Sau khi Mộ Chỉ Ly đem tốc độ thi triển ra, bất luận là Đông Phương Tín hay toàn bộ đệ tử dưới sân, trong mắt đều hiện lên vẻ kinh hãi.
Tốc độ của Đông Phương Tín mọi người đều đã biết, ai có thể ngờ tốc độ Đông Phương Ly cũng nhanh không kém bao nhiêu, căn cứ vào những tin tức về Thiên Lực thuộc tính của Đông Phương Ly thì nàng không có thuộc tính Phong a, nhưng bây giờ tốc độ được nàng thi triển ra lại nhanh như vậy.
Đài cao, Đông Phương Khiếu cũng đang nhìn về phía Đông Phương Ly trên sân tỷ võ, trong rất nhiều người tỷ thí tại đây, hai người hắn chú ý nhất chính là Đông Phương Ly và Đông Phương Liệt, hai người này có tư cách để hắn chú tâm bồi dưỡng hay không là dựa vào kết quả của ngày hôm nay.
Nhìn thấy Đông Phương Ly thể hiện ra tốc độ như vậy, khuôn mặt uy nghiêm của hắn có chút buông lỏng, trong đôi mắt tuỳ ý hiện lên tia sáng.
Ánh mắt Đông Phương Cường vẫn luôn một mực nhìn chằm chằm vào Đông Phương Ly, đây mới chính là đầu sỏ giết chết đệ đệ. Nhìn thấy tốc độ nàng ta thi triển, trên khuôn mặt tuấn tú khẽ gợi lên đường cong, kiểu cười chứa đựng trào phúng, lẩm bẩm nói:” Cứ biểu hiện thoả thích a, ngươi biểu hiện càng tốt thì cảm giác lúc giết ngươi càng thống khoái!”
”Phanh”
”Rầm rầm rầm”
Thanh âm giao tiếp quyền cước vang lên không ngừng, chỉ là trên sân tỷ võ này lộ ra vài phần quỷ dị.
Hai thân ảnh của Đông Phương Ly và Đông Phương Tín đều là mắt thường không theo kịp, đối với đệ tử tầm thường mà nói thì chỉ có thể nương theo âm thanh mà phán đoán tình hình chiến đấu của hai người họ, thật đúng là kỳ lạ đến cực điểm.
Người khiếp sợ nhất phải nói đến chính là Đông PhươngTín, như thế nào hắn cũng không nghĩ tốc độ của Đông Phương Ly lại nhanh như vậy. Người bên ngoài không rõ ràng, nhưng hắn là người giao thủ trực tiếp với Đông Phương Ly mới biết được tốc độ hiện có của nàng là hoàn toàn dựa vào lực lượng bản thân chứ không phải là nhờ thuộc tính thiên phú.
Chỉ có bản thân hắn mới biết được tình hình chiến đấu không ổn định như những gì bên ngoài nhìn thấy, động tác của Đông Phương Ly thay đổi liên tục, muốn chạm đến thân ảnh của nàng cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Ánh mắt Đông Phương Tín lạnh xuống, ánh sáng xanh thẳm chói mắt đột nhiên bộc phát, thân ảnh hắn một lần nữa tăng vọt, lặng yên tiếp cận đến bên cạnh Mộ Chỉ Ly, nắm đấm mang theo khí kình cường đại lần nữa hướng tới chỗ hiểm trên người Mộ Chỉ Ly!
Cảm nhận được khí kình mạnh mẽ trước mặt, sắc mặt Mộ Chỉ Ly lạnh nhạt, thân hình khẽ đảo khiến cho nắm đấm trượt qua một bên, chuẩn xác né được một kích. Thời điểm né tránh, cả người nàng giống như rắn uốn cong một độ quỷ dị, một chưởng khí thế nhanh như chớp kích thẳng vào bụng Đông Phương Tín!
Một kích này đã được Mộ Chỉ Ly súc tích lực lượng! Lúc trước giao thủ nàng chỉ ở trạng thái phòng ngự, mà cơ hội trước mắt chính là cơ hội tốt nhất nàng đợi đã lâu!
Một khi nắm đấm bị trượt thì một chưởng này Đông Phương Tín đã đoán được, nhưng hắn có chuẩn bị trước đi nữa thì cũng không tránh được, chỉ có thể cường ngạnh tiếp nhận một chưởng này.
”Oanh!”
””Xuỳ~~”
Tất cả chỉ xảy ra trong một thời gian ngắn, trước mắt mọi người lần nữa thấy được thân ảnh của hai người tách ra, chỉ thấy Mộ Chỉ Ly đang đứng tiêu sái tại một phương trên sân luận võ như đang dạo chơi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp chứa đựng một ít vui vẻ nhẹ nhàng.
Bộ dáng tươi cười thanh khiết như hoa sen kia khiến cho tâm tình của mọi người vốn đang khẩn trương cũng không khỏi thả lỏng vài phần, ánh mắt hữu thần sáng ngời, vừa mới giao thủ một phen cũng không làm cho nàng có nửa điểm chật vật.
Thân hình của Đông Phương Tín đứng cách Đông Phương Ly mấy chục mét, khuôn mặt vốn dĩ tiêu sái anh tuấn giờ đã biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt ngưng trọng, con ngươi đen nhánh tràn đầy rét lạnh.
Bên môi mỏng đạm mạc thêm một tia máu, nhẹ giơ tay lên dùng ngón cái lau đi vết máu bên khoé miệng rồi giật lên đường cong:”Xem ra, ta đã xem thường ngươi rồi.”
Hào khí dưới sân trong nháy mắt cứng lại, sau đó trong nháy mắt trận chiến của hai người lần nữa bộc phát.
Sau trận giao thủ vừa rồi hai người có thể nói là ngang tay, bây giờ một kích cuối cùng hai người cũng đã chuẩn bị xong.
” Phong Khởi Vân Dũng(gió thổi mây phun)!” Đông Phương Tín quát lạnh một tiếng.
Tiếng quát vừa xong, ánh sáng xanh trên tay Đông Phương Tín cuồng bạo tuôn ra, trong chớp mắt hai tay đã bị ánh sáng xanh bao phủ, huy động hai tay theo những động tác kết ấn phức tạp!
Thiên Lực chung quanh rất nhanh đã bị thủ ấn dẫn dắt, điên cuồng ào ạt ập vào bên trong thủ ấn. Nhìn theo những luồng Thiên Lực dũng mãnh kia, khí tức của thủ ấn càng ngày càng khủng bố.
Một cỗ khí tức rung trời chuyển đất bộc phát ra, sau khi đệ tử chung quanh cảm nhận được khí tức này trên mặt đều hiện ra vẻ khiếp sợ.
Cảm nhận được độ mạnh mẽ của thủ ấn Đông Phương Tín đang cô đọng, trong lòng Mộ Chỉ Ly cũng rất kinh ngạc, cùng thời gian đó bàn tay trắng nõn của nàng cũng huy động bắt đầu kết ấn.., mang theo thanh thế cũng không kém gì thủ ấn của Đông Phương Tín
”Vù!”
Nương theo tiếng vang ngập trời, Đông Phương Tín chậm rãi ngẩng mặt nhìn lên, trong mắt tràn đầy tự tin, khí thế cả người đã đạt đến đỉnh điểm!
Trong tầm mắt của mọi người, cả một biển mây ngập trời đang dần dần hình thành sau lưng Đông Phương Tín, đang không ngừng quay cuồng tạo ra những tiếng vang sấm rền, khí thế dâng trào. Nếu bị rơi vào trong biển mây này, sợ là sẽ ngay lập tức bị lực lượng trong đó ăn mòn sạch sẽ a!
Nhìn thấy thanh thế Đông Phương Tín ngập trời, sắc mặt Mộ Chỉ Ly không đổi, hai tay kết ấn càng lúc càng nhanh hơn, làm cho người ta nhìn hoa cả mắt. Trong đôi mắt thanh tịnh nổi lên tia lạnh, một cỗ Thiên Lực cường hãn như lũ cuốn trong cơ thể nàng cuồng bạo tuôn ra, khí thế càng thêm phô trương.
Thấy khí tức cường hoành từ trong thân thể Mộ Chỉ Ly tuôn ra, mọi người trong tràng lập tức biến sắc, liên tiếp hô lên đầy kinh ngạc.
”Trúc Cơ cảnh?”
”Nửa năm trước tu vi của Đông Phương Ly là Càn Khôn Kính mà thôi, chỉ mới có thời gian nửa năm nàng đã vượt qua Càn Khôn Kính?”
” Tốc độ tu luyện như thế này thật làm người ta xấu hổ! Nếu tiếp tục như thế khẳng định ngày sau sẽ có tiền đồ vô lượng a!”
Đôi mắt tràn ngập vết nhăn của Đông Phương Huấn ngưng lại, đột nhiên trợn to, lẫn lộn trong đó là cảm giác hài lòng. Tốc độ tu luyện như vậy so với thiên tài của Đông Phương gia bồi luyện cũng không yếu hơn chút nào, thậm chí còn hơn!
”Tu La Thất Sát: Đằng Vân Giá Vũ(cưỡi mây đạp gió)!”
Cặp môi đỏ mọng khẽ mở, tám chữ lạnh lẽo từ trong miệng Mộ Chỉ Ly phun ra.
Lời nói vừa chấm dứt, trong tầm mắt kinh ngạc của mọi người, một đầu Thanh long bay vọt lên không trung! Tiếng rồng ngâm cực lớn chấn nhiếp toàn trường, kèm theo đôi mắt giống như nhìn thấu hết thảy.
Thanh long to lớn khoảng chừng hơn mười trượng, thân hình bao trùm hơn nửa sân luận võ, long lân xanh biếc dưới ánh mặt trời chiếu xuống tạo cho người ta có cảm giác lạnh lẽo, đầu rồng khẽ nhếch mang theo ánh mắt nhân tính nhìn Đông Phương Tín nho nhỏ phía dưới tràn đầy ý khinh thường.
Ngay tại thời điểm Thanh long xuất hiện đã đem toàn bộ võ đài, bất luận là người xem hay đang thi đấu doạ một trận khiếp sợ, thể tích Thanh long khổng lồ như vậy lấy thực lực của Đông Phương Ly hiện nay làm sao chống đỡ?
Mọi người đều biết lúc ngưng tụ ra chiêu số, thể tích càng lớn thì Thiên Lực phải ngưng tụ càng nhiều, lấy thực lực của Đông Phương Ly hiện nay vậy mà ngưng tụ ra thể tích lớn như vậy nghe thật là rợn người!
“Ầm ầm”
”Phanh!”
Song, mọi việc đình trệ chỉ trong chốc lát, biển mây hướng về phía Mộ Chỉ Ly cuốn tới, mà Thanh long kia cũng không đứng yên hướng về phía biển mây tấn công trực diện!
Hai đạo công kích cường đại va chạm vào nhau, âm thanh cuồng bạo vang vọng khắp toàn bộ sân luận võ, tiếng nổ rung trời kia khiến cho mọi người phải bịt kín lỗ tai.
Mây mù bốc lên đem toàn bộ sân luận võ bao trùm, trong mắt mọi người luận võ đài bây giờ chỉ còn lại một mảng trắng xoá, về phần thân ảnh của hai người kia thì không biết đã bị văng đi nơi nào.
Nền sàn đấu cứng rắn làm bằng nham thạch nhanh chóng lan tràn ra từng vết nứt, Thanh long đang trong biển mây gầm thét chống lại lực xung kích, có ý đồ phá huỷ biển mây này, mà biển mây này cũng có ý định huỷ diệt thanh long. Hai phương giằng co!
”Lão thiên a..a…, có thể trở thành đệ tử nội môn quả nhiên đều là cao thủ cường hoành, nếu như ta gặp phải công kích như vậy, sợ là đã sớm mất mạng a.”
”Ta còn tưởng thực lực Đông Phương Ly này không có bao nhiêu đây này, không nghĩ tới hôm nay nhìn thấy một màn này thật là hoàn toàn trái ngược.”
”Thanh thế lớn vậy, hiện tại không biết bọn họ như thế nào.”
Bất chợt, trên bầu trời truyền xuống một hồi tiếng long ngâm kích động, cho dù khí thế này nghe có vẻ thấp đi mấy phần, nhưng long bá khí lại chưa hề yếu đi chút nào, biển mây kia cũng không làm được gì để gây tổn hại cho Thanh Long.
Một trận chiến này, kết quả, Đông Phương Ly thắng!
Mây mù dần tán đi, sau khi giao chiến xong Thanh long cũng biến mất, lúc đó mọi người mới nhìn rõ tình hình trên sân luận võ. Chẳng qua là khi tình cảnh được lộ rõ ra khiến cho toàn trường rơi vào yên tĩnh.
Sân luận võ vô cùng rắn chắc lúc này giống như phế tích, Đông Phương Ly và Đông Phương Tín tách biệt nhau mỗi người đứng đối lập nhau ở mỗi góc võ đài, sắc mặt hai người nghiêm túc, ngoại trừ quần áo có chút chật vật thì những mặt khác không có gì thay đổi.
Trong lúc mọi người đang không biết có chuyện gì xảy ra thì hai tiếng vang rất nhỏ đưa tới chú ý của mọi người
” Phốc”
”Xuỳ’
Thân hình Đông Phương Tín chậm rãi xụi lơ xuống, trên khuôn mặt tuấn tú phiêu dật ấy bây giờ đỏ bừng, một ngụm máu tươi không kiềm được phụt ra.
Sau một khắc, sắc mặt đỏ ửng chuyển thành tái nhợt, ngay cả đôi mắt đen nhánh kia cũng ảm đạm đi mấy phần.
Khoé miệng Mộ Chỉ Ly cũng tràn ra một tia máu, thân hình nhờ có kiếm Vị Ương chống đỡ nên mới không bị ngã xuống, cái không thay đổi đó chính là sắc mặt nàng vẫn lạnh nhạt như trước, thậm chí khoé miệng còn có một chút dáng dấp tươi cười.
Dù có chút tái nhợt không giống bình thường nhưng vẫn không giấu được nét tao nhã tuyệt đại, chưa kể như vậy khiến cho nàng nhìn có vẻ thêm vài phần nhu nhược làm cho nội tâm của không ít nam tử ở đây dâng lên ý muốn bảo hộ, màu đỏ tươi yêu mị và chói mắt.
Chậm rãi quay đầu nhìn về sân luận võ xa xa, Hàn Như Liệt đang nhìn nàng mỉm cười.
”Trọng tài, có thể tuyên bố kết quả a!”
Mộ Chỉ Ly đứng thẳng người, mắt phượng sáng ngời tràn ngập mị hoặc.
Trọng tài lúc này mới kịp phản ứng, trận chiến vừa rồi kịch liệt vượt ngoài dự liệu của hắn, bị khiếp sợ nên hắn tạm thời quên mất việc mình đứng đây để làm gì.
Vội vàng trong ánh mắt mong chờ của mọi người lên tiếng nói:” Đông Phương Ly thắng!”
Trên mặt Đông Phương Tín hiện lên vẻ chán nản, cả người dường như bị rút hết sức ngồi thẳng xuống mặt đất.
Mộ Chỉ Ly tập tễnh đi xuống võ đài, vừa đụng phải Hàn Như Liệt đang đứng chờ nàng phía dưới. Cánh tay xiết chặt lại một tí ôm Mộ Chỉ Ly vào trong ngực mình.