Yêu Cung

chương 617-618: lão hồ ly

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ra khỏi lôi đài, Âu Dương vẫn bình tĩnh như trước, kỳ thực trận chiến này chưa nói tới minh đã thắng lợi hoàn mỹ, chí ít trong khoảnh khắc cuối cùng nếu như mình không bạo phát ra Linh Tiên lực là tuyệt đối không thể nào giết chết bốn người kia.

Cho nên từ góc độ Âu Dương mà nói, Âu Dương biết rằng mình đã thua, chí ít thì bản thân hắn cảm thấy là như thế.

- Ta còn có vấn đề rất lớn, tiễn thuật bất cứ lúc nào cũng không có được năng lực chiến đấu gần người, nhưng rất lâu rồi ta đều bị kẻ khác nhăm nhe tiến lại gần, chẳng lẽ sau này mỗi một lần đều dùng cách này để giải quyết sao?

Âu Dương suy nghĩ cảm thấy đây chung quy vẫn không phải biện pháp, bởi vì một lần hai lần có lẽ không ai chú ý, nhưng nếu như mỗi lần mình đều kéo đối phương xuống dưới lòng đất mà giết chết, đây chẳng phải là quá đáng ngờ sao?

Trở lại gian phòng của mình, Trương Tĩnh đã ngồi ở trong phòng chờ Âu Dương, lúc này trên mặt Trương Tĩnh vẫn còn mang theo mấy phần giật mình như trước. Diêm La này tuổi tác rất trẻ, nhưng một người trẻ tuổi như thế làm sao có thể có được tiễn thuật thần kỳ như vậy?

Loại tiễn thuật này cho dù là danh gia tiễn thuật thế hệ trước sợ rằng cũng không tài nào làm được. Lẽ nào Diêm La này lại chính là đồ đệ của Tiễn Thánh Hứa Phi? Trong lòng Trương Tĩnh bỗng nhiên sinh ra suy nghĩ đó.

Những mũi tên hung tàn như vậy sợ rằng toàn bộ Tiên giới cũng chỉ có Tiễn Thánh Hứa Phi mới có khả năng bắn ra được.

- Ngươi là đồ đệ của Tiễn Thánh?

Trương Tĩnh ngồi ở trên giường nhìn Âu Dương nhẹ giọng hỏi.

- Tiễn Thánh?

Âu Dương khi nghe thấy hai từ này thì đột nhiên có hứng thú. Tiễn Thánh, nếu dám xưng là thánh, vậy nhất định phương diện tiễn thuật có thành tựu rất lớn.

- A?

Trương Tĩnh biểu tình trên mặt Âu Dương có chút bất đắc dĩ, gia hỏa này khi nghe thấy cái tên Tiễn Thánh thì hoàn toàn không có được sự kính ý hoặc là sùng bái như những cung tiễn thủ khác, mà gia hỏa này sau khi nghe thấy cái tên Tiễn Thánh, đấu chí thiêu đốt ở trong mắt hắn không ngờ so với khi ở trên sân thi đấu còn muốn đáng sợ hơn.

Người này là cuồng chiến đấu? Hắn không chiến thì không thể nào sống nổi sao? Trương Tĩnh chợt phát hiện nam nhân bên cạnh mình này dường như ngoại trừ chiến đấu thì không còn gì khác.

Đúng vậy! Trương Tĩnh suy nghĩ không sai, Âu Dương từ khi tới thế giới này, không ngừng chiến đấu mới có thể đi tiếp được cho đến ngày hôm nay. Có thể nói sở dĩ Âu Dương có thể đạt được thành tích như vậy, phần lớn đều là bởi vì Âu Dương không ngừng chiến đấu.

Nói trắng ra Âu Dương chính là một kẻ bị cuồng chiến đấu.

Thế nhưng Âu Dương không còn biện pháp nào, Âu Dương muốn trở thành một cường giả, Âu Dương biết, trong khoảnh khắc khi bản thân bước vào Tiên giới liền đã đạt được thọ mệnh gần như vĩnh sinh, nếu nư có được sinh mệnh dài như vậy còn sợ về sau không có thời gian đi lĩnh hội những thứ khác sao?

Nhưng muốn an tâm thể nghiệm những thứ khác trong cuộc sống, vậy thì phải khiến cho mọi người trên thế giới này không dám tìm hắn gây phiền toái. Âu Dương là một người sợ phiền toái, cho nên vì không muốn phiền phức tìm tới cửa, chỉ còn mỗi một cách là đem toàn bộ phiền phức tiêu diệt hết.

- Ngươi không biết Tiễn Thánh?

Trương Tĩnh nhìn Âu Dương, rất hiển nhiên ánh mắt của Âu Dương sẽ không gạt người, từ sự nghi hoặc trong ánh mắt của hắn có thể nhận thấy hắn tuyệt đối là lần đầu tiên nghe thấy cái tên Tiễn Thánh.

- Không biết!

Âu Dương thành thật trả lời, đối với cái vị Tiễn Thánh này hiện tại hắn đã tràn ngập hứng thú. Tiễn thuật đạt tới trình độ của hắn hầu như đã đến một loại trạng thái bình cảnh, lúc này rất cần có người cũng đã đăng đỉnh như mình tới để luận bàn một chút, tìm kiếm ra con đường cho tương lai...

Chẳng qua người ta nếu đã dám xưng là thánh, như vậy thực lực chí ít cũng phải là Tiên Tôn. Nhân vật như vậy mình có thể khiêu chiến sao? Lấy thực lực Linh Tiên nho nhỏ của mình ở trước mặt người ta, sợ ràng tuy tiện lôi ra một tên đồ tử đồ tôn thì so với mình cũng mạnh hơn rất nhiều.

- Tiễn Thánh chính là người có được tiễn thuật chí tôn trong toàn Tiên giới. Tiễn thuật của ngươi rất mạnh, ta còn tưởng rằng ngươi được truyền thừa từ Tiễn Thánh nhất mạch!

Trương Tĩnh thẳng thắn nói, dù sao nàng cũng không hiểu gì về tiễn thuật, có lẽ nàng cho ràng tiễn thuật của Tiễn Thánh đã là thiên hạ đệ nhất.

- Ha ha!

Âu Dương khẽ cười một tiếng nói:

- Tiễn thuật của ta không truyền thừa từ bất cứ kẻ nào, tiễn thuật của ta đều là chính mình từng bước nghiên cứu mà ra. Nếu như tương lai có một ngày gặp được Tiễn Thánh này, ta nhất định sẽ nói cho hắn biết, thế nào mới gọi là Tiễn Trung Chi Thần!

Âu Dương tỏ ra cuồng vọng không gì sánh được. Trương Tĩnh ở một bên nghe thấy vậy không khỏi nhíu mày.

Diêm La này từ khi Trương Tĩnh lần đầu tiên nhìn thấy đã cảm nhận được hắn là m ột người rất ngạo khí rất tự đại, mà giờ này hắn còn muốn khiếu chiến với Tiễn Thánh để trở thành Tiễn Thần, đây quả thực là cuồng vọng tới cực độ.

Thần! Từ này dễ xưng như vậy sao? Từ xưa đến nay bất kể là ai cũng chưa từng dám chân chính xưng thần ở tại Tiên giới, nếu như xưng thần, có lẽ cũng chỉ là Chí Cao Vô Thượng ngao du thiên địa vô câu vô thúc.

Hiện tại một Phi Tiên nho nhỏ không ngờ dám nói với mình tương lai hắn muốn làm Chí Cao Vô Thượng, Trương Tĩnh mà tin thì mới là lạ. Hai người trò chuyện một chút về sự tình thi đấu khiêu chiến, sau đó Trương Tĩnh liền rời đi, ở cùng một chỗ với Âu Dương, Trương Tĩnh thủy chung luôn cảm thấy không thoải mái, Trương Tĩnh hiểu được, người như Âu Dương, không chừng có thể chết đi bất cứ lúc nào, bản thân mình không cần phải quá thân cận với một gia hỏa có thể chết đi bất cứ lúc nào như vậy.

Thu đi đông lại, hoa tuyết đã bay kín bầu trời Di Vong Thành.

Di Vong Thành so với trước kia thì náo nhiệt hơn gấp mười lần. Tuy rằng tuyết rơi nhưng trên đường cái, người qua lại vẫn như chảy hội.

Bên trong Tụ Hiền Lâu, tửu lâu lớn nhất Di Vong Thành, Độc Cô Tình cùng muội muội Độc Cô Yến và Lưu quản gia đang ngồi ở vị trí gần cửa sổ, một hồ rượu trắng nóng hổi, vài món ăn vừa được đưa lên, ba người ngồi cùng một chỗ mìm cười đàm luận.

- Diêm La đã sáng tạo kỳ tích, thập liên trảm, còn thập liên trảm thắng liên tiếp đến trận thứ sáu trăm.

Độc Cô Yến vẻ mặt bội phục, mỗi một lần Diêm La thi đấu,, Độc Cô Yến cũng đều chạy đi quan sát, mà mỗi một lần Diêm La đều có thể sử dụng một cách thức mà người khác không tài nào tưởng tượng nổi để giành chiến thắng.

- Đúng vậy, ngày mai chính là giai đoạn thứ ba của hắn, giai đoạn này sẽ xuất hiện đủ các loại Linh Tiên, không biết Diêm La còn có thể tiếp tục chiến thắng được nữa hay không?

Độc Cô Tình uống rượu vừa nói, kỳ thực hắn tràn ngập chờ mong với ngày mai.

Trong Phi Tiên thì đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, bước vào trong Linh Tiên hắn còn có thể được như vậy không?

An Nhiên có hung tàn không? An Nhiên chẳng qua cũng chỉ thắng liên tiếp được hơn tám trăm trận, tuy rằng Diêm La này giành chiến thắng có chút không giống với bình thường, khai sáng ra một hình thức mới, nhưng Linh Tiên cùng Phi Tiên có chênh lệch rất lớn.

Tiên giới không giống với hạ giới, Phi Tiên tại hạ giới động một cái là có thể khiến thế giới tan vỡ, đó là bởi vì lực rằng buộc của hạ giới rất nhỏ, sau khi đến Tiên giới lực rằng buộc trong tieg khiến cho Phi Tiên yếu đi, nhưng một khi đạt tới Linh Tiên liền phá tan ràng buộc, khôi phục sức chiến đấu chân chính.

Cho nên một Phi Tiên đối kháng với một Linh Tiên, cho dù Linh Tiên dứng yên bất động, một Phi Tiên muốn giết được Linh Tiên cũng đều vô cùng khó khăn.

Mà bây giờ Âu Dương trong mắt mọi người vẫn là một Phi Tiên, nhưng để một Phi Tiên đi khiêu chiến Linh Tiên, điều này có thể sao?

- Diêm La sợ rằng sớm đã đạt được Linh Tiên rồi!

Bỗng nhiên bên kia truyền đến một số tiếng tranh luận, khiến cho hai huynh muội Độc Cô gia phải quay đầu nhìn lại.

- Vì sao lại nói thế?

- Các ngươi không phát hiện ra sao, trong mấy trận chiến cuối cùng này, hắn đều thắng lợi đặc biệt dễ dàng, thậm chí cả ẩn giấu cùng lười, các ngươi biết điều này đại biểu cho thứ gì không?

Một lão đầu thoạt nhìn say khướt vừa uống rượu vừa nói.

- Lão Hồ Ly!

Hai huynh muội Độc Cô gia khi nhìn thấy lão nhân kia trong lòng đồng thời run lên. Lão Hồ Ly này là tên của một người, đồng thời cũng đại biểu cho tính cách của một người.

Lão Hồ Ly! Tiên Tôn cấp! Tán tu! Hắn cũng không quy thuận về một phe nào, cả ngày vân du tứ hải, chẳng qua ngàn vạn không nên vì thế mà xem thường Lão Hồ Ly.

Mặc dù Lão Hồ Ly là tán tu, nhưng ở tại Tiên Tôn trong Tiên giới, Lão Hồ Ly tuyệt đối có thể xếp vào vị trí trước hai mươi! Một tán tu có thể ở trong vô số Tiên Tôn của Tiên giới tiến vào vị trí trước hai mươi, đây tuyệt đối là rất kinh khủng.

Hai huynh muội Độc Cô gia nhìn thấy Lão Hồ Ly đều có chút khẩn trương, lão gia hỏa này khẳng định cũng sớm đã phát hiện ra bọn họ, mà hiện tại lão gia hỏa này nói ra nhưng vậy nhất định là hắn đã phát hiện ra điều gì đó.

Lão Hồ Ly, chỉ nghe tên thôi liền đã biết người này tuyệt đối là một lão hồ ly chân chính, hiện giờ hán lên tiếng nói chuyện, hai huynh muội Độc Cô gia lập tức nghiêng tai lắng nghe.

Lão Hồ Ly uống một ngụm rượu trắng, liếc mắt nhìn hai huynh muội Độc Cô gia, từ thần tình của họ hắn liền biết hai người đã nhận ra mình, chẳng qua Lão Hồ Ly cũng không quan tâm, gia hỏa tham tài háo sắc tham tửu này vừa nói chuyện vừa tính toán xem nên bắt chẹt hai tiểu gia hỏa Độc Cô gia này như thế nào.

- Muốn lão đầu tử nói cho các ngươi biết thì mỗi người đưa ra một khối tiên thạch!

Lão Hồ Ly nói xong còn uống thêm một ngụm rượu.

- Xú lão đầu, còn dám đòi tiền, ngươi có tin mọi người ở đây phanh thây ngươi ra hay không?

Một đại hán có chút tức giận, rầm một cái đập bàn đứng bật dậy, mà khi đại hán đứng lên, bên cạnh còn có một số người phụ họa theo, dường như bọn họ cũng muốn động thủ với Lão Hồ Ly.

- A...

Lão Hồ Ly uống thêm một ngụm rượu, lảo đảo tựa vào ghế giống như sắp ngã, nói:

- Đám người trẻ tuổi các ngươi sao lại muốn khi dễ mọt lão nhân gia như ta chứ?

Lão Hồ Ly nói xong, một thanh chủy thủ nho nhỏ đã từ bên hông hắn bay lên trên mặt bàn.

Chủy thủ này nhìn rất xinh xắn, vị trí tay cầm chính là một con hồ ly nho nhỏ, mà khi chủy thủ bay lên trên mặt bàn, tiểu hồ ly này lại còn nhúc nhích một chút!

-Thần binh!

Thấy một màn như vậy, rất nhiều người đều sửng sốt, có một số người trong mắt còn lộ ra vẻ tham lam, thế nhưng không phải tất cả đều ngu ngốc như vậy, tuyệt đại đa số những người thông minh đều lựa chọn ngồi xuống. Phải biết rằng thần binh là thứ người bình thường sẽ có được sao?

Thần binh này rất rõ ràng đã được Hắc Thần Vu Giả khai quang, đã có được linh hồn, thần binh như vậy so với Phá Thiên Kích của Hoàn Nhan Liệt còn muốn đáng sợ hơn.

Đương nhiên, thần binh được Hắc Thần Vu Giả khai quang uy lực rất lớn, nhưng đồng thời cũng có một tệ đoan, tỷ như tiểu hồ ly nào, đã nhận Lão Hồ Ly là chủ, nếu như ngày nào đó Lão Hồ Ly chết đi, vậy thì thần binh này không thể nào truyền thừa lại được nữa.

Mà thần binh muốn truyền thừa lại được thì tuyệt đối không thể để Hắc Thần Vu Giả khai quang.

- Mẹ nó, đây không phải là thanh chủy thủ mà đại ca tháng trước mới mất sao? Thế nào lại rơi vào trong tay lão già này?

Một đại hán la lên, mà người trung niên được hắn gọi là đại ca ngồi bên cạnh nghe hắn nọi vậy lập tức tát một cái vào mặt hắn.

- Mẹ nó, ngươi muốn chết cũng đừng kéo theo lão tử!

Người trung niên nói xong lập tức đi sang ngồi ở một bàn khác, hình dáng tỏ ra ta không quen biết tiểu tử này.

- A?

Đại hán bị đánh thực sự không hiểu vì sao tất cả mọi người lại dùng ánh mắt như đang nhìn một tên ngu ngốc để nhìn mình.

Kỳ thực đại hán này quả thực cũng rất ngu ngốc, một người có thể có một thanh thần binh được Hắc Thần Vu giả khai quang nhận chủ, tuyệt đối là một nhân vật đã ngoài Tiên Đế, mà toàn bộ Tiên giới cũng chẳng có Tiên Đế nào lôi thôi như vậy, hơn nữ toàn bộ Tiên giới người có quan hệ tới hồ ly mà lại lôi thôi cũng chỉ có một người, đó chính là Tiên Tôn Lão Hồ Ly!

Lão Hồ Ly này coi như là tông chủ tứ tông cũng không nguyện ý tùy tiện đi trêu chọc hiện tại xuất hiện ở nơi này, còn có người muốn đánh chủ ý với hắn sao? Còn muốn cướp đoạt thần binh? Sợ rằng nếu Lão Hồ Ly tức giận, một chưởng đánh ra, cả Tụ Hiền Lâu cũng đều biến mất.

- Tiền bối ngài mới nói được phân nửa, có phải là...

Người ở bốn phía đã từ xưng hô xú lão đầu chuyển thành tiền bối.

- Lão đầu tử không phải mới vừa nói sao, mỗi người một khối tiên thạch, ta sẽ nói cho các ngươi biết rốt cuộc ngày mai ai sẽ thắng.

Lão Hồ Ly tiếp tục uống rượu, mà rượu hắn uống trên cơ bản từ đầu đến cuối đều là cầm lấy từ trên bàn người khác, nhìn bộ dáng của hắn dường như đã uống say sắp chết rồi.

Chẳng qua chỉ cần là người có đầu óc hẳn đều minh bạch, một Tiên Tôn kỳ thực đã sớm miễn dịch với rượu rồi, ngay cả quỳnh tương ngọc lộ cũng tuyệt đối không có khả năng khiến bọn họ say. Bất kể Lão Hồ Ly làm ra biểu hiện thế nào, nhưng bản thân hắn tuyệt đối là một người tỉnh táo.

- Hắc hắc... để lão đầu tử ta nói cho các ngươi biết đi...

Khi Lão Hồ Ly đang chuẩn bị mở miệng, ở cầu thang đột nhiên truyền đến một thanh âm bướng bỉnh:

- Lão Hồ Ly, ngươi lại ở nơi này lừa gạt người hả?

Nghe thấy thanh âm này, mọi người đồng thời quay đầu hướng về phía cầu thang, muốn nhìn một chút rốt cuộc là ai có lá gan lớn dám gọi thẳng tên của Lão Hồ Ly, còn dám nói ra những lời như vậy. Nguồn truyện: Truyện FULL

Một nữ tử, một nữ tử xinh đẹp không gì sánh được, toàn thân mặc bộ đồ màu đỏ bó sát người vô cùng nóng bỏng từ dưới lầu đi tới, mà nhìn thấy nữ tử này, rất nhiều người đều có chút buồn bực khi biết đây rốt cuộc là ai...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio