Yêu Cả Đời

chương 72: ân oán gia đình

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Mẹ, vì sao thẻ của con không cà được?" Mạnh Khả Lệ nổi giận đùng đùng chạy tới công ty, hôm nay cô thật sự là hết sức mất mặt, đi dạo phố cùng hai người bạn gái chọn mua một đống này nọ, kết quả đến lúc tính tiền nhân viên cửa hàng lại nói cho cô biết thẻ tín dụng đã bị khóa hạn mức, tuy rằng hai cô bạn gái kia không nói gì, nhưng ánh mắt lại khiến cô vô cùng khó chịu, giống như cô mua không nổi mấy thứ kia vậy.

Lúc ấy cô liền gọi điện thoại cho Mạnh Huy, Mạnh Huy hoàn toàn không tiếp điện thoại của cô, tiếp tục gọi cho Mạnh Khả Tình, thì chị ấy lại lạnh lùng nói với cô, sau này muốn mua gì thì chính mình kiếm tiền mua, nhà họ Mạnh không nuôi người rảnh rỗi.

"Mẹ, mẹ có nghe con nói hay không, còn chị nữa, có phải chị ấy không cho con tiền xài vặt nữa hay không ?"

"Khả Lệ, rốt cuộc con có quan tâm đến tình hình trong nhà hay không vậy? Hiện tại chúng ta không những không thể lấy được hạng mục kia, ngay cả ngay cả những chuyện làm ăn khác cũng đều ngâm nước rồi, toàn nhà đang khai thác trước đó sức tiêu thụ cũng không tốt, ba con còn đang sứt đầu mẻ trán, mà con chỉ biết tiêu tiền. . . . . ."

Mạnh Khả Lệ thét to: "Khóa thẻ thì ít nhất cũng phải cho con biết một tiếng chứ, mẹ có biết hôm nay con đã bị mất hết mặt mũi rồi hay không, Shirley nhất định sẽ nói chuyện này cho mọi người."

"Ai bảo chưa nói chứ, nửa tháng trước đã nói cho con biết không được tiêu tiền bậy bạ nữa, kết quả con lại càng quét thẻ điên cuồng, vậy nên chị gái con mới quyết định không cho con tiền nữa, chị con nói đúng, con cũng không còn nhỏ nữa, hoặc là nhanh chóng tìm một đối tượng tốt để gả, hoặc là phải làm việc, cả ngày chỉ biết vui đùa như vậy là không được."

Vốn dĩ Trần Khiết rất đau cô con gái nhỏ này, bởi vì bộ dáng Mạnh Khả Lệ giống với bà, nhưng bởi vì sau khi Phong thị tuyên bố đoạn giao với nhà họ Mạnh, rất nhiều việc làm ăn không thể thực hiện, không ai cho nhà họ Mạnh mặt mũi nữa, không chỉ Mạnh Khả Lệ khó chịu, bà cũng rất khó chịu, nhóm bạn nhà giàu hiện tại cũng xa cách bà, bà đã cảm nhận được từ lâu, cho nên gần đây bà mới ít đi ra ngoài.

Bà cũng suy nghĩ giúp Mạnh Huy không ít biện pháp, nhưng thương trường là như vậy, thanh danh, mạng lưới quan hệ, đồng bọn, chỗ dựa hiện tại nhà họ Mạnh đều không có, những năm gần đây thị trường bất động sản cũng đang đi xuống, bằng thực lực chân chính của nhà họ Mạnh thì thật khó có thể duy trì.

"Con biết ngay là chị ấy giở trò mà, sao chị ấy còn chưa lấy chồng đi, luyến tiếc công ty của cha phải không? Không phải công ty ở thành phố G xem như là của chị ấy sao? Công ty ở thành phố H bên này không cần chị ấy phải quan tâm, con không tin nhà mình không nuôi nổi một mình con." Mạnh Khả Lệ nóng nảy, cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ phải đi làm việc, trên thực tế cô hoàn toàn không biết mình có thể làm cái gì, vốn dĩ muốn tìm một người tốt để gả đi, nhưng những anh chàng đẹp trai nhà giàu cũng không có mấy người, cho dù có thì người ta lại chướng mắt với cô, chính cô vỗn dĩ cũng thực xoi mói, cho nên tìm mãi không được người để gả, chỉ có thể cứ như vậy àm kéo dài một năm lại một năm.

"Đừng nói nữa! Chị con cũng sắp kết hôn rồi, mấy năm này con bé vẫn luôn luôn giúp đỡ cha con xử lý việc làm ăn, con không giúp thì thôi, nhưng không thể xài tiền như nước giống như trước kia nữa, tóm lại con phải biết tiết chế mới được!" Trần Khiết hạ quyết tâm nói.

"Con phải làm sao bây giờ? Con phải sống thế nào chứ?" Mạnh Khả Lệ khủng hoảng, "Nhà chúng ta thật sự không có tiền sao? Trời ơi! Con nên làm cái gì bây giờ?"

Trần Khiết lắc lắc đầu, bà thật là đã sủng cô con gái này quá mất rồi, hiện tại cái gì cũng không biết, lại không thể tìm được một người con rể đáng tin cậy, thật sự không biết sau này làm thế nào cho tốt đây.

"Chờ cha con về, thương lượng một chút, con cũng nên đến công ty làm việc." Cuối cùng Trần Khiết nói một câu, cau mày lên lầu nghỉ ngơi, gần đây bà luôn cảm thấy đau đầu.

Mạnh Khả Lệ suy sụp ngồi ở trên sô pha, nhìn nhìn cửa, lại nhìn túi xách của mình một chút, giống như lên cơn hung hăng quăng túi xách của mình đi, bản thân thì nằm úp sấp lên sô pha hờn dỗi, không có tiền cô cũng không đi đâu được.

"Cha, con đã tra được rồi, hiện tại mẹ của Khả Ly đang ở trong nhà cũ của nhà họ Phong." Lúc này Mạnh Khả Tình đang ở phòng làm việc của Mạnh Huy, nhà họ Mạnh biến thành như vậy, cô thật sự muốn nhanh chóng lấy chồng cho xong, nhưng bây giờ có thể lấy chồng được hay không cô cũng không thể định đoạt được.

Bắt đầu từ bữa tiệc sinh nhật đó, Phong Chi Thu nói được thì làm được, làm cho Tề Đông hủy bỏ toàn bộ hợp tác của Hải Liên cùng Mạnh thị, mà cô bỏ mặt mũi đi cầu xin Khả Ly cũng bị cự tuyệt, sau đó lúc cô lại đến nữa, thì nhân viên bảo vệ hoàn toàn không cho phép cô lên lầu, rất rõ ràng là Khả Ly không muốn gặp cô, quá tức giận cô không đến tìm Khả Ly nữa, nhưng việc làm ăn của nhà họ Mạnh lại càng ngày càng sa sút, người ngoài có lẽ còn không nhìn ra tình hình cụ thể, nhưng Mạnh Huy và cô cũng biết chỉ dựa vào bản thân là không thể cứu vãn được, ngay cả gia đình vị hôn phu của cô hiện tại cũng đối với cô không nóng không lạnh, không đề cập tới chuyện kết hôn .

Nếu cô mà bị từ hôn..., vậy thì hoàn toàn không có biện pháp xoay người, cho nên cô không thể không lên tinh thần đến gặp Mạnh Huy thương lượng đối sách, trước mắt xem ra bọn họ vẫn chỉ có con đường cầu xin Khả Ly và mẹ cô ấy là có thể làm, Khả Ly sẽ kết hôn với Phong Chi Thu, tin tức này đã được giới truyền thông xác nhận, tất cả mọi người đều chờ mong một hôn lễ vô cùng lớn, bởi vì không chỉ có Phong Chi Thu mà còn có Lam Tuấn Kiệt hai người đàn ông kim cương được chào đón nhất cử hành hôn lễ cùng nhau, có thể tưởng tượng được sẽ long trọng thế nào.

Mà nếu không thể vãn hồi quan hệ với Phong thị trước ngày đám cưới, bọn họ sẽ hoàn toàn không được tham gia hôn lễ, nhà họ Mạnh cũng hoàn toàn xong rồi, nhưng nếu có thể nhận được sự tha thứ của Khả Ly trước ngày này, thì nhà họ Mạnh có thể dùng thân phận người nhà để tham dự hôn lễ này..., thì nhà họ Mạnh hoàn toàn có thể khởi tử hồi sinh, tình cảnh sẽ thay đổi hoàn toàn, cho dù thế nào thì bọn họ cũng phải bắt lấy cơ hội lần này.

"Cha, cha mau nghĩ biện pháp đến tìm mẹ Khả Ly, bên phía Khả Ly con không có biện pháp nào rồi, bảo vệ hoàn toàn không cho lên lầu, bây giờ cô ấy ra ngoài cũng có vệ sĩ, mẹ Khả Ly dễ mềm lòng, chỉ có tìm bà ấy mới có hi vọng." Mạnh Khả Tình thấy Mạnh Huy có chút ngẩn người lo lắng thúc giục.

Mạnh Huy thở dài một hơi, vẻ mặt giống như có chút hối hận, đúng vậy, hối hận, qua nhiều năm như vậy ông đạt được thành tựu lớn, lại không biết tự lượng sức mình, làm ra không ít quyết định sai lầm, ánh mắt đầu tư cũng càng ngày càng kém, ông luôn quá mức tự tin, cảm giác quyết sách của mình mới là đúng nhất, khiến cho cấp dưới không phục, làm cho không ít trợ thủ đắc lực ra đi.

Sự nghiệp là như thế, gia đình cũng là như thế, ông biết mình có lỗi với hai mẹ con Trương Mai, ông biết trương Mai luôn là người nhát gan, cũng vì yêu ông, mới có thể chịu đựng ủy khuất nhiều năm như vậy vẫn luôn ở bên cạnh ông, mà đối với Khả Ly, ông là hoàn toàn không quan tâm, trong ấn tượng của ông chỉ nhớ rõ trước kia thành tích của con bé hình như rất tốt, hàng năm đều đứng thứ nhất, điểm này so sánh với hai cô con gái không thích học hành của mình thì có vẻ nổi bật, nhưng ông chưa từng có nửa câu khen ngợi.

Cũng không biết từ lúc nào mà cô con gái này hoàn toàn không còn xuất hiện trước mặt ông nữa, thế cho nên dù mặt đối mặt vào ngày sinh nhật đó nhưng cũng không nhận ra, chắc hẳn là con bé rất hận ông, trước kia làm việc ở thành phố G ngẫu nhiên gặp Trương Mai, ông kinh ngạc vì sự biến hóa của bà ấy, sau khi bà ấy rời khỏi nhà họ Mạnh cả người có tinh thần phấn trấn hơn rất nhiều, không hề vâng vâng dạ dạ ánh mắt tránh né, ông nhìn qua giống một vị phu nhân dịu dàng có phong vận, bởi vậy ông nhịn không được mà tiến lên chào hỏi, sau đó còn chuyên môn đi tìm gặp bà ấy một lần, nhưng Trương Mai đã lạnh nhạt hơn rất nhiều, không hề ông nói cái gì là làm cái đó giống như quá khứ nữa, bà ấy nói tất cả đều nghe theo con gái.

Nhất định Khả Ly rất hận ông, con bé nên hận ông, ông vì để cho chính mình thanh tĩnh một chút, mà mặc cho Trần Khiết khi dễ hai mẹ con con bé nhiều năm như vậy, chỉ vì không muốn bản thân bị kép ở giữa khó xử, cho nên mở một con mắt nhắm một con mắt, ông đã mất đi cô con gái này từ lâu rồi, không nghĩ tới con bé sẽ tìm được một chỗ dựa tốt như vậy, hiện tại ông phải dựa vào cô con gái này để cứu nhà họ Mạnh.

"Cha, cha nói đi, người nhà họ Trần giờ cũng không để con vào mắt nữa rồi, vẫn chậm chạp không đề cập tới chuyện đám cưới, cha, nếu bọn họ từ hôn thì con coi như xong rồi." Mạnh Khả Tình buồn bực đi tới đi lui ở trước bàn làm việc, những người đó bao gồm cả người chồng tương lai của cô tất cả đều là những người thực tế, nịnh cao giẫm thấp, cô không thể tưởng tượng nếu nhà họ Mạnh mà phá sản thì cô nên làm cái gì bây giờ, lúc này ngay cả nghĩ cô cũng không dám nghĩ nữa.

Cuối cùng Mạnh Huy cũng buông cái tẩu trong tay xuống, "Cha sẽ đến nhà cũ của nhà họ Phong ngay lập tức, con cũng nghĩ biện pháp liên lạc với Khả Ly đi, lòng của con bé không ác như vậy, cầu xin nhiều hơn chút thì con bé sẽ mềm lòng thôi."

"Con biết! Con sẽ nghĩ biện pháp." Mạnh Khả Tình giống như dỗi hờn đặt mông ngồi lên ghế, tức giận lại không chỗ phát tiết.

Trong khoảng thời gian này cuộc sống của Trương Mai và Ngọc Ngọc ở nhà cũ của nhà họ Phong trôi qua rất thư thái, nhóm người hầu già của nhà họ Phong đối với cậu chủ nhỏ nhà mình và bà thông gia là tuyệt đối không dám chậm trễ, mặc dù cũng có hơi chút suy đoán đối với việc Phong Chi Thu cùng Khả Ly vẫn không quay về nhà, cũng chỉ nghĩ là việc làm ăn ở thành phố G quá bận rộn mà thôi.

Trương Mai vốn dĩ chính là một người phi thường dễ ở chung, khách khí lại khiêm tốn, Ngọc Ngọc cũng vừa đáng yêu lại nhu thuận, nhóm người hầu hầu hạ cũng dễ dàng, tự nhiên hoà thuận vui vẻ hoà thuận vui vẻ.

Đối với chuyện Khả Ly và Mỹ An gặp chuyện không may Trương Mai không hề biết chút nào, mặc dù sau khi kết thúc chuyện này cũng truyền ra ngoài một chút tiếng gió, nhưng rất nhanh đã bị Phong Chi Thu cố ý phát ra một ít chuẩn bị long trọng của hôn lễ mà đè ép xuống, huống chi Khả Ly cùng Hứa Mỹ An cũng đã lộ diện trong trường hợp công khai rồi, không có việc gì, tự nhiên cũng không có ai nghiên cứu kỹ nữa.

"Bà ngoại, mẹ bảo ngày mai sẽ tới đón chúng ta trở về, Tiểu Bạch của cháu và nhiều đồ chơi như vậy phải làm sao bây giờ?" Ngọc ngọc nhận được điện thoại của Khả Ly phi thường cao hứng, sau khi cao hứng lại bắt đầu buồn rầu, chú chó Samo thuần trắng Tiểu Bạch kia đang nằm ngoan ngoãn ở bên cạnh cậu mặc cho cậu vuốt ve, một vẻ hưởng thụ.

Trương Mai cười nói: "Tiểu Bạch có thể mang về, thì mang theo mấy món con thích nhất, mẹ con nói ở nhà mới cũng có rất nhiều đồ chơi, chuẩn bị cho con từ lâu rồi."

"Vâng, vậy sau này hai bà cháu mình còn có thể đến nơi này sao?" Ngọc Ngọc đối với nơi muốn cái gì có cái đó này đã có chút luyến tiếc .

Trên mặt Trương Mai hơi ngu ngơ chút liền miễn cưỡng cười nói: "Chỉ cần Ngọc Ngọc thích, sau này muốn trở về chơi thì nói với mẹ một tiếng là được."

Còn trở lại không? Trong lòng Trương Mai cũng đang tự hỏi vấn đề này, trở về thành phố H có một tháng rồi, trên cơ bản bà chưa từng bước ra ngoài, thành phố H, nơi vừa quen thuộc lại xa lạ, còn có người đàn ông quen thuộc lại xa lạ kia nữa, Khả Ly không hy vọng bà đi gặp ông ta, bà biết Khả Ly đúng, người kia vô tình vô nghĩa, vốn dĩ bà không nên còn nghĩ đến ông ta nữa.

Nhưng đã nhiều năm như vậy, từ mười chín tuổi đã cùng với ông ấy, cả đời bà thời gian đẹp nhất đều lưu ở nhà họ Mạnh, hiện tại cuộc sống của bà là an nhàn, không hề lo lắng hãi hung nữa, con gái cũng được hạnh phúc thì bà nên thỏa mãn rồi, nhưng trong lòng ngẫu nhiên vẫn sẽ miên man suy nghĩ.

Ngày mai sẽ phải đi rồi, có muốn gặp ông ấy một lần hay không?

"Ai da, mình không được, hôm nay cảm thấy quá mệt mỏi." Mới đi dạo hai tầng , Hứa Mỹ An đã không chịu nổi nữa.

Khả Ly đỡ lấy cô ấy hơi lo lắng hỏi: "Làm sao vậy? Không thoải mái sao?"

"Không phải, ai bảo vừa rồi cậu không cho phép mình uống cà phê, hiện tại mình buồn ngủ quá...buồn ngủ quá."

Khả Ly buồn cười nói: "Làm ơn, bây giờ cậu đã có cục cưng rồi, không thể uống quá nhiều cà phê, buồn ngủ thích ngủ đối phụ nữ có thai mà nói cũng là bình thường, nếu mệt nhọc vậy thì về nhà nghỉ ngơi thôi, còn chưa có sinh con đâu, không cần vội vàng mua một đống đồ như vậy, đến lúc đó cũng không thể dùng hết được.

"Mình vừa nhìn liền thích, mình còn nhớ rõ lúc Ngọc Ngọc còn nhỏ, thật sự là chọc người thương yêu đâu, chẳng quá khi đó mẹ nuôi của thằng bé là mình cũng không có nhiều tiền gì, không thể mua cho thằng bé đồ gì tốt, không phải ngày mai thằng bé sẽ quay về thành phố G sao? Thời gian dài như vậy không gặp, mình muốn mua nhiều quà tặng thằng bé một chút, nếu không hôm nay mình thật sự đúng là không rời nổi giường."

"Cậu khách khí như vậy làm gì, bây giờ Ngọc Ngọc có thể thấy cậu có lẽ sẽ vô cùng vui vẻ, ngày mai cậu cũng đừng vội vã đến gặp thằng bé, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm là được."

"Cậu xác định có thể cùng ăn cơm sao? Mình lại thấy hơi lo lắng, ngày mai nhưng là giờ phút lịch sử hai cha con gặp nhau nhận nhau đâu, mình thật muốn để Tuấn Kiệt đi chụp lấy bức ảnh, mình đoán vị kia nhà cậu nhìn thấy Ngọc Ngọc không phải kinh ngạc ngất đi thì chính là sẽ ép buộc cái người luôn giữ miệng kín như bưng là cậu một trận đâu."

"Mình thực sự vẫn thấy có chút bất an, cho nên muốn hai người các cậu tới giúp mình thêm can đảm, cậu nói xem, Chi Thu anh ấy có thể trách mình hay không?" Khả Ly có chút lo lắng hỏi.

Hứa Mỹ An tỏ vẻ xem thường lại không thể nề hà nói: "Cậu đúng là thích nghĩ lung tung! Ngọc Ngọc là con trai ruột của anh ấy mà, tự nhiên kiếm được một cậu con trai lớn như vậy anh ấy còn dám trách cậu sao? Là do anh ấy chạy ra nước ngoài không trở về mà, cậu vất vả giúp anh ấy nuôi con trai lớn như vậy, hơn nữa vẫn thủ thân Như Ngọc, còn muốn thế nào nữa? Anh ấy phải rất cảm kích cậu mới đúng."

Khả Ly ngượng ngùng hơi nở nụ cười nói : "Cũng không cần, chỉ cần anh ấy thích Ngọc Ngọc là tốt rồi, trước kia vất vả cũng là do chính mình lựa chọn."

"Tóm lại, cậu cứ yên tâm % đi, nếu anh ấy không thích Ngọc Ngọc, mình và Tuấn Kiệt sẽ cướp Ngọc Ngọc đi!" Đột nhiên Hứa Mỹ An lại nổi tính trẻ con, làm cho Khả Ly cười ra tiếng, trong lòng bớt lo lắng rất nhiều.

Cô chỉ là có chút khẩn trương lại có chút kích động, cô tin tưởng Phong Chi Thu sẽ thích, có thể còn sẽ hơi cảm động nữa, dù sao trong khoảng thời gian này ở chung với nhau cũng cảm thấy anh càng ngày càng quan tâm đến cô hơn, sự bất an cùng bàng hoàng lúc đầu đã dần dần biến mất, hơn nữa bọn họ lại có được kết tinh của tình yêu, cho nên hạnh phúc thật sự sẽ tới.

"Tốt lắm, đừng ngây người nữa, mình thật sự phải về đi ngủ, buổi chiều ngày mai Ngọc Ngọc mới có thể đến đi, đến lúc đó cậu gọi điện cho mình nhé."

"Được, trở về nghỉ ngơi thật tốt, có thể phản ứng khi mang thai của cậu tương đối mạnh liệt, bây giờ mình vẫn chưa có chút cảm giác gì cả, chờ tinh thần của cậu khá hơn chút thì chúng ta lại thương lượng chuyện khác."

"Ừm, vậy mình đi đây! Chờ điện thoại của cậu."

"Được, tạm biệt!"

Đứng ở cửa trung tâm thương mại, nhìn Hứa Mỹ An lên xe của vệ sĩ rời đi, Khả Ly quay đầu nhìn trung tâm thương mại một chút, cũng không còn hưng trí đi dạo nữa, hôm nay Phong Chi Thu có chút việc phải đến văn phòng, cô liền qua đó tìm anh ấy thôi, thuận tiện cũng đến Thiên Vũ gặp các đồng nghiệp cũ, lần trước ít nhiều gì cũng nhờ sự hỗ trợ của bọn họ, cô còn chưa đến nói lời cảm ơn với họ đâu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio