Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Âu Dương ngồi một mình ở trong phòng, huyết lực chậm rãi chảy quanh khắp thân thể, huyết lực khổng lồ như vậy khiến cho Âu Dương có một loại áp lực rất lớn.
Chẳng qua áp lực này cũng không thể nào làm khó được Âu Dương, bởi vì Âu Dương biết lôi đài tử vong quyết không để cho mình xảy ra chuyện gì, hiện tại lôi đài tử vong cần phải tạo ra một vị thần, một vị thần vì bọn họ mà lôi kéo nhân khí, đến khi nhân khí được kéo trở về cũng chính là lúc bọn họ kết thúc vị thần này.
Linh Vương chính là một ví dụ rõ ràng, có lẽ có một ngày mình cũng sẽ trở thành linh Vương, cũng sẽ trở thành An Nhiên. lôi đài tử vong không có khả năng nhìn mình đoạt được danh hiệu "thần" này.
- Thực lực, vẫn là thực lực! Nếu đã đi trên con đường tử vong này, nhất định phải có thực lực để xông ra!
Âu Dương hiểu rõ, lôi đài tử vong trong tương lai sẽ có một ngày nhắm vào mình, sẽ an bài cho mình một đối thủ mà mình không ngờ tới, nhưng tất cả mọi âm mưu đứng trước thực lực tuyệt đối thì đều vô dụng.
Thực lực của mình hiện giờ còn thấp, cho nên lôi đài tử vong sẽ trợ giúp mình, sẽ tạo ra thần, nhưng bọn họ không biết rằng mình không phải là An Nhiên, chỉ cần có đủ huyết lực, bản thân mình chính là một chiến thần bất bại, bất kể thế nào, giai đoạn đầu này cũng là cơ hội để mình tích lũy thực lực, đến một ngày nào đó cho dù lôi đài tử vong có muốn hủy diệt mình cũng không làm được.
- Cứ tạo thần đi! Để xem đến lúc đó các ngươi tạo ra là một vị thần hay là một ma vương...
Trong lòng Âu Dương thầm nghĩ, sau đó tiếp tục hấp thu huyết lực bên trong cơ thể mình.
Lôi đài tử vong tăng giá lên gấp mười lần, cho nên khán giả đến xem ngày hôm nay ngay cả vạn người cũng chưa tới, thấy tình hình như vậy, người quản lý lôi đài tử vong cũng có chút hoảng loạn.
- Hoảng cái gì! Mọi người không đến không phải vì cái giá đó, mà là bởi vì không có gì hấp dẫn bọn họ! nếu như ngươi có thể hấp dẫn được họ, vậy thì bất kể ngươi ra giá cao tới đâu bọn họ vẫn vui vẻ trả.
Thạch Phong vẫn tỏ ra bình tĩnh như ban đầu, tầm nhìn của người khác là hiện tại, còn tầm nhìn của Thạch Phong là tương lai.
- Thạch trưởng lão, hiện tại chúng ta ngay cả tiền chi phí cũng không đủ!
Có người nhắc nhở Thạch Phong, dù sao hiện tại người tới xem ít như vậy, bọn họ ngay cả chi phí cho mỗi trận đấu cũng không đủ.
- Bù! Thiếu bao nhiêu liền bù vào bấy nhiêu, kiên trì hơn trăm ngày sau, nhất định sẽ có một bất ngờ làm chúng ta kinh hỉ!
Thạch Phong rằng, với thủ đoạn của Diêm La, bách nhân trảm tuyệt đối không phải là cực hạn của hắn, có lẽ hắn không thể nào vượt qua được huy hoàng của An Nhiên, cho nên Thạch phong đã định ra mục tiêu cho hắn là năm trăm trận!
Năm trăm trận, từ khi lôi đài tử vong xuất hiện tới nay người có thể thắng năm trăm trận cũng không ít, chẳng qua thời kỳ gần đây mà nói, có thể đánh được năm trăm trận thật sự là quá ít quá ít, trong giai đoạn hiện tại này chỉ cần có thể xuất hiện một người lực trảm năm trăm trận, như vậy tuyệt đối chính là một vị thần mới của lôi đài tử vong.
Đứng ở giữa sân, Âu Dương cũng không bởi vì ít người tới mà không hài lòng, giai đoạn đầu lặng lẽ để đến khi bộc phát càng hung mãnh, hơn nữa mục tiêu của Âu Dương không phải là nổi danh ở lôi đài tử vong, thứ hắn cần là sát lục! Là vô tận sát lục!
- Đây chính là người thắng trận đầu tiên, dựa vào... ừm...
Bình luận viên vốn định nói là dựa vào vận khí mà đạt được thắng lợi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại hắn đành chuyển thành:
- Lôi chủ lần này chính là Diêm La, người khiêu chiến lần này chắc hẳn mọi người cũng biết, đó chính là Đoạt Mệnh Giả!
Thanh âm của bình luận viên cũng coi như là kích động, nhưng khán giả ở đây thực sự quá ít, cho nên vô luận hắn kích động ra sao, trận đấu này đã được định trước là một trận thi đấu buồn chán.
- Sớm biết đã không đến...
Một đại hán oán giận nói, hắn vốn không xem trận đấu giữa Âu Dương cùng Linh Vương, vốn hắn là người ủng hộ Linh Vương cho nên cố ý chạy tới để xem rốt cuộc Diêm La này ba đầu sáu tay ra sao, không ngờ lại có thể dễ dàng kết liễu bách nhân trảm Linh Vương như vậy.
Nhưng sau khi nhìn thấy Diêm La kia không ngờ rất bình thường, đại hán này phiền muộn không gì sánh được, lúc này hắn đã có phần tin tưởng lời đồn bên ngoài rằng Diêm La kia dựa vào vận khí mới chiến thắng được Linh Vương.
- Mẹ nó, tuy rằng Đoạt Mệnh Giả chỉ là rác rươi, nhưng cũng đủ để thu thập thằng nhãi con này rồi!
Người ngồi bên cạnh đại hán lên tiếng, mà mọi người ngồi xung quanh nghe thấy lời ấy cũng vô cùng tán thành.
- Đoạt Mệnh Giả này cũng không đơn giản!
Độc Cô Tình nhìn vào Đoạt Mệnh giả ở giữa sân, đối với Đoạt Mệnh Giả này, Độc Cô Tình đã chú ý tới từ rất sớm, mỗi một trận tỷ thí hắn đều thắng rất gian nan, thậm chí dù là một số kẻ mới vào cũng có thể đánh cho hắn toàn thân tả tơi, nhưng từ khi hắn xuất đạo tới nay đã thắng được tới bảy mươi mốt trận.
- Đây cũng là một tên hồ ly rất biết che giấu bản thân, thực lực của hắn không dưới Linh Vương, chẳng qua người như vậy sẽ không có ai nguyện ý thu làm thủ hạ cả!
Lưu quản gia cũng biết, Đoạt Mệnh Giả này quá mức âm hiểm, không có một chủ nhân nào nguyện ý thu một thủ hạ như thế.
- Ngươi bảo Đoạt mệnh Giả có thắng được Diêm La không?
Độc Cô Tình trên mặt mang theo tiếu ý.
- Ha ha, trong lòng thiếu gia đã rõ, cần gì phải hỏi ta.
Lưu quản gia từ hành động của Độc Cô Tình đã minh bạch, kỳ thực suy nghĩ trong lòng Độc Cô Tình cũng giống với bản thân hắn.
- Lần này sợ rằng chính là như vậy!
Độc Cô Tình nói xong bèn giơ lên một ngón tay, mà một ngón tay này đại biểu cho điều gì Lưu quản gia ngược lại có chút không rõ.
Vạn người quan chiến đối với lôi đài tử vong rộng lớn như vậy thực sự không tính là gì, chẳng qua khi Âu Dương cùng Đoạt Mệnh giả tiến vào sân, vẫn có rất nhiều người theo đó mà khẩn trương.
Hoàn cảnh lần này chính là một hoang mạc, trong khoảnh khắc khi tiến vào hoang mạc, toàn Âu Dương liền tiến vào lòng đất.
Đoạt Mệnh Giả cũng theo sát phía sau tiến vào trong hoang mạc, nhưng hắn vẫn chậm mất một bước bởi vì khi hắn tiến vào đã phát hiện ra không còn thấy Diêm La kia đâu nữa.
Lúc này vẻ mặt Đoạt Mệnh Giả sợ hãi, cho dù là khán giả bên ngoài quan chiến nhìn qua viên cầu khổng lồ ở giữa sân kia cũng có thể thấy rõ ràng được sự sợ hãi trên mặt Đoạt Mệnh Giả.
- Mẹ nó! Đừng nói Đoạt Mệnh Giả này rác rươi như vậy chứ, ngay cả một con gà con như vậy cũng sợ hãi!
Có người chửi rủa, thế nhưng bất kể bọn họ mắng chửi thé nào, Âu Dương cũng sẽ không quan tâm, hơn nữa Âu Dương cũng không nghe thấy.
Đoạt Mệnh Giả này có phải là rác rưởi hay không, Âu Dương là người rõ ràng nhất, lúc chưa tiến vào trong sân hắn đã chú ý tới Đoạt Mệnh Giả này, ngay từ đầu kẻ này đã tỏ ra một bộ dáng yếu đuối, Âu Dương tin rằng người chết ở trong tay Đoạt Mệnh Giả này hẳn là đều bị vẻ ngoài yếu ớt của hắn lừa gạt.