Edit: Minh Thùy & Beta: Phong Vũ
Cô nhanh chóng học mấy chiêu Lệ Diễn vừa dạy, nhằm thẳng trán anh mà hành động. Động tác của cô rất nhanh, có thể nói là đã dùng toàn bộ sức lực.
Nhưng vẫn bị Lệ Diễn cản được. Cô không phục, lại tiếp tục tấn công vào phần “hiểm” của anh.
Lúc nãy Lệ Diễn nói đến điểm yếu vẫn còn thiếu một chỗ, chính là chỗ trí mạng của đàn ông. Lệ Diễn thấy hành động của cô thì có chút bất ngờ, nhưng anh vẫn nhanh hơn cô một bước giữ chân cô lại.
Mục Ảnh Sanh cố gắng dùng nốt chân còn lại để tấn công Lệ Diễn.
Mấy chiêu của cô đều để Lệ Diễn nắm bắt, không quá năm chiêu cô đã bại trận. Cô không cam tâm, tiếp tục tung đòn.
Lần này hành động của cô so với lần trước đã nhanh và mạnh hơn nhiều. Nhưng cũng chẳng quá ba chiêu thì anh lại áp chế.
Lệ Diễn một tay nắm tay cô, một tay giữ eo cô kéo vào trong lòng, anh lại tiến thêm một bước nữa, dễ dàng ép cô vào tường.
Mục Ảnh Sanh không làm thế nào cử động được, lại thấy anh đang nắm tay mình liền muốn rút tay lại. Trong ngõ nhỏ đột nhiên vang lên nhiều tiếng bước chận dồn dập.
“Không được động đậy, dừng tay. Tất cả dừng tay—”
“Giơ tay lên. Không được động đậy.”
“Đưa hai tay ra phía sau, quay mặt về phía tường.”
Lệ Diễn đang nắm tay Mục Ảnh Sanh, nghe thấy tiếng cảnh sát bèn thu tay về. Mục Ảnh Sanh cũng cùng lúc quay đầu lại liền thấy mình bị mấy cảnh sát bao vây.
“Không được động đậy.”
“Hiểu lầm rồi.” Lệ Diễn cầm lấy tay Mục Ảnh Sanh: “Chỉ là hiểu lầm thôi. Đồng chí cảnh sát thật ngại quá, chúng tôi chỉ đang thảo luận thôi.”
“Thảo luận? Vậy vừa nãy ai gọi điện báo cảnh sát?”
“Tôi. Là tôi báo cảnh sát.”
Mục Ảnh Sanh vừa trả lời, tất cả cảnh sát đều đồng loạt hướng về phía Lệ Diễn.
“Còng tay lại, đưa về đồn nói chuyện.”
Một vị cảnh sát cầm còng tay đi về phía Lệ Diễn, anh bình tĩnh nhìn đối phương đến gần, không hề hoảng sợ quay về phía Mục Ảnh Sanh.
Mục Ảnh Sanh định kiếm trò bắt Lệ Diễn về đồn cảnh sát uống nước, xem anh còn có thể đắc ý không.
Nhưng ý nghĩ này cũng chỉ thoáng qua. Mục Ảnh Sanh cúi gằm mặt: “Thật ngại quá, đồng chí cảnh sát, mọi người hiểu nhầm rồi. Anh ấy không liên quan, tôi báo cảnh sát là để bắt hai tên này.”
Kể lại toàn bộ sự việc của cô với hai tên lưu manh này, còn có con dao dưới đất làm chứng.
Cảnh sát trưởng nhìn Mục Ảnh Sanh rồi lại nhìn Lệ Diễn: “Cô gái này, vậy giữa hai người xảy ra chuyện gì? Cô đừng sợ hắn uy hiếp, có chúng tôi ở đây, cô chỉ cần nói cho chúng tôi biết là được.”
Mục Ảnh Sanh nhìn về phía Lệ Diễn, không hiểu sao lại muốn cười lớn.
Tự nhiên anh lại trở thành tội phạm? Cô cố gắng nhịn cười quay sang nghiêm chỉnh bảo cáo cảnh sát: “Không phải anh ấy uy hiếp tôi. Chú cảnh sát à, anh ấy là người tốt.”
“Cô quen anh ta?”
“Vâng ạ. Anh ấy là thủ trưởng của tôi, là sĩ quan huấn luyện.” Mục Ảnh Sanh nói xong thì một loạt ánh mắt của cảnh sát hướng về phía cô.
“Sĩ quan huấn luyện?”
“Vâng. Anh ấy là sĩ quan huấn luyện trên trường của tôi.”
“Bất kể là làm gì thì cũng về đồn cảnh sát rồi nói tiếp.”
Hai tên lưu manh vẫn nằm bất tỉnh trên đất. Cảnh sát vừa nhìn thấy mặt chúng liền nhận ngay ra là hai tên đang làm loạn ở khu này.
Bắt người, đưa về lập biên bản.
Mấy người cảnh sát khi biết Mục Ảnh Sanh thật sự học trường quân đội thì cứ tấm tắc khen. Mà thân phận của Lệ Diễn cũng được xác định.
Hai tên đã bị bắt nhốt, đương nhiên Mục Ảnh Sanh và Lệ Diễn có thể ra về.
Mục Ảnh Sanh làm xong bản tường trình ở cục cảnh sát, định ngồi xe buýt về nhà thì phát hiện Lệ Diễn vẫn quan sát mình.
“Thủ trưởng Lệ, hôm nay thật sự cảm ơn anh.”
Nói rồi mím môi nhìn Lệ Diễn đồng thời lùi về phía sau mấy bước, ý tứ vô cùng rõ ràng, tất cả đã kết thúc, anh có thể đi rồi.
Hết chương :