Đam_mỹ
YÊU ANH ĐAU LẮM
()
" Quá đáng sao? Đây mới chỉ là bước đầu thôi, tôi muốn ông ta hiểu được cảm giác bị đâm sau lưng, tôi muốn ông ta phải nếm mùi thất bại... và còn cái cảm giác mất đi chính con ruột của mình..."
Lục Hàn đứng đó nghe cuộc trò chuyện giữa hắn và một người nào đó tim cậu bỗng nhói lên nước mắt không kìm được mà rơi xuống. Cậu nén tiếng nấc nghẹn ngào mà nghe hết câu chuyện...
" Nhưng anh làm vậy có quá đáng không, em thấy cậu ta có vẻ yêu anh mà..."
" Có gì mà quá đáng, cậu ta càng yêu tôi thì càng tốt, tôi có thể lợi dụng điều đó mà dành lại công ty... Mà tôi nghĩ cậu ta cho dù có yêu tôi đến thế nào nhưng khi đã biết rõ mọi chuyện, biết bị tôi lợi dụng thì cậu ta cũng chẳng muốn bên tôi nữa đâu, nói không chừng cậu ta còn kể hết việc tôi đã làm cho ba cậu ta đấy..."
" Em nghĩ cậu ta không phải loại người như vậy đâu... mà thôi... anh muốn làm gì cũng được nhưng đừng để sau này hối hận là được..."
" Hối hận sao? Không bao giờ... cậu không phải nhắc tôi..."
Lục Hàn chết lặng khi nghe những lời đó, cậu không nghe rõ đầu dây bên kia nói gì nữa. Nước mắt cậu không kìm được mà rơi đầy trên khuôn mặt nhỏ. Rốt cuộc cậu vẫn không hiểu tại sao lại yêu hắn, tại sao lại bị hắn đối xử như vậy và cũng không hiểu tại sao hắn lại nghĩ cậu là kiểu người như vậy.
Ngay từ đầu cậu đã rung động trước hắn, ngay từ đầu dù biết bị lợi dụng nhưng cậu vẫn bất chấp tất cả mà yêu hắn. Ngay từ khi hắn muốn cưới cậu, cậu cũng biết hắn vì số tài sản kia nhưng cậu vẫn đồng ý, cậu biết hắn chẳng thật lòng với mình nhưng vẫn đến với hắn, cậu biết rõ mọi kế hoạch của hắn để cướp công ty hại cha con cậu nhưng cậu vẫn im lặng vì cậu muốn hắn vui... cậu bất chấp tất cả cũng chỉ vì quá yêu hắn. Nhưng đổi lại cũng chỉ nhận được sự lạnh lùng, vô tâm, sự hiểu lầm của hắn...
" Anh à, tại sao lại đối xử với em như vậy, em đã làm gì sai cơ chứ..."
Cậu đang đứng đó thì cánh cửa kia đột nhiên mở ra, Tần Long mặt lạnh bước ra ngoài, mặt hắn càng lạnh hơn khi nhìn thấy cậu với hai hàng nước mắt.
" Lại dở trò gì nữa đây, rảnh rỗi quá hả?"
" Không có... em chỉ... chỉ muốn lên hỏi xem anh có đói không.... em... em làm đồ ăn cho anh..." Lục Hàn cũng bất ngờ khi hắn bước ra, cậu lúng túng lau nước mắt trên khoé mắt rồi ấp úng nói, giọng cậu lạc hẳn đi theo dòng cảm xúc khó nói.
" Cậu lại theo dõi thôi? Suốt ngày cứ rình mò người khác thế là sao hả?"
Tần Long tức giận khi thấy thái độ của cậu, hắn luôn cho rằng Lục Hàn lúc nào cũng theo dõi hắn rồi lại mạnh miệng đi mách ba. Hắn nghĩ cậu lúc nào cũng yếu đuối, giả tạo, giả vờ khóc lóc để nhận sự thương hại của hắn. Hôm nay hắn thấy cậu đứng đây khóc lóc khiến hắn xem như cậu đang thách đố hắn vậy.
" Cậu điếc à, sao cứ bám theo rình tôi hoài thế, bộ tôi muốn một chút tự do trong cái nhà này cũng không có sao? Hay là nhà ba cậu cho tôi ' ở nhờ' nên phải chịu sự quản lý của cậu?"
Nước mắt cậu lại rơi khi nghe những lời đó, cậu đau lòng không phải do chuyện ban nãy mà là do cậu bị hiểu lầm. Căn nhà này mang tiếng là của cậu nhưng đã đứng tên hắn, cả tình yêu của cậu cũng cho hắn, cậu đâu có ý quản hắn... tại sao hắn lại nói như vậy chứ?
" Không ạ... em không có ý đó... em chỉ muốn lên hỏi xem anh có đói không thôi... em thật sự không có ý nghe lén... anh đừng... đừng hiểu lầm... đừng ghét em mà..."
" Bảo tôi không ghét cậu sao? Cậu cho tôi một lý do để tôi không ghét cậu đi..."
" Em xin lỗi... em sẽ cố gắng thay đổi mà... rồi sẽ có một ngày anh không còn ghét em nữa đâu..."
Lục Hàn nói nhỏ, giọng cậu khàn đến mức ngay cả cậu cũng không hiểu là người đối diện có nghe rõ không. Cậu biết bản thân mình vô dụng không giúp gì được cho hắn, lại yếu đuối, nhu nhược, yêu hắn nhưng bản thân lại không phải là con gái... thì hắn ghét cậu cũng không thể trách hắn được, cậu chỉ đau lòng thôi. Nhưng cậu biết bản thân mình càng bị ghét thì càng phải cố gắng, cố gắng để một ngày nào đó hắn sẽ không còn ghét cậu nữa.
" Đó là ngày mà cậu biến mất, biến mất khỏi cuộc đời tôi..."
Hắn lớn giọng nói, hắn không hiểu sao nhìn cái vẻ yếu đuối, nhu nhược của con người trước mặt lại khiến hắn tức giận đến nỗi không kìm chế được sự nóng giận của bản thân mình. Hắn định quay lưng bước đi, trốn tránh ánh mắt của người đối diện nhưng vừa quay lưng đi thì lại nghe một giọng nói nghẹn ngào vang lên:
" Nếu một ngày... em biến mất... anh sẽ không ghét em nữa chứ"
" Ừ! "
Tần Long hơi bất ngờ, hắn muốn quay lưng lại để nói gì đó nhưng lại do dự một chút rồi nhạt nhẽo đáp rồi đi ra ngoài, chính hắn cũng không hiểu tại sao lại có cảm xúc như vậy.
Tim Lục Hàn như thắt lại đau như bị ai xâu xé, thì ra người mà cậu hết lòng hết dạ yêu thương lại ghét cậu đến vậy. Cậu không hiểu bản thân làm gì sai đến nỗi bị ghét như vậy nhưng chính cậu cũng biết rằng yêu hắn có lẽ là cậu đã sai rồi.
Sinh nhật cậu năm nay, cậu được ba tặng ba vé đi du lịch, cậu biết ba tặng thêm một vé là muốn một người đi cùng xách đồ và phục vụ để cậu đỡ vất vả. Cậu không chọn người mà để hắn chọn hôm ấy hắn dẫn một cô gái xinh đẹp đi cùng, hai người tình tứ bên nhau trước mặt cậu.
" Xách đồ đi, hay là để tôi xách hộ... muốn đi thì đi mà không thì ở nhà tùy cậu..."
" Em đi mà, ba muốn em đi cùng anh nên... "
Chưa để cậu nói hết câu hắn đã ôm cô gái kia tình tứ bước đi. Cậu đau lòng nhưng cũng đã quen với những cảnh như thế này rồi, cậu đi không phải để theo dõi hắn và cô gái kia mà cậu muôn sinh nhật năm nay cậu sẽ có một kỷ niệm đẹp bên hắn.
--------------------
" Anh à, em lạnh quá! "
" Lạnh lắm sao, hay là mình về đi..."
" Nhưng tuyết rơi đẹp vậy mà anh, em muốn ngắm tuyết cơ..." Cô gái kia thẹn thùng nép vào ngực hắn.
" Nhưng mà lạnh thế này, sợ em ốm đó... hay là... "
Hắn ôn nhu ôm cô gái kia vỗ về, trong lòng hắn đang nghĩ điều gì đó. Hắn ôm một lúc cũng buông cô gái kia ra rồi quay sang nhìn cậu...
" Lục Hàn, cởi áo khoác của cậu ra..."
" Để làm gì ạ! "
" Tôi mượn... da mặt cậu dày thế, chắc cũng không cảm thấy lạnh đâu nhỉ... Cậu cũng là con trai nữa, nhường áo cho cô ấy đi, cô ấy là con gái mà" Hắn nói nhỏ, giọng nói có chút mỉa mai xen lẫn sự châm chọc và khinh bỉ...
" Đây ạ! "
Cậu cười nhạt rồi đưa áo cho hắn, cởi áo khoác ngoài ra cậu cũng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng. Từng cơn gió lạnh ùa vào người và tuyết rơi xuống khiến cậu lạnh đến thấu xương, cơ thể cậu run lên bần bật, làn da thâm tím đi vì lạnh. Nhưng tất cả cũng chẳng là gì so với cảnh hai người họ ân ái trước mặt, cậu đứng đó nhìn thái độ ôn nhu của hắn, tim cậu lại đau như ai đó cầm dao mà cứa vào. Cậu ước một lần thôi hắn ôn nhu với cậu một chút như với cô gái đó thì cả kiếp này cậu dành cho hắn cũng không cảm thấy lãng phí rồi.
Hai người họ đi ngắm tuyết rơi rồi đi ăn, hắn không cho cậu ngồi cùng, cậu vì thế mà cũng chẳng muốn ăn nữa. Cậu nhìn hai người họ ân ái rồi xách đồ về nhà, hôm nay sinh nhật cậu cứ tưởng sẽ có một kỷ niệm đẹp bên hắn nhưng hóa ra lại đau lòng đến thế này hay sao?
Cậu biết hóa ra mình cũng là người thừa, đi theo cũng chỉ để xách đồ cho hắn mà thôi...
" Tên ôsin... ôsin đâu rồi..."
".......... "
" Này thằng ôsin mày chết đâu rồi hả..."
"............ "
" Anh Tần, anh xem osin của anh kìa... chủ gọi còn không thấy đâu nữa..."
" Lục Hàn... cậu chết đâu rồi... sao cô ấy gọi mà không xuống hả?"
Cậu nghe tiếng hắn thì cũng xuống nhà, không phải vì cậu không nghe cô ta gọi mà là không biết gọi mình nên cậu mới không xuống vừa xuống đến nơi cậu đã thấy cô ta tự đổ một ít nước lên người mình, rồi hắt một ly nước lê người cậu.
" Mày điếc à, mày biết tao là ai không mà gọi không thèm vểnh tai thế hả?"
" Tôi... "
" Xoảng... mày muốn chết à... cái đồ đĩ đực..."
Chưa để Lục Hàn nói hết câu đã bị Hạ Viên ném chiếc cốc vào mặt, cậu đứng thất thần chưa kịp phản ứng thì một giọng nói lớn đã vang lên.
" Sao cậu dám làm vậy hả, cậu đang ghen với tôi sao?"
" Chat... cậu làm cái gì vậy hả? Lại nghĩ kế hãm hại cô ấy?"
Cậu không kịp phản ứng thì đã nhận được một cái tát như trời giáng của Tần Long, cái tát khá mạnh khiến một bên má cậu sưng lên, khóe miệng cũng rỉ máu. Cậu nhất thời cũng chưa hiểu chuyện gì đang sảy ra chỉ biết níu tay hắn mà lắc đầu...
" Không phải... không phải đâu... anh hiểu lầm rồi..."
" Biến, biến khỏi đây cho đỡ ngứa mắt tôi... cái thứ như cậu phải nên chết đi cho đỡ chật đất..."
Hắn lạnh lùng nói rồi đẩy cậu ra ngoài đóng sầm cửa lại. Cậu không kịp phản ứng mà đứng tựa đầu vào tường, chính cậu không hiểu mình đã làm sai điều gì tại sao lại bị hắn hiểu lầm như vậy... Đầu cậu tự nhiên choáng váng đến mức không thể đứng vững nữa, tim cũng nhói lên từng cơn, cơ thể cậu run lên vì lạnh. Cậu ôm trái tim đang đau đớn khi mà cố gắng gọi hắn, hi vọng hắn sẽ mở cửa cho cậu...
" Anh ơi... mở cửa... mở cửa cho em đi anh..."
" Anh ơi... em lạnh... khụ... khụ... anh mở cửa cho em đi"
Nhưng đáp lại cậu chỉ là sự im lặng, thỉnh thoảng còn là sự vui vẻ cười đùa của cô gái ấy. Cậu run rẩy ngã xuống hành lang khách sạn lạnh lẽo. Cậu ho khan vài tiếng bất chợt ho ra một ngụm máu tươi, cậu mỉm cười nhạt nhẽo rồi nhắm mắt lại, vài giọt nước mắt lại rơi trên khóe mắt.
" Anh à, em cũng biết lạnh, biết mệt, biết đau mà anh..."
còn
p/s: he hay se
Wattpad: Thienyet