Chương : Quyền tiêu thụ kinh doanh. ()
Trương Dương rời khỏi phòng làm việc của Từ Quang Nhiên, tuy rằng hắn đã thành công lấy được quyền tiêu thụ kinh doanh đại hội từ chỗ của Từ Quang Nhiên, nhưng mà hắn luôn cảm thấy rằng Từ Quang Nhiên đối với mình có chút dối trá, có lẽ là hắn nghĩ sai, theo lý mà nói thì mình là đại ân nhân của Từ Quang Nhiên, ông ta không nên như vậy. Trên thực tiếc, Từ Quang Nhiên khi gặp mặt hắn, coi như là tỏ vẻ ủng hộ cho công tác của hắn, nhưng mà Trương Dương luôn cảm thấy rằng có cái gì đó không thích hợp, chuyện của Thôi Quốc Trụ đã làm cho hắn nảy sinh cảnh giác với Từ Quang Nhiên, Trương Dương nhớ cách đây không lâu khi vừa nói chuyện với bí thư thị ủy đời trước của Bình Hải Cố Doãn Tri, Cố Doãn Tri lúc ấy có khuyên hắn không nên làm đứa nhỏ không may, không nên tham gia tranh đấu phe phái, Trương Dương phát hiện ra ở trong chính đàn nhiều khi đều là thân bất do kỷ, Hạ Bá Đạt đều hắn từ Giang thành đến đây, trong mắt của người khác thì hắn chính là tay sai của Hạ Bá Đạt, nói như vậy thì Từ Quang Nhiên cũng nghĩ như thế, cho nên mới có biểu hiệu ra với hắn như vậy.
Trương đại quan nhân rất là oan uổng, hắn không nghĩ là sẽ hướng về bên phía nào cả, ước nguyện ban đầu khi đến Nam Tích chính là vì muốn hòa hoãn xung đột thôi, dù sao thì hắn có tiếp tục ở lại Giang thành cũng chỉ là khó cho Đỗ Thiên Dã, trong một thời gian ngắn hắn cũng không có khả năng được trọng dụng ở Giang thành.
Nhưng đấu tranh chính trị thì không đâu không có, cho dù hắn không muốn tham dự vào, nhưng mà quan trường là một chốn thị phi, muốn chỉ lo cho bản thân mình thôi cũng khó. Càng lăn lộn trong quan trường dài, trong lòng Trương Dương càng rõ ràng, muốn tìm một trận tuyến ổn định nhất trong quan trường, thì phải kiếm một gốc đại thụ, và nó phải là một cây đại thụ chống trời, mặc kệ mưa to sóng lớn, thì vẫn có thể yên ổn qua ngày, nói thì dễ lắm, nhưng mà thật sự làm được thì có mấy người chứ?
Theo Từ Quang Nhiên thấy, muốn kiếm tiền trong đại hội thể dục, chẳng khác nào đang nằm mơ giữa ban ngày cả, cho nên khi Trương Dương muốn lấy quyền tiêu thụ kinh doanh đại hội, Từ Quang Nhiên cũng vui vẻ làm chuyện mượn nước đẩy thuyền, nói trắng ra là, ông căn bản là không xem trọng lợi nhuận đến từ đại hội, dưới tiền đề tài chính của Nam Tích đang căn thẳng, Từ Quang Nhiên cũng không có nhiều tinh lực để quản lý chuyện này.
Trong hội nghị thường ủy, Từ Quang Nhiên nói ra quyết định giao quyền tiêu thụ kinh doanh của đại hội cho Trương Dương, nhưng mà khi Từ Quang Nhiên nhắc đến chuyện này, cũng không có nói là Trương Dương chủ động đến tìm mình đòi quyền, ông từ tốn nói: “Tất cả mọi người rõ ràng, gần đây phương diện tài chính của Nam Tích chúng ta đang gặp căng thẳng, rất nhiều công trình đều cần có tiền để bảo đảm, quá trình cải cách tuyệt đối sẽ không phải là một quá trình thuận buồm xuôi gió, trong các giai đoạn khác nhau thì sẽ gặp rất nhiều khó khăn khác nhau, gặp khó khăn không sợ, dùng vận dụng trí tuệ của chúng ta, khắc phục trắc trở khó khăn, tôi tin tưởng rằng khó khăn bây giờ chỉ là tạm thời thôi”
Ông ta dừng lại một chút, nâng tách trà lên nhấp một ngụm, rồi lại bắt đầu nổi hứng lên, tiếp tục nói tiếp: “Trước mặt chúng ta xảy ra hai chuyện quan trọng nhất, một là công trình cảng nước sâu, hai là xây dựng trung tâm thể dục mới, chúng ta cần phải tiếp tục bảo đảm công trình cảng nước sâu tiến hành thuận lợi, cũng cần phải đẩy nhanh tiến độ, tranh thủ sớm ngày hoàn thành việc xây dựng trung tâm thể dục mới, sang năm chúng ta sẽ nghênh đón đại hội thể dục thể thao lần thứ mười hai của tỉnh Bình Hải, chúng ta không chỉ muốn mượn đại hội lần này để bày ra phong cách và diện mạo của chúng ta, còn phải mượn lần đại hội này để bày ra thành quả cải cách mà Nam Tích đã đạt được, bày ra phong thái thời đại mới của Nam tích. Trải qua nhiều lần suy nghĩ, tôi quyết định lần đại hội này phải thích ứng với yêu cầu cải cách hiện tại, quan trọng hơn là theo kịp bước tiến của thời đại, cần phải tránh phô trương lãng phí, lại phải náo nhiệt mà long trọng, đem đại hội lần này trở thành một đại hội không giống với bình thường”
Hạ Bá Đạt nghe Từ Quang Nhiên nói đến đây, trong lòng đã rõ ràng, nói ngắn nói dài nói đi nói lại vẫn là không có tiền, Từ Quang Nhiên nói nãy giờ chỉ là muốn có một đại hội tiết kiệm.
Bộ trưởng tuyên truyền thị ủy Lương Tùng cũng ý thức được mục đích của Từ Quang Nhiên, cái này đối với ông cũng không phải là một chuyện tốt, đại hội thể dục thể thao lần này không chỉ là chuyện của ủy ban thể dục, bộ tuyên truyền thị ủy cũng có phần tham dự, nếu như tiết kiệm, thì có ý nghĩa là cắt giảm bớt kinh phí tuyên truyền trên diện rộng, bây giờ làm cái gì cũng cần tiền cả, Lương Tùng nói: “Tôi tán thành với ý kiến của bí thư Từ, nhưng mà theo sự phát triển của thời đại, dân chúng càng ngày càng coi trọng phong trào thể dục thể thao, phong trào thể dục thể thao bây giờ đã không còn là một hoạt động thi đấu thông thường nữa, đã được phủ thêm rất nhiều màu sắc rồi, trở thành sân khấu để biểu hiện thực lực và hình tượng của mỗi thành phố, tiết kiệm thì tôi tán thành, nhưng vẫn có những điều cần thiết”
Từ Quang Nhiên cười ha hả nói: “Lão Lương, ông đừng vội, tôi còn chưa nói xong, ông gấp cái gì? Sợ tôi không cho kinh phí tuyên truyền sao?”
Lương Tùng bị ông ta nói trúng tâm tư, mặt già không khỏi đỏ lên.
Từ Quang Nhiên nói: “Trải qua sự suy nghĩ cẩn thận của tôi, cũng trưng cầu ý kiến của một số đồng chí, tôi quyết định đem quyền tiêu thụ kinh doanh lần này giao cho ủy ban thể dục, công tác cụ thể giao cho chủ nhiệm ủy ban thể dục đồng chí Trương Dương phụ trách” Những lời này vừa nói ra, tất cả thường ủy đều ngây ngẩng cả người, bao gồm cả Hạ Bá Đạt nữa, quyền tiêu thụ kinh doanh của đại hội, cụm từ này đúng là mới mẻ thật, cả một đám thường ủy có kiến thức rộng rãi, cũng đều là lần đầu tiên nghe tới.
Từ Quang Nhiên nói: “Theo sự phát triển của cải cách, theo tiến bộ của thời đại, tư duy của chúng ta cũng cần theo kịp với phát triển của thời đại, muốn cái này thì phải bỏ cái khác, lúc trước tổ chức đại hội thể dục thể thao tỉnh đều là do chính phủ chủ đạo, làm cho nó có nhiều màu sắc chính trị, có thể nói những đại hội trước không có một đại hội nào kiếm được lợi nhuận cả, lần này giao quyền tiêu thụ kinh doanh cho ủy ban thể dục, là muốn cán bộ chúng ta phát hiện ra nhiều tính năng động chủ quan hơn, muốn cho nhân dân chúng ta thật sự tham gia vào đại hội của tỉnh, hoàn thành một đại hội thể dục thể thao thật sự thuộc về dân chúng”
Tất cả thường ủy đều cùng nhau vỗ tay, vỗ tay không phải là vì ủng hộ cho những lời này của Từ Quang Nhiên, mà là vỗ tay cho tương lai tới.
Hạ Bá Đạt cho rằng bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên đang giả bộ, ông ta tuyên bố chuyện này trước mặt mọi người, có ý nghĩa là cái bẫy của ông ta cũng đã hoàn thành, Trương Dương và ủy ban thể dục đã rơi vào trong bẫy rồi.
Không có một thường ủy nào cho rằng quyền tiêu thụ kinh doanh đại hội này có được bao nhiêu ý nghĩa thương nghiệp cả, không ai tin rằng đại hội tỉnh có thể kiếm được tiền cả, từ trước đến giờ đều là phải bù tiền thêm vào cả, xem ra tài chính ở Nam Tích đã khiến cho bí thư Từ hết đường xoay xở rồi, rõ ràng là không còn tiền đầu tư vào, nhưng lại còn dùng cụm từ quyền tiêu thụ kinh doanh cho nó hào nhoáng, nói trắng ra thì cái quyền tiêu thụ kinh doanh này chính là một cái của nợ, và chẳng có đứa ngốc nào muốn mua đâu.
Lương Tùng nói: “Suy nghĩ của bí thư Từ thật là tốt, thời đại bây giờ, làm chuyện gì cũng cần phải theo kịp bước tiến của thời đại”
Từ Quang Nhiên cười nói: “THật ra suy nghĩ này là do đồng chí Trương Dương đưa ra sớm nhất, tôi cho rằng không tồi, nên toàn lực ủng hộ công tác của hắn”
Lương Tùng nói: “Rốt cục vẫn là người thanh niên, có suy nghĩ có ý kiến, đối với công tác của bọn họ, chúng ta chỉ cần ủng hộ, không chỉ ủng hộ, chúng ta còn cần phải buông tay để bọn họ đi làm, bộ tuyên truyền thị ủy chúng tôi là người đầu tiên hướng ứng, giao quyền gọi thầu truyền thông và quyền phát sóng trực tiếp trên TV giao cho ủy ban thể dục thống nhất phụ trách” Lương Tùng nói ra những lời này không phải là không có nguyên nhân, công tác tuyên truyền cho đại hội tỉnh lúc này đã trở thành một củ khoai lang nóng rồi, nếu như là thế vận hội thì khác, không cần phải hỏi, đài truyền hình nào muốn được phát sóng trực tiếp cũng phải tranh đến sứt đầu mẻ trán, nhưng loại đại hội tỉnh này, nhất là trong tỉnh Bình Hải, hay đài truyền hình của Nam Tích thì cũng không dễ nói, dù sao thì cũng là do bộ tuyên truyền thị ủy quyết định, các đài truyền hình thành phố khác căn bản là không có hứng thú với mấy trận thi đấu lẻ tẻ này. Bạn thử nghĩ đi, tiếp sóng các trận đấu như vậy căn bản là có bao nhiêu người coi chứ, không có người coi thì sẽ không có hiệu ứng quảng cáo, không có quảng cáo thì không có tiền lời, muốn các đài truyền hình khác trong tỉnh tuyên truyền giúp đỡ, thì bạn phải đi nhờ vã người ta, mà bây giờ tài chính của Nam Tích đang gặp vấn đề, bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên đã sớm tỏ rõ thái độ là cần phải tiết kiệm trong các phương diện, kinh phí tuyên truyền sẽ phải đứng mũi chịu sào, Lương Tùng cũng không muốn chen chân vào trong cái đại hội tỉnh này làm gì, vì không có tiền thì làm sao mà tuyên truyền? Dựa vào cái mặt mà đi cầu xin sao? Ra khỏi ba tấc đất của Nam Tích, còn ai mà nể mặt của ông ta chứ?