó bắt tay vào kiểm tra mọi nơi trong tủ, không buông tha bất kỳ chỗ nào có thể giấu vật.
Đàm Hạ Thụ thu thập công cụ, hoàn thành nhiệm vụ, Trầm cảnh sát cười ôm lấy anh.
"Đi vào uống một chén đi."
Bên trong buồng chiêu đãi, sớm đã chuẩn bị rượu và thức ăn ngon. Trầm Khải quay đầu lại hướng Hàn Chấn Thanh nói:
"Uy, anh cũng cùng đi."
Ba người bởi vì hợp tác qua mấy vụ án, đã sớm quen thuộc.
Hàn Chấn Thanh hướng hắn gật đầu, lai tiếp tục cùng các đồng nghiệp xử lý văn kiện, ghi chép tương quan báo biểu. Cảnh sát hình sự quốc tế quay đầu lại nhìn thấy Đàm Hạ Thụ, thấp giọng hỏi Hàn Chấn Thanh.
"Cao thủ a, có muốn hay không lôi kéo hắn tới tổng bộ?"
"Lão Đại nhất định rất cao hứng."
Bọn họ nói chính là người phụ trách mảng đồ cổ.
Hàn Chấn Thanh ký tên văn kiện, đạm nói:
"Hắn yêu tự do, không phải là người của công việc."
"Thật sao?"
"Ai, đáng tiếc."
Bọn họ nhìn Đàm Hạ Thụ, anh đang theo Trầm Khải bước về phía cuối phòng tiếp khách, vừa nện bước, vừa cùng Trầm Khải đàm tiếu, cười vui cởi mở, giở tay nhấc chân đều tỏa ra nhiệt khí, chợt thấy vị cao thủ mở khóa này, chân tướng đại minh tinh.
Đạo quán Hoa Anh ——
Hai tên thiếu niên luyện tập Không thủ đạo, Hùng Bảo Bảo chỉ đạo động tác của bọn họ. Đứng bên cạnh, Đinh Tử Nhu xinh xắn mảnh mai biết điều ngồi yên một chỗ. Cô mới từ cửa hàng sách tan việc, đến tìm Bảo Bảo nói chuyện phiếm, hàn huyên được đang hăng say, Bảo Bảo đã đến giờ dạy, không thể làm gì khác hơn là chờ đến lúc hết giờ học lại tiếp tục. Nói là nói chuyện phiếm, mở miệng nói chuyện chủ yếu là Đinh Tử Nhu, Bảo Bảo bình thường chỉ phụ trách nghe .
Hai võ sinh, tên mập gọi Đại Nghiệp, gầy gọi Gia Cường. Bọn họ là anh em bà con, đương mười sáu tuổi – thời kỳ phản nghịch, tinh lực tràn đầy, cha mẹ sợ bọn họ học cái xấu, cho nên đưa đến đạo quán Hoa Anh trong vùng học Không thủ đạo, phát tiết tinh lực dư thừa.
Quán trưởng Hùng Hoa Anh kể từ sau khi gia nhập đoàn từ thiện, tính tình đại biến, ngày ngày cùng các vị sư huynh, sư tỷ đi làm việc nghĩa, nguyên vốn định đem võ quán đóng cửa, nhưng là Hùng Bảo Bảo kiên trì muốn tiếp tục kinh doanh, không thể làm gì khác hơn đành đem võ quán giao cho nữ nhi chịu trách nhiệm.
Hai tên thiếu niên nhiệt tình khoa tay múa chân, không bởi vì giáo luyện (huấn luyện viên, giáo viên) là nữ mà có thái độ tùy tiện.
Hùng Bảo Bảo gật đầu, vỗ tay nói:
"Tốt, hôm nay tập tới đây thôi. Kế tiếp giao đấu tự do."
"Dạ, giáo luyện."
Hai tên thiếu niên mặt đối mặt giao đấu.
Tan lớp, Đinh Tử Nhu xông lại, khoác tay Bảo Bảo, nước mắt lưng tròng nói:
"Lão Đại... Chúng ta có thể nói tiếp sao?"
Cô có thói quen gọi Bảo Bảo là Lão Đại, cô cùng Bảo Bảo cùng học ở một trường nữ trung học. Các bạn học trong trường đều xem kiện tướng thể dục thể thao Hùng Bảo Bảo là thần tượng, thích dùng "Lão Đại" để gọi cô. Nhớ năm đó nếu có ai ở bên ngoài trường học bị người khi phụ, sỉ nhục, cũng đều tìm đến nhờ Hùng Bảo Bảo ra mặt giải quyết, cả những nữ sinh học cấp hai cũng nhờ Hùng Bảo Bảo che chở.
Đinh Tử Nhu ra xã hội cũng đã rất nhiều năm, vẫn còn không từ bỏ được thói quen lệ thuộc vào Bảo Bảo.
Đinh Tử Nhu lại khóc sướt mướt.
"Bảo Bảo... Cậu hãy nghe mình nói, mình tối hôm qua lại mất ngủ... Mình thật là khổ sở đó, vừa nghĩ tới Kiều Đại Vĩ mình liền..."
"Cậu còn chưa khóc đủ?"
Bảo Bảo hai tay khoanh tròn trước ngực, nhìn đồ đệ luyện tập. Kể từ sau khi Tử Nhu cùng Kiều Đại Vĩ chia tay, Tử Nhu lúc nào cũng khóc khóc khóc, khóc đến cô phiền đã chết.
"Ô... Bảo Bảo... Làm sao bây giờ? Mình rất nhớ anh ấy, ngày đó cậu đánh anh ấy, anh ấy... Anh ấy có nhắc tới mình không? Cậu có phải đã đánh rất mạnh tay không? Vậy anh ấy không phải là hận chết mình? Ô..."
Đinh Tử Nhu nước mắt, nước mũi toàn bộ hướng tay áo Bảo Bảo bôi bôi.
"Bẩn đã chết, bẩn đã chết!"
Bảo Bảo rút tay ra, Tử Nhu càng nắm chặt hơn. Bảo Bảo mắng:
"Xin cậu, đừng khóc nữa có được hay không? Rất phiền a!"
Tức giận điên rồi.
"Wow ~~"
Đinh Tử Nhu khóc càng lớn tiếng hơn, khóc đến Bảo Bảo chân mày nhíu lại càng chặt hơn.
"Lão Đại... Anh ấy làm sao có thể phản bội mình? Mình đối với ảnh tốt như vậy, thẻ của mình đều đưa cho anh ấy dùng (Clair: thẻ tín dụng a =.=), xe của mình cũng cho ảnh đi, nhà của mình cho ảnh ở, thân thể của mình cũng..."
Tử Nhu lần thứ N lên án.
Ba!
Côn gỗ hướng bả vai Gia Cường hạ xuống, Bảo Bảo quát mắng:
"Phần tay quá cứng ngắc!"
Lại đánh về phía chân Đại Nghiệp.
"Đứng vững! Định trụ gót chân!"
"Wow ——"
Đinh Tử Nhu túm Bảo Bảo cánh tay, cả người đeo trên người cô.
"Mình thật là khổ sở đó, mình hận chết hắn, mình không muốn sống nữa..."
"Ngươi có hay không cốt khí a?"
Bảo Bảo quay lại trừng Đinh Tử Nhu thấp hơn cô một cái đầu.
"Kiều Đại Vĩ có gì đặc biệt hơn người? A? Chính là hèn nhát số một, vừa nghe đến ta là Hùng Bảo Bảo, chạy trốn như bay, loại nam nhân này bỏ càng sớm càng tốt, cậu còn lưu luyến hắn làm chi nữa!"
"Cậu không hiểu gì hết, mình giao ra nhiều như vậy, hắn lợi dụng mình, còn đồng thời quen tới ba người bạn gái... Ô... Mình không cam lòng..."
"Tốt ——"
Bảo Bảo vén tay áo lên, rất có nghĩa khí nói:
"Mình lại đi chỉnh hắn!"
A? Đinh Tử Nhu quắt miệng.
"Mình... Mình cũng không phải là muốn cậu lại đánh hắn!"
"Vậy thì đừng khóc nữa, khóc đến khiến mình phiền chết. Không phải nói có rất nhiều người theo đuổi cậu? Tìm một nguwoif khác là được."
Dù sao Tử Nhu là mẫu người cuồng luyến, muốn cho cô tỉnh lại, phương pháp chính là sớm tìm được một mối tình khác.
"Cậu vẫn không hiểu, làm sao có thể nhanh như vậy lại yêu người khác?"
"Mình không hiểu? Tại sao nói mình không hiểu?"
Bảo Bảo ném cây côn gỗ không phục.
"Bởi vì cậu chưa từng nói chuyện yêu đương a!"
Không để ý đến Bảo Bảo sinh khí , Đinh Tử Nhu tiếp tục trắng mắt nói.
Chưa từng nói.chuyện.yêu.đương?
Oanh ~~
Bảo Bảo run rẩy hỏi:
"Cậu có ý gì?"
Ách, dường như nói sai rồi. Đinh Tử Nhu vội vàng bổ một câu:
"Ai, mình không phải là cười cậu không có bạn trai..."
Không có bạn trai? Bảo Bảo xanh cả mặt.
(Clair: cái này là lửa đổ thêm dầu, – cười khi người gặp họa)
Thảm, dường như lại nói sai rồi. Đinh Tử Nhu vội vàng:
"Uy, ngàn vạn đừng hiểu lầm, ý mình muốn nói là bởi vì không có ai theo đuổi cậu, cậu chưa từng hẹn hò thân mật với ai, cho nên cậu không hiểu mình có bao nhiêu thương tâm, mình thật rất khó chịu ai..."
"Mình không có, người, theo đuổi?"
Nói cô không có ai muốn? Mẹ kiếp! Bảo Bảo phẫn nộ nói:
"Mình chỉ là không muốn giống như cậu!"
"Mình?"
Đinh Tử Nhu nháy mắt mấy cái, không hiểu.
Bảo Bảo gầm thét:
"Giống như cậu tùy tiện đáp ứng người khác theo đuổi, tùy tiện thân cận gặp gỡ, cuối cùng dĩ nhiên cũng tùy tùy tiện tiện bị vứt bỏ!"
"Hertz!"
Đinh Tử Nhu hai tay che trước ngực, thối lui mấy bước.
"Cậu nói mình như thế?"
Lại bắt đầu phun nước mắt.
Bảo Bảo hung hăng nói:
"Vốn là như thế, một bức thư tình, mấy bó hoa, đôi lời dễ nghe, liền tùy tiện cảm động đến muốn chết, lập tức đáp ứng thân cận gặp gỡ, cũng không trước hiểu rõ phẩm hạnh đối phương —— "
"Cậu cười mình rất tùy tiện sao? Lão Đại, cậu có phải hay không ghen tỵ với mình?"
Đinh Tử Nhu lớn tiếng lên án:
"Cậu từng nhận qua thư tình sao? Có người tặng hoa cho cậu sao? Nói không chừng có người đối với cậu như vậy, cậu cũng sẽ lập tức cùng hắn nói chuyện yêu thương, nhưng là không ai đối với cậu như vậy, cho nên cậu đến bây giờ cũng chưa từng yêu qua!"
Wow ——!
Đại Nghiệp, Gia Cường động tác bắt đầu chậm lại, vểnh tai nghe các nàng gây lộn.
(Clair: Nữ nhi cãi nhau, đúng là vừa đáng sợ, vừa mù quáng mà ~~ Haiz... Ta cũng là nữ sinh a >__
Bảo Bảo ưỡn ngực trả lời:
"Nếu như người theo đuổi mình cũng giống những kẻ khốn kiếp theo đuổi cậu, Hùng Bảo Bảo mình tình nguyện buồn chết cũng không hẹn hò với ai!"
"Tốt, những người theo đuổi mình là khốn kiếp, kia xin hỏi nam nhân như thế nào mới đủ tư cách làm bạn trai cậu? Cậu nói xem!"
Tử Nhu hai tay chống hông, hỏi ngược lại.
Dày, kích thích kích thích. Đại Nghiệp, Gia Cường đánh tới một bên, trộm dò xét các nàng.
Hùng Bảo Bảo khiêu mi trả lời:
"Ít nhất phải đánh thắng được mình."
Nam nhân mềm yếu giống như cọng bún thiu, cô nhìn không ưa nổi.
Đánh thắng được Bảo Bảo? Đại Nghiệp, Gia Cường dừng lại động tác.
Đánh thắng được cô? Đinh Tử Nhu trợn mắt líu lưỡi.
Phải đánh thắng được người liên tục ba ba năm liền vô địch Không thủ đạo Hùng Bảo Bảo mới có thể đuổi theo cô?
Đại Nghiệp, Gia Cường chợt xoay người, bả vai co quắp, len lén cười.
Tử Nhu ngửa đầu, trực tiếp wow ha ha.
"Ha ha ha ha, làm sao có thể... Wow ha ha ha, người nào đánh thắng được cậu a? Trừ cha cậu ra! Ha ha ha ha..."
"Mình tuyệt không muốn quen với một nam nhân đánh không lại mình."
Bảo Bảo rất kiên trì. Không phải là cô kén chọn, nữ nhân đều hy vọng được che chở, một nam nhân đánh không thắng nổi cô, cô trong lòng nhất định sẽ xem thường, làm sao có thể yêu đối phương? Đây chính là nỗi buồn của kẻ mạnh a!
"Như vậy a..."
Đinh Tử Nhu vốn là giận đến muốn chết, bây giờ nghe thấy Bảo Bảo trả lời, ngược lại đồng tình Bảo Bảo. Cô khoác tay Bảo Bảo, cười híp mắt làm nũng:
"Được rồi được rồi, chúng ta không nên gây lộn, mình đi chuẩn bị ít đồ cho các cậu ăn, có được hay không?"
Nhìn dáng dấp Bảo Bảo muốn sống cô độc suốt quãng đời còn lại. Sách! Đáng thương!
"Hừ!"
Bảo Bảo khoanh tay trước ngực, duy trì bộ dạng lãnh khốc, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Của mình cho thêm trứng."
Lười cùng "quỷ khóc" so đo!
Hùng lão sư làm xong việc nghĩa trở lại, nghe thấy phòng khách tràn ngập thanh âm Lý Tiểu Long, đối với nữ nhi đang ngồi phịch ở ghế sa lon, miệng ăn pizza kháng nghị:
"Lại đang xem Lý Tiểu Long! Con không ngán?"
Bảo Bảo liếc ba mình một cái.
"Kỳ quái, đây là ba sưu tập ai."
Ông trên đường "Vứt bỏ võ hướng phật", không có nghĩa là cô cũng phải đi theo phản bội Lý Tiểu Long.
"Ai!"
Hùng lão sư than thở, đem một chén nước màu xanh mực đưa cho Bảo Bảo.
"Ta không phải nói xem cái này không tốt, nhưng là con thỉnh thoảng cũng nên xem một chút những cái khác."
Cô là con gái, suốt ngày xem loại này đánh đánh giết giết, không tốt tí nào.
"Này là cái gì?"
Bảo Bảo nhìn chén mước màu xanh trong tay, ngửi một chút.
"Ác ~~ "
"Là nước trái cây, ba ba giúp con làm, đối với thân thể rất tốt. Sư tỷ dạy, có mạch cây cỏ, cỏ nuôi súc vật, đậu đỏ mầm..."
"Con cũng không phải là bò, ăn một đống cây cỏ."
Bảo Bảo vẻ mặt đau khổ, đem nước trái cây "yêu thương" để một bên.
"Con mau uống cho ta, mau!"
Hùng lão sư ra lệnh, ngồi xuống, chà chà xát xát tay.
"Bảo Bảo, chúng ta xem cái khác đi."
"Được."
Hùng Bảo Bảo lấy từ dưới gầm bàn một túi DVD chọn lựa.
"Hoàng Phi Hùng? Trung Hoa anh hùng? Thập tam muội? Cổ mê hoăc tử chi mở một đường máu?"
Toàn những phim đánh đấm kịch liệt!
"Không nên!"
Hùng lão sư đoạt lấy, kiểm tra đống DVD con gái mượn về.
"Cổ mộ kì binh?"
Phim võ hiệp.
"Dường như rất kích thích."
Bảo Bảo ha hả cười.
"Bắc Đấu Thất Tinh?"
Cái gì a? Hùng lão sư vẻ mặt nghi ngờ.
"Bộ phim hoạt hình này rất hay a, ghét ác như cừu, trừ bạo an dân."
Bảo Bảo giơ lên ngón cái.
Hùng lão sư đổ tất cả DVD ra.
"Rocky? Trận chiến cuối cùng? Lôi đình sét đánh... Haiz!"
Hùng lão sư than thở, đều do ông từ nhỏ mang theo Bao Bảo tham gia thi đấu võ thuật, hại cô mê thượng võ thuật, trở nên thô bạo, rất thích đánh đấm tàn nhẫn không giống nữ nhân. Hắn rất lo lắng Bảo Bảo cả đời không ai thèm lấy, cô căn bản không có tự nghĩ mình là nữ nhân a.
"Quyết định xong chưa? Ba muốn xem phim nào?"
Bảo Bảo hăng hái bừng bừng.
Hùng lão sư bỏ lại đống DVD, kéo ra ngăn tủ.
"Xem bộ này."
Ông rút ra đia DVD bản thân tự mình mua, một lát sau trên màn ảnh hiện lên nhan đề.
"Nụ hôn nhẹ?"
Ngất ~~
Bảo Bảo nói:
"Con không muốn xem loại phim này!"
Cái gì hôn không hôn, ác tâm.
Hùng lão sư thu hồi ánh mắt cười một tiếng, chiếc răng giả bằng vàng lòe lòe phát sáng.
"Con gái, vậy xon đọc sách có được hay không?"
"Sách?"
Quái, ba cười đến rất mập mờ đó.
Hùng lão sư chạy vào trong phòng, xách một túi sách tới đây, đặt lên trên bàn, mười mấy quyển tiểu thuyết xếp thành một tòa núi nhỏ, bìa sách dày cộp, mặt ngoài là chân dung của vài cô gái, hoặc chu môi hoặc khiêu mi, tên sách tất cả đều rất mộng ảo.
Ngất ~~ ngất a ngất ~~ Bảo Bảo cố gắng kìm chế con mắt trái đang giật giật (Clair: điềm báo đến muộn a =.=), Hùng lão sư cố gắng kích động nữ nhi, nước miếng tung bay, vẻ mặt kích động ——
"Nghe nói con gái đều xem mấy thứ này, "
Hùng lão sư tả chọn, hữu lấy, cầm lên một quyển hướng con gái giới thiệu.
"Tình yêu ngọt ngào như mật! Người bán sách nói với ta quyển này rất hay, nữ chính vốn là đối với tình yêu không có hứng thú, cùng con rất giống nhau, sau lại phát hiện nói chuyện yêu thương thật là hạnh phúc."
Bảo Bảo xanh cả mặt, Hùng lão sư tiếp tục:
"Bộ này cũng rất tuyệt, "A tới hữu tình lang", tác giả nói về nữ chính vốn không ai theo đuổi, cũng không có nhân duyên với nam giới, rất giống con. Sau cô ta cố gắng thay đổi mình, rốt cục làm cho nam nhân cô thầm mến thích cô. Còn có quyển này: "Ánh trăng quang tâm tính thiện lương sợ"... Con biết cô ấy tại sao sợ không?"
Bảo Bảo há hốc mồm, pizza trên tay rớt xuống đất.
"Bởi vì... Bởi vì bị cúp điện?"
"Không phải là."
"Bởi vì... Bởi vì cô ấy tâm luật không ngay ngắn?"
"Không phải là."
"Bởi vì... Bởi vì cùng nam nhân sinh yêu thương."
"Đúng rồi, cũng là bởi vì yêu thương đó!"
Hùng lão sư nháy mắt mấy cái.
(Clair: Nếu papa ta cũng có ngày đối với ta thế này, ta tình nguyện gói ghém hành lý ra đường ở TT-TT)
Bảo Bảo kinh ngạc nhìn chằm chằm ba mình, nội tâm thấy hỏng thật rồi. Trời ạ! Đường đường là Quán trưởng Đạo quán Hoa Anh, chạy đi mướn ngôn tình tiểu thuyết, còn cùng bà chue cửa hàng sách thảo luận nội dung truyện? Bảo Bảo khóe miệng co quắp, dở khóc dở cười.
"Haiz! Được rồi."
Thấy ba mình dụng tâm lương khổ, vì không để cho ông thất vọng, cô miễn cưỡng chọn một quyển, lật qua vùn vụt, tùy tiện đọc một đoạn:
"Ta, trúng độc sao? Vừa nhìn thấy ngươi, đầu gối như nhũn ra, ta không có biện pháp suy tư... Wow Hmm wow ha ha ha ha... Wow ha ha ha ha, má ơi..."
Bảo Bảo té ở trên ghế sa lon, cười đến hai vai rung động.
"Đầu gối như nhũn ra? Thiếu máu đó? Không thể suy tư? Trí chướng đó? Ha ha ha..."
Hùng lão sư khóe miệng co quắp.
"Ngươi này đức hạnh, làm sao có thể có người thích?"
Nhìn cô ngồi không ra ngồi, ăn không ra ăn, nói chuyện lớn tiếng, trời ạ ~~ con gái của ông tại sao hoàn toàn không giống như người khác?
"Sặc, làm sao có người thích? Con yêu thích chính mình là đủ rồi."
Nhặt lên pizza trên bàn tiếp tục gặm nhấm, quét ra đống ngôn tình tiểu thuyết.
"Mau mau mau, đến xem Hoàng Phi Hùng."
Hùng lão sư rống giận:
"Con không yêu đương? Càng không lấy chồng? Con không hy vọng có người theo đuổi sao?"
"Duyên phận không thể miễn cưỡng."
Rất phiền ai!
"Ta xem con bộ dạng cũng không xấu, nếu không phải con suốt ngày bận rộn luyện Không thủ đạo, động một chút là chạy đi dạy dỗ người ta, làm sao lại không có ai theo đuổi? Con đã hai mươi lăm rồi, tiếp tục thế này, lẽ nào muốn độc thân cả đời sao? Sau khi ba chết con sẽ làm sao? Muốn làm một bà cô già sống một mình sao? Cuối cùng ngã bệnh chết già cũng không người để ý? Con nhất định phải thảm như vậy sao? Con bây giờ thân thể khỏe mạnh dĩ nhiên cảm thấy không sao, chờ sau này già rồi con —— "
Phiền ai! Bảo Bảo nhảy dựng lên cầm lon coca không, nhíu mày, nhăn mũi đem bóp dẹp.
"Tại sao con không muốn yêu đương cũng không được? Tại sao muốn ép con ~~ "
Ách ~~ Bảo Bảo sinh khí . Hùng lão sư thức thời nhanh lên nói sang chuyện khác.
"Ách... Muốn xem Hoàng Phi Hùng sao? Vậy chúng ta cùng xem Hoàng Phi Hùng..."
Có nữ nhi bảo bối như vậy, đem quan hệ "phụ – nữ" đảo lộn, cuộc sống thật khổ sở .