Yêu Đội

chương 95: (hoàn chính văn)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit + Beta: Vịt

Một tuần sau, tổng bộ đặc chủng tác chiến.

Thiệu Phi vừa tắm rửa xong, từ phòng tắm thò ra cái đầu nhẵn bóng, lặng lẽ quan sát giây, sau khi xác định Tiêu Mục Đình vẫn chưa trở lại, rón rén chạy đến bên tủ, tìm ra quần lót mặc vào.

Loại chuyện tắm quên mang quần áo có chút mất mặt, nhất định sẽ bị đội trưởng nói "Quên trước quên sau". Thiệu Phi toàn bộ thay quần dài áo lót mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó từ trong tận cùng ngăn kéo lấy ra một túi nhựa màu đen, lấy ra một miếng gừng, sau khi rửa sạch sẽ cầm dao găm của lính trinh sát cắt thành hai nửa, đối diện gương bắt đầu bôi lên đầu.

Ngoại thương trên người cậu đều kết vảy rồi, hai hôm nay rất ngứa, mỗi ngày bị Tiêu Mục Đình lôi kéo bôi thuốc. Vết thương trên đầu cũng không có đáng ngại, nhưng bị khâu hai mũi ở gáy, cậu lo lắng tóc ảnh hưởng vệ sinh, dứt khoát gọi Ngải Tâm tới, để xén trọc đầu.

Chuyện này là trốn Tiêu Mục Đình làm, trốn xong Thiệu Phi liền hối hận, nhìn nhìn cái đầu tròn vo có vết sẹo, sợ bị đội trưởng ghét bỏ.

Nhưng Tiêu Mục Đình nhìn cười nói: "Bây giờ không phải nhân bánh vừng nữa rồi."

"Xấu sao?" Cậu thấp giọng hỏi.

"Tiểu đội trưởng chịu đựng được thử thách đầu trọc." Tiêu Mục Đình ở trên trán cậu sờ sờ, ôn thanh nói: "Rất đẹp, bất quá sau khi dài ra đừng cạo nữa."

"Vậy ngài vẫn là ghét bỏ em." Thiệu Phi dẹt miệng: "Vẫn cảm thấy xấu."

"Bộ đội không cho cạo trọc, quên hả?" Tiêu Mục Đình cười: "Em lần này là tình huống đặc biệt, lần sau không được viện lẽ này nữa."

Thiệu Phi gãi sẹo trên đầu, lại hỏi: "Đội trưởng, sau khi bị sẹo có thể mọc tóc hay không a?"

"Làm sao sẽ?"

"Chân lông bị hỏng."

"Lo lắng linh tinh." Tiêu Mục Đình lấy thuốc ra, ngoắc tay nói: "Tới bôi thuốc."

Thiệu Phi chạy tới, ngồi xổm trên đất để cho Tiêu Mục Đình bôi thuốc, bỗng nhiên tâm sinh một kế.

Kế này chính là tới ban cấp dưỡng trộm gừng tươi, sau đó cắt miếng bôi trên đầu. Thiệu Phi nghĩ, dù sao cũng không có tóc, gừng tươi bôi cũng tiện, cho dù hiện tại không tóc, cũng có thể đề phòng chút, dè chừng sau này lúc hơn tuổi thành ông chú trọc đầu.

Như vậy thì không xứng với đội trưởng cực soái cực soái.

Bôi xong phần gừng tươi hôm nay, Thiệu Phi giũ quần áo, đem toàn bộ mùi gừng trong nhà đuổi ra, lại làm dọn dẹp phòng, bận rộn tới không sai biệt lắm, mới ngồi xuống nghỉ ngơi.

Đây là ký túc xá sĩ quan cao cấp của tổng bộ, quan hệ của cậu với Tiêu Mục Đình cũng chưa bại lộ, cậu có thể ở nơi này dựa vào thân phận "Lính cần vụ".

Ngày đó Tiêu Mục Đình ở trong rừng cây điên cuồng mà hôn cậu, người chứng kiến cũng chỉ có hai người Thích Nam Tự và Ninh Thành, đợi lúc các chiến sĩ khác chạy đến, Tiêu Mục Đình đã bế cậu lên.

Chân phải của cậu bị trẹo, thân thể sau căng thẳng mức độ cao hiện ra trạng thái hư thoát, tựa vào trong ngực Tiêu Mục Đình chả hiểu sao khóc một đường, ý thức thỉnh thoảng rõ ràng thỉnh thoảng mơ hồ, chỉ nhớ sau đó Tiêu Mục Đình lại ở trên trán cậu hôn một cái.

Chiến đấu đằng sau cậu không tham gia, vẫn là sau khi về nước mới biết được chạy tới tiếp ứng Vương tiên sinh là một tên buôn lậu súng ống đạn dược khác từng ở Trung Quốc làm ác. Nghiêm Sách sau khi bắn rơi máy bay võ trang của chúng thừa cơ truy kích, áp tải tên buôn súng ống đạn dược tội ác tày trời.

Cùng về nước còn có Tiểu Lưu, mặc dù hắn không thể sống sót bước lên mảnh đất này.

Trần Tuyết Phong gãy xương, cũng may không tính là nghiêm trọng, nghỉ ngơi mấy tháng là có thể về đội. Chu Tân may mà nhận được chữa trị khẩn cấp, lúc được đưa đến bệnh viện kiểm tra triệu chứng, chuyện làm cho người ta lo lắng cũng không có phát sinh — Hắn cũng không bởi vì truyền máu mà nhiễm AIDS và các bệnh khác.

Bởi vì muốn hướng tổng bộ hồi báo tình huống, Tiêu Mục Đình và Nghiêm Sách phải chạy tới Bắc Kinh, Thiệu Phi và Thích Nam Tự cùng đi. Máy bay vừa hạ xuống, bệnh viện liền truyền đến tin tức tốt, Tiêu Cẩm Trình tỉnh lại.

Tiêu Mục Đình thở dài một hơi, Thiệu Phi lặng lẽ kéo tay anh, cảm giác được đầu ngón tay anh đang nhẹ nhàng run rẩy.

Mà Thích Nam Tự đột nhiên ngồi xổm trên mặt đất, khóc tới đặc biệt có thanh thế.

Nghiêm Sách đứng một bên chờ, hai hàng lông mày nhíu chặt, nhìn qua rất không bình tĩnh.

Nhưng dù vậy, hắn cũng không có quở trách Thích Nam Tự, càng không có đi trước.

Thiệu Phi nghĩ, trong khoảng thời gian Tiêu Cẩm Trình hôn mê, đội trưởng và Tiểu Thích không biết chịu bao áp lực tinh thần.

Bốn người không có lập tức tới tổng bộ trình diện, mà là chạy tới bệnh viện Tiêu Cẩm Trình ở.

Tiêu Cẩm Trình ở trong phòng bệnh đặc biệt, trên hành lang đứng cảnh sát vũ trang vác súng đầy đạn. Thích Nam Tự tới nhanh hơn ai khác, nhìn thấy Tiêu Cẩm Trình lại một chữ cũng không nói ra được.

Tiêu Cẩm Trình tỉnh lại không lâu, trạng thái tinh thần không thể nói tốt, nhưng một khắc nhìn thấy Tiêu Mục Đình, nước mắt trong mắt chợt lóe, nhẹ giọng nói: "Anh, em không sao rồi."

Tiêu lão gia tử vốn cũng ở trong phòng bệnh này, nhưng có lẽ vẫn tức Tiêu Mục Đình, mọi người vừa đến, ông liền phất tay áo rời đi.

Thiệu Phi nhìn bóng lưng ông, trong bụng có chút chua xót.

Tiêu Mục Đình lại phủ bên tai Thiệu Phi nói: "Không cần lo lắng, chuyện trong nhà anh sẽ xử lý tốt."

Tiêu Cẩm Trình vừa nhìn tư thế của bọn họ, lập tức hiểu rõ mà cười lên, đợi thời gian thăm bệnh kết thúc, mới lưu lại Tiêu Mục Đình, cười ha ha hỏi: "Tiểu đội trưởng chính là người trong lòng của anh?"

Tiêu Mục Đình gật đầu: "Phải."

Thiệu Phi đứng ở cạnh cửa, đợi Tiêu Mục Đình đi ra ngoài, bỗng nhiên nhỏ giọng hô: "Đội trưởng!"

"Huh?"

"Anh cũng là người trong lòng của em."

Ánh mắt Tiêu Mục Đình mềm mại, sờ sờ khuôn mặt cậu, "Anh rất vinh hạnh."

Thiệu Phi vốn cho rằng lần này tới tổng bộ là vì tiếp nhận biểu dương, dù sao Liệp Ưng và Trường Kiếm phá hủy hai đội buôn lậu súng ống đạn được quan trọng.

Nhưng chuyện lại không đơn giản như cậu tưởng tượng.

Bản thân cậu đích xác nhận được khen ngợi, còn cầm được một huy chương chiến công. Nhưng Tiêu Mục Đình và Nghiêm Sách nhưng lại có công có tội, bị phê bình không ít.

Thiệu Phi nghĩ không ra, hỏi tại sao sẽ như vậy. Tiêu Mục Đình cũng không vì quyết định của tổng bộ mà tức giận, kiên nhẫn giải thích cho cậu, cậu mới hiểu hành động truy kích một đội buôn lậu súng ống đạn dược nguy hiểm cực cao, lần này không có chiến sĩ thương vong đương nhiên tất cả đều vui vẻ, vạn nhất xảy ra chuyện, Tiêu, Nghiêm đều phải bị xử phạt.

Mặc dù như thế, Thiệu Phi trong lòng vẫn là vì hai vị đội trưởng bất bình dùm, Thích Nam Tự càng là tức không có chỗ đánh. Hai người chỉ cần họp một chỗ, khẳng định trước tiên là nói xấu tổng bộ, lại khoe khoang đội trưởng của mình có bao lợi hại. Tiêu Mục Đình và Nghiêm Sách suốt ngày bị tóm đi họp, cũng không có thời gian quản hai bọn họ.

Bất quá Thích Nam Tự cũng rất bận, mỗi ngày đều chủ động tới bệnh viện chăm sóc Tiêu Cẩm Trình. Thiệu Phi có chút sợ Tiêu lão gia tử, đi không siêng bằng hắn, ở một lát đã đi, mỗi lần tới đều nhìn thấy hắn gọt táo cho Tiêu Cẩm Trình.

Bởi vì hắn chỉ biết gọt táo.

Tiêu Cẩm Trình khôi phục càng ngày càng tốt, tinh thần vừa lên, đã cùng hai tiểu binh cười giỡn.

Một lần Thích Nam Tự đi ra ngoài ném vỏ táo, phòng bệnh chỉ còn lại Thiệu Phi và Tiêu Cẩm Trình, Tiêu lão gia tử đột nhiên giá đáo, Thiệu Phi rất khẩn trương, vẻ mặt cực mất tự nhiên, đứng dậy muốn đi. Tiêu Cẩm Trình lại tóm lấy cổ tay cậu, cười giới thiệu với Tiêu lão gia tử: "Cha, cậu thấy tên là Thiệu Phi."

Tiêu lão gia tử quăng một ánh mắt tới, Thiệu Phi lập tức cúi đầu.

Tiêu Cẩm Trình lại nói: "Cậu ấy rất không tệ, là đội viên quan trọng nhất đối với anh con."

Lòng bàn tay Thiệu Phi ra mồ hôi, lại nghe Tiêu Cẩm Trình nói: "Cũng là em trai mà con rất thích."

Thiệu Phi nghe thấy Tiêu lão gia tử phát ra một tiếng "Ừ", đang muốn ngẩng đầu, chợt nghe đối phương nói: "Con còn chưa tỉnh lại, cha đã nói với anh con, hai đứa các con, cha đã không quản được nữa."

Thiệu Phi lòng có kinh ngạc, cũng rất thấp thỏm. Không lâu sau, Tiêu lão gia tử lại nói: "Ngoại trừ lại bị thương nặng sống không được nữa, chuyện của các con không cần hồi báo với cha, cha không quan tâm, cũng quan tâm không được."

Tiêu lão gia tử sau khi rời đi, Thiệu Phi nghi ngờ nhìn về phía Tiêu Cẩm Trình, đối phương cười cười, "Tôi sẽ giúp các cậu thuyết phục ông già, đừng sợ."

Thiệu Phi không nói chuyện này với Tiêu Mục Đình. Buổi chiều một ngày, Tiêu Mục Đình đưa cậu tới trước một kiến trúc hai tầng, cậu nhìn năm chữ to "Anh hồn tưởng niệm đường", trong lòng chợt căng thẳng.

Tiêu Mục Đình nói: "Đi, đi thăm anh trai em."

Nhà tưởng niệm của tổng bộ lớn hơn nhà tưởng niệm của Liệp Ưng rất nhiều, bên trong không chỉ có di ảnh của chiến tổng bộ đã hi sinh, còn có liệt sĩ của bộ đội đặc chủng lớn. Thiệu Phi theo Tiêu Mục Đình chậm rãi mà đi, lúc nhìn thấy khuôn mặt tươi cười quen thuộc trong hình, nước mắt tràn khỏi hốc mắt.

Đó là anh trai cậu, chỗ dựa hồi nhỏ của cậu.

Tấm hình đã ố vàng, nhưng mắt Thiệu Vũ vẫn sáng ngời như trong trí nhớ.

Thiệu Phi giơ tay lên, cách thủy tin vuốt ve khuôn mặt anh trai, sau đó áp má lên, giống như khi còn bé rúc vào trong ngực anh trai.

Tiêu Mục Đình nghe thấy cậu dùng âm thanh rất nhỏ nói: "Anh, em báo thù cho anh rồi. Em rất lợi hại, anh không nên lo lắng."

Trước khi rời đi, hai người cùng nhau giơ tay phỉa lên, Tiêu Mục Đình nhẹ nói: "Thiệu Phi giao cho tôi chăm sóc, cậu đồng ý chứ?"

Thiệu Phi xoay người, vung lên khóe môi: "Đồng ý!"

Tiêu Mục Đình vỗ vỗ đầu cậu, ôn hòa nói: "Anh hỏi anh trai em."

"Vừa nãy anh ấy đã nói với em." Thiệu Phi nói: "Anh trai em bảo em chuyển đạt — Đồng ý, một trăm đồng ý!"

Thu suy nghĩ lại, Thiệu Phi gẩy gẩy đầu trọc, vết sẹo hơi ngứa, da đầu sau khi bôi gừng tươi cay, không thể nào thoải mái.

Tiêu Mục Đình và Nghiêm Sách lại bị các lãnh đạo của tổng bộ gọi đi, bảo cậu hảo hảo ở ký túc nghỉ ngơi, cậu nhàn rỗi không được, bê ghế ngồi ở cửa, mắt trông mong mà chờ Tiêu Mục Đình trở lại.

Mùa xuân ánh nắng tươi sáng, hành lang hướng mặt trời, buổi chiều sưởi một chút, cả người ấm áp, không lâu sau đã muốn ngủ.

Lúc sắp ngủ, Tiêu Mục Đình trở lại.

Thiệu Phi nhảy lên, hỏi các lãnh đạo lại nói gì. Tiêu Mục Đình thở dài, nhưng tâm tình cũng không thấy suy sụp: "Để cho anh với Nghiêm đội tự nhận hình phạt cho mình."

"Hả?" Thiệu Phi mở to mắt: "Không phải nói chỉ phê bình miệng sao? Thế nào vẫn thật sự phạt a? Phạt cái gì?"

"Cấm đeo huân tháng." Tiêu Mục Đình nói.

"Em!" Thiệu Phi vừa nhịn không được lại văng tục: "Đệt!"

Tiêu Mục Đình cười niết chóp mũi cậu: "Nói văn minh nhe tiểu đội trưởng."

"Sao lại không để cho anh đeo huân?" Thiệu Phi gấp tới mức không được: "Vậy lần này trở về anh lại không dẫn dắt bọn em?"

"Không sao, chỉ có tháng, loáng cái là qua." Tiêu Mục Đình cũng không lo lắng, dù sao chính là qua loa, sau khi về Liệp Ưng là Lạc Phong và Ninh Giác định đoạt, Lạc Phong muốn ép anh đeo huân, anh cũng "Không có biện pháp".

"Nhưng đây là bắt nạt người a!" Thiệu Phi nói: "Nghiêm đội là đại đội trưởng của Trường Kiếm, vốn không làm sao đeo huân, nhưng anh là đội trưởng Trung đội bọn em, anh nghỉ ngơi rồi, ai quản bọn em huấn luyện?"

"Cái này không phải còn có em sao?" Tiêu Mục Đình hướng trên vai cậu vỗ: "Anh về ngồi phòng làm việc, em đi làm đội trưởng trước kia nghiện."

Thiệu Phi nghĩ, ngẩng cằm lên: "Vậy không được!"

"Hửm?"

"Anh ở phòng làm việc, em phải ở bên ngoài đứng gác cho anh, dù sao em cũng là lính cần vụ của anh."

"Vẫn muốn làm lính cần vụ hả?"

"Đúng a, lính cần vụ có thể ăn tiểu táo của thủ trưởng." Thiệu Phi nghĩ thầm: Anh vẫn chưa chuyển chính thức cho em, đừng hòng đuổi em đi!

Tiêu Mục Đình cười cười, không tiếp tục nói, chỉ nói: "Bên này không có việc gì, hôm nay thời tiết tốt, nếu không đi ra ngoài chút?"

"Là hẹn hò sao?" Mắt Thiệu Phi đều sáng.

Tiêu Mục Đình ở trên mắt phải cậu hôn một cái, "Đúng, là hẹn hò."

Thiệu Phi lần trước cầm thẻ của Tiêu Mục Đình, cùng đồng đội đi dạo Bắc Kinh một lần, lúc đó còn tự móc tiền túi, mua một cái kính râm cho Tiêu Mục Đình. Lúc này lại lần nữa ra đường, tâm tình đã hoàn toàn không giống trước.

Khi đó là tiểu binh của đội trưởng, lần này là bạn trai của đội trưởng!

Tiêu Mục Đình mang theo bạn trai nhỏ dương dương đắc ý nhà mình mua mấy bộ quần áo. Vóc người Thiệu Phi đặc biệt đẹp, lớn lên cũng anh tuấn, lúc mặc quân trang oai hùng hiên ngang, thay trang phục lưu hành của giới trẻ đứng trước gương, liền giống như tiểu minh tinh sáng chói.

Bản thân Thiệu Phi cũng thỏa mãn, lòng tự tin vừa lên, cảm thấy đầu trọc cũng không ảnh hưởng vẻ đẹp trai của mình. Cô nương hướng dẫn mua đồ một bên giúp cậu chỉnh quần áo một bên khen cậu đẹp trai, cậu mặt không đỏ tim không đạp, một chút cũng không cảm thấy xấu hổ, nhưng Tiêu Mục Đình ở trong gương hướng hắn giơ ngón cái, cậu bỗng nhiên đỏ mặt như đèn lồng, dọa hết hồn cô nương hướng dẫn mua đồ.

Bữa tối ăn vịt quay, Thiệu Phi một mình xơi hết hơn nửa con vịt, còn ăn các loại thịt, Tiêu Mục Đình sợ cậu no hỏng bụng, không đợi cậu tuyên bố ăn no đã kéo cậu ra ngoài, cậu liền nấc mấy cái, chỉ chỉ quầy thủy tinh phía trước: "Đội trưởng, em muốn ăn kẹo hồ lô!"

Tiêu Mục Đình đành phải mua cho cậu một xâu.

Lính đặc chủng m, gặm kẹo hồ lô giống như trẻ con, gặm xong còn lau lau miệng, Tiêu Mục Đình sợ cậu làm một câu "Đội trưởng em vẫn muốn".

Bất quá cậu nói là "Đội trưởng anh thật tốt".

Tiêu Mục Đình cảm thấy tim đều sắp tan ra.

Ở trong bóng đêm tản bộ một lát, Thiệu Phi nói: "Đội trưởng, hơn h rồi."

Tiêu Mục Đình gật đầu: "Còn sớm."

"Về kí túc?" Tiêu Mục Đình nói: "Tối nay không về, anh đặt xong khách sạn rồi."

Trái tim Thiệu Phi nhảy mãnh liệt: "Khách sạn?"

Bắc Kinh tháng vào đêm có chút lạnh, Tiêu Mục Đình kéo mũ áo Thiệu Phi, dắt tay cậu đi về phía trước.

Thiệu Phi lúc này ngu rồi, khách sạn? Ở khách sạn? Thuê phòng? Làm, làm, làm...... Làm tình?

Áu!

Tui còn chưa chuẩn bị tốt!

Hai người cũng không có nói chuyện, Thiệu Phi tự mình khẩn trương, Tiêu Mục Đình thu hết khẩn trương của cậu vào trong mắt, đáy lòng một mảnh mềm mại.

Lúc ở Toffmanka, thằng nhóc này nói thắng thẳng thắn như vậy — Đội trưởng, em muốn cùng anh làm tình; bây giờ lại tội nghiệp mà kinh sợ, ngay cả lòng bàn tay cũng ra mồ hôi.

Lúc sắp đến khách sạn, Tiêu Mục Đình đi phía trước chỉ chỉ: "Nè, chính là chỗ này."

Thiệu Phi duỗi cổ nhìn một cái, cà lăm nói: "Ờ, ờ!"

Tiêu Mục Đình dắt cậu tiếp tục đi, lúc đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi h ngừng lại, "Anh đi mua ít đồ."

Thiệu Phi: "Em cũng muốn đi."

Tiêu Mục Đình không ngăn cản, Thiệu Phi vừa khẩn trương liền muốn ăn gì đó, đi vào cầm vài túi đồ ăn phồng to.

Lúc tính tiền, Thiệu Phi đứng ở phía trước, mở mắt trừng trừng nhìn Tiêu Mục Đình hướng nhân viên thu ngân muốn một hộp áo mưa an toàn một hộp thuốc bôi trơn, sau đó bình tĩnh như thường mà nói: "Cùng tính."

Thiệu Phi không cần đồ ăn vặt nữa, xoay người bỏ chạy.

Lúc Tiêu Mục Đình xách một túi đồ ăn vặt đi ra ngoài, cậu đang đứng bên bồn hoa ven đường, đầu trần ở trong gió, đã hứng nửa phút, đỏ ửng trên mặt vẫn chưa tiêu xuống.

Tiêu Mục Đình nói: "Đừng hóng bị cảm."

Thiệu Phi cướp túi qua tự mình xách, "Anh, anh sao lại mua bao với thuốc bôi trơn a!"

Vừa khẩn trương vừa hưng phấn, từ ngữ không diễn ý, muốn nói rõ ràng là "Sao anh không lặng lẽ mua", ra khỏi miệng lại thành ý tứ khác.

Tiêu Mục Đình nói: "Không mua chả lẽ dùng cái hộp em lén mua ở Toffmanka?"

Thiệu Phi sửng sốt, mặt càng đỏ: "Cái đấy mất rồi!"

"Cho nên phải mua lại mà, cửa hàng tiện lợi không có thuốc mỡ, đợi lát nữa phải tới cửa hàng thuốc một chuyến." Tiêu Mục Đình nói.

"Thuốc mỡ gì?"

"Làm xong dùng để xoa bóp."

Thiệu Phi hít mạnh một hơi, không chớp mắt nhìn chằm chằm Tiêu Mục Đình.

Tiêu Mục Đình bị cậu trừng vui vẻ, vỗ vỗ mặt cậu, ôn thanh nói: "Không phải em nói sau khi về thì mua ngũ hiểm nhất kim sao? Hối hận?"

Cậu vội vàng nói: "Làm sao sẽ hối hận! Em ước không được!"

Tiêu Mục Đình cười cong mặt mày, kéo cậu tới trước người, hôn hôn trán cậu: "Vậy tối nay mua, được không?"

Gió xuân lướt qua đèn hoa đăng, Thiệu Phi chặt chẽ túm vạt áo Tiêu Mục Đình, lát sau, khao khát lại ngây thơ nói: "Được!"

___ HOÀN CHÍNH VĂN ___

________________

Ư ư thế là hoàn chính văn rồi các thím ợ =.= Phiên ngoại cuối chính là Tiêu ca mua "ngũ hiểm nhất kim" cho Máy Bay. Chuẩn bị mua mì về nấu thịt thôi các thím (>"o")>

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio