Chương : Trong ấm ngoài êm (++)
Trương Dương cũng cảm thấy đồng tình vỗ vỗ vai Đỗ Thiên Dã nhẹ giọng khuyên nhủ: “Có lẽ chỉ là biến chứng của bệnh mà thôi, không lâu sau khỏi bệnh sẽ tốt đẹp lại cả thôi.”
Đỗ Thiên Dã vừa kè chén rượu vào miệng lại đặt xuống thở dài nói: “Trương Dương à, nhiều lúc ta còn nghĩ rằng, không bằng cô ấy cứ ngủ yên như vậy mãi mãi, như vậy chí ít ta vẫn còn một lòng một dạ mong ngóng cô ấy tỉnh lại. Tuy rằng lúc cô ấy tỉnh lại ta thấy hạnh phúc vô cùng, nhưng thật không ngờ lúc tỉnh lại thì cô ấy lại xa lánh ta...” Nói xong hắn liền ngửa cổ uống cạn chén rượu. Với hắn bây giờ chẳng khác gì là tuyệt vọng, là đau khổ, hắn thấy mất mát trống trải hơn cả lúc Văn Linh đang hôn mê.
Từ đầu Trương Dương đã nhìn ra tình cảm của hắn dành cho Văn Linh cực kỳ sâu đậm, nếu như Văn Linh thực sự xem hắn như người xa lạ thì đó là đả kích quá lớn với hắn. Nhất thời Trương Dương cũng không biết nên khuyên bảo hắn như thế nào, mà dù có nói chắc gì đã có tác dụng với hắn lúc này. Hắn đã mòn mỏi đợi Văn Linh tới hơn mười năm, chỉ một hai câu thì cũng khó lòng giúp hắn giải tỏa nỗi niềm hắn hiện giờ. Lúc này hắn cần nhất không phải là những lời khuyên, mà hắn cần nhất một người bạn, một người lắng nghe hắn dãi bày những buồn khổ trong lòng hắn.
Trương Dương cũng không muốn làm bầu không khí tăng thêm áp lưc nên nói tránh đi: “Đỗ ca, hai hôm trước Hình Triệu Huy có tới tìm ta, có phải hắn mới được thăng chức hay không?”
Đỗ Thiên Dã đạm nhiên trả lời lại: “Thông tin bên hắn luôn được bảo mật, ta không ở trong hệ thống của bọn họ nên cũng không nắm rõ tin tức cho lắm. Nhưng ta với hắn là bạn lâu năm, nói chung hắn cũng là người tốt!”
“Sao ta thấy hắn tinh ranh chẳng khác gì lão cáo già vậy?’
Đỗ Thiên Dã cười nói: “Chốn quan trường là vậy, ai cũng phải biết cách tự tạo vỏ bọc bảo vệ mình, người có cảm giác đó cũng không có gì là lạ cả.” Hắn ngừng một chút rồi lại nói tiếp: “Thực không ngờ chuyện tình ở Giang Thành làm lớn đến vậy, cuối cùng kẻ không may lại là Lê Quốc Chính.”
Trương Dương liếc mắt nhìn hắn nói: “Ta đã sớm nói rằng chuyện này không liên quan tới Lý Trường Vũ cùng Tần Thanh, vậy mà ban kỷ ủy trung ương các ngươi vẫn còn điều với chằng tra.”
Đỗ Thiên Dã lại nói: “Đó là công việc, bọn ta phải làm trình tự từng bước một, một người có tội hay không thì không thể chỉ dùng lời nói là xác định được, mà bắt buộc phải có chứng cứ, có chức cứ xác thực mới chứng minh được mọi điều. Ngươi lăn lộn trên Bắc Kinh nhiều năm như vậy rồi, chắc hẳn cũng phải sớm ngộ ra điều ấy rồi mới phải chứ?”
Trương Dương thở dài cảm thán: “Nói thì nghe oai lắm chứ thực ra là trốn tránh trách nhiệm nên mới chui lên đây. Mà ở trên này cũng chẳng có gì tốt lành cả, ngày ngày đưa đi đón tiếp lãnh đạo, vô vị nhàn chán. Bỏ cái danh chủ nhiệm văn phòng đại diện xuống thì ta cũng chẳng khác gì một gã thương nhân kinh doanh nhà hàng.”
Đỗ Thiên Dã ha hả cười nói: “Làm thương nhân thì có gì mà không tốt? Ngày ngày ngồi đếm bọc lớn bọc nhỏ tiền lại không sợ kẻ khác nói ngươi tham ô hối lộ.”
Trương Dương lắc đầu cười khổ: “Ngươi không hiểu đâu, cam giác làm quan khác hẳn hoàn toàn với làm thương nhân. Cái cảm giác đứng trên tất cả, cảm giác phấn kích khi được nắm trong tay quyền lực, cho dù ngươi có bao nhiêu tiền đi chăng nữa cũng không mua được cái cảm giác đó. Tuy rằng thời nay địa vị thương nhân được đề cao không ít nhưng vẫn không thể so sánh với quan viên được.”
Đỗ Thiên Dã nhíu nhíu mày: “Trong đầu ngươi vẫn tồn tại cái loại tư tưởng phân biệt giai cấp như vậy sao?”
Trương Dương cười cười xua tay nói: “Không phải là ta có mà toàn bộ xã hội này đều tồn tại cái tư tưởng đó. Ngươi ngẫm lại mà xem, Lý Gia Thành danh tiếng lớn như vậy thế mà thấy đám lãnh đạo trung ương chúng ta vẫn phải cúi đầu khom lưng đó sao?”
Đỗ Thiên Dã ha hả cười lớn, đột nhiên nhìn đồng hồ cũng khá muộn liền đứng dậy nói: “Thôi, lúc khác ta lại tới thăm hỏi tán gẫu với ngươi sau, buổi chiều ta còn bận chút việc!”
Trương Dương làm trò vẫy tay gọi nhân viên đem hóa đơn tới.
Đỗ Thiên Dã nhịn không được thấp giọng nhắc nhở: “Không tính vào công quỹ được!”
Trương Dương cười nói: “Yên tâm đi, hóa đơn này ta không tính cho văn phòng đại diện đâu!” Thân là chủ nhiệm văn phòng đại diện, hiển nhiên Trương Dương sẽ không làm mấy việc bê đá bỏ chân mình như vậy. Thực ra trong bụng Trương Dương sớm đã tính đổ hết cho cục an ninh quốc gia kia rồi. Không phải các ngươi bắt ta đi làm nhiệm vụ sao? Lần tới ta sẽ đem hết mớ hóa đơn này trả lại cho các ngươi.
Lúc chia tay Trương Dương cũng không quên dặn hắn một câu: “Đỗ Ca, kỳ thực con người cũng đâu phải cây cỏ. Vạn nhất chị ta vẫn không nhớ ra được ngươi, ta nghĩ với điều kiện của ngươi cũng sẽ dễ dàng tìm được người khác thôi!”
Đỗ Thiên Dã cười cười lắc đầu: “Tiểu tử ngươi thật là...! Ta cảnh cáo ngươi lần cuối, đừng đùa cái kiểu đó nữa, đừng quên Yên Nhiên là em gái ta, nếu như ngươi làm gì có lỗi với nó thì ta là người đầu tiên không tha cho ngươi đâu đấy!”
Trương Dương hai mắt mở lớn trừng trừng nhìn hắn: “Ta kháo, hoàng đế còn chưa động thủ thái dám đã chen chân vào. Ngươi muốn xen vào chuyện người khác thì ít nhất cũng phải tìm hiểu rõ ràng một chút đã chứ!”
Đỗ Thiên Dã nóng mặt vừa định nhấc chân đá hắn một cái thì Trương Dương đã nhanh nhẹn chui vào trong xe. Trương Dương cười tủm tỉm phất tay nói: “Hai ngày tới ta phải về Xuân Dương báo cáo tình hình công tác, có lẽ không tới thăm lão gia tử được, chắc sẽ gọi điện hỏi thăm sau!”
Vốn dĩ Trương Dương cũng định trước tết âm lịch thì về lại Xuân Dương một chuyến, nhưng Tần Thanh lại gọi điện tới văn phòng đại diện kêu hắn về trước một tuần để báo cáo tình hình công tác. Mà Trương Dương cũng chán cái cảnh cứ phải suốt ngày chạy tới chạy lui đưa đón đám cán bộ huyện, giờ được cái cớ phải chuẩn bị để về huyện ủy báo cáo tình hình công tác nên đùn hết trách nhiệm cho Vu Tiểu Đông xử lý, còn mình thì rảnh rỗi đi chơi bời mua đặc sản về làm quà.
Trương Dương trực tiếp đặt vé máy bay luôn quả nhiên là quyết định sáng suốt. Gần cuối năm nên người người đều muốn về quê đón tết, nhà ga chật như nêm cối, vé tàu thì đã hết từ vài ngày trước. Trước thấy máy bay bay cao tít tắp trên trời nhỡ có chuyện gì thì chỉ có nước chết mất xác, nhưng do gần đây phải di chuyển nhiều bằng máy bay Trương đại quan nhân mới thấy đống sắt vụn này cũng không đến nỗi đáng sợ như tưởng tượng.
Vừa xuống sân bay Giang Thành, Phương Văn Nam đã cho người mang xe chờ sẵn trước. Trước khi lên máy bay Trương Dương đã gọi báo trước cho hắn một tiếng rồi uyển chuyển hỏi mượn một chiếc xe để tiện đi lại. Dù sao lần này Trương Dương là về quê chúc tết, thân là cán bộ công tác trên thủ đô Bắc Kinh mà về quê lại đi bộ thì cũng hơi mất mặt. Chỉ mới tiếp xúc vài lần mà Phương Văn Nam đã nể trọng, mà không phải nói là tôn thờ vị tiểu Trương chủ nhiệm này mới đúng. Với hắn yêu cầu này của Trương Dương thực quá dễ dàng, hắn đương nhiên phải làm thật tốt.
Trương Dương nhận chìa khóa ô tô xong thì gã tài xế kia cũng bắt xe trở về. Nguyên bản Phương Văn Nam định mở tiệc tẩy trần cho Trương Dương, chỉ là trên Bắc Kinh Trương Dương đã phải dự không ít buổi tiệc tùng, giờ nghe thấy hai chữ này đâm ra lại thấy sờ sợ nên lựa lời từ chối khéo. Phương Văn Nam cũng là người thẳng thắn, Trương Dương đã không muốn hắn cũng chẳng ép làm gì, chỉ dặn tài xế đưa chìa khóa tận tay Trương Dương rồi về luôn.
Lần này về chơi Trương Dương cũng mua không ít đồ. Đầu tiên Trương Dương ghé qua thăm Tô lão trước, tặng người chút đồ tết. Vốn dĩ Trương Dương cũng định chào hỏi Lý Trường Vũ một tiếng nhưng lúc tới nơi mới biết hắn đang học tập nâng cao nghiệp vụ ở trường Đảng Đông Giang. Tuy mới chuyển về đây không lâu nhưng rất nhanh Tô lão đã làm thân với hàng xóm xung quanh đây, giờ không còn thấy cô đơn tịch mịch như hồi ở Xuân Dương nữa. Lúc Trương Dương cáo từ thì Tô lão còn dúi vào tay hắn đôi gà giò bảo mang về Xuân Dương biếu mẹ hắn dùm.
Cáo từ Tô lão xong Trương Dương đánh xe chạy thẳng tới nhà Tần Thanh. Biết lúc này Tần Thanh không có ở nhà nên Trương Dương mới lặng lẽ tới biếu quà lão nhạc phụ tương lai Tần Chuyện Lương.
Tần Chuyện Lương cùng con trai Tần Bạch đều ở nhà, hai cha con đang loay hoay chuyển một gốc cây to, Tần Bạch vẻ mặt không mấy vui vẻ cho lắm, hiển nhiên là không thích cái công việc nhàn chán này. Vừa nghe tiếng có người gõ cửa hắn liền bỏ gốc cây xuống vội vàng chạy ra xem ai. Vừa mở cửa ra thấy Trương Dương bê một đống hộp to hộp nhỏ quà biếu, Tần Bạch không khỏi nhíu nhíu mày không chút khách khí hỏi thẳng: “Ngươi tới đây làm gì?”
Tần Chuyện Lương ngoái nhìn hỏi vọng ra: “Ai vậy?... A! Trương Dương đó à? Nhanh! Nhanh mời vào nhà chơi...!”
Tần Bạch nghe cha nói vậy dù không muốn cũng phải mở cửa mời Trương Dương vào. Tuy vậy khuôn mặt hắn vẫn lạnh lùng chẳng thèm nói tiếng nào xoay người đi về phòng mình. Có lẽ do hắn vẫn cảm thấy ác cảm với Trương Dương từ lần đầu gặp đến giờ cũng không thay đổi.
Trương Dương cũng chẳng bận tâm thái độ của Tần Bạch ra sao cứ thế bước một mạch vào trong nhà, vừa đi vừa cười cười hô lớn: “Tần thúc thúc, người vẫn khỏe chứ! Cháu vừa từ Bắc Kinh về, xuống máy bay cái là chạy thẳng về đây biếu ít đặc sản trên đó.”
Tần Chuyện Lương cười nói: “Như vậy đâu có được, để tiểu Thanh biết được nó sẽ không vui đâu!”
Trương Dương điềm nhiên nói nhỏ: “Tần thúc thúc, cháu cũng đâu có mua thứ gì đáng giá, hơn nữa đây có thể coi cháu là phận hậu bối đến thăm hỏi trưởng bối, chứ đâu phải là nịnh nợ Tần chủ tịch huyện đâu?”
Tần Chuyện Lương nghe mà mặt mày rạng rỡ: “Ta hiểu, đương nhiên ta hiểu chứ! Nào, vào nhà uống chén trà đi!”
Tần Chuyện Lương rửa chân tay mặt mũi xong vui vẻ mời Trương Dương vào phòng khách uống trà. Trương Dương đặt đống lễ vật lên bàn thấy Tần Chuyện Lương đang loay hoay pha trà liền vội vàng nói giúp: “Tần thúc thúc, để cháu làm cho...!” Do Tần Chuyện Lương bị khuyết tật cánh tay phải nên chỉ pha trà được bằng tay trái, bởi vậy mới có chút khó khăn.
Tần Chuyện Lương cười cười nói: “Không cần, tuy tay chân ta khuyết tật nhưng mấy việc nhỏ này ta vẫn có thể làm được.”
Hắn pha trà xong rót đầy một chén rồi đưa qua cho Trương Dương rồi chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Trương Dương mỉm cười hỏi thăm: “Sao rồi? Công tác trên Bắc Kinh vẫn thuận lợi cả chứ?”
Trương Dương gật đầu nói: “Rất tốt! À đúng rồi, cháu về có mang chút quà tới thăm!”
Tần Chuyện Lương chỉ chỉ đống quà trên bàn cười nhạt nói: “Chỗ kia mà bảo chút quà thôi à? Nếu như ngươi còn mang tới nữa thì ta sợ rằng không nghĩ ngươi có ý đồ xấu cũng không được.”
truy cậP //truyencuatui.net/ để đọc truy
ện Trương Dương cười tủm tỉm lấy một bức thư pháp trong túi ra. Đây là lần trước Trương Dương nhờ thiên trì tiên sinh viết vài chữ nhưng do vội đi nên chưa kịp làm khung cẩn thận.
Tần Chuyện Lương vừa thấy bức thư pháp hai mắt liền sáng ngời hẳn lên. Hắn cứ nhìn bức thư pháp không chớp mắt, giọng điệu cũng có phần kích động không kiềm chế được: “Thư pháp của thiên trì tiên sinh đẹp không gì sánh được!”
Trương Dương cười nhẹ nói: “Mấy chữ này là cháu nhờ thiên trì tiên sinh viết riêng tặng cho Tần thúc, coi bộ thúc không nhận không được rồi!”
Tần Chuyện Lương vẻ mặt đầy xúc động gật gật đầu lia lịa, bức thư pháp đề tự:
Tuyết áp trúc đầu đê
Đê hạ dục triêm nê
Nhất luân hồng nhật khởi
Y cựu dữ thiên tề
(雪压竹头低, 低下欲沾泥, 一轮红日起, 依旧与天齐) (cái này em đọc cũng không hiểu lắm nên không dám dịch thơ, có cao nhân nào xin chỉ giáo dùm. ^^)
Đọc xong những vần thơ Tần Chuyện Lương liều hiểu ra tâm ý của Trương Dương. Từng câu từng chữ đều chứa đựng tin thần cách mạng lạc quan. Tuy rằng Tần Chuyện Lương đã không còn làm cách mạng, tuy rằng thân thể hắn bị khuyết tật thế nhưng ý chí, tinh thần hắn luôn luôn hướng về Đảng trung thành với cách mạng.
Hắn cứ ngâm nga mãi mấy vần thơ, trong lòng không khỏi cảm thán. Hắn cùng thiên trì tiên sinh chưa từng gặp mặt, như vậy những vần thơ mà thiên trì tiên sinh viết tặng riêng hắn đều là chủ ý của Trương Dương. Mãi sau này Tần Chuyện Lương mới nhận ra được một điều, con người ta nhiều lúc quá kiên cường cứng rắn quá vị tất đã là chuyện tốt. Nhưng lúc nhận ra sai lầm này thì cả con trai lẫn con gái hắn đều đã thấm nhuần tinh thần cương liệt của hắn, bởi vậy hai đứa con hắn mới gặp không ít khó khăn trong cuộc sống thời đại bây giờ.
Ánh mắt Tần Chuyện Lương chuyển đến bức thư pháp trên tường của mình:
Phấn thân toái cốt hồn bất phạ
Yếu lưu thanh bạch tại nhân gian
Tần Chuyện Lương không khỏi cảm thán tự hỏi. Lẽ nào thời thế thay đổi, nguyên tắc làm người cũng thay đổi theo? Đối với hắn phần lễ vật này của Trương Dương thực sự trân quý, hắn cẩn thận cất bức thư pháp đi rồi quay sang mỉm cười với Trương Dương: “Để lúc nào rảnh rỗi ta sẽ làm khung treo lên sau. Trương Dương, thay ta nói lời cảm tạ thiên trì tiên sinh!”
Trương Dương cười cười gật đồng ý. Hàn huyên nói chuyện với Tần Chuyện Lương thêm một lúc sau Trương Dương mới đứng dậy nói lời cáo từ, nhân trời còn chưa tối hẳn muốn về Xuân Dương cho sớm.
Vừa mở cửa định chui vào xe thì Tần Bạch từ phía sau gọi lớn tên Trương Dương.
Trương Dương quay đầu lại nhìn, thấy bộ dạng bất thiện của Tần Bạch liền chắc mẩm thằng nhãi này hẳn cũng không có ý gì tốt. Nghĩ thì nghĩ vậy chứ ngoài mặt Trương Dương vẫn phải giả vờ tươi cười thân thiết hỏi: “Tần Bạch đó à? Tìm ta có việc gì không?”
Tần Bạch lạnh lùng nhìn hắn: “Trương Dương, đừng nghĩ rằng ta không biết ngươi có cái chủ ý gì. Ngươi có thể lừa được chị ta, có thể lừa được cha ta nhưng ngươi quên mất vẫn còn có ta ở đây!”
Trương Dương cười nói: “Ta đâu có lừa gạt gì ai? Có lẽ ngươi vẫn còn thành kiến với ta!”
Tần Bạch trừng mắt nhìn: “Ta cảnh cáo ngươi, sau này tránh xa chị ta ra một chút. Ngươi là hạng người nào ta đều hiểu rõ ràng, nếu ngươi dám khi dễ chị ta, ta cũng mặc kệ cái danh cảnh sát này quyết liều mạng với ngươi!”
Nghe vậy Trương Dương không khỏi nở nụ cười đáp trả lại: “Ta nói Tần Bạch ngươi, sao ngươi lớn rồi mà đầu óc vẫn như con nít vậy? Ngươi cứ phải coi ta xấu xa như mấy nhân vật phản diện mới được sao? Ta nói để ngươi hay, đối với cha ngươi thì ta tôn kính, còn đối với chị gái ngươi thì đó là yêu. Cái gì mà khi dễ với không khi dễ cô ấy? Ngươi có thành kiến với ta thì cũng mặc kệ ngươi, ta là nể mặt mũi chị gái ngươi cũng chẳng thèm tính toán với ngươi làm gì. Còn ngươi muốn đấu với ta, ta lại chẳng có hứng thú. Còn nữa, dù ngươi có làm cảnh sát hay không thì cũng chẳng liên quan gì đến ta cả.” Nói xong Trương Dương liền mở cửa xe chui vào.
Tần Bạch nổi giận đùng đùng hai tay siết chặt cứ đứng nguyên một chỗ nhìm chằm chằm vào xe Trương Dương.
Thấy vẻ mặt tức giận của hắn qua gương chiếu hậu, Trương Dương không khỏi lắc lắc đầu cảm thán tự nhủ. Không biết có phải số mình xung khắc với mấy cậu em dâu này hay không nữa? Tần Bạch đã như vậy, đến Cố Minh Kiện cũng xảy ra xung đột. Từ lúc hắn trở thành em dâu Trương Dương liền tỏ ra bất hòa với Trương Dương, hiện giờ mối quan hệ của hai người càng ngày càng tồi tệ hơn.
Trở về Xuân Dương lần này Trương Dương cũng không có báo trước cho đám người Ngưu Văn Cường tiếng nào, mà chỉ lặng lẽ về thăm lại căn nhà cũ ở khu tập thể của nhà máy nông nghiệ. Tuy rằng đến giờ Trương Dương vẫn thấy kinh thường chán ghét gia đình Triệu Thiết Sinh nhưng dù sao Từ Lập Hoa cũng là mẹ đẻ hắn, dù không muốn Trương Dương cũng phải chấp nhận hắn. Thực lòng Trương Dương luôn muốn mẹ mình rời bỏ cái gia đình đó, từ bỏ cuộc sống hiện tại về ở với hắn. Tuy rằng Trương Dương dám chắc mẹ sẽ không còn phải lo lắng vấn đề tiền bạc cơm nước hàng ngày, nhưng như vậy chắc gì đã khiến mẹ cảm thấy vui vẻ hạnh phúc thực sự? Điều quan trọng nhất là làm gì để giúp mẹ thay đổi được thực tại hiện nay, làm gì để giúp mẹ thay đổi được cuộc sống vất vả, giúp mẹ lấy lại địa vị ở Triệu gia.
Trương Dương lái ô tô đến khu nhà tập thể của nhà máy nông nghiệp ngay lập tức liền dấy lên một trận náo động không nhỏ. Một đám các bà các mẹ đang phơi đồ hay làm việc vặt ngoài sân đều đổ dồn ánh mắt lên người Trương Dương.
Cả người Trương Dương đều mặc hàng hiệu phong độ ngời ngời, vừa mở cửa xe bước xuống cái có người nhận ra liền giật mình hô lớn: “Trời đất! Đây không phải là Trương Dương sao?”
Trương Dương xoay người nhìn lại hoá ra người vừa gọi tên hắn là trưởng khoa giáo dục và đào tạo bệnh viện nhân dân huyện-Viên Văn Lệ, từ lúc Trương Dương rời bệnh viện nhân dân huyện tới nay cũng chưa gặp lại chị ta. Mà gia đình Viên Văn Lệ trùng hợp lại là hàng xóm với gia đình lão Triệu Thiết Sinh cùng mẹ của Trương Dương.
Cũng giống Trương Dương, hôm nay Viên Văn Lệ về nhà thăm cha mẹ với tặng đồ tết, mới đến đầu ngõ thì nhận ra Trương Dương nên gọi lại. Lâu nay nghe Từ Lập Hoa nói con trai bà làm quan lớn, rất có tiền đồ có điều nghe thì nghe vậy chứ Viên Văn Lệ sao tin được tiểu tử hậu đậu vụng về kia làm quan được tai nghe không bằng chính mắt nhìn. Thế nhưng thấy Trương Dương khí khái ngời ngời lại còn có ô tô riêng nữa, rốt cuộc Viên Văn Lệ mới thực sự tin tiểu tử Trương Dương kia làm quan lớn thật.
Trương Dương cười cười đi tới chỗ Viên Văn Lệ: “Chị Viên, lâu rồi không gặp, thực không ngờ càng ngày càng thấy chị trẻ ra đó!”
Viên Văn Lệ che miệng khanh khách cười tươi: “Trương Dương a Trương Dương, ngươi dẻo miệng như vậy từ bao giờ vậy?” Nàng ta liếc mắt đánh giá nhìn từ trên xuống dưới khắp người Trương Dương vài vòng: “Xem ra lời đồn bên ngoài quả không ngoa, trông bộ dạng như vậy hẳn là làm quan to lắm chứ chẳng chơi. Nói thật đi, hiện giờ đang giữ chức vụ gì vậy?”
“Chỉ là một gã tiểu chủ nhiệm văn phòng đại diện huyện Xuân Dương thôi mà, không đáng để nhắc tới.”
Lúc này Viên Văn Lệ mới biết chức danh của Trương Dương, tuổi còn trẻ như vậy mà đã được làm chủ nhiệm văn phòng đại diện huyện. Ngẫm lại chính mình, lăn lộn cố gắng bao năm như vậy mà cũng chỉ leo lên được cái chức chủ nhiệm khoa giáo bệnh viện huyện, ông trời còn cái gọi là công bằng nữa hay không?
Trương Dương lại nhớ tới lúc còn học tập ở bệnh viện nhân dân huyện, chị ta cũng nhiều lần chiếu cố cho mình, ơn nghĩa này Trương Dương cũng không thể quên được. Trương Dương vội vàng lấy trong túi xách tay ra một hộp vịt quay với hai chai rượu đưa qua cho Viên Văn Lệ cười nói: “Chị Viên, có chút đồ nhờ chị cầm về để hai bác bên nhà nếm thử. Đây là em mua từ Bắc Kinh về!”
Viên Văn Lệ thấy Trương Dương xuất thủ hào phóng như vậy trong lòng cũng thấy ước ao hâm mộ không ít. Nàng cười đến híp cả mắt vào giả bộ khách khí từ chối một chút, nhưng do Trương Dương cứ năn nỉ mãi nên nàng mới đành nhận đống quà biếu.
Trương Thiết Sinh đứng đằng xa cũng nhận ra Trương Dương, nếu như là trước kia thì hắn đã chạy qua mắng té tát thằng nhãi này rồi. Nhưng hiện giờ thời thế đã thay đổi, thằng nhãi kia đã làm quan lớn, đã trở nên danh giá, địa vị cao hơn hắn rất nhiều. Thằng nhãi con rơi của vợ hắn nay đã thành người mà một gã công nhân phổ thông như hắn không trêu chọc vào được.
Vì không dám chạm mặt với Trương Dương nên Triệu Thiết Sinh định đi đường vòng về nhà, nhưng Trương Dương lại thấy hắn lại còn tỏ ra rất lễ phép hô lớn: “Chú đã về đấy à?”
Trương Thiết Sinh giật mình, hắn cũng không ngờ Trương Dương lại chủ động bắt chuyện như vậy. Hắn cố gắng lắm mới nở được nụ cười đầy cứng nhắc gượng gạo: “Tam... A Tam về rồi à!”
Trương Dương thay đổi thái độ với Triệu Thiết Sinh cũng đều vì suy nghĩ cho mẹ hắn. Với địa vị của Trương Dương hiện giờ, cách nhìn nhận vấn đề, cách suy nghĩ cũng thay đổi rất nhiều, trở nên sâu xa thâm thuý hơn.
Trương Dương cười cười gật đầu chào hắn: “Chú, chú về đúng lúc thật. Lần này về cháu mang hơn nhiều đồ, một người không khiêng về hết được, may có chú giúp một tay.”
“... Ờ... Ờ!” Triệu Thiết Sinh ngỡ ngàng một lúc rồi cũng đi qua phụ giúp. Nếu như là trước kia đừng nói là sai bảo nhờ vả, mà chỉ cần Trương Dương mở mồm chống đối lại hắn một câu thì hắn liền không ngần ngại cho Trương Dương một cái bạt tai. Thế nhưng giờ địa vị của Trương Dương đã khác, Triệu Thiết Sinh không còn cái uy áp của một người cha dượng với đứa con riêng của vợ nữa, mà trong lòng hắn chỉ còn sự sợ hãi, một sự sợ hãi của dân đen với quan lớn. Giờ nghe Trương Dương nhờ vả hắn lại không cảm thấy bị sỉ nhục mà trái lại hắn lại thấy vinh quang. Đây là Trương Dương đang lấy ơn báo oán, Trương Dương đang cho hắn cơ hội chuộc tội, đương nhiên hắn phải nắm chặt cơ hội này.
Quả thực lần này về thăm nhà Trương Dương cũng mang không ít đồ. Ngoại trừ mấy món đặc sản của Bắc Kinh ra, Phương Văn Nam còn chuẩn bị sẵn trong cốp xe cho Trương Dương hai thùng mao đài cùng vài cây thuốc lá coi như là quà biếu.
Trương Dương vừa mở cốp xe ra, hai mắt Triệu Thiết Sinh mở lớn không tin vào mắt mình được. Chỉ riêng hai hòm rượu mao đài kia cũng phải đến mấy nghìn tệ, trong lòng hắn càng tỏ ra kính nể Trương Dương hơn.
Hai người vừa bê đống đồ tới cửa nhà thì Triệu Thiết Sinh liền lớn tiếng gọi: “Lập Hoa, mau mau ra xem ai tới này!”
Từ Lập Hoa đang ở trong bếp nấu cơm, nghe chồng gọi liền bỏ muôi xuống ra ngoài xem. Thế nhưng vừa bước ra cửa một cái liền ngẩn ra đứng như trời trồng, cô không thể tin vào mắt mình được, sao Trương Dương lại đi cùng chồng mình được? Hơn nữa biểu hiện của hai người lại khá thân thiện, chẳng lẽ hôm nay trời mọc đằng tây rồi?
Trương Dương cười cười thân thiết gọi mẹ! Một tiếng.
Ngay lúc đó thì Triệu Tĩnh cũng chạy từ trong nhà ra vui vẻ gọi lớn: “Anh! Anh về rồi đó à?’ Cô bé ôm chặt cánh tay Trương Dương vừa cười tươi vừa không ngừng rung lắc tay Trương Dương. Triệu Tĩnh nheo nheo hai mắt lại nhìn từ trên xuống dưới Trương Dương một lượt tấm tắc khen: “Anh, hôm nay anh đẹp trai quá a!”
Trương Dương ha hả cười nói: “Tiểu nha đầu này, vẫn còn đang học sao lại trốn về nhà chơi?”
Triệu Tĩnh chu cái miệng nhỏ nhắn mình lên nói lại: “Cái gì mà trốn học về nhà chơi? Lúc nào thi thì em sẽ trở lại trường chứ. Ở lại Trường cũng chẳng có việc gì, không bằng về nhà còn sướng hơn.”
Trương Dương gật gật đầu như đã hiểu.
Hôm nay Triệu Thiết Sinh cũng tỏ ra đặc biệt vui vẻ, hắn tươi cười hớn hở nói: “Mấy người các ngươi cứ nói chuyện đi, ta vào nhà pha trà!”
Triệu Tĩnh có chút khó hiểu nhìn lại cha mình một lượt, chờ cha vào hẳn trong nhà rồi mới thấp giọng hỏi nhỏ: “Hôm nay cha làm sao vậy? Hay là đổi tính rồi?”
Từ Lập Hoa trừng mắt doạ nạt: “Cái con bé này, không được nói bậy bạ!” Nàng chuyển ánh mắt nhìn lại Trương Dương một chút rồi nhẹ giọng nói: “Để ta vào bếp làm thêm mấy món, lâu rồi cả nhà ta mới được đoàn tụ như vậy!”
Trương Dương vốn định nói mẹ không cần phải phiền phức như vậy, nhưng thấy thần sắc mẹ lại vui vẻ rạng rỡ như vậy nên cũng không đành lòng cự tuyệt, chỉ gật đầu nói: “Được rồi, chốc nữa mẹ nấu cơm sau cũng được. Con mới mua mấy cái áo, mẹ mau thử trước đi!”
Từ Lập Hoa cười nói: “Con có lòng như vậy là mẹ thấy mừng rồi, cứ để tối thử sau cũng được, giờ mẹ chạy ra chợ mua ít đồ nữa đã!”
Triệu Tĩnh nhanh nhẹn giúp Trương Dương đem đống đồ vào nhà, quay sang nũng nịu vòi Trương Dương: “Anh! Anh mua nhiều đồ như vậy chắc cũng không quên phần em chứ?”
Trương Dương cười cười xoa đầu em gái nói: “Dù ta quên ai chứ không thể quên tiểu yêu này được!” Trương Dương bóc một hộp ra đưa cho em gái đôi giày da. Đôi giày này là lần hắn đi dạo phố ở Bắc Kinh cùng Cố Giai Đồng mua được.
Triệu Tĩnh vui sướng nhận lấy rồi vội vàng đi ngay vào. Cô bé đứng dậy cứ ngắm nghía đôi giày mãi không thôi: “Thực không ngờ anh cũng có khiếu thẩm mỹ đó!”
Nghe vậy Trương Dương không khỏi cười thầm. Đều không phải là ta có mắt thẩm mỹ mà phải là chị dâu em có mắt thẩm mỹ mới đúng.
Lúc sau thì Triệu Thiết Sinh cũng bưng ấm trà lên, đây là loại trà ngon nhất trong nhà hắn lúc này, bình thường hắn cũng không nỡ pha uống, lần này Trương Dương về chơi hắn liền đem gần hết ra pha luôn. Con người là vậy, nhiều lúc thay đổi chỉ bằng một ý nghĩ. Chỉ một thoáng mà mọi oán hận của hắn với Trương Dương đều tan biết sạch. Trước kia hắn luôn con thằng nhãi con riêng của vợ mình như cái gai trong mắt nhưng hiện giờ hắn coi Trương Dương chẳng khác gì quý nhân. Trước kia hắn chỉ muốn đuổi Trương Dương đi càng sớm càng tốt, giờ đây thì hắn lại ước gì Trương Dương gọi hắn một tiếng cha.
Còn Trương Dương có ác cảm với Triệu Thiết Sinh cũng chỉ vì hắn không công bằng với mẹ mình, nhưng giờ địa vị của Trương Dương đã thay đổi, tâm tính con mắt nhìn cũng thay đổi theo, giờ Trương Dương cũng chẳng thèm chấp nhất với một gã tiểu nhân vật như hắn làm gì. Huống hồ Trương Dương cũng biết, mẹ vô pháp dứt bỏ được cái gia đình này, thế nên muốn mẹ được hạnh phúc, được vui vẻ nên Trương Dương mới tỏ ra nhã nhặn hoà hoãn như hiện giờ, và kết quả cho thấy cũng rất khả quan, mọi việc đều ổn thoả tốt đẹp.
Triệu Thiết Sinh cũng rất thức thời, pha trà mời nước Trương Dương đâu đấy xong liền vội vã chạy xuống bếp giúp vợ chuẩn bị cơm nước.
Triệu Tĩnh thì cứ ở bên cạnh Trương Dương líu la líu lo mãi không ngớt. Cô gái nhỏ này từ lúc lên đại học thì tính tình lại càng trẻ con hơn, lúc nào cũng lăng xăng nhanh mồm nhanh miệng.
Đột nhiên Trương Dương nhớ tới một chuyện liếc mắt hỏi: “Vậy... Chuyện với cái cậu Đinh Bân hiện giờ thế nào rồi...?”
Triệu Tĩnh đỏ mặt giọng cũng lí nhí lại: “Thế nào là thế nào? Là bạn học thôi chứ còn sao nữa!”
“Chỉ là bạn học bình thường thôi sao?” Vẻ mặt Trương Dương đầy sự không tin tưởng hỏi lại.
Triệu Tĩnh hung hăng đành vào vai Trương Dương một cái nũng níu nói: “Không cho anh nói bậy nữa! Đúng rồi, thế tết năm nay anh có định dẫn bạn gái về nhà không?” Cô gái nhỏ này cũng không phải hạng dễ trêu chọc, lập tức liền đối chọi lại Trương Dương.
Cuộc đấu võ mồm của hai anh em Trương Dương càng lúc càng náo nhiệt thì ngoài sân hai anh em Triệu Lập Quân cùng Triệu Lập Võ cũng vừa về tới cửa. Triệu Lập Quân thấp giọng hỏi cha: “Cha, sao hôm nay lại làm nhiều món như vậy? Trong nhà có người sao?”
Triệu Thiết Sinh nhàn nhàn nói: “Em trai ngươi về, đang ngồi trong nhà nói chuyện với Tĩnh nhi.”
Triệu Lập Quân nghe Trương Dương về sắc mặt luyền chuyển thành băng lãnh. Hắn vẫn ghi hận trong lòng từ lần bị Trương Dương đánh ở trước cửa nhà máy máy móc nông nghiệp. Đánh đã không lại thằng nhãi đó rồi vậy mà giờ lại còn phải cúi đầu làm thân, hắn thực không cam lòng. Triệu Lập Quân hừ lạnh một tiếng rồi xoay người đi ra cổng, hắn tuy không phải là người có bản lĩnh nhưng cũng có chút khí phách nam nhi cùng lòng tự trọng.
Thấy con trai mình hầm hầm bỏ đi, Triệu Thiết Sinh cả giận gọi lại: “Sắp ăn cơm rồi còn định đi đâu nữa? Quay lại cho ta!”
Triệu Thành Võ vội vàng can ngăn: “Cha, cha còn lạ gì tính khí của anh con nữa, cứ để mặc anh ấy đi đi!” Nói xong hắn đi vào trong nhà cười cười bắt chuyện với Trương Dương: “Tam đệ, về rồi đó à!”
Trương Dương cũng không mấy hảo cảm với hai anh em Triệu Lập Quân với Triệu Lập Võ nên cũng không trả lời lại mà chỉ cười gật đầu thay lời chào.
Thấy biểu hiện vô phép của Trương Dương, trong lòng Triệu Lập Võ cũng thấy có chút khó chịu, nói gì thì nói ta cũng là anh trai ngươi, không gọi anh thì thôi cũng ít nhất phải chào ta một tiếng chứ? Tuy khó chịu nhưng Triệu Lập Võ cũng không dám biểu hiện ra mặt, ai bảo người ta giờ làm quan to, đến cả cha cũng phải cam tâm tình nguyện đi làm cơm thằng nhãi này. Triệu Lập Võ cũng đành dằn lòng xuống tự nhủ không nên chêu trọc phiền phức làm gì, hắn đang định quay đầu bỏ đi thì Trương Dương lại mở lời.
Trương Dương thản nhiên nói: “Nhị ca, cầm lấy bao thuốc hút chơi!” Vừa nói Trương Dương vừa ném một bao thuốc Trung Hoa qua cho hắn.
Triệu Lập Võ cầm bao thuốc trong tay cái là bao nhiêu bất mãn khó chịu đều tan biến sạch. Người ta chỉ tiện tay cũng ném ra cả bao Trung Hoa, tiểu tử này giờ khác xa ngày xưa rồi. Triệu Lập Võ cũng nghe nói đứa em trai cùng cha khác mẹ này uy phong lẫm liệt, danh tiếng vang dội, nhưng đó cũng chỉ là nghe nói, giờ chính mắt nhìn thấy hắn mới thực sự tin tưởng.
Triệu Lập Võ liền thay đổi thái độ, lập tức tươi cười hẳn lên: “Em công tác cũng bận rộn, thỉnh thoảng mới về thăm nhà được một hai lần, vậy mà còn mua đồ tặng ta nữa. Làm anh mà ta cũng thấy ngại không dám nhận!”
Trương Dương cười cười khoát tay nói: “Là anh em trong nhà với nhau cả, cần gì phải nói mấy lời khách sáo đó làm gì.” Không còn việc gì để nói nữa Trương Dương cũng đành hỏi qua loa đại khái: “Giờ nhị ca đang công tác ở đâu vậy?”
Triệu Lập Võ thở dài cảm thán: “Hè vừa rồi bị đơn vị cắt giảm nhân công, hiện giờ đang làm bảo vệ cho Kim Khải Việt.” Hắn cũng biết Trương Dương là bạn thân với ông chủ Ngưu Văn Cường của Kim Khải Việt nên thấp giọng hỏi: “Anh nghe nói em chơi khá thân với giám đốc Vương, có thể giúp anh nói tốt với giám đốc Vương một chút, xem có thể điều anh lên làm tổ trưởng gì gì đó được không?’
Trương Dương nở nụ cười, sảng khoái gật đầu nhận lời: “Không thành vấn đề, chuyện này cứ để em đi!” Bằng vào mối quan hệ của mình với Ngưu Văn Cường, chỉ vài câu nói thì không thành vấn đề.
Triệu Lập Võ mừng rỡ ra mặt: “Tam đệ, để lần sau anh mời rượu cảm ơn!”
Triệu Tĩnh ở bên lúc này mới chen miệng vào được: “Dễ thế sao? Còn cả ối người phải xếp hàng chờ được uống rượu với tiểu ca, đến bao giờ mới tới lượt anh? Mà không cần phải cảm ơn đâu, sau này anh đối tốt với mẹ là được rồi!”
Triệu Lập Võ bị em gái nói kháy ngượng ngùng mặt đỏ bừng cố gắng chống đối lại: “Anh vẫn đối tốt với mẹ đó chứ!” Đến đứa con nít cũng nhận ra mấy lời nói dối chống chế của hắn, nhưng Trương Dương cũng không tính toán với hắn làm gì, để hắn biết sợ, biết sai mà sửa là được rồi.
Lúc sau Từ Lập Hoa cùng Triệu Thiết Sinh cũng nấu cơm xong, gọi với lên kêu mấy anh em xuống dọn cơm bưng thức ăn lên.
Từ lúc tới thời đại này đến này chưa một lần nào Trương Dương cùng ngồi ăn cơm chung với gia đình, loại cảm giác ấm áp đầm ấm này khiến hắn không thể quên được. Hắn thấy trên mặt mẹ thỉnh thoảng lại xuất hiện nụ cười nhẹ, một nụ cười đầy vui vẻ hạnh phúc. Từ rất lâu rồi Từ Lập Hoa đã ao ước được thấy gia đình hoà hợp êm thấm như lúc này.
Tửu lượng của Triệu Thiết Sinh cũng không cao, mới uống được ba chén mà giọng đã lè nhè. Hôm nay tâm tình hắn rất vui nên cũng không khống chế được mà buông thả một chút.
Triệu Thiết Sinh lại nâng chen rượu lên chủ động cụng chén với Trương Dương: “A tam, hai ta uống thêm chén nữa đi!”
Từ Lập Hoa nhẹ giọng khuyên nhủ: “Lão Triệu, ngươi đã uống nhiều rồi, đừng nên uống nữa.”
“Cứ để ta uống! A tam, chén này nhất định phải uống với ta. Chén này là ta xin lỗi ngươi, xin lỗi mẹ ngươi. Từ lúc ngươi cùng cô ấy đến Triệu gia ta ta luôn đối xử lạnh nhạt, bất công lại hay mắng chửi đánh đập với hai mẹ con ngươi... Ta xin lỗi...!” Triệu Thiết Sinh càng nói càng thấy xấu hổ, hai mắt hắn cũng rơm rớm nước mắt.
Trương Dương mỉm cười nói: “Chuyện trước kia là chuyện của trước kia. Triệu thúc, chỉ cần sau này thúc đối tốt với mẹ ta là được, tất cả đều không quan trọng nữa!”
Triệu Thiết Sinh hai mắt rưng rưng trịnh trọng gật đầu một cái thật mạnh, rồi ngửa cổ uống cạn chén rượu. Hắn vừa đặt chén rượu xuống thì Từ Lập Hoa ngồi bên cạnh cũng không kìm được nước mắt, bà nghẹn ngào kể lại: “Tam nhi...! Thực ra... Thực ra Triệu thúc con cũng không hẳn là người xấu. Lúc con còn nhỏ, có lần bị sốt cao, cả người nóng rần lên thiếu chút nữa thì mất mạng. Là hắn không quản khó nhọc buộc ngươi trên lưng, cố gắng đưa ngươi đến bệnh viện ngay trong đêm gió tuyết mùa đông lạnh giá. Lần đó hắn bị vấp ngã mấy lần, cả người mình mẩy xây xát, xương sườn cũng bị gãy mất hai cái, vậy mà hắn vẫn chịu đựng cứu sống ngươi...” Nói đến đây Từ Lập Hoa không nhịn được nữa mà khóc òa lên.
Trương Dương nhìn mẹ rồi lại quay sang nhìn Triệu Thiết Sinh. Những người dân thật thà chất phát là vậy, họ thường không che dấu tình cảm thật của mình, yêu ra yêu, ghét ra ghét, không giả tạo, không lừa dối. Bình thường có thể Triệu Thiết Sinh là người chồng không ra gì, là người cha không tốt, thế nhưng lúc người thân nguy hiểm đến tính mạng thì hắn không thể bỏ mặc họ được, đó cũng là những điểm đáng quý của người dân chốn quê nghèo. Nghĩ tới đây Trương Dương mới nhận ra được một chân lý, ngươi khoan dung độ lượng với người khác cũng chính là khoan dung với chính bản thân thình.
Từ trước tới nay ngôi nhà này chưa đầy ắp tiếng cười như hôm nay, mọi người trong nhà đều yêu thương quý mến lẫn nhau. Dần dần Trương Dương cũng tỏ ra thân thiện hơn, nói chuyện cũng vui vẻ thật lòng hơn. Thế nhưng bỗng nhiên lại có người gọi vọng vào cắt đứt khung cảnh đầm ấp của bọn họ: “Lão Triệu! Có chuyện... Có chuyện rồi! Con trai ngươi bị người ta đánh ở ngoài ngõ kia kìa...!”