Edit: mifason & Beta: Phong VũLúc nói chuyện, chị ta đem chai Coca đặt trước mặt Mục Ảnh Sanh: “A Sanh, nói sao cũng là chị em với nhau, đâu thể xem nhau như kẻ thù, em uống chai Coca này, coi như chúng ta giảng hòa nhé?Thấy Lý Đan Như nhiệt tình như vậy, Mục Ảnh Sanh lại nhìn chai Coca. Chai Coca chị ta cầm, nắp chai đã được mở sẵn. Mà Lý Đan lại thật sự nhiệt tình quá mức bình thường.Vẻ mặt của Mục Ảnh Sanh vẫn không thay đổi, đột nhiên cô nở một nụ cười khi nghĩ đến ý định của bản thân trước khi đến.Cô cầm lấy chai Coca, hơi nâng lên với Lý Đan: “Gì mà tha thứ với không tha thứ, đều là chị em với nhau. Sao em có thể trách chị được?“Cảm ơn A Sanh, em thật tốt”. Lý Đan Như đi đến ôm lấy cánh tay cô. Trên mặt chị ta nở một nụ cười rất chân thành: “A Sanh, em uống nhanh đi. Đúng rồi, sắp sang năm mới, chị có mua hai bộ đồ. Em vào phòng chị xem giúp chị cái nào đẹp hơn để chị có thể mặc vào năm mới được không?”“Được.” Mục Ảnh Sanh không từ chối: “Bây giờ đến phòng chị xem sao?”“Ừ. Đi thôi.” Lúc nói chuyện, Lý Đan Như liếc Mục Ảnh Sanh một cái: “A Sanh, em uống Coca đi.”“Dạ.” Mục Ảnh Sanh không nói gì, cầm lấy chai Coca uống một ngụm. Lý Đan Như mỉm cười, đưa Mục Ảnh Sanh đến phòng.Sau khi vào phòng, chị ta bảo Mục Ảnh Sanh ngồi xuống, thấy Mục Ảnh Sanh uống thêm mấy ngụm Coca, mới chịu đi lấy quần áo.Vào lúc chị ta mở tủ quần áo, quay lưng lại với Mục Ảnh Sanh. Mục Ảnh Sanh nhìn thấy bên cạnh bàn đọc sách có một cái thùng rác, cô liền nhổ hết Coca đang ngậm trong miệng.Khi Lý Đan Như cầm quần áo ra, cô đã xong xuôi và ngồi sẵn rồi.“Chị mặc thử đi. Chị mặc vào thì em mới xem được chứ.”“Được rồi.” Lúc chị ta thay quần áo, Mục Ảnh Sanh đã đổ hơn nửa chai Coca vào trong thùng rác.Khi Lý Đan thay quần áo xong xuôi, liền thấy Mục Ảnh Sanh lại đang uống Coca.Đôi mắt chị ta lóe lên niềm vui, quay một vòng tròn: “Nó thế nào? A Sanh, nhìn có được không?”“Được. Trông rất ổn.” Mục Ảnh Sanh gật đầu, liếc nhìn bộ quần áo khác đang nằm trên giường: “Chị thử thêm bộ này đi để em nhìn cả hai xem sao.”“Được, cảm ơn A Sanh.”Hôm nay Mục Ảnh Sanh rất dễ nói chuyện, vượt qua cả dự kiến của Lý Đan Như. Trong suy nghĩ của chị ta, Mục Ảnh Sanh biết đây là nhà của chị ta, biết tính của mẹ chị ta nên mới ngoan ngoãn như vậy.Nhưng chị ta không hề biết, từ đầu đến cuối, Mục Ảnh Sanh đều đang cố ý phối hợp với chị ta.Sau khi thay xong hai bộ đồ, Mục Ảnh Sanh đưa ra ý kiến, Lý Đan Như mỉm cười và cảm ơn một cách chân thành: “Cảm ơn A Sanh. Chị sẽ mặc bộ này.”“Dạ.” Mục Ảnh Sanh gật đầu, nhìn Lý Đan Như thay đồ. Vào lúc Lý Đan Như đang thay quần áo, cô lại âm thầm đổ hết chỗ CoCa còn lại.Sợ Lý Đan nghi ngờ, cô mượn động tác lau miệng mà rút ra rất nhiều khăn giấy ném vào thùng rác, che đi dấu vết của Coca.Lý Đan Như thay xong quần áo, khoác tay Mục Ảnh Sanh một lần nữa: “Còn một lúc nữa mới đến giờ cơm tối. Em cứ ngồi đây đi, chị có mấy bức ảnh chụp ở trường, em có muốn xem không?“Được thôi.” Hôm nay Mục Ảnh Sanh vô cùng phối hợp. Nhìn Lý Đan Như lôi album ảnh ra. Trong đó có rất nhiều ảnh Lý Đan Như chụp ở trường.“Trông rất đẹp.” Hôm nay Mục Ảnh Sanh hết mực phối hợp. Cô cảm thấy Lý Đan Như đang cố gắng che giấu đi sự khẩn trương.Thậm chí cô còn cảm nhận được thỉnh thoảng Lý Đan Như lại liếc nhìn cô với ánh mắt dò xét, đã đến lúc rồi.Cô cố tình lắc đầu, rồi giả vờ dựa vào người Lý Đan Như.“Em, em, sao em lại thấy chóng mặt quá. Chị họ?”Mục Ảnh Sanh gục đầu và nhắm mắt lại.Hết chương :