Yêu Cung

chương 1208: pháp tắc thời gian

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Ông...

Thứ Kiêu Cung phát ra một trận nổ vang, sau đó hỏa diễm bám trên thân cung bắt đầu tắt, Thứ Kiêu Cung lần đầu tiên lờ mờ.

- Ông bạn già, ngươi cũng từ bỏ ta sao?

Âu Dương cầm Thứ Kiêu Cung ra trước mặt mình, phát hiện lúc này Thứ Kiêu Cung đã biến thành một cây phàm cung, cũng không phải là thánh binh, là thánh khí đại diện tương lai.

- Tại sao? Ngay cả ngươi cũng cảm thấy ta sai sao?

Âu Dương rất muốn Thứ Kiêu Cung chỉ dẫn cho mình, nhưng Thứ Kiêu Cung thực sự từ bỏ. Hoặc là nói cũng không phải Thứ Kiêu Cung từ bỏ Âu Dương, mà là Âu Dương tự từ bỏ mình.

Linh hồn hỏa diễm cuối cùng cũng bị dập tắt, Âu Dương cố sức tạo ra tấm chắn thiên địa pháp tắc ngăn cản những linh hồn muốn xuông về phía mình.

- Ha ha ha ha... Thần Tiễn! Thần Tiễn được xưng là bất bại lại bị mình đánh bại ! Âu Dương, ngươi thất bại rồi... Ngươi lại một lần nữa thất bại, nhưng ngươi không phải thất bại bởi ta, ngươi là bại dưới chính tay ngươi...

Thiên Vương đứng từ xa nhìn Âu Dương chỉ có thể dùng thiên địa pháp tắc ngăn cản tất cả, lúc này hắn có thể cảm thụ được Âu Dương vô lực cỡ nào.

Nhìn Âu Dương khổ sở chống đỡ, Thiên Vương lại mở miệng nói:

- Vô ích, tín niệm của ngươi đã nghiền nát, thiên địa pháp tắc của ngươi cũng trở nên không chịu nổi một kích. Không ngờ, đường đường là Thần Tiễn cuối cùng lại ngã xuống hàng lang luân hồi. Đáng tiếc bất luận ngươi tan vỡ như thế nào vẫn là chí cao vô thượng, muốn giết chết ngươi cũng không được, cho nên ngươi tiến vào luân hồi vô tận làm trâu làm ngựa, trả lại nợ nần ngươi đã thiếu đi!

Thiên Vương nói xong, hàng lang luân hồi bắt đầu kịch liệt xoay tròn, còn Âu Dương đứng chính giữa luân hồi cảm thấy có một lực xé rách cực lớn muốn thôn phệ mình vào trong luân hồi.

Âu Dương phát giác tất cả mọi thứ của mình đều bắt đầu rời khỏi mình, trong nháy mắt Âu Dương thật sự cảm thấy mình vĩnh viễn sẽ rơi vào luân hồi, không thể nào ra được.

- Âu Dương, ngươi thực sự thất bại sao?

Bỗng nhiên, Âu Dương thấy được hai linh hồn vô cùng quen thuộc, hai linh hồn này đều có chung họ Trịnh!

Trịnh Tú Nhi, Trịnh Đan Đằng!

Nhìn hai linh hồn này, Âu Dương nghĩ tỷ đệ bọn họ là tới cười nhạo mình.

- Âu Dương, ta khinh thường ngươi. Còn nhớ lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi là trên chiến trường. Tên tiểu tử đứng trên tường thành có thể ép ta đến bước đường cùng. Sau đó tứ quốc hội võ ngươi là người ta muốn giết nhất, bởi vì ta luôn cảm thấy ngươi mang đến sỉ nhục cho ta. Nhưng tất cả sỉ nhục lúc đó cũng không bằng sỉ nhục hôm nay. Tên tiểu tử ép lão tử đến bước đường cùng, khi đối mặt với Thiên Vương lại biến thành một kẻ nhu nhược, thực sự khiến ta quá đau lòng. Lão tử lại bại dưới tay một kẻ bất lực như vậy....

Trong mắt Trịnh Đan Đằng lộ vẻ khinh bỉ.

- Âu Dương, ngươi giết chết ta, ta không hận ngươi, ngươi nói ta hãy mang theo nụ cười ra đi. Nhưng còn ngươi thì sao?

Trịnh Tú Nhi vẫn lạnh lùng nhìn Âu Dương nói:

- Ngươi luôn luôn nói người khác buông bỏ tất cả, nhưng ngươi nhìn lại chính ngươi xem. Ngươi thực khiến ta thất vọng...

- Âu Dương, ta đã từng nói với ngươi, thất bại không đáng sợ, đáng sợ chính là trái tim ngươi không cách nào khiến ngươi đứng dậy từ thất bại...

Lại thêm một thanh âm vang lên, linh hồn này cũng họ Trịnh, hắn tên là Trịnh Khôn!

- Sư phụ...

Âu Dương ngẩng đầu nhìn Trịnh Khôn, nhìn ân nhân đã từng ban tặng cho mình tiếng nói từ trái tim.

- Ngươi không xứng gọi ta là sư phụ. Trịnh Khôn ta bị khốn chết ở tuyệt cảnh mấy chục năm, nhưng lão tử cũng chưa từng từ bỏ, lão tử đến thời khắc cuối cùng vẫn phấn đấu, nhưng còn ngươi thì sao? Chí cao vô thượng! Ha ha ha ha... khôi hài, một người chí cao vô thượng lại bị tâm linh của mình đánh bại, còn muốn muốn làm trâu làm ngựa trả nợ cho người khác.

Trịnh Khôn nói xong cũng biến mất.

Vẫn là hành lang luân hồi, vẫn là lực hút vô tận, vẫn là oán niệm bám chặt thân. Nhưng lực hút cực lớn khiến Âu Dương không cách nào tiến lên một bước.

- Ta là ai? Ta là Thần Tiễn! Thần Tiễn chỉ có thể chết trận, không chịu khuất phục!

Âu Dương không ngừng nói với chính mình. Theo ý niệm trong đầu không ngừng lớn lên, Âu Dương cuối cùng bắt đầu dùng miệng hò hét. Trong luân hồi, thanh âm của Âu Dương phảng phất như mang theo lực lượng thần thánh, những nơi nó đi qua trực tiếp ném đi tất cả linh hồn!

- Đốt cho ta!

Âu Dương nổi giận gầm lên một tiếng, toàn thân lại một lần nữa hừng hực linh hồn liệt diễm, Thứ Kiêu Cung cũng lại một lần nữa được kích hoạt. Dòng xoáy linh hồn hỏa diễm lại điên cuồng vận chuyển, toàn bộ hàng lang luân hồi đều biến thành huyết sắc. Những linh hồn vẫn không ngừng sống lại, vẫn điên cuồng muốn vọt tới trước người Âu Dương, xé rách Âu Dương. Nguồn:

Nhưng lúc này Âu Dương hoàn toàn không để ý đến bọn chúng, mà giống như một người không có việc gì, tay cầm Thứ Kiêu Cung từng bước từ hành lang luân hồi đi ra.

Không! Chuẩn xác mà nói không phải là từ hàng lang luân hồi đi ra, mà là đi vào trái tim luân hồi. Bởi vì toàn bộ hàng lang luân hồi đã bị pháp tắc của Thiên Vương làm mất đi, cho nên Âu Dương không thể bước ra khỏi biên giới của hành lang linh hồn, chỉ có thể trực tiếp thâm nhập vào trong luân hồi, bước qua luân hồi!

Khi Âu Dương bước ra hàng lang luân hồi, ba mươi tám pho tượng xuất hiện trước mặt Âu Dương ! Đây là tiểu thế giới Đa Văn, ba mươi tám pho tượng này chính là trung đội thứ bảy trước kia.

- Quá khứ bao giờ cũng là quá khứ, ta chưa bao giờ sống trong quá khứ!

Khi Âu Dương nói đến đây, thủ vệ hoàng cung Đại Vận cũng bắt đầu tuôn ra, cũng may lúc này không có tuyết rơi, vì vậy những người này hiển nhiên cũng bị đông cứng, cho nên bọn họ rất nhanh hình thành một vòng vây cực lớn xung quanh Âu Dương.

Âu Dương căn bản không để ý tới những người này, mà nhìn bầu trời dần dần bị xé mở. Một đạo nhân ảnh xuất hiện trên thiên không.

- Ha ha, xem ra ta đã quá xem thường ngươi, ngươi lại có thể bước ra khỏi ảo cảnh tâm ma của mình, không tồi không tồi...

Thiên Vương vỗ vỗ tay, sau đó chỉ đại địa phía dưới nói:

- Quật khởi của ngươi bắt đầu từ đây, nếu nơi này bị hủy diệt trước mắt ngươi, ngươi sẽ như thế nào?

Vẻ tươi cười của Thiên Vương khiến Âu Dương có một loại cảm giác rợn tóc gáy.

Đối kháng với địch nhân không đáng sợ, đáng sợ chính là đụng phải một địch nhân không sợ bất cứ cái gì, địch nhân như vậy hoàn toàn không có cái gọi là đạo đức và chuẩn tắc, căn bản là kẻ đáng sợ nhất.

- Ngươi nhìn đám người này đi, bọn họ đáng yêu cỡ nào, nhưng nếu bọn họ biết một khắc sau bọn họ sẽ chết, ngươi nói bọn họ còn có thể đáng yêu như vậy không?

Thiên Vương nhìn đám cường giả phía dưới cười nói.

- Thiên Vương, đây là chuyện của chúng ta, ngươi thắng ta, ngươi muốn làm gì ta đều không ngăn cản, nếu như ngươi không thắng được ta, vậy ngươi cũng không thể xằng bậy!

Âu Dương còn ý đồ dùng cái này ràng buộc Thiên Vương.

- Không không... Ta không thể là người tốt như vậy, hơn nữa ngươi cũng đừng giả bộ người tốt với ta, ta muốn làm cái gì thì làm cái đó, ta là chí cao vô thượng! Ngươi xem...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio