Chơi thì chơi, tự học vẫn không thể bỏ. Buổi trưa trước kia out cùng đại thần hẹn thời gian hái thuốc, Mạch Dao liền ôm đại số tuyến tính tương thân tương ái.
Chỉnh lý xong tài liệu trong trò chơi đã là giờ tối, Mạch Dao thu thập kho một chút phát hiện dược thảo còn dư lại không có mấy. Cách thời gian hn còn một tiếng đồng hồ, đại thần vẫn chưa on, Mạch Dao quyết định đi bổ sung cái kho.
Đến thời gian dược thảo nảy sinh cái mới, bản đồ cấp thấp phụ cận ra không ít dược thảo.
Mạch Dao tại Bắc bờ hái đang vui mừng lại trông thấy một màu xanh lục giống như đám cỏ dường như thân ảnh hướng nàng dịch tới đây – đây không phải là Cơ Uyển Anh thì là ai? ‘Đám cỏ kia’ chuyển thật chậm, đi một chút rồi ngừngche dấu tai mắt người vậy. Mạch Dao cười lạnh người này thật sự là âm hồn bất tán! Nhìn dáng vẻ lén lén lút lút liền chuẩn không có chuyện tốt gì! Nàng cho rằng nàng một thân xanh lục là bảo vệ môi trường sao? Mặc dù Bắc bờ là một bãi cỏ nhưng có thêm một cái người bự nghênh ngang đi tới người mù mới không nhìn thấy!
Mạch Dao bất động thanh sắc hái thuốc, cảm thấy cũng cần cảnh giác lên. Cho nên khi ánh sáng màu tím đánh tới Mặc Thất Tần dưới chân vừa động, ung dung lóe ra phạm vi công kích.
Cơ Uyển Anh này tâm tư là quá rõ ràng. Lần trước tại Tử vong giác đấu tràng bị Mạch Dao giết đi một bậc, Cơ Uyển Anh trong lòng là cực không phục. Nàng đến nay không biết là do dược thảo cấp quấy phá, còn một lòng cho rằng thua trận là vì máy tính nàng có vấn đề. Không biết lúc này nàng ta xuất hiện ở nơi này là ngẫu nhiên gặp phải hay là cố ý tìm đến. Nàng ta đại khái cho rằng dựa vào đánh lén có thể dễ dàng thắng, không biết Mạch Dao có thể thắng nàng một lần thì sẽ có lần thứ hai. Huống chi bây giờ Mặc Thất Tần thực lực đã lên không chỉ một lv.
Một kích chưa thấy gì, một đạo ánh sang tím ngay sau đó từ quyền trượng của Cơ Uyển Anh nhanh quay trở lại ra nhắm thẳng Mặc Thất Tần mà đến. Mạch Dao khiêu mi: không tệ lắm ngược lại học ra thông minh. Lúc này đây nàng cũng không tránh né trên tay thêm phòng ngự đem chính mình lộ ở dưới ánh sáng màu tím. Đồng thời nàng nhận được hệ thống nhắc nhở:
[ Nhắc nhở ] : Bạn đã bị người chơi khác ác ý công kích.
Lần này không phải là cho không nàng đánh…nếu muốn giết người tên sẽ bị hồng danh nên chỉ có thể lần lượt một chút.
‘Đám cỏ kia’ phảng phất nhận được cổ vũ, giơ lên quyền trượng lại vung một cái ba kích liên tục. Mạch Dao nhẹ cong khóe miệng – thật đúng cho là tôi sẽ đứng bất động cho cô đánh? Dáng người trắng thuần giống như là đạp trên nhẹ nhàng xảo diệu né qua những hoả cầu đỏ tươi kia.
Trong chớp mắt đã chuyển đến sau lưng Cơ Uyển Anh. ‘Đọng lại quang’ giương cao ba màu sắc khác nhau cơ hồ đồng thời ném ra Cơ Uyển Anh cuống quít tránh né chỉ khó khăn lắm tránh thoát một kích, lại bị hai cái ánh sáng khác không chút lưu tình đánh trúng. Chỉ thấy hai con số màu đỏ tươi phóng đại từ trên đầu cô gái màu xanh biếc thoát ra – hung mãnh đánh! Đợt công kích thứ còn chưa rời tay ‘đám cổ kia’ cũng đã cùng mặt đất tiếp xúc thân mật .
Tình huống như vậy ngay cả Mạch Dao cũng bất ngờ. Đi theo sau đại thần đánh hai ngày ngoại trừ thêm trạng thái nàng không có cơ hội xuất thủ qua. Mạch Dao thế mới biết lại có lực sát thương mạnh như vậy – - hung mãnh đánh cái tu luyện này quả nhiên bò… huống chi là thoáng cái bỏ thêm tới %!
‘Đám cỏ’ kia nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích, không đứng dậy cũng không có biến mất. Mạch Dao không đếm xỉa đến nàng, thẳng đi về hướng đống dược thảo kia hái tiếp.
Phía trái tựa hồ có người chậm rãi bước thong thả tới đây, Mạch Dao nhíu mày, không phải là Cơ Uyển Anh đưa đến cứu binh chứ? Nếu là đúng là “Một nhành độc tiếu” hay là “con cọp chạy trốn mau” nàng tự nhận là mình cũng không có phần thắng. Mạch Dao không khỏi có chút khẩn trương vô thức nhìn kỹ – - bạch y kim mang tung bay, tay phải ngọc tiêu….Trường Phong Hạo Nguyệt! Anh ta đến đây lúc nào?
Còn chưa chờ Mạch Dao đặt câu hỏi, bạch y thích khách đã ở bên người nàng đứng lại.
Chat riêng : 【 Trường Phong Hạo Nguyệt】: Thất Tần… vừa rồi rất đặc sắc.
Một chữ một câu Mạch Dao lại phảng phất nghe thấy một tiếng cười nhẹ.
Một loại cảm giác kỳ dị đột nhiên từ đáy lòng lan tràn ra, những ngôn ngữ kia hắn chưa từng biểu đạt nàng tựa hồ có thể nghe được đầu bên kia người chưa từng gặp mặt cũng tựa hồ hiểu nàng.
Hắn vẫn luôn hiện hữu nhưng không có tại khi hai người giao tranh nhúng tay, hắn tựa hồ hiểu được ngạo khí của Mặc Thất Tần … có một số việc nàng có thể tự mình giải quyết, nàng không cho phép bất luận kẻ nào coi thường. Hắn nhìn xa xa nhưng không có rời đi, hắn tựa hồ cũng hiểu được Mặc Thất Tần mềm yếu, có đôi khi nàng cũng cần được bảo vệ.
Mạch Dao trên mặt tràn ra vui vẻ nhẹ nhàng.
Chat riêng : 【 Mặc Thất Tần 】: tài nghệ còn chưa tốt, mong rằng đại thần chỉ giáo nhiều hơn!
Chat riêng : 【 Trường Phong Hạo Nguyệt】: Ok. Hôm nào chúng ta luận bàn một chút.
Mạch Dao mồ hôi lạnh! Đại thần à… em bất quá liền nói như vậy, ngài đừng có tưởng thật đi!
Chat riêng : 【 Mặc Thất Tần 】: = =, nhưng mà ?
【 Trường Phong Hạo Nguyệt 】: yên tâm, anh không khi dễ em.
Chat riêng : 【 Mặc Thất Tần 】: anh chính là không cầm binh khí nhưng mà chơi bất quá anh…
Chat riêng : 【 Trường Phong Hạo Nguyệt】: Anh có thể toàn bộ cởi.
Lõa chạy? Mạch Dao rùng mình một cái, vội vàng đưa tay vỗ cái mặt vài cái, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Phi phi phi, mi nghĩ gì thế!”
Thu thập nốt một gốc cây dược thảo vừa hái xong, Mạch Dao đã nhìn thấy xa xa đi tới hai cái thân ảnh rõ ràng là sư phụ cùng sư huynh của Cơ Uyển Anh. Đi đến đến, hai người kia cước bộ rõ ràng ngưng lại một chút hiển nhiên là không biết là Trường Phong Hạo Nguyệt cũng ở nơi đây.
Trường Phong Hạo Nguyệt bất động thanh sắc tiến về phía trước một bước, nửa người ngăn Mặc Thất Tần. Giờ khắc này bạch y thích khách trên người phảng phất phát ra sát khí bén nhọn.
Mạch Dao sửng sốt một giây, sau đó trong lòng dâng lên tràn đầy cảm động. Chỉ là trò chơi lần trước bị vây công trong lòng hoảng loạn lại rõ ràng. Vẫn nhớ rõ bạch y ở bờ Nghiệp Thủy Nam ngã xuống trong chớp mắt cái loại cảm giác khắc sâu đó vô lực phảng phất muốn đem nàng bao phủ. Còn lần này người ngăn cản ở trước thân ảnh cao lớn làm cho nàng cảm thấy an tâm.
‘đám cỏ’ cuối cùng từ trên mặt đất bò dậy, không đầy một lát liền trốn sau lưng “một nhành độc tiếu”.
Thiếu kiên nhẫn tất nhiên là con cọp giấy kia.
【 con cọp chạy trốn mau 】: Mặc Thất Tần cô thật là quá đáng, tại sao có thể giết người lung tung!
Mạch Dao liếc mắt, đánh thắng được trực tiếp giết, đánh không lại ngược lại nói gì thế!
【 Mặc Thất Tần 】: phiền toái làm cho rõ ràng ra tay trước là cô ta, bằng không tôi đây sớm hồng danh rồi
【 Cơ Uyển Anh 】: tôi chẳng qua là muốn cùng cô luận bàn một chút ~Trước mặt > 【 Trường Phong Hạo Nguyệt 】: Ồ, Thất Tần cũng với cô luận bàn một chút, đánh cô hai cái mà thôi ai biết cô lại dễ dàng chết như vậy.
Mạch Dao nở nụ cười. A, trợn tròn mắt nói lời bịa đặt là ai không biết.
【 con cọp chạy trốn mau 】: quá không công bằng, nàng ta cấp so với Anh Anh cao hơn!
Người trong Cửu Châu có thể lựa chọn công khai trang bị đẳng cấp cũng có thể ẩn núp, Mạch Dao không có tận lực ẩn núp cho nên “con cọp chạy trốn mau” có thể nhìn thấy.
【 Mặc Thất Tần 】: như vậy sao… Nhưng là tôi nhớ được trên người tôi còn có ba kiện trang bị chỉ là lục phẩm. Bạn Cơ Uyển Anh giống như đều là lam phẩm đi? Hơn nữa… Người nào đó thời điểm hạ chiến thư còn cao hơn tôi cấp. Các người nói công bằng thì khác nhau thế nào cũng quá rõ ràng đi?
Đối phương trong lúc nhất thời không phản bác được.
Mạch Dao đang muốn nói chuyện, đã thấy bạch y thích khách trống không cái tay kia khẽ nâng lên, ba đạo chói mắt ngân quang rời khỏi tay! Đối diện ba người nhất tề xong .
Trường Phong Hạo Nguyệt tổ đội Mặc Thất Tần biến mất trên địa đồ, vẻn vẹn lưu tiếp câu nói:
【 Trường Phong Hạo Nguyệt 】: cái này gọi là gậy ông đập lưng ông.