“Mục tiêu đang đi đến gần vị trí của cậu, chú ý, xuất hiện!” Trong tai nghe truyền đến một tiếng vang.
Sát thủ cầm súng bắn tỉa nhắm thẳng vào ba chiếc xe đang di chuyển, chiếc xe đi giữa chính là xe mà Ninh Vũ Phi và Hoa Nùng Yêu ngồi.
“Cuối cùng cũng đến, giáo sư Hoa, lần này e rằng cô trốn không thoát được rồi!” Sát thủ cười lạnh.
Đợi chiếc xe đi đến tầm ngắm bản thân chắc chắn, sát thủ cương quyết bóp cò súng.
Lúc này, Ninh Vũ Phi cùng Hoa Nùng Yêu đang nói chuyện cười đùa, thế nhưng Ninh Vũ Phi trong nháy mắt bỗng cảm thấy nguy hiểm mãnh liệt, một tay kéo Hoa Nùng Yêu nép vào trong lồng ngực của mình.
Bùm!
Xát!
Một viên đạn bay xuyên qua kính chắn gió, trúng ngay chỗ ngồi của Hoa Nùng Yêu vừa rồi.
“Kít!” Vệ sĩ trực tiếp giẫm phanh xe.
Sắc mặt Hoa Nùng Yêu tái nhợt, cô chỉ học y, cũng không có thân thủ lợi hại gì.
Vừa rồi nếu không phải do Ninh Vũ Phi sớm phát giác được nguy hiểm, thì bản thân mình đã bị trúng đạn rồi.
“Đừng dừng xe, tiếp tục chạy!” Ninh Vũ Phi nói.
Sát thủ chau mày, phát thứ nhất vậy mà xịt, họng súng lập tức chuyển hướng nhắm vào lốp xe.
Bùm!
Vệ sĩ vừa mới khởi động xe, lại bất đắc dĩ tắt máy một lần nữa, lốp xe đã bị nổ.
“Giáo sư Hoa, cô ở yên bên trong xe, đừng thò đầu ra ngoài.
”
Vệ sĩ đằng trước và đằng sau bước xuống xe, cầm súng điện tự vệ bắt đầu cảnh giác quan sát xung quanh.
Xát!
Lại một viên đạn bắn đến, một vệ sĩ trong đó trúng đạn ngã xuống.
“Bắn tỉa.
” Đội trưởng đội vệ sĩ mau chóng bảo vệ sĩ yểm hộ Hoa Nùng Yêu rời đi.
Ninh Vũ Phi bây giờ cũng không có cách nào xác định được vị trí của sát thủ ở đâu, nói: “Sư tỷ, chúng ta đi vào trong tòa nhà, nhanh lên!”
Sát thủ thấy Hoa Nùng Yêu bắt đầu thay đổi vị trí, liên tục nổ súng trong tay, bắn trúng những vệ sĩ cản đường kia.
Bùm!
Phát đạn cuối cùng bắn trúng vách tường, sau dó mất dấu Hoa Nùng Yêu.
bg-ssp-{height:px}
Sát thủ giữ tai nghe nói: “Kế hoạch A thất bại, bắt đầu thực hiện kế hoạch B, cảnh sát phải ít nhất ba mươi phút nữa mới đến.
”
Vừa dứt lời, một chiếc xe taxi quả quyết từ trong con hẻm nhỏ lao ra, dừng trước cửa ra vào tòa nhà văn phòng, bảy sát thủ đội mũ trùm đầu nhảy xuống.
Sát thủ lựa chọn vị trí rất tinh vi, mặc dù cảnh sát có nhận được cuộc gọi và xuất phát ngay lập tức, cũng phải mất thời gian ít nhất ba mươi phút mới đến được, thời gian này đủ để giết chết một mục tiêu.
Sau khi sát thủ tiến vào bên trong tòa nhà văn phòng, người bên trong lũ lượt chạy ra ngoài.
Bùm bùm bùm!
Đột trưởng đội sát thủ lập tức nổ súng, hô: “Không muốn chết thì ngồi hết xuống!”
Con tin sợ hãi ngồi xổm xuống đất, ai nấy đều nơm nớp lo sợ, không hiểu tại sao rõ ràng chỗ này không phải là ngân hàng, tại sao lại có cướp được cơ chứ.
Sau đó, mấy tên sát thủ lần lượt kiểm tra từng con tin một, không thấy bóng dáng của Hoa Nùng Yêu.
“Đội trưởng, bọn chúng hẳn là ở trên tầng.
” Sát thủ nói.
“Vậy thì tìm kiếm từng tầng một, không được để mục tiêu chạy thoát.
”
“Vâng!”
Tòa nhà văn phòng chưa đến bốn tầng, diện tích không lớn, một người căn bản không thể chạy thoát được.
Lúc này, Ninh Vũ Phi kéo Hoa Nùng Yêu chạy trốn vào một văn phòng trên tầng bốn.
“Giáo sư Hoa, chắc là đã có người gọi điện báo cảnh sát, chúng ta kiên trì thêm một chút, cảnh sát sắp đến rồi.
”
Ninh Vũ Phi lập tức phản bác: “Không còn nhiều thời gian nữa, nơi này cách đồn cảnh sát gần nhất cũng phải mất ba mươi phút đi đường, nếu như trên đường đi sát thủ còn cố tình tạo dựng chướng ngại, vậy thì sẽ càng mất nhiều thời gian hơn, chúng ta phải nghĩ cách khác.
”
“Thế nhưng tại sao cậu lại biết?” Đội trưởng đội vệ sĩ có chút nghi ngờ Ninh Vũ Phi.
Đây chính là sát thủ đột kích, mà người thanh niên hai mươi tuổi trước mặt này lại hết sức bình tĩnh, không hề thấy có bất kỳ sự hoảng loạn hay la hét nào.
Nếu như người này không phải là tiểu sư đệ của Hoa Nùng Yêu, chắc chắn anh ta cũng hoài nghi Ninh Vũ Phi có thể là cùng một bọn với đám sát thủ kia.
“Đội trưởng, không ổn rồi, đám sát thủ kia bắt đầu đi lên rồi.
” Đồng đội vệ sĩ nói.
“Chết tiệt!”.