Yêu Anh, Thật Đau Lòng!

chương 3

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quý Thạch Khiêm không ngờ ở trường học có thể gặp được Uông Xảo Ninh, càng không biết nên vui mừng hay tức giận nữa, cô từ quê tới đây, không phải xa xôi ngàn dặm, nhưng cũng phải lặn lội đường xa.

Cô gái này làm sao đột nhiên lại đến đây!

Uông Xảo Ninh quay đầu nhìn anh, mắt chớp chớp, không thể tin được thật sự là anh, trên mặt của cô nhanh chóng hiện lên nụ cười tươi, trong tay dùng sức nắm chặt ví da nói: "Thạch Khiêm..."

Quý Thạch Khiêm đi về phía cô, trên mặt biểu hiện phức tạp, vừa hưng phấn, vừa có lo lắng. Con đường xa như vậy, cô làm sao tới được đây? Nhìn trên mặt cô mồ hôi nhễ nhại, nhất định cô đến đây rất vất vả.

Ông trời! Cô vậy mà đi đến đây một mình, từ trước đến bây giờ, cô chưa từng đi đâu xa một mình, lần này, đến tột cùng vì cái gì có thể khiến cô lấy hết dũng khí đi lên Đài Bắc đây?

"Cậu... Làm sao biết đường mà đến?"

Anh định đi đến văn phòng khoa, nghĩ làm xong giấy tạm nghỉ học trước ngày hết hạn nộp học phí, để miễn bị làm thành không đóng tiền học phí bị buộc thôi học. Giải quyết xong việc này, anh định mấy ngày nữa trở về nói cho cô biết quyết định của anh, sau đó xin đi nhập ngũ trước thời gian.

Về những chuyện này, anh đều không có nói cho cô biết, thứ nhất không muốn làm cho cô lo lắng, thứ hai anh cảm thấy đây không phải chuyện lớn gì, anh chỉ tạm dừng việc học, làm lính cũng sẽ có thu nhập, sau đó xuất ngũ anh sẽ xin đi học trở lại.

Uông Xảo Ninh nhìn thấy anh, thật vui mừng, đem chuyến đi trong đêm, cùng khổ sở để tìm được đến đây tất cả đều quên sạch, trong mắt trong lòng chỉ còn lại anh, khóe mắt cũng đều là vui vẻ.

"Thạch Khiêm, cuối cùng tớ cũng tìm được cậu rồi..."

Trong nhất thời, Uông Xảo Ninh cũng quên mất mục đích cô tới đây để làm gì.

Quý Thạch Khiêm thở dài, cô làm sao lại hành động như vậy, không hề báo trước liền đến Đài Bắc, nếu dọc theo đường đi cô gặp phải chuyện gì, thì anh làm thế nào..." Tại sao cậu đột nhiên đến tìm tớ vậy?"

Lúc này Uông Xảo Ninh mới tỉnh táo lại, vội vàng lôi kéo Quý Thạch Khiêm đi tới chỗ sân rộng yên tĩnh.

Quý Thạch Khiêm không hỏi nhiều, mặc cho cô kéo tay anh đi về phía trước.

Vừa đi, Uông Xảo Ninh vừa mở ví da vừa nói: "Thạch Khiêm, tớ mang tiền đến cho cậu, không biết cậu cần bao nhiêu tiền, năm vạn có đủ không..."

Anh kéo cô lại hỏi: "Ai nói với cậu tớ đang cần tiền?" Đồng thời, phát hiện chân của cô đang đi cà thọt, anh nói: "Còn nữa, chân cậu bị sao vậy?"

"Không sao! Không cẩn thận bị trật khớp mà thôi."

Hai người đứng ở trong sân trường rộng rãi, gió nhẹ thổi tới, Quý Thạch Khiêm mang theo cô đi vào mảnh đất trống bên cạnh, nơi này rất yên tĩnh, hiện tại mới hơn tám giờ, nên không có nhiều người qua lại.

"Xảo Ninh, làm ơn, nói cho tớ biết, làm sao cậu đột nhiên đến đây? Chân như thế nào lại bị thương? Còn nữa, là ai nói cho cậu biết tớ đang cần tiền?"

Trên mặt của cô lộ ra nụ cười thật tươi nói "Là thầy giáo của cậu a! Ngày hôm qua gọi điện thoại cho tớ, nói... cậu muốn xin tạm nghỉ học, nói cậu không có tiền đóng học phí, cho nên tớ gấp gáp lên đây đưa tiền cho cậu!"

Anh kinh hãi (kinh ngạc+ sợ hãi), không thể tin được cô vì chuyện này mà chạy đến đây tìm anh!

Uông Xảo Ninh mỉm cười, vội vàng lấy tiền mặt trong ví ra, một sấp tiền dầy, không chút do dự nhét toàn bộ vào trong tay của Quý Thạch Khiêm, trong nháy mắt trong ví của cô chỉ còn lại mấy tờ tiền mấy trăm.

"Số tiền này cậu cầm đi đóng học phí trước, nếu không đủ... Chưa đến một tuần nữa là tớ được phát lương rồi, đến lúc đó tớ lại lấy đưa cho cậu..."

Nắm trong tay sấp tiền, anh cảm thấy thật nặng, nặng đến nỗi cánh tay của anh hình như cảm giác đau đớn, ngực của anh hình như cũng thật khó chịu. Cô vì chuyện này, không quản lặn lội đường xa cũng muốn tranh thủ lúc ban đêm đi tàu đến Đài Bắc đưa tiền cho anh?

Cô gái ngốc này, rốt cuộc đang suy nghĩ gì..."Xảo Ninh, tiền này... Tớ không thể nhận được!"

Uông Xảo Ninh kinh ngạc hỏi: "Tại sao?"

"Đây là tiền cậu khổ cực làm việc kiếm được, tớ không thể nhận, cậu cầm về đi..."

"Nhưng tiền học phí của cậu thì làm thế nào?"

Quý Thạch Khiêm cười nói "Ý định của tớ trước tiên tạm nghỉ học, đi làm lính..."

"Vậy làm sao được? Thạch Khiêm, cậu cầm tiền này đi đóng học phí đi, không thể tạm nghỉ học!"

Anh thở dài nói: "Xảo Ninh, tớ chỉ tạm thời nghỉ học thôi, chờ tớ hết nghĩa vụ quân sự, sẽ lại trở về tiếp tục đi học, huống chi sau khi tớ tốt nghiệp cũng phải đi nhập ngũ, không bằng làm xong nghĩa vụ quân sự trước."

Uông Xảo Ninh không hiểu, vội vàng lắc đầu, tay giấu ra sau lưng, có chết cũng không chịu sẽ đem tiền cầm về, Quý Thạch Khiêm cầm tiền ở trên tay, hai người cứ giằng co như vậy.

"Thạch Khiêm, tớ xin cậu, tuyệt đối không thể tạm nghỉ học được! Nhất định cậu phải học xong đại học a! Cậu suy nghĩ một chút, dì Quý thật hy vọng có thể nhìn thấy cậu tốt nghiệp đại học..." Uông Xảo Ninh vừa nói xong, thì khóc lên.

Cô không biết ăn nói, càng không biết khuyên anh như thế nào, thật sự cô rất sợ anh quyết định dừng việc học lại, nếu thế cô sẽ rất đau lòng."Tớ biết, cậu bỏ thi giữa kỳ vì cùng tớ làm hậu sự cho mẹ, nên không đủ điều kiện để xin học bổng mới không có biện pháp đóng học phí, thầy giáo đã nói hết cho tớ biết rồi..."

Anh âm thầm nghĩ "Thầy giáo sao lại nhiều chuyện như vậy chứ?"

"Thạch Khiêm, tớ xin cậu đó...cậu cầm tiền này đóng học phí đi, nếu không tớ sẽ áy náy."

Nắm lấy đôi vai gầy yếu của cô, "Cô ngốc này, không liên quan đến cậu, đây là kế hoạch của tớ, cậu không phải cảm thấy đau lòng." Cô tựa vào trong ngực của anh, Uông Xảo Ninh khóc đến thở không ra hơi. Thực ra, cô chưa nói, người muốn nhìn thấy anh hoàn thành việc học cũng bao gồm cô nữa.

Cô rất vui khi được chứng kiến sự thông minh của anh, thích nhìn thấy anh mỗi lần thi biểu hiện đều rất ưu tú, trong lòng cô anh là người tài giỏi nhất.

Khi mẹ anh qua đời thì mẹ cô đã hứa sẽ chăm sóc anh thật tốt, hiện tại mẹ cô cũng qua đời rồi, cô là con gái bà, cô phải thay thế mẹ cô hoàn thành cái hứa hẹn này."Thạch Khiêm, đồng ý với tớ, không xin tạm nghỉ học nữa, sẽ tiếp tục đi học có được không?"

“…” Anh hơi nhếch môi, trong lòng anh cũng là khổ sở giãy giụa.

Trong hốc mắt của Uông Xảo Ninh đều là nước mắt, trên gương mặt cũng dàn dụa nước mắt, nhưng cô chưa từ bỏ ý định của mình ngửa đầu lên nhìn anh, hình như đang đợi anh đáp lại, chờ đợi anh đồng ý.

"Xảo Ninh..."

"Thạch Khiêm, tớ xin cậu, đồng ý với tớ..."

Quý Thạch Khiêm nhìn cô, hốc mắt bất giác đỏ lên, hô hấp cũng trở nên nặng nề. Lần đầu tiên anh cảm thấy bị nghèo khó hành hạ, mài mòn hết ý chí của anh.

Đúng, anh phải vứt bỏ lòng tự trọng mà thừa nhận, mấy ngày qua anh đã từng nghĩ tới rất biện pháp, thậm chí còn nghĩ qua muốn trở về quê tìm người vay tiền, nhưng lòng tự trọng cao khiến anh không mở miệng được, vay tiền giáo viên trước kia, hay vay bạn bè học cùng cấp ba, anh đều không thể nào ăn nói khép nép được.

Mắt thấy không đóng học phí sẽ phải nghỉ học, cho nên anh mới quyết định làm theo biện pháp xấu nhất, đi nhập ngũ, dù sao làm lính được cấp tiền, sau khi xuất ngũ anh sẽ tiếp tục hoàn thành việc học.

Nhưng... Cô gái này đi tàu cả đêm chỉ để đến Đài Bắc đưa tiền cho anh, không phải anh không coi cô là người quan trọng nhất, ngược lại vì quan trọng nhất, cho nên ở trước mặt cô, anh không muốn nói ra chuyện này.

Anh không muốn làm cho cô lo lắng, cuộc sống của cô đã quá cực khổ rồi.

"Thạch Khiêm..."

"Tớ không biết đến bao giờ mới có thể trả lại cho cậu..." Lời vừa nói ra, vừa khàn khàn vừa trầm nặng, nhưng ngực cũng tràn đầy một loại cảm giác ấm áp.

"Cậu mới là đứa ngốc, cố gắng học cho giỏi, tiền không cần trả lại. Cậu thông minh như vậy, đương nhiên phải được đọc nhiều sách." Trong lòng cô thật vui mừng, hình như anh đã chấp nhận lời thỉnh cầu của cô rồi.

Lau nước mắt, trên mặt Uông Xảo Ninh tươi cười trở lại, nhìn xung quanh một chút rồi nói: "Trường học của cậu thật đẹp đó!"

Quý Thạch Khiêm cười khổ, nắm tiền trong tay, mà nặng như ngàn cân, rất chân thật, nhưng anh lại không dám nhìn đến, từng đồng tiền trong này đều là cô làm việc khổ cực mới kiếm được, mà cô sau khi biết tình cảnh của anh, liền chạy tới đem toàn bộ tiền cho anh.

So sánh với cô vất vả làm việc, còn anh chỉ là một sinh viên không làm được gì, anh có tài đức gì mà được quen biết cô đây?

"Số tiền này cậu cứ dùng trước, nếu không đủ, tuần sau tớ được phát lương rồi sẽ đưa thêm cho cậu."

"Không cần, như vậy đủ rồi."

Uông Xảo Ninh nhìn đồng hồ đeo tay một cái sau đó nói: "Thạch Khiêm, tớ phải đi về bây giờ, hôm nay tớ xin nghỉ, nhưng buổi tối phải có mặt ở xưởng để báo cáo với chủ nghiệm, cậu phải giữ gìn sức khỏe, nhất định phải đi đóng tiền học đấy!"

Cô xoay người muốn đi, Quý Thạch Khiêm ngăn cô lại, anh suy nghĩ một chút nói: "Cậu đợi tớ, chờ tớ một lát thôi, đừng chạy lung tung đấy!"

Anh đi nhanh đến hướng kí túc xá, chốc lát, anh cầm theo hai chiếc mũ bảo hiểm chạy tới, đội vào đầu giúp cô, sau đó dẫn cô, đi về phía bãi đỗ xe.

"Thạch Khiêm, cậu muốn làm gì vậy?"

"Tớ mượn xe máy của đàn anh, tớ đưa cậu đi ra bến xe, chân của cậu bị thương, không nên đi lại nhiều."

Anh lên xe, cô ngồi ở phía sau, dọc theo đường đi, hai người cùng hưởng thụ thời gian ở chung một chỗ khó có được này. Đến bến xe, Quý Thạch Khiêm giúp cô mua vé xe, mua cả đồ ăn cho cô.

Anh và cô cùng ngồi ở phòng đợi, Uông Xảo Ninh còn dặn dò "Thạch Khiêm, nhất định phải đi đóng học phí đó..."

"Tớ biết rồi, cậu yên tâm, sau này loại chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa."

"Thật ra không sao cả! Cậu có khó khăn gì có thể nói với tớ! Chúng ta là người nhà mà!"

"Tớ sợ rằng không có biện pháp tiếp tục chỉ xem cậu là ngươi nhà rồi." Anh cười khổ nói, cô lại nghe không hiểu, cô vô tư như vậy khiến trái tim anh chỉ có một mình cô độc chiếm, đã không cách nào ngăn cản nó vì cô mà rung động.

Cô gái ngốc nghếch này... anh sợ rằng phải dùng cả đời này để trả cho cô, Quý Thạch Khiêm tự thề với lòng mình, anh muốn trưởng thành nhanh hơn, lúc đó hãy để anh chăm sóc cho cô.

Lời thề này không chỉ vì anh nợ cô, mà vì cô chính là người quan trọng nhất trong cuộc đời của anh, là niềm an ủi duy nhất, cũng là ước mơ tốt đẹp nhất của anh trong cuộc sống đầy khốn đốn và mệt mỏi này.

Cố gắng lên thôi... Quý Thạch Khiêm ở trong lòng tự nói với mình như vậy.

Thời gian hai người xa nhau đã thật lâu, anh cảm thấy rất khó chịu, khi còn là sinh viên học xa quê anh rất nhớ cô, sau khi tốt nghiệp nhập ngũ, anh cũng rất nhớ nhung cô, sự an bài của vận mệnh khiến người ta khó có thể thích ứng, trong nháy mắt, từ tốt nghiệp trung học đến bây giờ, bọn họ đã xa nhau hơn sáu năm.

Thỉnh thoảng gặp mặt, đều là khi anh về quê. Nói là quê, nhưng đã sớm không có nhiều người quen biết rồi, cũng chỉ vì cô, chỗ đó mới được gọi là"Quê quán”

Xảo Ninh đã không còn là cô gái nhỏ nữa, hai mươi bốn tuổi cô đã là cô gái chững chạc rồi, mặc dù thỉnh thoảng cô ở trước mặt anh lộ ra nụ cười đáng yêu giống như đứa trẻ, nhưng đầu lông mày của cô luôn nhuộm nét buồn nhè nhẹ, trên đôi vai gầy nhỏ của cô hình như khiêng rất nhiều gánh nặng của cuộc sống.

Anh thấy cô làm công việc cực khổ đi sớm về muộn. Cô nói, cô và mẹ cô giống nhau, đều mang số mệnh bận rộn, cả đời này sợ rằng giống như con ong chăm chỉ, bay khắp nơi, chỉ mong được ấm no.

Anh nói, sẽ không, anh sẽ không để cho cô phải khổ cực như vậy... Sau khi anh xuất ngũ, tất cả hãy giao cho anh! Anh là đàn ông, anh sẽ gánh vác hết trách nhiệm.

Thành thật mà nói, giữa bọn họ không có nói qua cam kết gì, cũng chưa từng nói với nhau những lời ngon tiếng ngọt, càng không nói qua người nào thích người nào, nhưng bọn họ rất tự nhiên nhận định lẫn nhau, chờ đợi lẫn nhau.

Có một người để chờ đợi, đã là được ông trời thương xót rồi.

Thời gian anh nhập ngũ trôi qua rất nhanh, giống như thời gian sáu năm vậy, nhanh chóng mà dấu vết để lại rất ít, Quý Thạch Khiêm khoác ba lô hành lý trở lại quê.

Uông Xảo Ninh nhớ rõ ngày anh được giải ngũ, cô nói với anh muốn ở kí túc xá làm một bữa cơm thịnh soạn chào đón anh trở về, anh cười nói nhất định sẽ về nhà... chỗ ở của cô, chính là nhà của anh.

Nhưng anh không giữ được lời hẹn đó!

Ngày đó anh rời đi nơi đóng quân, về đến quê nhưng không đi gặp cô, ngược lại gọi điện thoại cho cô biết anh muốn đi Cao Hùng, muốn đi tìm công việc.

Trên thực tế, ngày đó anh gặp lại Hà Mỹ Linh - cô gái hồi cấp ba anh quen qua buổi giao lưu kết bạn, cô ta muốn dẫn anh đi gặp bố cô ta, muốn kéo anh vào công ty của nhà họ Hà.

Lúc đầu anh có chút kháng cự, anh không muốn dựa vào quan hệ bám váy đàn bà mà tìm được công việc, nhưng vừa nghĩ tới Xảo Ninh làm việc ở công xưởng của nhà họ Hà nên anh liền im lặng.

Suy nghĩ một chút, anh quyết định đi Cao Hùng.

Uông Xảo Ninh không biết chuyện đó, nhận được điện thoại của anh chỉ cười nói không sao, muốn anh cố gắng lên, rãnh rỗi thì trở về.

Chỉ trong lòng cô biết, cô cảm thấy rất mất mát.

Ở công xưởng, ngoài mặt cô chuyên tâm làm việc, trong lòng lại không ngừng nghĩ tới: Thạch Khiêm đi Cao Hùng, có lẽ về sau Thạch Khiêm cũng không trở lại, bọn họ còn có cơ hội gặp mặt không đây?

Cô tự nói với mình không thể nghĩ như vậy, Thạch Khiêm thông minh như thế, nơi này quá nhỏ, sẽ cản trở sự nghiệp của anh, nên để cho anh đi ra thế giới bên ngoài, mới không lãng phí nhân tài.

"Xảo Ninh, Xảo Ninh, sao tôi gọi mãi mà cô không nghe thấy vậy!"

Cô vội vàng hồi hồn hỏi: "Có chuyện gì không?"

"Cô đang suy nghĩ cái gì à? Nghĩ đến mất hồn."

"Không có gì!"

"Chúng tôi nghe nói... ở Tổng Công Ty đang muốn thay đổi xưởng trưởng và phó xưởng ở đây thì phải, cô có biết không?"

Cô lắc đầu, những chuyện như vậy cô chưa bao giờ biết, cũng lười để ý tới. Cô chỉ biết làm tốt công việc của mình, được phát tiền lương đều hàng tháng, sau đó nghĩ tới Thạch Khiêm.

Lần anh trở lại nghỉ phép đã là chuyện của hơn một tháng trước, đã lâu cô không được gặp anh rồi, thành thật mà nói, cô rất nhớ anh.

Không biết vì sao, khi còn bé chưa có phát hiện cô hay lệ thuộc vào anh, càng lớn lên, càng độc lập, cô càng suy nghĩ nhiều về anh.

Nghĩ đến trong lòng cô lại buồn bực, cái loại nhớ nhung này không chỉ là nhớ nhung, bên trong còn cất giấu một tầng cảm xúc khác, giống như trên thế giới này anh là người mà cô quan tâm duy nhất.

Thạch Khiêm... Đồng nghiệp bên cạnh vẫn đang nói, nhưng suy nghĩ của Uông Xảo Ninh không biết đã bay đến đâu rồi.

"Nghe nói xưởng trưởng mới là một người trẻ tuổi, mới vừa giải ngũ! Ông chủ hình như rất coi trọng anh ta, muốn cho anh ta học hỏi kinh nghiệm, nên phái anh ta đến chỗ chúng ta làm xưởng trưởng."

"Đúng vậy! Nghe nói ở trong công ty, anh ta là xưởng trưởng trẻ tuổi... Tôi còn nghe nói, phó xưởng là con gái của ông chủ."

"Nói không chừng phó xưởng chính là thầm mến xưởng trưởng, mới cùng đi theo đến đây!"

"Có thể đó! Thật muốn xem xưởng trưởng có dáng dấp như thế nào?"

"Đúng vậy a!"

Mọi người ồn ào nói chuyện, chỉ có Uông Xảo Ninh vẫn đang chuyên tâm làm việc, một câu nói cũng không nghe vào tai, vẫn đắm chìm trong trong suy nghĩ của bản thân.

Qua hai ngày, công xưởng vẫn bận rộn như vậy, nhưng không khí ở trong xưởng không giống nhau, mỗi người hình như đang chờ đợi cái gì, thường không tự chủ mà nhìn ra cửa.

Chỉ có Uông Xảo Ninh chuyên tâm làm việc, nhưng chỉ cô biết, cô đang suy nghĩ chuyện của mình, nghĩ tới chuyện của Thạch Khiêm, nghĩ chuyên tâm đến nỗi loại bỏ tất cả sự quấy nhiễu bên ngoài.

Lúc này trong xưởng tự nhiên nhốn nháo, mỗi người đều đứng lên, hướng cửa chính nhìn quanh, Uông Xảo Ninh không biết chuyện gì đang xảy ra.

"Các vị đồng nghiệp, xin mọi người tạm ngừng công việc một chút."

Mọi người bắt đầu đứng lên, Uông Xảo Ninh còn không biết chuyện gì đang xảy ra, người bên cạnh cô vội vàng kéo cô đứng lên, cùng nhau đi về phía trước.

"Xin mọi người động tác nhanh một chút, xưởng trưởng và xưởng phó sẽ lập tức đến."

Thì ra là lãnh đạo mới đang đến, thuận tiện muốn biết tất cả đồng nghiệp. Uông Xảo Ninh buông đống vải vóc trong tay, đứng dậy hướng phía trước đi tới.

Hiện trường mọi người đều đang bàn luận xôn xao, mỗi người đều nói về chuyện lãnh đạo mới, không có ai biết lãnh đạo mới là ai, nhưng mỗi người đều giống như nắm giữ một nhiều chuyện lớn vậy, bọn họ nói chuyện không ngừng, chỉ có Uông Xảo Ninh ngoan ngoãn đứng ở một góc.

Lúc này, lãnh đạo mới đi vào công xưởng, mọi người đều yên tĩnh lại.

Uông Xảo Ninh ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy một nam một nữ kia, cô ngây ngẩn cả người, không thể tin được người trước mắt chính là lãnh đạo mới của công xưởng.

"Trước mặt mọi người chúng tôi xin được phát biểu vài câu."

"Chào mọi người, tôi tên là Quý Thạch Khiêm." thân hình của anh cao lớn đứng ở trên bục, nghiễm nhiên là tiêu điểm của tất cả mọi người. "Bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ đảm nhiệm chức xưởng trưởng của công xưởng này, mọi người có vấn đề gì, đều có thể đến tìm tôi, tôi sẽ ccos gắng giúp đỡ mọi người, cũng xin mọi người giúp đỡ tôi, cám ơn."

Thái độ đúng mực, giọng nói trầm ổn kín kẽ, còn có hắn dáng người và diện mạo cao lớn tuấn tú, khiến mọi người yên lặng như tờ.

Nhưng kinh hãi nhất, đương nhiên là Uông Xảo Ninh, cô há to mồm, không thể tin được Thạch Khiêm muốn làm xưởng trưởng?

"Tiếp theo chúng ta xin mời xưởng phó nói với chúng ta mấy câu."

"Tôi tên là Hà Mỹ Linh, tin tưởng các vị cũng biết tôi chính là con gái của chủ tịch, sau này tôi sẽ trợ giúp xưởng trưởng, mọi chuyện đều do xưởng trưởng làm chủ, cám ơn."

Hà Mỹ Linh đứng ở bên cạnh anh, trai tài gái sắc, một người anh tuấn, một người xinh đẹp, bọn họ thật xứng đôi... Bọn họ... Uông Xảo Ninh không biết tại sao, cảm xúc thất vọng tự dưng lan tràn trong ngực của cô, cô cúi đầu không biết tại sao lại có loại cảm giác bất lực này.

Cúi thấp đầu, nên cô không chú ý tới tầm mắt của Quý Thạch Khiêm đang tìm cô ở trong đám người. Thực ra, anh cũng vì cô mà đến đây làm việc.

Anh nói với bố của Hà Mỹ Linh, anh hi vọng có thể được làm việc ở công xưởng này, từ dưới từng bước đi lên.

Anh được chủ tịch khen ngợi, nói làm việc ở công xưởng rất vất vả, không có mấy người muốn đi, Quý Thạch Khiêm lại xin đi, khiến ông ta càng cảm thấy người trẻ tuổi này không tệ.

Nhưng cho dù là từ dưới đi lên, cũng không thể để anh có chức vị quá thấp, vì vậy chủ tịch quyết định để Quý Thạch Khiêm làm xưởng trưởng. Mà phái con gái của ông ta làm trợ thủ, ý tứ cũng rất rõ ràng, chính là hi vọng muốn anh làm con rể của ông ta.

Cuối cùng trong đám người anh cũng tìm được cô, cô cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì: mà Uông Xảo Ninh cảm thấy hình như có người đang nhìn cô, vội vàng ngẩng đầu lên, lập tức ánh mắt hai người chạm nhau.

Quý Thạch Khiêm nháy mắt với cô, hướng về phía cô mỉm cười, Uông Xảo Ninh không tự chủ được cũng mỉm cười, cô thu lại cảm xúc khác thường trong lòng, cũng nháy mắt với anh.

Cô nên mừng cho anh, được lên làm xưởng trưởng, tiền đồ sáng lạng, nhưng trong lòng cô không hiểu được có loại cảm giác nặng nề, không phải ghen tỵ, trên thực tế, cho tới bây giờ cô học không được ghen tỵ với người khác.

Cô cảm thấy rõ ràng anh đã trở về ở trước mắt cô rồi, nhưng tại sao cô lại cảm thấy khoảng cách của anh và cô thật xa vời?

Trong nháy mắt anh từ một người rất quen thuộc với cô, thân như người nhà, biến thành xưởng trưởng, là thanh niên tài giỏi được người khác coi trọng.

Thở dài, cô vui mừng thay anh, nhưng cũng cảm thán, giữa bọn họ còn có thể giống như hồi còn bé sao? Như cùng ở lúc cuộc sống khó khăn gian khổ nhất, hai người giúp đỡ lẫn nhau, an ủi nhau... bất chợt, cô nhớ tới chàng trai ngồi ở bên cạnh cô hướng dẫn cô làm bài tập, nhớ tới chàng trai đồng ý trao đổi công việc với cô... Thời gian trôi qua cũng chính là mất đi, lưu lại, chỉ còn kỉ niệm.

Quý Thạch Khiêm nhậm chức, quan mới phải lấy uy, không khí bên trong xưởng cũng đổi mới hoàn toàn.

Làm kinh doanh anh rất coi trọng việc thấu hiểu mọi người, anh nghe tất cả những suy nghĩ của công nhân, hy vọng có thể khích lệ tinh thần của họ.

Anh sẽ đến gần mỗi người, cùng mọi người nói chuyện phiếm, nghe cách nhìn của mọi người, trả lơi mọi câu hỏi của mọi người. Mỗi người đều rất ủng hộ anh, còn xưởng phó Hà Mỹ Linh có vẻ khó gần gũi, nên cũng có khoảng cách hơn.

Uông Xảo Ninh rất vui mừng, cô biết anh rất nghiêm túc với công việc này, kể từ lúc anh đến, anh được mọi người trong xưởng rất tôn trọng, năng suất làm việc của mọi người cao hơn rất nhiều.

Chỉ có một việc làm cho Uông Xảo Ninh cảm thấy rất tiếc nuối đó là cô và anh không có nhiều thời gian nói chuyện với nhau, anh luôn bận rộn với công việc, nhưng trong lúc bận rộn anh sẽ cố ý đi qua chỗ cô hoặc mỉm cười, hoặc nháy mắt với cô.

Uông Xảo Ninh nghĩ, như vậy là đủ rồi.

Anh không nói chuyện nhiều với cô, nhưng anh cũng không biểu hiện là không quen biết cô, làm mọi người cũng hoài nghi, bọn họ hình như có quen biết từ trước.

Hiện tại hai người giống như chỉ có quen biết sơ thôi, anh không chủ động đi gặp cô, thậm chí hai người nói chuyện với nhau cũng rất ít.

Bình thường khi anh đang nói chuyện với đồng nghiệp, thì sẽ hỏi han cô vài câu.

Làm việc cùng công xưởng, nhưng hai người lại không có cơ hội để nói chuyện riêng với nhau, cô cũng không nhàm chán đến nỗi chủ động chạy đi tìm xưởng trưởng để nói chuyện phiếm... Anh không chỉ là Thạch Khiêm, mà còn là lãnh đạo của cô nha!

Đêm hôm đó, Uông Xảo Ninh tan việc trở về kí túc xá, sau khi tắm rửa xong xuôi, cô nhìn đồng hồ báo thức, sắp mười giờ, cô mở radio để nghe âm nhạc.

Lúc này, cửa sổ đột nhiên có tiếng động, cô sợ hết hồn, còn không dám đi về phía cửa sổ, một lát sau cửa sổ lại có tiếng động, bấy giờ cô mới phát hiện bên ngoài có người ném đá vào cửa sổ phòng cô.

Uông Xảo Ninh không thể tin được, đây là tầng ba mà! Lực cánh tay của người kia cũng thật khỏe! Có thể ném hòn đá lên tận tầng ba.

Cô chậm chạp đi về phía cửa sổ, cô trốn ở bên cạnh cửa sổ nhìn lén, liền nhìn thấy tình huống ở bên ngoài! Khiến cô rất kinh ngạc, vội vàng kéo cửa sổ ra gọi "Thạch Khiêm..."

Dưới tầng có một chàng trai tuổi còn trẻ đang đứng, mặc áo sơ mi và quần jean, đang chuẩn bị chọn một hòn đá nhỏ khác để ném, nhưng khóe mắt lại phát hiện cửa sổ tầng trên đã mở ra.

Anh đứng ở dưới lầu, hướng về phía cô mỉm cười, Uông Xảo Ninh dụi mắt mấy cái, không thể tin được anh sẽ đến đây, cô không dám lớn tiếng gọi, sợ quấy rầy đến giấc ngủ của người khác.

Cô nhỏ giọng hỏi: "Cậu đang làm gì ở đây vậy?"

Anh vẫy tay với cô, ý muốn cô đi xuống, Uông Xảo Ninh gật đầu một cái, trong lòng đầy hoài nghi, nhưng vẫn nghe lời xuống dưới lầu gặp anh.

Thật ra, cô không cách nào cự tuyệt yêu cầu của anh.

Năm phút sau, cô xuất hiện ở trước mặt anh, đây là lần đầu tiên trong khoảng thời gian này cô và anh được ở riêng với nhau, cũng là lần đầu tiên cô đến gần anh như vậy.

Anh hỏi: "Cậu có đói bụng không? Chúng ta đi ăn bữa đêm nhé."

Cô trả lời: "Đã muộn như vậy rồi ăn vào sẽ bị béo á!"

Anh sờ mặt của cô nói: "Cậu rất gầy, không lo béo đâu. Đi theo tớ."

Uông Xảo Ninh ngẩng đầu, nhìn gương mặt của anh, cô phát hiện khuôn mặt anh khiến cô cảm thấy choáng váng, cũng phát hiện gương mặt này và khuôn mặt trong trí nhớ của cô lại có điểm không giống nhau.

Anh bây giờ, đã trở thành một người đàn ông chững chạc, khuôn mặt như được điêu khắc, cằm dài hơi cong lên, nhìn rất nam tính.

Anh có dáng người cao lớn, cô đứng ở trước mặt anh, anh cơ hồ có thể che khuất cô.

Thật kỳ lạ, tại sao cô nhìn anh bây giờ, không thể tiếp tục giống như trước đây xem anh như người nhà nữa, lúc đó tình cảm thật đơn thuần, không hề cảm thấy thẹn thùng khi ở chung với anh như hiện tại.

Anh đưa mũ bảo hiểm cho cô, cô ngồi lên xe máy của anh, xe lập tức rời đi. Bất chợt, cô lại nghĩ tới năm đó khi cô đến Đài Bắc để đưa tiền đóng học phí cho anh, anh cũng đi xe máy đưa cô ra bến xe.

"Chiếc xe máy này của cậu à?" Cô tựa vào lưng của anh lớn tiếng hỏi, nhưng âm thanh do động cơ xe máy và tiếng gió khiến giọng nói của cô nhỏ yếu không nghe rõ được.

Nhưng Quý Thạch Khiêm vẫn nghe rõ."Đúng vậy! Mới mua được một thời gian, để tiện cho việc đi lại."

"Cậu đi xe máy phải cẩn thận đó!"

"Tớ biết mà! Yên tâm, kỹ thuật lái xe của tớ rất tốt!" Nói vừa xong, xe liền tăng tốc, dọa Uông Xảo Ninh kêu lên, vội vàng ôm lấy hông của anh.

"Ghét ghê!"

"Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Ha ha ha...”

Giờ khắc này, giữa hai người chỉ có thoải mái và vui vẻ, đều quên hết tất cả cảm xúc khác thường, giống như khi còn bé, đơn thuần và vô tư.

Qua hơn mười phút đi xe, hai người đến một quán mì nhỏ, Quý Thạch Khiêm gọi một đống lớn đồ ăn cùng thưởng thức với Uông Xảo Ninh.

Anh hấp tấp ăn mì, thiếu chút nữa khiến đầu lưỡi bị bỏng, không ngừng hít hà, Uông Xảo Ninh nhìn, cười cười, đưa cho anh lon coca, dặn dò anh không được vừa uống lạnh, lại vừa ăn nóng, anh liên tiếp nói "được", lúc đó hai người đều nhìn nhau cười, không khí hòa hợp.

Bầu không khí yên tĩnh, làm cảm giác người ta buông lỏng. Có lẽ do cô suy nghĩ nhiều, giữa bọn họ đều không ai thay đổi, hai người ở chung một chỗ, tất cả đều giống như ngày trước.

Quý Thạch Khiêm nhìn cô, trong lòng dâng lên một cảm giác dịu dàng, thời gian này, anh cứ có cảm giác cô có tâm sự gì đó, chẳng những rất ít nói chuyện với anh, ngay cả khi anh tìm cô nói chuyện, phản ứng của cô đều rất trầm mặc. Ánh mắt của cô nhìn anh, cũng tràn đầy phức tạp khó nói.

Anh không muốn vì anh mà cô bị chú ý ở trong xưởng, cho nên tận lực khống chế bản thân không nên thường xuyên đi tìm cô nói chuyện phiếm, để cho cô chuyên tâm làm việc, anh chỉ mong được ở bên cạnh giúp đỡ quan tâm cô là tốt rồi.

Nhưng thỉnh thoảng ánh mắt của cô khi nhìn anh, lại tràn đầy u buồn, hình như có thật nhiều lời muốn nói, nhưng không biết nói ra như thế nào.

Cho nên hôm nay sau khi tan việc anh quyết định tìm cô ra ngoài, coi như là đi hẹn hò! Hai người từ khi quen biết tới nay, cũng không có nhiều cơ hội đi chơi cùng nhau.

"Xảo Ninh à, làm việc có vất vả không?"

Cô gật đầu rồi nói: "Cũng may, kể từ khi cậu đến làm xưởng trưởng, mọi người đều rất nghiêm túc làm việc, năng suất cũng tăng cao đó!"

"Tớ không hỏi mọi người, mà là cậu." Quý Thạch Khiêm cầm lon nước ngọt lên uống, nếu không phải lái xe, thì anh muốn uống rượu hơn.

"Nhưng cậu giống như không để ý đến tớ."

Uông Xảo Ninh nói lớn: "Mới không có!" tính cách cô thẳng thắn nên phản bác lại ngay.

"Nhưng kể từ khi tớ tới đây, phản ứng của cậu thật kỳ lạ, không giống trước kia. Xảo Ninh, đã xảy ra chuyện gì sao?" Quý Thạch Khiêm mỉm cười, "Cậu trước kia chỉ cần tớ trở lại, sẽ quấn lấy tớ nói đông nói tây, thế nhưng thời gian này, cậu giống như muốn giữ khoảng cách với tớ vậy."

"Bởi vì cậu là xưởng trưởng nha!"

Cô một câu liền nói ra khỏang cách giữa bọn họ, Quý Thạch Khiêm thở dài, "Xưởng trưởng chỉ là công việc của tớ, cũng không phải con người tớ, tớ chỉ là Quý Thạch Khiêm mà thôi”

Nhìn anh, trong đôi mắt thâm thúy kia, lại dâng lên một tia bất đắc dĩ, Uông Xảo Ninh chợt cảm thấy rất đau lòng.

Anh ngồi ở bên cạnh cô nói: "Xảo Ninh, tớ không hy vọng giữa chúng ta có khoảng cách, cậu là người tớ coi trọng nhất. Coi như ở trong công xưởng, tớ không chủ động tìm cậu, là bởi vì tớ sợ cậu bị người khác chú ý, sẽ mang đến phiền toái cho cậu, thế nhưng không có nghĩa là tớ hi vọng giữa chúng ta có khoảng cách, cậu hiểu không?"

Uông Xảo Ninh nghe xong, đây hình như đã thành thói quen, từ trước đến giờ, chỉ cần là lời nói của anh, cô đều sẽ ngoan ngoãn nghe theo.

"Xảo Ninh, tớ vẫn là tớ, không hề thay đổi a!"

Anh cười, cô cũng cười theo, trong miệng cũng nói: "Tớ cũng vậy không có thay đổi! Vẫn ngốc như vậy."

Anh cười ha ha, trên thực tế, anh chỉ muốn ôm cô vào trong ngực. Anh đã trưởng thành, đã hiểu được cái gì gọi là tình cảm nam nữ, mà cô chính là người đó.

Anh đã trở lại bên cạnh cô, kế tiếp anh sẽ từ từ thể hiện tình cảm của bản thân với cô, càng sẽ tiếp tục cố gắng làm việc, anh sẽ thay cô gánh vác tất cả khổ cực, từ nay về sau, đã có anh.

"Nhớ, về sau trong lòng có bất kỳ chuyện gì, cũng có thể chủ động tìm tớ, không phải sợ tớ là lãnh đạo của cậu, ở trong lòng tớ, cậu thật sự là người rất quan trọng."

Cô gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn.

Quý Thạch khiêm biết, tâm tình của cô đều viết ở trên mặt, nếu cô cười, thật sự chính là thoải mái mở lòng rồi."Còn nữa, tớ có một chuyện muốn nói với cậu”

"Chuyện gì?"

"Cậu còn nhớ, hôm tớ được giải ngũ, muốn nấu một bàn món ăn mời tớ ăn không?" Quý Thạch Khiêm nhìn cô nháy mắt, "Bây giờ có thể thực hiện lời hứa đó không?" Uông Xảo Ninh nở cười tươi, dùng sức gật đầu một cái.

Một đêm này, bọn họ cùng ôn lại những kỉ niệm ngọt ngào, đột nhiên cảm thấy tràn đầy hi vọng đối với cuộc sống, hai người được ở chung một chỗ như vậy thật tốt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio