Y Đạo Quan Đồ

chương 129: bí mật của tần thanh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Bí mật của Tần Thanh

Thôi Kiệt nói: “Giờ giám đốc Cổ không có ở đây. Ta nghĩ ngươi cứ tới tìm phó giám đốc Cao thì hơn, dù sao ông ấy cũng phụ trách vấn đề nhân sự.”

Trương Dương theo Thôi Kiệt tới văn phòng của phó giám đốc. Tuy rằng chỉ mới đầu giờ làm thế nhưng trong phòng hắn đã có khách. Cao Hưng Quý đang ngồi nói chuyện vui vẻ với một vị thiếu phụ khiêu gợi xinh đẹp ở ghế sôpha.

Thấy Thôi Kiệt cùng Trương Dương xuất hiện, vẻ mặt Cao Hưng Quý tỏ ra chút khó chịu, hắn nhíu nhíu mày hỏi: “Tiểu Thôi đó à, có chuyện gì không?”

Lúc này Thôi Kiệt mới dẫn Trương Dương vào trong phòng.

Cao Hưng Quý cũng không đứng dậy mà chỉ cười cười nói: “Trương trưởng phòng phải không? Cấp trên đã báo cho ta rồi! Tiểu Thôi, ngươi dẫn Trương trưởng phòng tới phòng làm việc của hắn đi.”

Bị hắn coi thường như vậy Trương Dương cũng thấy chút khó chịu. Mẹ nó chứ, cũng chỉ là một gã phó xử mà thôi, tưởng mình cao lắm sao? Mới ngày đầu đi làm, Trương Dương cũng không muốn cãi nhau với cấp trên làm gì, đành nén giận hừ nhẹ một tiếng.

Thôi Kiệt lại dẫn Trương Dương đến phòng nghiên cứu và phát triển. Bởi vì Trương Dương mới được điều về đây công tác nên vẫn chưa có phòng làm việc. Phòng nghiên cứu và phát triển cũng khá nhỏ, bên ngoài chỉ có bốn cái bàn làm việc của bốn nhân viên khác. Giang Nhạc, Trần Kiến, Hà Thụ Lôi và Chu Hiểu Vân, cả bốn người bọn họ đều chưa lập gia đình.

Bình thường bốn người bọn họ tới đây cũng chỉ toàn tụ tập ngồi nói chuyện phiếm, mà ở đây chỉ có mình Chu Hiểu Vân là con gái, hiển nhiên ba gã kia hầu hết toàn tìm chuyện trêu đùa nàng ta. Bị ba gã kia chọc cười, thỉnh thoảng Chu Hiểu Vân lại che miệng cười rộn ràng.

Lúc Chu Hiểu Vân đang cười đến ngất ngưởng thì Thôi Kiệt dẫn Trương Dương tới. Nàng liền thôi cười vẫy vẫy tay với hắn vui vẻ nói: “Thôi Kiệt, mới sáng sớm đã tới đây chơi rồi sao? Chốc nữa có đánh bài không?”

Giang Nhạc đế thêm vào: “Ai chẳng biết là hắn thầm thương trộm nhớ ngươi nên sáng sớm như vậy đã mò tới thăm rồi. Thôi Kiệt, ta nhắc để ngươi nhớ, Hiểu Vân là người của phòng chúng ta, ngươi mà dám léng phéng là cả ba chúng ta liền quây đánh ngươi một trận đó!”

Thôi Kiệt xấu hổ gượng cười, hắn chuyển ánh mắt sang nhìn Trương Dương thấp giọng giới thiệu: “Đây là Trương trưởng phòng, mới tới công tác!”

Nghe thấy vậy tất cả mọi người đều im bặt, không ai dám cười một tiếng nào nữa. Nói như vậy chẳng phải người thanh niên trẻ tuổi này sẽ là lãnh đạo của bọn họ hay sao?

Trương Dương cười tủm tỉm quét mắt nhìn cả bốn người bọn họ. Phòng làm việc thì bừa bộn, giấy tờ bàn ghế thì ngổn ngang, dưới đất thì la liệt vỏ hạt dưa, nhìn lướt qua cũng đủ nhận ra cách sinh hoạt của bốn người bọn họ. Trương Dương nhăn mặt, lấy tay che mũi ý vị thâm trường nói: “Trông cũng khá tốt đấy, khiến người khác có cảm giác như đang ở nhà mình, có ý tứ a!”

Hiển nhiên mấy người bọn họ cũng nghe ra ý tứ chê bai của Trương Dương. Giang Nhạc vội gãi đầu cười cười nói: “Trương trưởng phòng cứ vào bên trong ngồi trước đi, chẳng là bọn tôi vừa mới tới nên cũng chưa kịp quét dọn vệ sinh.” Nói xong hắn liền cuống quýt đi tìm chổi quét nhà, Chu Hiểu Vân thì lấy khăn lấy chậu lau lại bàn ghế. Còn Trần Kiến cùng Hà Thụ Lôi thì mau chóng khiêng lại bàn ghế cùng dọn đống giấy tờ sổ sách bừa bộn trên bàn.

Lúc này Thôi Kiệt mới thấp giọng báo cho Trương Dương biết, phó trưởng phòng Đổng Cát Danh cáo bệnh xin nghỉ ốm vài hôm. Nghe vậy Trương Dương cũng bỏ ý định đi tìm cái gã phó trưởng phòng kia hỏi về vấn đề tình hình công tác ra sao.

Trương Dương không có bàn làm việc nên đành phải đến ngồi ở phòng làm việc của Đổng Cát Danh. Trên bàn làm việc có bức ảnh chụp một gã trung niên béo ục ịch, thoạt nhìn trông cũng có phần hiền hòa, chắc hẳn gã này chính là Đổng Cát Danh. Qua thái độ làm việc của đám nhân viên, Trương Dương cũng đoán ra gã Đổng Cát Danh này chẳng khác gì bù nhìn, chẳng biết gây áp lực đốc thúc cấp dưới làm việc, cứ để họ tự tung tự tác thích làm gì thì làm. Như vậy bảo sao cái phòng nghiên cứu và phát triển lại không giống như ổ chó được cơ chứ?

Lúc sau Chu Hiểu Vân bưng chén nước chè xanh đến cho Trương Dương. Trương Dương liếc mắt nhìn lại cô nàng này, khuôn mặt dễ thương, hai má hồng hồng, đôi mắt to tròn trông rất đáng yêu, nom cũng khá xinh. Chu Hiểu Vân nhẹ giọng nói: “Trương trưởng phòng, bốn chúng tôi đã bàn bạc qua. Hôm nay là ngày đầu tiên ngài tới làm việc, bởi vậy trưa nay chúng tôi muốn mời cơm ngài ở Kim Mãn Đường phía đối diện, mong ngài không từ chối!”

Trương Dương nở nụ cười: “Được chứ! Có mình ta e cũng hơi bất tiện. Hay là gọi luôn cả Thôi Kiệt đi cùng cho vui!”

“Dạ!” Chu Hiểu Vân thấy vị Trương trưởng phòng tân nhiệm này cũng đâu có khó tính lắm. Nàng vui vẻ cáo từ ra ngoài làm việc.

Mãi tới tận h sáng, Trương Dương mới gặp được vị giám đốc cục du lịch - Cổ Ngôn. Thấy Trương Dương tới, Cổ Ngôn cũng vui vẻ bắt chuyện hàn huyên với Trương Dương một lúc, hầu hết là cổ vũ khuyến khích Trương Dương làm việc cho tốt, nhưng lại không phân công công tác cụ thể cho Trương Dương. Kỳ thực hắn ta đến đây đi làm cũng chẳng khác gì đi chơi, chỉ cắp đít đến ngồi uống trà đọc báo rồi lại phủi đít đi về. Hầu hết mọi người trong cục đều cho rằng hắn ta chuyển từ cục công thương về đây cũng chỉ là chờ đến khi về hưu dưỡng già mà thôi.

Rời khỏi phòng làm việc của Cổ Ngôn, Trương Dương liền tới bái phỏng hai vị phó giám đốc còn lại là Hồ Quang Hải cùng Tương Khánh Thiện. Hầu như tất cả bọn họ đều tỏ ra rất khách khí nhưng lại vẫn giữ cự ly nhất định với Trương Dương. Mới tuổi mà được làm cán bộ chính khoa, đương nhiên mọi người ở đây đều nhận ra thằng nhãi này thăng quan tiến chức mau lẹ như vậy hẳn phải có bối cảnh khó lường, nhưng lại chẳng ai biết bối cảnh của Trương Dương ra sao nên bọn họ mới tỏ ra kính nhi viễn chi như vậy.

Giang Nhạc quả nhiên là người dẻo miệng, khéo ăn khéo nói nhất phòng nghiên cứu và phát triển, hắn phụ trách việc đưa Trương Dương đi tham quan một vòng cục du lịch thành phố Giang Thành. Ngoại trừ tòa nhà văn phòng bốn tầng ra bên cạnh còn một tòa nhà hai tầng nhỏ nữa để làm nhà kho, xung quanh là vườn hoa cây cảnh rộng khoảng m. Đi qua một lối mòn giữa vườn qua là đến cổng sau của cục du lịch, ngay phía sau cục du lịch thành phố là trường đào tạo huấn luyện nghiệp vụ du lịch Giang Thành.

Trường cũng là một đơn vị trực thuộc cục, chủ yếu là đào tạo huấn luyện nghiệp vụ du lịch với tổ chức thi lấy chứng chỉ hướng dẫn viên du lịch. Phó giám đốc cục Cao Hưng Quý vừa phụ trách nhân sự vừa kiêm luôn chức hiệu trưởng trường. Bởi vì trường cũng chỉ chuyên ngành du lịch, mà ngành du lịch Giang Thành lại ế ẩm buồn tẻ bởi thế mà trường cũng chỉ hoạt động khoảng nửa năm là lại hết sạch học sinh. Lúc Trương Dương tới đây cũng đúng dịp trường đóng cửa vì không có học sinh, bởi vậy mà toàn trường mới vắng vẻ lặng ngắt như vậy.

Trương Dương cùng Giang Nhạc đi dạo một vòng quanh trường, đột nhiên Trương Dương lại nhớ ra liền quay sang hỏi: “Sao lại có nhiều hàng quán la liệt xung quanh cục như vậy?”

Nhắc tới chuyện này Giang Nhạc nhịn không được thở dài nói: “Họ đều là người bán hàng rong cả. Kỳ thực trước đây thành phố mở cái chợ lao động này chủ yếu là để đám thương buôn bán quần áo sỉ. Nhưng dần già lâu dần càng đông người tới họp chợ hơn, cuối cùng thì dân tứ xứ cũng kéo đến đây bán tạp nham đủ các loại. Đất chật người đông, trong chợ hết chỗ họ liền lấn chiếm vỉ hè, lòng đường làm nơi buôn bán. Vẫn biết phải giải tỏa chống ách tắc giao thông, lại là trước cửa cục nhưng do cục du lịch chúng ta không có quyền hạn gì mà cưỡng chế bọn họ rời đi được. Cũng nhờ bên công an can thiệp nhiều lắm đó chứ, nhưng đuổi hôm trước hôm sau họ lại đến họp chợ. Cuối cùng cũng chán, chẳng đuổi nữa, giờ nó mới thành ra như vậy!”

Trương Dương nhoẻn miệng cười, trong đầu bắt đầu tính toán biện pháp đuổi mấy đám bán hàng rong lấn chiếm lòng đường này đi.

h ’ trưa, Chu Hiểu Vân đã thu xếp chuẩn bị đồ đạc. Ngàng du lịch ở Giang Thành không phát triển nên cục du lịch bọn họ mới nhàn nhã như vậy, mà phòng nghiên cứu và phát triển lại càng nhàn hạ hơn. Bốn người bọn họ cũng đều có gia cảnh nhất định, bởi vậy mới xin được vào chỗ nhàn hạ như vậy.

Trương Dương kêu mấy người Chu Hiểu Vân cứ đi trước, còn mình thì chạy xuống xe mở cốp lấy hai chai mao đài cùng mấy bao thuốc ra. Đám người Chu Hiểu Vân trợn tròn mắt khi thấy Trương Dương xách hai chai mao đài tới, bọn họ cũng không ngờ vị trưởng phòng tân nhiệm này ra tay lại mạnh bạo đến vậy. Chỉ riêng hai chai rượu kia cũng phải vài trăm tệ, tính tiền rượu còn đắt gấp mấy lần tiền bữa cơm bọn họ mời.

Chỉ là công nhân viên chức nên đám Chu Hiểu Vân cũng chỉ đủ tiền đặt một bàn tiệc nho nhỏ ở Kim Mãn Đường, thêm cả Thôi Kiệt nữa là vừa đủ quây thành một bàn tròn. Trương Dương vừa xách rượu đến bọn họ liền vội vàng đứng dậy: “Trương trưởng phòng không cần phải khách khí như vậy, là bọn tôi mời ngài mà!” Hà Thụ Lôi vội vàng nói, còn Trần Kiến thì đỡ hai chai rượu giúp Trương Dương. Thực ra bọn họ cũng có đặt rượu, nhưng so thì không bằng hai chai mao đài của Trương Dương nên cũng ngại không dám đem ra sợ xấu hổ.

Vì là để chúc mừng trưởng phòng mới về nhậm chức nên Chu Hiểu Vân cũng đặt bàn tiệc khá đắt tiền. Chỉ là từ trước đến nay Trương Dương cũng không quá chú tâm đến vấn đề ăn uống. Ăn ở nhà hàng năm sao hay ăn ở quán vỉa hè bên đường cùng là ăn, ăn tiệc nhiều món hay cơm canh rau cũng đều no bụng như nhau cả. Giờ là giữa trưa, chiều còn phải làm việc nên Trương Dương cũng không uống nhiều lắm, chủ yếu là giao lưu thắt chặt tình cảm với mấy người trẻ tuổi cấp dưới. Mà Trương Dương lại có khiếu ăn nói hài hước, rất nhanh mọi người đều tỏ ra hòa thuận, nói chuyện rất vui vẻ.

Trương Dương khoát tay cười nói: “Không cần đâu, các ngươi tổ chức long trọng làm gì? Ta không dám nhận đâu!”

Chu Hiểu Vân gượng cười nhanh nhẹn trả lời lại: “Hôm nay là ngày đầu tiên Trương trưởng phòng đi làm, bởi vậy mới phải làm long trọng một tí mới phải!” Thực ra bữa cơm này cũng ngốn của bọn họ hơn một ngàn tệ, đã sang thì phải sang đến cùng, đã mất tiền thì phải ăn ngon cho sướng miệng.

Trương Dương thấy cũng không phải, bữa cơm hôm nay cũng khá linh đình sao lại ít tiền như vậy. Trương Dương liền nhỏ giọng hỏi lại: “Bàn tiệc này bao nhiêu tiền vậy?”

Trương Dương đã mở miệng hỏi, Chu Hiểu Vân cũng đành phải bấm bụng, phùng má giả làm người mập: “Cũng không cao lắm, chỉ có tệ!”

Trương Dương mỉm cười nói: “Xem ra giá cả ở Giang Thành rẻ hơn Bắc Kinh rất nhiều đó!”

“Đúng vậy!” Cả đám nghĩ một đằng miệng nói một nẻo phụ họa theo. Bữa cơm này chia ra mỗi người bọn họ cũng phải mất tệ là ít. Nửa tháng tiền lương chứ có ít ỏi gì đâu? Hôm nay bọn họ thực sự phải xuất huyết ra để đãi sếp lớn rồi.

Trong lúc mấy người còn thầm than tiếc tiền thì có người mở cửa bước vào. Người vừa bước vào là giám đốc nhà hàng Kim Mãn Đường, hắn cũng khá thân với bốn người Chu Hiểu Vân, nghe nói họ đặt tiệc mừng trưởng phòng mới tới công tác nên hắn mới đích thân đến kính rượu. Hắn cười cười hướng Trương Dương nói: “Trương trưởng phòng, tôi là giám đốc của nhà hàng Kim Mãn Đường này. Xin chào!”

Trương Dương cũng lịch thiệp đứng dậy bắt tay chào hắn: “Giám đốc Tô! Hình như trước đây hai chúng ta chưa gặp nhau lần nào thì phải?”

Tô Cường mỉm cười nói: “Tô Tiểu Hồng là chị gái tôi, cái nhà hàng nho nhỏ này cũng thuộc tập đoàn Thịnh Thế. Nói ra thực ngại, tiếng là giám đốc nhưng tôi cũng chỉ là người quản lý mà thôi!”

Lúc này Trương Dương mới biết, hóa ra cái nhà hàng này cũng là của Phương Văn Nam, chẳng trách hắn lại tỏ ra khách khí với mình như vậy. Tô Cường cũng sảng khoái cạn hai chén với Trương Dương, rồi lại cạn thêm một chén với đám người Chu Hiểu Vân. Trước lúc đi hắn còn để lại một câu khiến bốn người Chu Hiểu Vân mừng như điên, tựa như nhặt lại cả đống tiền đã rơi vậy. Trước khi cáo từ Tô Cường còn hào sảng nói: “Bữa cơm hôm nay cứ tính hết cho ta đi, coi như là ta thay mặt mọi người làm lễ tẩy trần cho Trương trưởng phòng!”

Bốn người Chu Hiểu Vân ngoài mặt thì mừng như điên, còn trong lòng cũng không khỏi cảm thán danh khí vị Trương trưởng phòng mới nhậm chức này. Người ta mới đến thôi mà nguyên một chủ nhà hàng cũng phải đích thân chạy tới kính rượu rồi còn bao trọn gói bữa tiệc gần ngàn tệ nữa chứ.

Tô Cường đi rồi Chu Hiểu Vân mới nói: “Thực ngại quá! Hôm nay chúng tôi định mời cơm Trương trưởng phòng vậy mà lại trở thành chúng tôi ăn chạc cơm của Trương trưởng phòng.”

Trương Dương khoát tay cười nói: “Đều như nhau cả thôi, không cần phải chi li như vậy!” Mắt thấy cũng sắp h trưa, Trương Dương liền bảo bọn họ ăn nhanh nhanh rồi còn về làm việc.

Thực ra cũng rất ít người biết Trương Dương được chuyển về cục du lịch thành phố Giang Thành, mà Trương Dương cũng không muốn báo cho người khác biết làm gì cho đỡ phiền phức. Thế nhưng hôm nay gặp Tô Cường, lại là cấp dưới của Phương Văn Nam, quả nhiên Trương Dương vừa về đến cục du lịch thì hắn liền gọi điện tới chúc mừng: “Không ngờ tiểu Trương chủ nhiệm là bạn tốt quá a! Đến Giang Thành nhậm chức mà không thèm báo ta một tiếng, sợ ta không đủ tiền mời ngươi bữa cơm hay sao?”

Trương Dương cười cười khiêm tốn nói: “Có ai mà không biết giám đốc Phương là người giàu nhất ở Giang Thành này, ta sao dám có cái ý nghĩ đó chứ? Chẳng là hôm nay ta mới tới, cũng định chỉ đến xem công việc ra sao mà thôi, ngày mai mới bắt đầu chính thức làm việc, bởi vậy cũng chưa báo cho người khác biết. Yên tâm đi, các ngươi là thổ địa ở đây đương nhiên ta phải đến đòi cơm các ngươi chứ!”

Phương Văn Nam ha hả cười lớn: “Chỉ cần là tiểu Trương chủ nhiệm thích thì bất kỳ nhà hàng nào của tập đoàn Thịnh Thế cũng đều hoan nghênh đón tiếp, tất cả chi phí đều miễn phí hoàn toàn!”

“Này này, ngươi xem ta giống như mấy kẻ ăn bám vậy sao?”

Phương Văn Nam nghiêm mặt thấp giọng nói: “Được rồi, vậy tối nay ta mời tiểu Trương chủ nhiệm ngươi tới dùng cơm tại thủy tinh các ở ngư mễ chi hương. Ngươi không được từ chối đâu đấy!”

Nếu như không thể khước từ thì cứ vui vẻ mà nhận lời.

Phương Văn Nam lại cười nói: “Chắc bên ta có vài người nữa, còn ngươi thích thì cứ gọi thêm người tới, càng đông càng vui.”

Cúp điện thoại xong Trương Dương suy nghĩ một chút rồi gọi điện cho Tần Thanh, trùng hợp là nàng ta cũng đang ở Giang Thành. Từ lúc chia ta ở thôn Thanh Hà đến nay hai người cũng chưa có gặp nhau, giờ quan hệ của hai người đã có bước chuyển ngoặt nên Tần Thanh cũng không tỏ ra lạnh lùng hờ hững như trước. Được Trương Dương mời, nàng liền vui vẻ nhận lời.

Gọi cho Tần Thanh xong Trương Dương liền nghĩ có nên chăng mời đám lãnh đạo cấp trên của mình ở trong cục đi luôn không? Cân nhắc một chút Trương Dương liền gọi điện mời Cổ Ngôn đến dự tiệc. Cuối cùng Trương Dương mới đánh tiếng báo cho Khương Lượng biết. Chẳng là mới đây Khương Lượng được thuyên chuyển công tác từ huyện Xuân Dương lên thành phố Giang Thành, biết vậy nên Trương Dương mới mời hắn đi cùng cho vui.

Được Trương Dương mời, Cổ Ngôn cũng vui vẻ đáp ứng, dù sao hắn cũng muốn nhân cơ hội này hiểu rõ hơn vị tiểu Trương trưởng phòng mới tới. Cổ Ngôn cũng nói ý nên mời thêm cả ba vị phó giám đốc cục đi cùng.

Trương Dương lại nhớ tới thái độ ngạo mạn không coi ai ra gì của gã Cao Hưng Quý lúc sáng nay, trong lòng lại thấy khó chịu: “Giám đốc Cổ, tối nay tôi cũng chỉ làm bữa cơm đạm bạc mời mấy người trong nhà, nhiều người tới e rằng không tiện cho lắm. Mà hơn hết tôi cũng không muốn bị mang tiếng là nịnh bợ lãnh đạo, như thế mang tiếng chết. Ngài xem...!”

Thực ra Cổ Ngôn cũng không phải lão phàm phu, đương nhiên hắn nghe ra ý tứ trong lời của Trương Dương. Thứ nhất tiểu tử này từ câu nói đầu tiên đã coi hắn như người nhà. Thứ hai tiểu tử này tuy có gia thế nhưng vẫn nể mặt, vẫn coi hắn là lãnh đạo, rõ ràng thằng nhãi này đang muốn nịnh bợ lấy lòng.

Buổi chiều, Trương Dương cùng Cổ Ngôn đi cùng xe đến. Tô Tiểu Hồng vừa thấy Trương Dương liền cười khanh khách niềm nở đón mừng: “Trương trưởng phòng đã tới, nếu không phải Tôn đệ gặp ngươi thì chắc chẳng ai biết ngươi tới Giang Thành đâu nhỉ?”

Trương Dương mỉm cười nói: “Tô tiểu thư càng ngày càng trẻ, càng ngày càng đẹp ra a! Miệng lưỡi cũng càng ngày càng sắc sảo!”

Tô Tiểu Hồng che miệng e thẹn cười duyên.

Trương Dương giới thiệu Cổ Ngôn cho nàng biết. Tô Tiểu Hồng tuy chưa gặp Cổ Ngôn lần nào nhưng cũng nghe tiếng lão chỉ là một cán bộ hữu danh vô thực. Nhưng dù sao hắn cũng là cấp trên của Trương Dương, đương nhiên nàng phải nể hắn chút mặt mũi. Nàng nhẹ vươn bàn tay trắng nõn mỉm cười duyên: “Đã nghe đại danh giám đốc Cổ đã lâu, hôm nay mới có dịp được gặp mặt. Khu vui chơi giải trí Kim Tôn của tôi còn phải nhờ ngài chiếu cố nhiều!”

Lúc này Cổ Ngôn mới biết, hóa ra cô nàng quyến rũ này lại là giám đốc khu vui chơi giải trí Kim Tôn. Danh tiếng của Tô Tiểu Hồng ở Giang Thành khá lớn, nàng vừa là trợ thủ đắc lực, lại vừa là tình nhân của Phương Văn Nam. Hơn hết, cô nàng này có quan hệ mập mờ với không ít với đám lãnh đạo cao tầng thành phố. Thấy Tô Tiểu Hồng đích thân ra tận cửa đón Trương Dương, lúc này Cổ Ngôn mới biết người mời cơm tiểu tử kia lại là đại lão bản của tập đoàn Thịnh Thế. Nghĩ tới đây hắn không khỏi liếc nhìn lại Trương Dương một cái. Xem chừng tiểu tử này cũng không phải hạng vừa.

Tiếp sau Trương Dương là Khương Lượng cùng Tần Thanh tới. Lúc nhận được điện của Trương Dương xong, Khương Lượng liền gọi lại cho Tần Thanh rủ nàng cùng đi cho vui. Thấy Tần Thanh, Tô Tiểu Hồng nhịn không được phải chăm chú nhìn, đánh giá lại con người Trương Dương. Không phải chỉ đôi lần hai người này mới cặp kè đi cùng nhau, Tô Tiểu Hồng là người từng trải trên tình trường, chỉ liếc mắt nhìn nàng cũng nhận ra có điều bất thường trong đó. Tiểu tử này mới chỉ lên được chính khoa cấp trưởng phòng, thế mà lại có thể câu dẫn được đệ nhất mỹ nữ trên chính đàn khắp tỉnh Bình Hải này.

Tô Tiểu Hồng vừa dẫn mọi người tới thủy tinh các vừa cười nói bắt chuyện với từng người. Phương Văn Nam còn đặc biệt gọi cả Phương Văn Đông cùng Tô Cường tới dự tiệc. Nói thực hắn làm vậy cốt cũng chỉ là tìm người đỡ rượu với thằng nhãi kia, nếu chỉ có mình hắn uống rượu với thằng nhãi đó, hắn tin chắc sẽ lại bị say ba ngày ba đêm mất.

Nói ra thì Cổ Ngôn cùng Phương Văn Đông và Tô Cường từng giao tiếp qua, vừa gặp nhau là liền vui vẻ bắt chuyện hàn huyên một hồi. Ở đây Cổ Ngôn vừa là người lớn tuổi nhất, lại là lãnh đạo của Trương Dương lên mọi người đều nhất trí để hắn ngồi ghế trên. Thực ra Cổ Ngôn cũng biết, người có tiền tài địa vị, có quyền lực lớn nhất ở đây phải là Phương Văn Nam, nhưng hắn lại cố tình để mình ngồi ghế trên tất cả cũng vì nể mặt tiểu tử Trương Dương kia. Nghĩ vậy Cổ Ngôn không khỏi nể trọng Trương Dương thêm vài phần.

Trương Dương cùng Phương Văn Nam ngồi hai bên trái phải Cổ Ngôn, Tần Thanh cùng Tô Tiểu Hồng lại ngồi cạnh hai người bọn họ. Đang ở chỗ đông người mà Tần Thanh lại dám ngồi sát Trương Dươn, không có chút lo lắng, chút lưỡng lự nào. Xem chừng cả tâm tính lẫn cách suy nghĩ của nàng đều thay đổi từ cái hôm đó. Nhưng điều quan trọng hơn đó là giờ Trương Dương không còn biên chế ở Xuân Dương nữa, nên nàng cũng không sợ người khác đàm tiếu dị nghị này nọ như trước đây.

Mấy người còn lại thì tùy ý ngồi xuống bàn. Hôm nay Phương Văn Nam làm chủ trì nên hắn đứng dậy mở miệng nói trước: “Mọi người đều là chỗ quen biết cả, cứ ăn uống tự nhiên, đừng ngại gì cả!”

Trương Dương mỉm cười đế vào tiếp: “Giám đốc Phương, ngài nói vậy chắc tối nay không thể không phá lệ uống rượu chứ?”

Phương Văn Nam nở nụ cười giảo hoạt đáp trả lại: “Tuy rằng ta chỉ uống nước khoáng nhưng vẫn thoải mái không câu nệ chút nào. Thế đã được chưa?”

Nghe vậy mọi người đều cười ầm cả lên. Tô Tiểu Hồng đứng dậy đon đả rót rượu cho từng người một. Cổ Ngôn ngồi ở trên nên đương nhiên sẽ là tâm điểm để mọi người kính rượu, tuy rẳng tửu lượng hắn cũng khá nhưng do tuổi đa cao, hắn cũng không dám uống nhiều. Qua vài tuần rượu hắn liền che miệng cốc lắc lắc đầu cười khổ nói: “Già rồi, không được như xưa nữa, uống thêm thì say mất! Không bằng ngươi cho ta ấm trà đi!”

Mọi người cũng vui vẻ để hắn lấy trà thay rượu, dù sao hắn cũng không phải là nhân vật chính buổi tiệc rượu hôm nay. Cổ Ngôn úp cốc đầu hàng, hiển nhiên Trương Dương sẽ là tâm điểm của buổi tiệc. Hôm nay tâm tình Trương Dương cũng khá vui, ai đến chúc cũng đều cạn hết.

Thực ra Phương Văn Nam gọi em trai tới cốt không chỉ là để chuốc rượu Trương Dương, mà quan trọng nhất đó là hắn muốn qua hôm nay hai người bọn họ sẽ hóa thù thành bạn, dù gì ân oán hai người cũng không đến nỗi sâu nặng khó giải, mà Phương Văn Nam hắn còn phải nhờ cậy Trương Dương nhiều. Cả Phương Văn Đông lẫn Trương Dương đều uống rượu cười nói vui vẻ, không còn để bụng những chuyện trước kia nữa.

Biết tính Trương Dương, vậy mà nhìn hắn lại cười nói vui vẻ với kẻ thù như vậy, Tần Thanh không khỏi thầm than trong lòng. Xem ra cấp bậc tiểu tử này được đề thăng thì tu dưỡng của hắn cũng mở rộng không ít, biết kiềm chế bản thân hơn trước kia.

Đêm nay Tô Tiểu Hồng chẳng khác gì hồ điệp, cứ lượn đi lượn lại, dập dờn rót rượu cho từng người. Nàng phát huy toàn bộ mỵ lực quyến rũ cùng khả năng giao tiếp trời cho của mình, đến cả người xư nay vẫn trầm ổn như Khương Lượng cũng phải mở miệng cừa đùa với uống rượu không ngớt.

Còn Tần Thanh thì hầu như chỉ lặng lẽ ngồi nghe mọi người nói chuyện, chẳng thấy nàng nói chuyện với ai câu nào cả. Tô Tiểu Hồng lại hăng hái hỏi: “Thế chức năng của cục du lịch thành phố là làm những gì vậy?”

Trương Dương cười cười sút quả bóng sang cho Cổ Ngôn: “Chuyện này ngươi phải hỏi giám đốc Cổ mới đúng chứ?”

Cổ Ngôn mỉm cười bắt đầu nói: “Chức năng của cục du lịch thành phố hầu như là nghiên cứu và phát triển cùng đưa ra các định hướng chiến lược mở rộng ngành du lịch trên toàn thành phố. Rồi thì phụ trách các mảng thông tin liên quan đến du lịch, hoặc làm cầu nối với các tổ chức du lịch quốc tế. Phụ trách vấn đề hướng dẫn cho khách du lịch cùng với tuyên truyền quảng bá các khu du lịch của thành phố đến các tỉnh thành phố khác trong nước hay ngoài nước.”

Trừ Tần Thanh ra thì cả đám ở đây nghe mà thấy mơ mơ mơ hồ hồ. Phương Văn Nam là người tiếp theo nói: “Nghe ra cũng khó khăn ra phết. Nhưng mà hình như cục không có chuyên môn chuyên ngành gì thì phải? Ta thấy cục kiêm nhiều lĩnh vực đến thế cơ mà?”

Mọi người đều nở nụ cười.

Trương Dương lại nói thêm vào: “Đúng vậy, đến cả trưởng phòng như ta cũng chẳng biết nữa là!”

Mãi tới lúc này Tần Thanh mới lên tiếng: “Thực ra cũng không có gì phức tạp lắm. Lấy ví dụ dự án khu du lịch núi Thanh Thai thì đó là dự án chiến lược khai phá khu du lịch. Còn tuyên truyền khu du lịch núi Thanh Thai ra bên ngoài cũng là một dạng của việc quảng bá để mọi người biết đến khu du lịch này mà tới. Còn vấn đề liên kết đầu tư thì cũng không có gì mới mẻ cả.”

Tô Tiểu Hồng nói: “Rồi thì còn vé vào cửa thăm quan, đồ kỷ niệm du lịch, lại còn khách sạn hàng quán nữa chứ.!”

Cổ Ngôn gượng cười thật lòng nói: “Đáng tiếc thành phố chúng ta lại không phát triển ngành du lịch, thực ra cục du lịch cũng không như tưởng tượng của các vị đâu, hầu như đều phải lo lắng đến vấn đề tài chính suốt.” Hắn chuyển ánh mắt nhìn Trương Dương bên cạnh cười nói: “Mong rằng tiểu Trương trưởng phòng có thể đem đến cho cục chúng ta một luồng gió mới.”

Khương Lượng cười cười chen miệng vào: “Cổ giám đốc cứ yên tâm, trông vậy thôi chứ tiểu tử đó có năng lực lắm đó, đến đâu là nơi đó tỏa sáng ngay!”

Cuối cùng buổi tiệc rượu cũng kết thúc, Phương Văn Nam kêu tài xế riêng đánh xe chở giám đốc Cổ về, còn Khương Lượng thì về một mình. Đương nhiên Trương Dương sẽ phụ trách việc đưa Tần Thanh về khách sạn.

Phương Văn Nam tiễn Trương Dương cùng Tần Thanh ra tận ngoài cửa nhà hàng, trước khi Trương Dương rời đi hắn thấp giọng nói: “Cuối tuần này ta sẽ tới Đông Giang, mong rằng ngươi sẽ đi cùng ta một chuyến!”

Trương Dương nhíu nhíu mày, cũng không biết ý hắn ta muốn gì. Phương Văn Nam lại nói tiếp: “Chẳng là ta muốn nhờ ngươi giúp ta một chút về miếng đất của cửa hàng bách hóa dệt Đông Giang kia!”

Trương Dương nở nụ cười, quả nhiên hắn muốn thông qua mình liên hệ với Cố Giai Đồng. Trương Dương sảng khoái gật đầu nói: “Nếu cuối tuần không có chuyện gì quan trọng thì ta sẽ đi với ngươi một chuyến!”

Phương Văn Nam mỉm cười nói: “Ta cũng hiểu khá rõ cái cục du lịch của ngươi. Sáng thì đọc báo uống trà, ngồi chơi thảnh thơi, chiều thì quạt mát nằm ngủ đến tối. Nhưng ta cũng không ngờ, một người trẻ tuổi tài năng đầy nhiệt huyết như ngươi lại muốn an nhàn dưỡng già nhanh đến vậy. Thực uổng phí quá!”

Trương Dương liếc mắt nhàn nhạt nói: “Thời gian tới Giang Thành sẽ chú trọng phát triển ngành du lịch, ngươi không nên nhìn vào tình hình bây giờ mà quả đóa như vậy!”

Phương Văn Nam thở dài lắc đầu: “Cả cái đất Giang Thành này thì ngoài Nhã Vân hồ ở đây ra hẳn không còn chỗ thứ hai có phong cảnh tú lệ như vậy. Chỗ khác thì toàn là bụi bặm đất cát, rồi thì ô nhiễm môi trường trầm trọng. Du lịch với ngắm cảnh cái gì cơ chứ?” Thực sự Phương Văn Nam cũng không nói quá, nếu không như vậy thì sao tình cảnh cục du lịch lại bi đát đến thế, tại sao nhiều năm nay cũng chẳng có chút khởi sắc nào?

Trương Dương sợ Tần Thanh phải đ㩠lâu nên cũng chẳng buồn giải thích cho hắn biết, nói thêm hai câu xã giao xong liền cáo từ rời đi.

Tần Thanh vẫn một mực ngoan ngoãn ngồi trong xe đợi Trương Dương. Lúc thấy hắn tới liền nhẹ giọng khuyên: “Mới uống rượu thì đừng nên lái xe. Lái xe lúc say sẽ ảnh hưởng không tốt cho não!”

Trương Dương nở nụ cười ma mãnh mượn cớ trêu đùa lại: “Yên tâm đi, chút rượu ấy thì đã thấm vào đâu. Mà có chăng thì cũng chỉ khiến ta làm loạn một chút, tuyệt đối không ảnh hưởng tới việc lái xe đâu.”

Khuôn mặt Tần Thanh cũng hơi đỏ hồng lên, nhưng do trong xe hơi tối nên không nhìn rõ sự ngượng ngùng của nàng. Một lúc sau nàng mới nổ máy cho xe chầm chầm chạy đi.

Được một lúc tay thằng nhãi này lại không thật thà, mom men đặt lên đùi Tần Thanh. Tần Thanh vội vàng đạp phanh quay sang nhẹ giọng oán trách: “Cũng tại ngươi mà lần trước xe bị rơi xuống vực, lần này lại muốn ta lái xe xuống hồ phải không?”

Trương Dương gượng cười, tay lai chuyển lên vuốt ve mái tóc dài của Tần Thanh, rồi vươn cổ sang hôn nhẹ nàng một cái thâm tình nói: “Tối nay đừng về nữa!”

Tần Thanh cũng trợn hai mắt nhìn lại hắn. Thằng nhãi này đúng là được voi đòi tiên.

Trương Dương lại nhẹ giọng nói tiếp: “Ở trên này ta có một căn nhà, không bằng tối nay ở lại đó đi!”

Tần Thanh cắn cắn môi dưới, thằng nhãi này đúng là không biết thân biết phận, dám dụ dỗ cả chủ tịch huyện về nhà mình. Đương nhiên Tần Thanh sợ rằng nếu như không may thì cả Giang Thành biết chuyện xấu của nàng mất. Nàng trừng mắt quát nhẹ: “Hồ đồ!”

Thế nhưng thằng nhãi này lại chẳng mảy may sợ hãi trước cơn tức giận của Tần Thanh, bàn tay hắn vẫn đang xoa xoa nắn nắn đùi nàng, mà càng lúc lại càng tiến vào sâu hơn. Tần Thanh vội giữ bàn tay hắn lại không cho làm bậy nữa. Đột nhiên Trương Dương lại thấp giọng nói: “Ta muốn...”

Tần Thanh cúi đầu xuống, giọng cũng lí nhí như muỗi kêu: “Nhưng... Cũng không thể làm... Ở chỗ này được...!”

Trương Dương hơi đánh mắt về phía sau xe, Tần Thanh liền đoán ra thằng nhãi này có ý định gì liền lắc đầu nguầy nguậy.

Tần Thanh thấy vẻ mặt ủy khuất của hắn nhịn không được nở nụ cười duyên. Nàng nắm bàn tay to bè của hắn áp lên má mình, ánh mắt đầy thâm tình nhẹ giọng nói: “Ngươi chẳng khác gì tiểu hài tử lúc nào cũng đòi hỏi. Lẽ nào không thể hàn huyên nói chuyện với ta được hay sao?”

“Là ta sợ người khác trông thấy sẽ ảnh hưởng tới ngươi mà thôi!”

Đương nhiên Tần Thanh sẽ không tin thằng nhãi này có ý như vậy. Cuối cùng nàng cũng đành xuống nước, cúi đầu xấu hổ nói: “Nếu vậy thì... Ở khách sạn cũng được. Nhưng nhất định phải thuê hai phòng riêng biệt!”

Trương Dương không chọn khách sạn mà tới thằng nhà khách thị ủy thuê phòng. Trương Dương làm vậy cũng là có đạo lý riêng, càng là nơi nguy hiểm thì càng an toàn. Chí ít nơi này cũng chẳng lo bị cảnh sát bất chợt ập vào kiểm tra. Trương Dương cùng Tần Thanh hai người thuê hai phòng khác nhau, thế nhưng lại giấu đầu hở đuôi người trước người sau vào cùng một phòng. Cuối cùng vẫn là ở chung một phòng, ngủ chung môt giường.

Tần Thanh tắm rửa sạch sẽ xong liền nằm cuộn tròn trong chăn trên giường. Trương Dương chầm chậm từ phía sau ôm lấy thân thể nàng. Đột nhiên giọng nàng lại có chút sợ sệt nói: “Trương Dương, ta vẫn thấy hơi sợ...”

“Sợ gì?”

Tần Thanh ngượng ngùng rúc vào lòng hắn: “Lần nào ngươi cũng đều... Đều không dùng cái đó... Ta sợ rằng sẽ có thai!”

Trương Dương nở nụ cười, ôm nàng chặt hơn một chút: “Yên tâm đi, ta chỉ cần dùng một chút nội công với thủ pháp riêng, tuyệt đối sẽ không có thai...!”

“A! Lợi hại như vậy sao?” Tần Thanh cũng có chút bất ngờ, nhưng nếu như là chính miệng hắn nói vậy thì bất kỳ điều gì nàng cũng đều tin tưởng vô điều kiện.

Trương Dương hôn nhẹ trán nàng một cái rồi nở nụ cười ranh ma: “Nếu không hai ta kiểm chứng lại xem ta nói có đúng không...”

“Không được...” Tần Thanh còn chưa dứt lời thì đã chuyển thành tiếng rên nhè nhẹ câu dẫn lòng người.

h sáng hôm sau Tần Thanh đã dậy, rồi lay lay người đánh thức Trương Dương dậy kêu hắn về phòng mình cho sớm kẻo có người nhìn thấy.

Trương Dương ngáp dài một cái uể oải nói: “Còn sớm mà, ngủ nữa đi, dậy làm gì?”

Tần Thanh cười nói: “Vừa mới được thăng chức đã bắt đầu sa đọa rồi đó. Nhanh dậy về phòng mình đi.”

Đột nhiên Trương Dương hỏi: “Mà lạ nhỉ, nếu với cấp bậc của ngươi hiện gì thì sớm phải được phân nhà rồi mới phải chứ?” Tần Thanh nghe xong nụ cười trên môi liền tắt ngấm, vẻ mặt nàng lại toát lên sự ưu thương đau buồn. Nàng cắn cắn môi xoay người sang chỗ khác không nhìn hắn nữa.

Trương Dương liền nhận ra mình vừa lỡ lời khiến Tần Thanh buồn, hắn liền vội vàng ngồi xích lại nhẹ nhàng an ủi vuốt ve hai bờ vai nàng. Đột nhiên Tần Thanh lại xoay người lại ôm chặt lấy hắn.

Mỗi người đều có bí mật riêng của mình. Thực ra Tần Thanh cũng có căn hộ riêng, căn hộ này ở một tòa nhà cao tầng bờ phía đông Nhã Vân hồ, là Lý Chấn Dương dự định làm tổ ấm của hai người. Bên sở nhà đất đã viết tên hai người bọn họ lên chỗ chủ căn hộ. Sau khi Lý Chấn Dương chết, đương nhiên căn hộ này thuộc về Tần Thanh.

Sau khi chia tay với Trương Dương, nàng mới lần đầu tiên đến căn hộ số ở tầng khu nhà cao tầng bên bờ Nhã Vân hồ. Lúc này tâm tình nàng lại hơi kích động, nàng chậm rãi nhắm mắt hít một hơi thật sâu rồi mới tra chìa mở cửa bước vào.

Bởi vì tất cả cửa sổ căn hộ đều che rèm cửa nên ánh sáng không lọt vào được, khiến căn hộ càng trở nên u ám hơn. Ánh mắt nàng bị thu hút bởi bức ảnh treo trên tường giữa phòng khách. Bức ảnh cưới mà nàng chụp với Lý Chấn Dương trước ngày cưới. Vẫn bộ áo cưới đó, vẫn vẻ mặt rạng ngời hạnh phúc đó.

Nàng chậm rãi đi tới cửa ban công, vừa kéo rèm ra thì lại thấy cửa ban công lại chỉ khép hờ, đột nhiên nàng lại có dự cảm không lành.

Rèm cửa được kéo ra, ánh nắng vàng óng liền chiếu sáng cả phòng khách rộng chừng m. Xung quanh cũng khá nhiều đồ đạc, xem ra Lý Chấn Dương đã chuẩn bị khá đầy đủ cho cuộc sống của họ sau này.

Lúc này Tần Thanh mới phát hiện thấy ngăn kéo của bàn để Tivi bị kéo ra, nàng kéo hẳn ngăn kéo ra thì thấy đồ đạc bên trong bị xáo tung lên. Nàng nhíu nhíu mày, không lẽ có người khác tới đây? Tần Thanh cảm thấy không ổn liền đi vào thư phòng, vừa bước chân vào nàng liền thấy dưới sàn nhà sổ sách vất ngổn ngang, đồ đạc trong phòng cũng bị xê dịch đi, chắc chắn là có người đã tới đây, hơn nữa còn lục tìm thứ gì đó.

Không chỉ riêng thư phòng mà phòng ngủ, phòng khách đều bị lật tung lên. Lúc này Tần Thanh cũng cảm thấy sợ hãi, không biết ai đã lẻn vào đây? Không biết người đó muốn tìm thứ gì mà lại lật tung hết cả lên như vậy?

Tần Thanh cẩn thận kiểm tra lại một hồi cũng không phát hiện thấy điều gì khá lạ, bỗng nhiên nàng nhớ ra trong thư phòng có máy tính, nàng liền vội vã chạy vào. Một lúc sau màn hình vừa hiện sáng lên thì lại xuất hiện ô đánh mật khẩu.

Tần Thanh thử gõ sinh nhật của Lý Chấn Dương vào nhưng máy báo sai mật khẩu, Tần Thanh lại đánh ngày sinh của mình vào nhưng máy vẫn báo sai mật khẩu. Tần Thanh suy nghĩ một chút rồi gõ ngày mà bọn họ lần đầu tiên quen nhau vào, cuối cùng cũng mở khóa thành công.

Đột nhiên Tần Thanh lại cảm thấy áy náy với Lý Chấn Dương, nàng cũng không ngờ mình lại quan trọng với hắn đến vậy, đến cả mật khẩu hắn cũng lấy là ngày bọ họ lần đầu tiên gặp nhau. Nàng lắc lắc đầu, cố gắng loại bỏ những suy nghĩ khác ra khỏi đầu chuyên tâm vào chiếc vi tính trước mặt. Mất hơn tiếng đồng hồ lục tìm trong máy, cuối cùng nàng cũng tìm thấy một bức thư hắn gửi lại cho nàng.

“Tiểu Thanh: Nếu lúc nào em đọc được bức thư này thì cũng là lúc anh bị bắt giữ hoặc anh đã không còn ở trên đời này nữa. Anh cũng không biết mình có thể trực tiếp nói những lời sau đây với em nữa hay không, anh cũng không biết bức thư này có đến được với em nữa hay không.

Anh biết, em cũng không phải thật lòng muốn gả cho anh. Anh yêu em, yêu em rất nhiều, nhưng anh không biết em có yêu anh nhiều như anh yêu em hay không. Mấy năm nay anh đã quá đam mê công danh sự nghiệp mà quên mất em, quên cảm nhận của em. Anh xin lỗi!

Hồi còn du học ở bên Mỹ anh đã tràn ngập khát khao, tràn ngập mộng tưởng, anh muốn sau khi về nước sẽ đem những thứ mình học được giúp ích cho xã hội, giúp quê hương mình ngày một thịnh vượng hơn. Nhưng đến khi bước vào chốn quan trường thì anh đã bị những thư hư danh vô thực kia lôi kéo, kiến anh mờ mắt lao vào con đường tội lỗi, chỉ mấy năm ngắn ngủi mà anh cũng không còn nhận ra chính mĩnh nữa.

Anh rất muốn làm một người chính trực đường hoàng, anh rất muốn làm vị quan tốt, anh rất muốn được sống những tháng ngày yên ổn hạnh phúc bên vợ con. Nhưng rất nhanh những mộng tưởng đó đều tan vỡ như bọt biển, với những đồng lương ít ỏi này thì anh không thể thực hiện được những ước mơ lớn lao của mình. Ở chốn quan trường này thì bằng cấp, năng lực đều không là gì cả. Học hơn người thì sao? Tài giỏi hơn người thì sao? Cuối cùng cũng chỉ làm một gã nhân viên quèn, suốt ngày bị người ta khinh thường dè bỉu. Lúc đó anh quyết tâm, quyết vứt bỏ tất cả, anh phải học cách để vứt đi lòng tự trọng của mình, để mà vươn lên, để mà có địa vị cao hơn quyền lực lớn hơn. Nhưng anh thật không ngờ càng ngày anh lại càng lún sâu hơn vào con đường tội lỗi, đến lúc anh nhận ra mình đã làm sai thì anh đã không thể tự thoát ra được nữa rồi.

Anh vẫn nghĩ mình có thể làm chủ được số phận mình, nhưng rồi sự thật phũ phàng cho anh thấy, anh chẳng khác gì một công cụ bị người khác lợi dụng, chỉ là một quân cờ không hơn không kém. Anh biết, rồi sẽ tới một ngày anh phải trả giá cho những điều mình đã làm, thế nhưng... Nhưng anh lại sợ phải xa em, anh sợ không mang lại hạnh phúc cho em được nữa, anh sợ không được thấy em cười. Lúc anh biết mình sắp không gượng được nữa thì anh lại ích kỷ cầu hôn em. Anh biết sự ích kỷ của mình sẽ khiến em đau khổ trong khoảng thời gian còn lại, nhưng... Anh xin lỗi... Thực sự anh rất xin lỗi...

Phía dưới anh viết lại những việc mà lúc anh còn đương nhiệm là bí thư thị ủy đã làm. Không phải anh muốn chứng minh điều gì mà anh chỉ không muốn quên một số việc, cũng như không muốn trốn tránh trách nhiệm những việc mình đã làm...

Tần Thanh cắn cắn môi dưới, dê chuột kéo xuống xem phần bên dưới. Bên dưới viết khá rõ những việc Lý Chấn Dương đã làm lúc còn đương nhiệm. Càng đọc càng càng thấy giật mình sợ hãi, bỗng nhiên nàng cảm thấy thế giới này càng tối tăm u ám hơn.

Tần Thanh copy bức thư cùng tập tài liệu đó ra đĩa mềm, sau đó mới tắt máy đứng dậy.

Lúc tới phòng khách nàng lại nhìn bức ảnh cưới của hai người lần thứ hai. Nàng nhẹ giọng nói như tự nhủ với bản thân: “Chấn Dương, ngươi sai rồi. Lẽ ra ngươi nên dũng cảm hơn một chút!” Nàng đóng cảnh cửa sau lưng lại rồi chậm rãi bước đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio