Đợi đến khi yếu ớt tỉnh lại, không biết sắc trời đã tối hay do ánh sáng trong phòng bị ngăn chặn, bốn phía đều rất u ám, phòng ở rất lớn hơn nữa còn trống trải, chắc hẳn là một kho hàng trống, Khả Ly phát hiện tay mình bị trói chặt, miệng cũng bị dán băng dính lên.
Lo lắng nhìn sang hai bên một chút, phát hiện Hứa Mỹ An ở ngay bên cạnh cô, thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng cô ấy cũng bị trói giống cô, người nằm co ro trên mặt đất chưa tỉnh lại, may mà chân cũng không bị trói chặt, Khả Ly dịch chuyển đến bên cạnh Hứa Mỹ An dùng chân đẩy đẩy Hứa Mỹ An.
"Ngô. . . . . . Ân. . . . . ." Miệng không thể phát ra âm thanh, Khả Ly chỉ có thể dùng mũi tạo ra chút âm thanh, cũng không dám nói quá lớn, nơi này chỉ là một kho hàng trống rỗng, hơn nữa không biết là ở địa phương nào, cũng không biết đối phương bắt cóc bọn cô có mục đích gì.
Suy đoàn từ lời nói trước đó của bọn họ, thì mục tiêu của đối phương dường như là Mỹ An, chẳng qua chính mình đúng lúc đi cùng cô ấy, cho nên cũng bị mang theo .
Hứa Mỹ An cũng nhanh chóng tỉnh lại, hơi động người, cả người bị chói có lẽ rất khó chịu, rên rỉ hai tiếng mới mở to mắt, nhìn thấy tình huống của hai người trong mắt tràn đầy hoảng sợ, Khả Ly tới gần dùng ánh mắt ý bảo cô ấy đừng có gấp.
Trong kho hàng không có người, trước hết hai người cần nghĩ biện pháp tự cứu mình mới được, nhưng lại nói không ra lời, không thể thương lượng, Khả Ly nghĩ nghĩ dùng ánh mắt trao đổi với Hứa Mỹ An mới xoay người dùng tay bị trói chặt giật miếng băng dính dán ở miệng Hứa Mỹ An.
Ngón tay là có thể hoạt động , không có mất sức lâu đã giật được băng dính ra, Hứa Mỹ An lập tức run rẩy hỏi: "Sao lại thế này? Nơi này là chỗ nào?"
Khả Ly xoay người ngẩng đầu ý bảo cô ấy giật miếng băng dính trên miệng mình ra trước đã, Hứa Mỹ An phản ứng lại, vội vàng học dáng vẻ của Khả Ly xé miếng băng dính ra giúp cô.
Khả Ly nhổ một bãi nước miếng thở dài mới nhẹ giọng nói: "Trước tiên đừng khẩn trương, còn không biết đối phương muốn làm gì, chúng ta nghĩ biện pháp trước đã."
"Trên tay buộc là nút chết, không dễ tháo, trong phòng này cũng không tìm được công cụ gì." Khả Ly nhìn kỹ dây thừng trên tay Hứa Mỹ An lại nhìn quanh bốn phía một chút nói.
Hứa Mỹ An cũng bình tĩnh trở lại, có Khả Ly bên cạnh, không còn sợ hãi như lúc mới tỉnh lại nữa, "Bọn họ. . . . . Bọn họ ở ngoài cửa sao?"
"Chắc là vậy, chúng ta đi nhìn xem." Khả Ly đáp lời cùng Hứa Mỹ An nhẹ nhàng đi đến gần cửa, bên trái kho hàng này cũng có hai cái cửa sổ, nhưng quá cao, hoàn toàn không thể nhìn ra bên ngoài được, chỉ có thể đi đến gần cửa nghe động tĩnh một chút.
Nhưng vừa đến gần cửa, thì cửa đã bị mở ra, một người phụ nữ trang phục lộng lẫy đeo kính râm màu đen tao nhã bước đến, đi theo phía sau là ba người đàn ông bắt các cô lúc trước.
"A, các người còn rất biết thương hương tiếc ngọc nữa." Cô gái kia thấy hai người Khả Ly và Hứa Mỹ An chỉ bị trói tay vào nhau còn đang hoàn hảo đứng trước mặt cô ta thì giọng nói có chút bén nhọn.
Hứa Mỹ An lập tức cả kinh kêu lên: "Là cô! Ngân Bảo, cô cố ý bắt cóc bọn tôi làm gì?"
"Làm gì? Bốp . . . . . ." Ngân Bảo không quan tâm mắt kính rơi xuống, không nói một lời cho Hứa Mỹ An một cái tát.
Khả Ly vội vàng chắn trước mặt Hứa Mỹ An nói : "Cô làm cái gì vậy? Chúng tôi có thù oán gì với cô chứ?"
"Thật ngại quá! Phong phu nhân tương lai, đều do thủ hạ của tôi làm việc không tốt, ngay cả cô cũng bắt theo rồi, chuyện này nhưng thật ra trở lên phiền toái rồi." Ngân Bảo đi thong thả vài bước lại đeo kính râm lên, cười lạnh một tiếng nói, "Vốn dĩ tôi chỉ muốn dạy dỗ giáo huấn Lam Tuấn Kiệt, nhưng nếu đã lôi cô vào, cũng chỉ có thể đâm lao phải theo lao ."
"Rốt cuộc cô muốn làm gì?" Khả Ly nghe giọng nói của cô ta mang theo hàn khí, hơn nữa lại dùng bộ mặt thật gặp mặt bọn cô trong lòng âm thầm lo lắng.
Hứa Mỹ An tức giận kêu lên: "Là chính cô không để tâm diễn xuất, hiện tại chỉ hủy bỏ diễn xuất của bộ phim này mà thôi, nếu cô hại tôi và Khả Ly, về sau cô cũng đừng nghĩ đóng phim nữa."
"Cô nói đúng!" Ngân Bảo không cho là đúng khẽ cười nói, "Là tôi rất ngốc, trước kia tôi vẫn nghĩ dựa vào diễn xuất để nổi danh kiếm thật nhiều tiền, thực ra chụp ảnh cả ngày rất vất vả, không bằng các cô gả cho một chàng rể giàu có thì cái gì cũng không cần lo lắng nữa rồi, nhưng người giàu có thật sự nguyện ý cưới con hát có mấy người chứ, cho nên cô đoán thế nào, có hai người các cô chết ở trên tay của tôi, nửa đời sau tôi cũng không cần lo nữa rồi."
"Chỉ cần cô không thương tổn chúng tôi, cô có thể đòi tiền chuộc từ Chi Thu và Tuấn Kiệt, nhất định bọn họ sẽ cho." Khả Ly nói theo lời của cô ta, nếu cô ta chỉ cầu tài thì còn tốt chút.
Ngân Bảo nhìn Khả Ly một cái nói: "Cô cũng có chút đầu óc, bộ dáng cũng coi như xinh đẹp, có thể tìm được người chồng tốt thì cũng chấp nhận được, nhưng cô gái này thì dựa vào cái gì?"
Cô ta căm tức nhìn Hứa Mỹ An không cam lòng nói: "Cô gái này muốn diện mạo không có diện mạo muốn dáng người không có dáng người, còn một dáng vẻ ngốc nghếch, dựa vào cái gì được sự sủng ái của Tuấn Kiệt, cũng không biết cô ta dùng chiêu thuật hạ lưu gì nữa, tôi và Tuấn Kiệt đã hợp tác mấy lần, anh ấy đối với tôi đều rất tốt, sau khi quan hệ với cô gái này thì ngay cả con mắt cũng không chịu cho tôi một cái, lần này lại còn trực tiếp muốn đá tôi ra khỏi bộ phim này nữa, bộ phim này các cô cũng biết rồi, nhất địch sẽ rất nổi tiếng, mà tôi lại bị đá khỏi đó không lưu tình chút nào, đây đều là do cô ban tặng!"
Ngân Bảo càng nói càng kích động, cô luôn cho rằng là do Hứa Mỹ An ở sau lưng nói gì đó, Lam Tuấn Kiệt mới có thể đối với cô như vậy, hoàn toàn không nghĩ là vì hành động việc làm của bản thân tạo thành quấy nhiễu đối với Lam Tuấn Kiệt, cuối cùng chọc giận anh.
"Cô. . . . . ." Hứa Mỹ An tức giận muốn đánh trả, Khả Ly lại đi đến trước người của cô chặn cô lại, cắt đứt lời của cô nói: "Chuyện diễn xuất thì tôi không hiểu, có lẽ vì vậy mà cô gặp không ít tổn thất, vậy hãy để cho chồng tôi bồi thường, cô nên biết năng lực của chồng tôi, anh ấy có thể ra tiền, cô muốn thế nào đều được, nhưng nếu cô làm thương tổn đến chúng tôi, vậy thì anh ấy tuyệt đối cũng sẽ không bỏ qua cho cô."
"Hừ! Tôi biết anh ta rất lợi hại, nhưng làm sao anh ta có thể biết được là do tôi bắt cóc hai người chứ." Biểu tình của Ngân Bảo vẫn lãnh mạc như cũ.
Khả Ly cảm thấy cô ta đã có một tia sát khí, cưỡng chế sợ hãi bình tĩnh phân tích nói : "Tôi chưa bao giờ kết thù với ai, cho nên bọn họ sẽ điều tra từ Mỹ An, Mỹ An luôn luôn vô tâm vô phế, cũng chưa từng đắc tội ai, mà sau khi chồng tôi về nước cũng chưa từng kết thù kết oán với ai, cho nên cũng chỉ có thể nghĩ đến bên phía Tuấn Kiệt, mâu thuẫn của cô và Tuấn Kiệt là chuyện ầm ỹ không lâu, cho nên nhất định cô sẽ là một trong số những người bị tình nghi, chỉ cần có một tia hiềm nghi thì chồng tôi cũng sẽ điều tra rõ, không cần báo cảnh sát, chỉ cần người của công ty Thiên Vũ ra tay đã có thể tra ra toàn bộ rồi."
"Nếu cô không biết công ty Thiên Vũ, có thể hỏi thăm mấy người phía sau cô, Thiên Vũ ở hai phái hắc bạch đều rất có tiếng!" Khả Ly sâu sắc phát hiện lúc nhắc tới Thiên Vũ, biểu tình của một người áo đen ở phía sau khẽ biến một chút lập tức bình thường lại.
Vẻ mặt Ngân Bảo cứng ngắc lại một ít, nghĩ nghĩ mới lạnh lùng nói: "Trước tiên trông coi kỹ bọn họ!" Sau đó xoay người ly khai.
"Ê! Tôi muốn đi vệ sinh, các người tháo dây thừng giúp tôi, dù sao khóa cửa rồi chúng tôi cũng chạy không thoát. . . . . ." Khả Ly kêu lên, lại không có người để ý tới, cửa nhanh chóng bị đóng lại khóa trái.
Hứa Mỹ An vừa tức vừa giận ngồi xuống oán hận nói: "Không nghĩ tới là người phụ nữ này, lá gan của cô ta cũng quá lớn rồi, cũng dám bắt cóc mình để uy hiếp Tuấn Kiệt."
"Hiện tại chúng ta ở trong tay cô ta, cậu đừng chống đối với cô ta, miễn cho cô ta không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, nếu thật sự muốn hại chúng ta thì thảm rồi, kéo dài thời gian trước đã, nhất định Chi Thu và Tuấn Kiệt sẽ tới cứu chúng ta ." Khả Ly ngồi xổm xuống an ủi.
Hứa Mỹ An áy náy và buồn chán nói : "Thực xin lỗi! Là do mình quá vọng động, lần này còn liên lụy đến cậu nữa!"
"Cậu đang nói cái gì vậy, chúng ta là chị em tốt, vốn dĩ nên là có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, thân thể cậu không sao chứ, trước tiên đừng tức giận cũng đừng khẩn trương, chúng ta phải bình tĩnh thì mới nghĩ biện pháp được."
"Nghĩ biện pháp gì đây, cửa bị khóa, cửa sổ cũng không trèo ra được, bằng hai chúng ta khẳng định là chạy không thoát, bây giờ bọn Tuấn Kiệt cũng nên biết chúng ta mất tích rồi, cái người phụ nữ chết tiệt kia rốt cuộc muốn làm gì chứ?"
"Cho dù thế nào, chúng ta đều phải thuyết phục cô ta, hoặc là thuyết phục ba người đàn ông kia, làm cho bọn họ chỉ cân nhắc đến chuyện tiền nong, chỉ cần bọn họ liên hệ với Chi Thu, thì chúng ta có hy vọng rồi."
Kho hàng yên tĩnh trống trải lạnh lẽo có chút dọa người, hai người rúc vào nhau câu có câu không mà nghĩ biện pháp, mà trên con phố chuyên áo cưới đã lộn xộn hết lên rồi.
Phong Chi Thu họp xong mới xem tin nhắn, đã biết tin Miya tới, lập tức gọi điện thoại cho Khả Ly thì gọi không được, phải vội vàng chạy về nhà, đánh thức Miya đang ngủ say trên chiếc giường lớn của bọn họ hỏi thì cô ấy nói Khả Ly có hẹn với bạn nên ra ngoài rồi, mới nghĩ đến Hứa Mỹ An.
Vì thế liền gọi điện thoại cho Hứa Mỹ An, cũng không gọi được, trong lòng bắt đầu hơi lo lắng, nghĩ Khả Ly có phải vì vậy mà tức giận hay không, đành phải liên hệ với Lam Tuấn Kiệt, kết quả Tuấn Kiệt gọi điện thoại cho Hứa Mỹ An cũng không thể gọi được.
Sau vô số lần gọi điện thoại, cũng vẫn không thể liên lạc được với hai người, vì thế hẹn nhau nhanh chóng chạy tới phố chuyên áo cưới, đến cửa hàng Giai Duyến trước, nhân viên cửa hàng chứng thật hai người đã tới cửa hàng, sau đó lại nói muốn đi xem trang sức nên rời đi, cũng không phát hiện có cái gì khác thường.
Lam Tuấn Kiệt gọi điện thoại cho Hứa Thành Lâm, anh ấy đang làm việc, cũng không liên lạc với Hứa Mỹ An, mà Phong Chi Thu vừa mới phát hiện ở thành phố G ngoại trừ hai anh em Hứa Mỹ An thì Khả Ly đã không có bạn bè nào khác nữa, hơn nữa nếu hai cô ấy đang ở cùng nhau, có thể đi gặp người khác hay không, Khả Ly tức giận nên tắt điện thoại di động còn hợp lý, Hứa Mỹ An thì không có lý do gì mà không tiếp điện thoại của Tuấn Kiệt được.
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện? Nghĩ đến điểm này, hai người mới thấy lo lắng, vì thế nhanh chóng liên lạc với Ngụy Lam Thiên, gọi một đội chuyên nghiệp tìm kiếm ở tất cả các cửa hàng trên phố áo cưới, cuối cùng ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm của cửa hàng Kim phu nhân tìm được xe của Hứa Mỹ An, mà nhân viên trong cửa hàng Kim phu nhân đều nói lúc rưỡi có từng liên lạc với Hứa Mỹ An, cô ấy nói muốn qua đây xem áo cưới, nhưng đợi một giờ cũng không thấy người tới còn cố ý gọi điện thoại hỏi, nhưng lại không thể gọi được.
Người của Ngụy Lam Thiên cẩn thận tìm tòi khắp bãi đỗ xe cũng không phát hiện được điều gì khác thường, biểu tình của mọi người bắt đầu trầm trọng, thương lượng một chút liền quay về phòng họp của Thiên Vũ trước.
"Nếu hai người không phải đúng lúc đó muốn đi một chỗ khác, thì theo phân tích có thể bị người bắt đi ngay tại bãi đỗ xe đó." Ngụy Lam Thiên trầm giọng nói.
Lam Tuấn Kiệt lo lắng nói : "Mỹ An đã đáp ứng với mình cho dù như thế nào cũng sẽ không không nhận điện thoại của mình, hơn nữa còn là vào hôm nay, cho nên không có khả năng vô cớ tắt máy, về mặt này khẳng định có vấn đề rồi."
"Đúng, có lẽ Khả Ly đang tức giận, nhưng cô ấy không phải là người vì chút chuyện nhỏ mà làm ầm ĩ, cũng sẽ không không nhận điện thoại." Phong Chi Thu cũng chậm rãi nói, chính là bởi vì không tầm thường như vậy mới làm anh lo lắng.
Ngụy Lam Thiên gõ nhẹ lên mặt bàn một cái nói : "Hiện tại chúng ta chỉ có thể giả thiết hai cô ấy đã bị người bắt cóc, nhưng bọn cướp còn không điện thoại đến, cho nên hai người các cậu trước tiên hãy thử nghĩ xem, có người nào đáng nghi nhất, mình sẽ sắp xếp nhân viên đi điều tra."
"Mình mới về nước được hai tháng, năm nay cũng không có dự án thu mua nào, không đắc tội ai cả, ngoại trừ chút chuyện không hay với nhà họ Mạnh, nhưng bọn họ chắc hẳn không có lá gan làm loại chuyện này." Phong Chi Thu suy nghĩ một chút nói.
Do dự một chút lại nói: "Bạn gái trước kia của mình ở Anh đã tới, không biết ông ngoại mình ở bên kia có tính phá hỏng đám cưới của mình hay không, để mình gọi điện thoại trước đã."
Ngụy Lam Thiên nhìn về phía Lam Tuấn Kiệt, Lam Tuấn Kiệt lắc lắc đầu: "Mình và Mỹ An đều không kết thù kết oán với người nào cả, trong nhà còn không biết chuyện bọn mình sẽ kết hôn."
Anh vẫn không thể nhớ đến chuyện của Ngân Bảo, cô gái yếu ớt như Ngân Bảo, có lẽ, anh chưa từng để ở trong lòng, bởi vậy nên hoàn toàn không nhớ nổi chuyện đã từng xảy ra với cô ấy, cũng không nghĩ đến cô ta sẽ làm ra chuyện bắt cóc như vậy.
Ngụy Lam Thiên nhíu mày, một chút manh mối đều không có, anh vẫy vẫy tay gọi Tiểu Lưu tới phân phó: "Trước tiên gắn thiết bị dò tìm vào điện thoại của anh Lam, nếu có cuộc gọi đến, cố gắng kéo dài thời gian, điều tra ra vị trí gọi điện, cũng trang bị cả máy của anh Phong nữa."
Phong Chi Thu đã quay lại, lắc lắc đầu, ông ngoại anh bên kia tuy rằng không vừa lòng với đám cưới này, nhưng sẽ không mạnh mẽ can thiệp, ông ngoại chỉ muốn anh xử lý tốt quan hệ với Miya, yên lặng giao di động ra, anh nhớ tới tin nhắn Khả Ly gửi đến.
"Cô Miya đến, hiện tại đang nghỉ ngơi ở nhà." Chỉ đơn giản một câu như vậy, giống như rất bình tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra suy nghĩ của cô ấy lúc đó là gì, anh tình nguyện cô gọi điện thoại đến chất vấn anh một trận còn tốt hơn.
Ở trước mặt anh Khả Ly vĩnh viễn một vẻ bình tĩnh dịu dàng cũng làm cho anh hơi lo lắng, anh thường đoán rằng có phải cô có rất nhiều suy nghĩ chưa nói với anh, cô vốn dĩ là như vậy, vẫn luôn che dấu nội tâm của mình, chỉ biểu hiện dáng vẻ thích hợp nhất, đột nhiên anh rất muốn hiểu biết tất cả của cô, anh hi vọng cô có thể bày ra một mặt chân thực nhất trước mặt anh, mà không chỉ là mỉm cười, cô có thể khóc có thể náo loạn thậm chí có thể mắng anh phát giận với anh, như vậy mới là chân thực nhất. Cô vẫn biểu hiện hoàn mỹ như vậy có phải thuyết minh cô vẫn có điều giữ lại đối với anh hay không? Suy nghĩ này làm cho anh hết sức ảo não.
"Đã hơn năm giờ, nếu hai cô ấy thật sự bị bắt cóc ở bãi đỗ xe, vậy thì cũng phải được tiếng rồi, vì sao bọn cướp còn chưa gọi điện đến chứ? Chúng ta có nên báo cảnh sát hay không." Lam Tuấn Kiệt đi tới đi lui trong văn phòng, rất rối rắm, Hứa Mỹ An đang mang thai, anh vừa nghĩ tới khả năng cô bị tra tấn ở một nơi nào đó thì hoàn toàn không có biện pháp tỉnh táo lại nữa.
Ngụy Lam Thiên lại bình tĩnh nói: "Mới mất tích hơn tiếng, còn chưa đủ điều kiện để báo cảnh sát, lại nói mình cảm thấy chuyện này có báo cảnh sát cũng không hữu dụng."
"A Thiên nói đúng, không thể báo cảnh sát, a Thiên, cậu thả thông tin tìm người thưởng vạn ra ngoài giúp mình, nhất định phải lông tóc vô thương, nếu vạn không đủ, thì triệu, năm triệu, cậu biết rõ tiền không là vấn đề, nhất định phải cam đoan an toàn của hai cô ấy." Tuy rằng đang rất lo lắng nhưng Phong Chi Thu vẫn có thể suy xét.
Ngụy Lam Thiên gật gật đầu, giao phó cho Tiểu Lưu và A Văn vẫn luôn luôn bận rộn trước máy tính, hai người nhanh chóng thông qua con đường đặc thù gửi Huyền Thưởng Lệnh ra ngoài, lần này không cần một giờ, trong giới hắc đạo đã sôi trào lên, năm trăm vạn Đô-la không phải là con số nhỏ, huống chi chỉ là tìm người mà thôi, cũng không phải chuyện bán mạng gì.