Y Hậu Khuynh Thiên

chương 120: thân bại danh liệt (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Tiêu Tiêu

Yêu thú?

Đám người khẽ giật mình, ánh mắt đều chuyển sang nhìn tiểu miêu trên vai Bạch Tiểu Thần.

"Meo." Bạch miêu liếm móng vuốt một cái, tròng mắt màu lam thanh tịnh hệt như một vũng thanh tuyền.

Bản miêu chỉ là một con mèo bình thường mà thôi, không rõ ngươi đang nói cái gì.

"Một con mèo trắng bình thường, lại nói thành yêu thú, phu nhân Bạch gia tìm lý do này quả nhiên thật buồn cười."

"Ta ngược lại thật ra tin tưởng đứa nhỏ này, nếu như đứa nhỏ này nói toàn bộ là giả, vậy kỹ năng của hắn chân thật quá mức, một đứa trẻ năm tuổi, sao có thể diễn tốt được như thế?"

Nghe những nghị luận này, sắc mặt Vu Dung vạn phần khó coi, đôi con ngươi phẫn nộ đảo qua đám người, đáy mặt hiện lên một vẻ lạnh lẽo.

"Nếu để ta nghe được có người một câu vu hãm ta, đừng trách ta không khách khí!"

Câu này vẫn có sức uy hiếp, giọng nói của nàng vừa rơi xuống, đường đi lập tức yên tĩnh.

Vu Dung cười lạnh một tiếng, chỉ cần nàng không thừa nhận, những người này lại có thể làm gì nàng?

"A, Bạch phu nhân, Bạch phủ của ngươi thật là đủ náo nhiệt nha."

Một giọng nói kiều mị bỗng nhiên vang lên, sắc mặt Vu Dung bỗng dưng cứng lại một chút.

Nàng ngẩng đầu, nhìn nữ nhân đi tới từ phía sau đám người, mang trên mặt sự xấu hổ: "Sao ngươi lại đến đây?"

Sở nương Phượng Lâu, toàn bộ hoàng thành đều biết nàng, lại thêm đây là xuân nương Phượng Lâu, trong hoàng thành không tồn tại người dám trêu vào.

Bây giờ thấy nàng và Vu Dung quen biết, trái lại trong lòng có thêm suy đoán, chẳng lẽ... Vu Dung và Phượng Lâu thật sự xây dựng nên quan hệ?

"Vừa rồi ta có hỏi qua đám hộ pháp của Phượng Lâu, muốn nói với ngươi bọn hắn có hứng thú với cháu ngoại của ngươi, vậy gọi cháu ngoại Bạch Tiểu Thần tới đi? Không biết hắn ở nơi nào?" Nét mặt Sở nương cười tươi như hoa, căn bản không để ý tới ánh mắt đám người xung quanh.

Sắc mặt Vu Dung tái đi, phản bác: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì."

Trong khoảnh khắc, vẻ mặt Sở nương trầm xuống.

"Làm sao? Ngươi muốn đổi ý hay sao? Là kẻ nào hôm nay tìm tới Phượng Lâu ta, nói là muốn đem cháu ngoại bán cho ta? Bây giờ ta vất vả đem chân dung của ngươi mang tới cho hộ pháp chú ý, ngươi lại muốn đổi ý?"

Xoạt!

Đám người bùng nổ.

Nàng nói Bạch Tiểu Thần vu khống, vậy Sở nương thì sao?

Người ta với nàng không cừu không oán, vì sao phải khiến nàng oan uổng?

Bờ môi Vu Dung khẽ run, vì sao đúng lúc này Sở nương lại xuất hiện? Nàng sao luôn có cảm giác chuyện hôm nay đều đã có âm mưu từ trước.

"Vu Dung!" Bạch Tiêu siết chặt quả đấm, hai con ngươi tràn đầy tơ máu: "Ngươi thì là bà ngoại gì? Nương ta đã sớm chết, ngươi chỉ là một thứ độc phụ lòng dạ rắn rết! Thần Nhi chỉ là một đứa trẻ, ngươi lại muốn đem hắn bán cho Phượng Lâu?"

Oanh!

Vu Dung có cảm giác đầu đã nổ tung, bước chân lảo đảo, nàng ta chỉ biết là, hình tượng nàng khổ tâm gây dựng bao lâu nay đều đã bị hủy!

"Tránh ra tránh ra!"

Bỗng nhiên, một loạt tiếng bước chân truyền đến, ngay sau đó, mấy tên thị vệ dẹp đường của đám quần chúng, để cho một lão đầu đi tới.

"Tiền Phương là quản gia của Tiền gia, lần này ta tới tìm Vu Dung để đòi đan dược!" Tiền Phương bước nhanh về phía trước, từ trên cao nhìn xuống: "Bạch phu nhân, Bạch Nhan nhà các ngươi đã trở về, vì sao không báo cho ta biết một tiếng? Lão gia chủ nhà ta vẫn chờ để nạp Bạch Nhan làm thiếp! Đừng quên, sáu năm trước, huynh đệ ngươi đột phá còn thiếu một viên đan dược Tam phẩm, ngươi tự mình đến Tiền gia nói muốn đem Bạch Nhan bán cho lão gia chủ nhà ta! Kết quả, Bạch Nhan chạy trốn, đan dược cũng không trả! Bây giờ lập tức đem sính lễ trả lại!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio