Tháng sáu được Ôn Địch gọi là tháng may mắn vì cô đã đón chào hai đứa trẻ khỏe mạnh, sự nghiệp cũng bước lên một đỉnh cao mới. Ngày thứ năm sau khi sinh, cô còn chưa ra viện, liên hoan phim truyền hình năm nay bế mạc, [ Mặt trái dục vọng ] giành chiến thắng với năm giải thưởng lớn, cô cũng nhận được giải thưởng dành cho biên kịch kịch bản gốc xuất sắc nhất.
Cô không thể tới dự buổi lễ nên Thẩm Đường thay cô lên sân khấu nhận giải thưởng.
“Không được khóc.” Nghiêm Hạ Vũ hôn hết nước mắt trên mặt cô, sợ lúc cô xúc động ảnh hưởng tới vết thương.
Ôn Địch không thừa nhận: “Em đâu có khóc. Ai khóc chứ.”
Nghiêm Hạ Vũ dỗ cho cô vui: “Là nước mắt của anh rơi vào trong mắt em.”
Ôn Địch bỗng bật cười, mắt vẫn còn rưng rưng lệ.
Cô vào nghề mười năm, nhận được giải thưởng cao quý nhất cũng coi như viên mãn.
“Chồng à, đưa điện thoại cho em.”
Nghiêm Hạ Vũ mở khóa điện thoại đưa cho cô.
Anh hỏi: “Nhắn cho Doãn Tử Vu à?”
“Ừm, chúc mừng em ấy một chút.”
Nhờ vào [ Mặt trái dục vọng ], Doãn Tử Vu giành được giải nữ diễn viên xuất sắc nhất, chắc sẽ vui đến độ vừa cười vừa khóc.
Cô mở Wechat, Doãn Tử Vu đã nhắn cho cô kín màn hình: Bà chủ Ôn, em yêu chị, bà chủ Ôn, em nhớ chị lắm.
Lúc này Doãn Tử Vu đang tham dự lễ bế mạc, vừa phỏng vấn xong, cảm xúc vẫn chưa bình tĩnh lại. Cô ấy vui không chỉ vì nhận được giải thưởng mà còn vì tin nhắn Đàm Mạc Hành nhắn cho cô ấy một tiếng trước.
Anh ta nói: “Anh diễn [ Mặt trái dục vọng ] không nhập vai. Kể từ lúc em được đề cử đến bây giờ, anh hồi hộp không thua gì em, sợ em sẽ buồn vì để lỡ giải thưởng lớn. Dẫu để lỡ cũng không sao, em còn có anh.”
Doãn Tử Vu nói cho Ôn Địch biết: “Bà chủ Ôn, Đàm Mạc Hành tỏ tình với em.”
Ôn Địch không ngạc nhiên chút nào, mỗi lần cô tới thăm trường quay [ Thế gian không bằng anh ] đều cảm thấy Đàm Mạc Hành đang diễn bằng con người vốn có của mình, ẩn ý đưa tình với Doãn Tử Vu trong phim không thể nào là diễn được.
[ Thế gian không bằng anh ] được công chiếu vào kỳ nghỉ hè năm nay, đợi cô ở cữ xong là vừa khéo có thể tới rạp xem.
Nói chuyện với Doãn Tử Vu vài câu, Ôn Địch thoát khỏi giao diện chat.
Nghiêm Hạ Vũ xoa nhẹ viền mắt để cô thư giãn, tin nhắn chúc mừng mấy ngày nay đều do anh trả lời thay cho cô, anh sợ cô nhìn màn hình lâu, mắt sẽ khó chịu.
Ôn Địch cầm tay anh kê bên má, gối lên bàn tay anh: “Bé Lớn và Bé Nhỏ vẫn chưa dậy à?” Mấy ngày nay gọi mãi rồi cũng thấy “Bé Lớn” và “Bé Nhỏ” dễ nghe.
Nghiêm Hạ Vũ: “Chưa dậy, ngủ say lắm.”
Anh hỏi cô có muốn uống chút nước không.
Ôn Địch lắc đầu, mấy ngày nay cơ thể cô hồi phục một chút, vết mổ không còn đau giống mấy ngày trước nữa, cô có tinh thần nói chuyện phiếm với anh: “Anh còn muốn có Chanh Xanh Nhỏ nữa không?”
Nghiêm Hạ Vũ không cần nghĩ ngợi: “Thôi. Hai bé là vừa đủ rồi. Nếu sinh thêm, anh và em đều không có nhiều thời gian dành cho bọn trẻ như vậy. Chúng ta còn phải chăm sóc cho Ôn Ôn nữa.”
Ôn Địch nhìn anh: “Có tiếc không?”
Nghiêm Hạ Vũ: “Sinh thêm bé nữa cũng không chắc chắn là con gái. Lỡ lại là con trai thì sao.”
Nói xong, hai người đều cười.
Nghiêm Hạ Vũ cầm tay cô, thương lượng với cô: “Biên kịch Ôn à.”
Hễ anh gọi xưng hô này là không có chuyện gì hay ho.
“Anh gọi tên em đi, gọi vợ ơi cũng được.”
Nghiêm Hạ Vũ nói: “Đợi anh nói xong đã.”
Ôn Địch tỏ vẻ rửa tai lắng nghe.
Nghiêm Hạ Vũ: “Đợi lúc nào có thời gian rảnh, em viết cho anh một kịch bản, không quay thành phim, anh giữ xem một mình.”
Ôn Địch hiểu: “Biến tướng muốn em khen anh tốt đây mà.”
“Không tốt thì em cũng cứ viết, viết xong anh sửa.”
Anh cúi đầu hôn cô: “Cũng không bắt buộc phải viết luôn giờ, năm sau hay năm sau nữa cũng được.”
Có một số tiếc nuối Ôn Địch có thể bù đắp cho anh nên cô đồng ý.
- -
Tuy nhiên, tới tận khi Bé Lớn và Bé Nhỏ tròn hai tuổi, Ôn Địch vẫn chưa bắt đầu viết kịch bản cho Nghiêm Hạ Vũ. Sau khi sinh con xong, cô viết một kịch bản phim cổ trang, chỉnh sửa kịch bản hết gần một năm rưỡi.
Tháng trước, bộ phim này vừa được khởi quay.
Ngoài bận rộn công việc, cô còn phải chăm hai con, không dành ra được thời gian tập trung tinh thần để viết.
Thỉnh thoảng lúc có thời gian rảnh, Nghiêm Hạ Vũ lại nghĩ tới chuyện kịch bản, nhưng phần lớn thời gian, anh đều quanh quẩn sứt đầu mẻ trán với hai đứa bé.
Hôm nay là thứ bảy, chỉ cần không phải đi công tác thì đây là ngày chăm con cố định của anh hằng tuần, hôm nay vẫn như thường lệ.
Hai đứa bé vừa qua sinh nhật hai tuổi ít ngày, hôm qua mới từ Giang Thành về.
Không biết người nào nhà họ Ôn dạy cho hai đứa bé được vài câu tiếng địa phương Giang Thành, khả năng tiếp thu của trẻ con ở độ tuổi này rất tốt, có lẽ còn hơi có thiên phú về ngôn ngữ nữa, cho nên hai bé học rất nhanh, rất chuẩn, trở về nhà, đi đâu cũng khoe tiếng địa phương, còn lấy điện thoại của anh gửi voice mes vào nhóm gia đình, gửi cho cả nhóm gia đình nhà họ Diệp, suýt thì gửi cả vào nhóm công việc của anh, may là anh kịp thời ngăn cản.
Nghiêm Hạ Ngôn @ Nghiêm Hạ Vũ: “Cháu em phát huy gen di truyền thích khoe khoang của anh một cách cực kỳ tinh tế.”
Nghiêm Hạ Vũ: “Thiên phú về ngôn ngữ và khả năng học tập cũng được di truyền của anh.”
Nghiêm Hạ Ngôn nhắn lại ảnh gif trợn ngược mắt: “Đó là di truyền của chị dâu em đấy chứ.”
“Tối em sang đón hai bé, anh bảo dì giúp việc xếp đồ cho hai đứa đi nhé.”
Nghiêm Hạ Vũ: “Sáng mai em hẵng tới đón, để anh chơi với bọn nhỏ một ngày.”
Kế hoạch đi thôn Vân Thụ của anh và Ôn Địch cuối cùng cũng xếp được lịch, họ đặt vé máy bay chuyến sáng mai. Hai năm nay họ từng đi du lịch vài lần, có cả Bé Lớn và Bé Nhỏ đi cùng, đây là chuyến du lịch riêng đầu tiên của họ kể từ lúc đăng ký kết hôn tới nay.
“Uỵch” một tiếng, có tiếng đồ gì đó rơi xuống đất.
Nghiêm Hạ Vũ chợt quay người lại nhìn, dì giúp việc nâng giá vẽ bị đổ xuống đất dậy. Cho dù bên cạnh có người trông Bé Lớn và Bé Nhỏ, hai bé vẫn rất nghịch ngợm, không sao đề phòng được.
Bé Lớn và Bé Nhỏ thấy nhà Chanh Vàng Nhỏ có giá vẽ, thấy Chanh Vàng Nhỏ vẽ vật thực trong sân, hai bé cũng muốn vẽ nhưng còn chưa cầm chắc được bút vẽ, toàn bôi lung tung, bôi lung tung đã đành, còn bôi lên mặt đối phương, anh bôi em một cái, em bôi anh một cái, mặt thành tấm bảng pha màu.
Vừa rồi hai bé xô đẩy làm giá vẽ ngã xuống đất.
Nghiêm Hạ Vũ cất điện thoại, sải bước đi tới, thấy mặt hai đứa bị bôi nhoe nhoét thành ra như vậy, anh dở khóc dở cười, ngồi xổm xuống: “Lại đây với ba nào, ba dẫn hai anh em đi rửa mặt.”
Cuối cùng Bé Lớn và Bé Nhỏ cũng thôi nghịch: “Ba!” Hai đứa trẻ vừa đồng thanh gọi ba vừa sà vào lòng anh.
Nghiêm Hạ Vũ dang rộng tay, mỗi bên bế một bé.
Bé Lớn chùi chùi mặt, lòng bàn tay dính đầy thuốc màu: “Cha, con trang điểm cho cha.” Sau đó Bé Lớn vỗ luôn hai tay lên mặt Nghiêm Hạ Vũ.
Bé Nhỏ học theo anh, cũng chia “màu trang điểm” trên mặt cho cha một nửa.
Nghiêm Hạ Vũ ngoảnh mặt đi: “... Bé Lớn Bé Nhỏ!”
Hai đứa bé cười ngặt nghẽo trong lòng anh.
Anh nghĩ không biết hồi bé mình có nghịch ngợm làm cha tức chết đi được như vậy không. Nghe mẹ anh nói, tính bướng của Bé Lớn và Bé Nhỏ giống anh y như đúc.
Rửa mặt sạch sẽ cho hai bé xong, thay tới quần áo, chẳng khác gì đi đánh trận.
Cuối cùng Bé Lớn và Bé Nhỏ cũng yên tĩnh lại, trở về phòng chơi đồ chơi.
Nghiêm Hạ Vũ cầm khăn lau nước trước người, rửa mặt cho hai đứa trẻ làm nước bắn tung tóe khắp người anh.
Cùng trưởng thành với bọn trẻ là một chuyện vừa tức chết nhưng cũng vừa vui vẻ, cũng có lúc bọn trẻ rất tình cảm, thích ăn cơm anh nấu nhất, dù không ngon thế nào cũng vẫn khen ngon.
Hôm nay Ôn Địch tới công ty, buổi trưa không về nhà ăn cơm, anh hỏi Bé Lớn và Bé Nhỏ muốn ăn gì.
“Ba, canh cá.”
“Ba, con ăn canh cá ạ.”
Ngày trước, trong thời gian mang thai, Ôn Địch không hề ăn một miếng canh cá nào, cô không thể chịu nổi mùi canh cá cho tới tận lúc sinh, nhưng hai đứa bé lại thích ăn, dường như ăn bao nhiêu cũng không chán, tuần nào anh cũng nấu canh cá cho hai đứa bé một lần.
Nghiêm Hạ Vũ đang nấu canh cá thì Ôn Địch gọi tới.
“Chồng à, Bé Lớn và Bé Nhỏ có làm phiền anh không?”
“Anh quen rồi.”
“Xem ra là có phiền rồi.”
“Quần áo của anh và bọn nhỏ đều dính lấm lem thuốc màu.”
“Vẫn đang vẽ tranh ngoài sân à?”
“Không, đang chơi đồ chơi trong phòng của hai đứa, dì giúp việc đang trông.”
Chỉ chú tâm nói chuyện phiếm với Ôn Địch, anh nấu canh cá xong quên bỏ muối.
Bé Lớn và Bé Nhỏ mỗi bé ăn được hơn nửa bát canh.
“Ba, canh cá ngon.”
Bé Nhỏ cũng nói theo: “Canh cá của cha là ngon nhất.”
Bọn nhỏ không ăn hết, Nghiêm Hạ Vũ múc nếm thử một miếng, nhíu mày nuốt xuống. Khó ăn thế này mà bọn nhỏ còn bảo ngon.
Bọn nhỏ hơi kén ăn một chút nhưng chưa bao giờ kén chọn cơm anh nấu. Nếu nói bọn nhỏ không hiểu chuyện thì không đúng, rõ ràng bọn nhỏ rất tình cảm.
Có Bé Lớn và Bé Nhỏ, hai năm nay anh ít khi nghĩ tới Chanh Xanh Nhỏ, nhưng cũng có khi nghĩ tới.
Có thể là anh làm chưa tốt nên Chanh Xanh Nhỏ không muốn gặp anh.
Ôn Địch bận tới bảy rưỡi tối mới về đến nhà. Bé Lớn và Bé Nhỏ đã tắm rửa xong, đang ngồi trên giường chờ mẹ về kể truyện cho hai bé nghe.
Nghe thấy tiếng Ôn Địch nói chuyện ngoài cửa phòng ngủ, hai bé vui vẻ đứng bật dậy trên giường, liên tục gọi “mẹ”.
Ôn Địch không thể mỗi tay bế một bé giống Nghiêm Hạ Vũ nên chỉ có thể kéo bọn nhỏ vào lòng, Bé Lớn và Bé Nhỏ mỗi bé hôn một bên má cô một cái.
Mỏi mệt suốt cả ngày lập tức tan biến.
Đọc truyện cho con nghe là khoảng thời gian cô thấy tận hưởng nhất trong ngày.
Bọn nhỏ nghe kể truyện bao giờ cũng có mười vạn câu hỏi vì sao, Ôn Địch luôn kiên nhẫn giải thích cho các con hiểu.
Dỗ con ngủ xong, Ôn Địch vào phòng ngủ tìm Nghiêm Hạ Vũ, anh đang xếp hành lý cho chuyến du lịch ngày mai ở trong phòng quần áo.
Lúc cô vào, Nghiêm Hạ Vũ vừa bỏ ba hộp bao vào va-li.
“Mang nhiều vậy?”
Nghiêm Hạ Vũ “ừ” một tiếng, thực ra trước đó anh đã bỏ vài hộp nữa ở phía dưới, sợ không đủ nên bỏ thêm mấy hộp nữa. Thôn Vân Thụ mưa nhiều, trời mưa to, ở trong khách sạn không có chuyện gì làm cũng không thể ngồi bốn mắt nhìn nhau được.
Anh nói với Ôn Địch: “Chơi ở đó lâu thêm ít bữa, lâu lắm rồi không đi chơi.”
“Không phải nói là ba ngày à?”
“Một tuần đi, ngày trước đã nói là một tuần rồi.”
Anh biết Ôn Địch sẽ nhớ con, anh cũng nhớ, nhưng chẳng mấy khi mới được đi chơi một lần, đến lúc đó sẽ gọi video cho con.
Mùa hè ở thôn Vân Thụ mưa rất nhiều, hôm họ tới điểm du lịch, trời mưa tầm tã không đi đâu được.
Ôn Địch nằm nhoài trên bệ cửa sổ ngắm mưa, trước mặt là hồ nước, bao quanh ba phía là núi, mưa to trông như thể có mây mù lượn lờ.
Nghiêm Hạ Vũ thay ga giường, vỏ chăn họ tự mang tới, đây là thói quen khi ở bên ngoài của Ôn Địch, phải ngủ trên ga giường của mình, ngửi mùi hương quen thuộc mới ngủ ngon được.
Anh tới bên cửa sổ, kéo một tay ôm cô vào lòng: “Vẫn chưa ngắm xong à?” Từ lúc tắm rửa xong cô đã bắt đầu ngồi đây nhìn, nhìn gần nửa tiếng đồng hồ.
Ôn Địch tựa gáy lên lồng ngực anh, ngửa mặt lên ngước nhìn anh: “Không phải, không ngờ khách sạn có phong cảnh đẹp như vậy, trước đây em không chú ý.”
Lần trước cô đến đây ở tại homestay.
Nghiêm Hạ Vũ hôn nhẹ môi cô, tay còn lại đóng cửa sổ, kéo rèm lại.
Ôn Địch thấy trên ga giường có một chiếc áo sơ mi, anh lót áo sơ mi của anh thay ra trước khi đi tắm lên ga giường.
Cô tập trung nhìn chiếc áo sơ mi, Nghiêm Hạ Vũ phạt cô một chút, cô giật mình hoàn hồn, đáp lại nụ hôn sâu của anh.
Rung động, nồng nàn.
Họ vẫn giống như trước kia.
Tóc anh chưa sấy khô, hiện tại càng thêm ướt nhỏ giọt.
Nghiêm Hạ Vũ lặng lẽ nhìn cô, mắt anh sâu thẳm.
Ôn Địch gọi anh: “Chồng à, anh còn tiếp tục như vậy nữa có khi sẽ làm rách bao mất.”
Nghiêm Hạ Vũ quan tâm sức khỏe của cô, nhanh chóng kết thúc.
Bên ngoài cửa sổ, mưa cũng đã tạnh.
Ôn Địch thay đồ, buổi chiều còn có thể đi chơi vài điểm tham quan.
Nghiêm Hạ Vũ mang theo ô và áo mưa, dẫn cô đi ra ngoài.
“Chồng à, lần này chúng ta thay đổi một chút, đổi thành em tìm anh nhé.”
Khu du lịch lớn này có tổng cộng , điểm tham quan, cho dù ngồi xe buýt của khu du lịch xuống ở cùng một trạm thì hai bên trái phải cũng đều có điểm tham quan, có vài cách có thể chọn, hoặc là đi bên trái, hoặc là đi bên phải, cũng có thể rẽ trái đi thẳng tới trên núi hoặc là tham quan hết điểm đầu tiên rồi quay đầu lại sang bên phải tham quan tiếp.
Cho dù cùng tham quan một điểm thì nhiều người, diện tích rộng, xác suất gặp được nhau khá nhỏ.
Nghiêm Hạ Vũ thấy cô rất hăng hái, đồng ý chơi cùng cô.
Anh đưa đồ che mưa của Ôn Địch cho cô, ngồi xe buýt của khu du lịch đi trước.
Ôn Địch ngồi chuyến xe buýt sau, xuống ở trạm đầu tiên, rẽ vào điểm tham quan bên tay trái. Cô vừa đi vừa tìm, mệt thì vặn bình nước ra uống, tình cờ xoay mặt, cô ngẩn người nhìn thấy Nghiêm Hạ Vũ đứng cách cô không xa cũng đang nhìn cô.
Nghiêm Hạ Vũ đi tới, đưa tay cho cô.
Ôn Địch nắm tay anh, vui vẻ hỏi: “Sao anh cũng vừa khéo ở đây vậy?”
Nghiêm Hạ Vũ nhìn cô nói: “Anh cũng đang tìm em.”
Anh sợ cô không tìm thấy anh sẽ sốt ruột nên không đi xa, chỉ loanh quanh tìm cô ở điểm tham quan đầu tiên.
“Có mệt không?”
Ôn Địch lắc đầu, đưa nước đã uống một nửa cho anh uống.
Nghiêm Hạ Vũ cầm tay cô tiếp tục đi lên núi.
Đi ngang qua gian hàng quà vặt ở giữa sườn núi, Nghiêm Hạ Vũ dừng lại, quay qua nhìn Ôn Địch: “Có muốn ăn chút gì không?”
“Chắc chắn là có rồi.” Ôn Địch kể cho anh nghe: “Hồi nhỏ em từng tới chỗ này rồi, ông bà dẫn em tới, bà chủ còn nấu nước pha sữa bột cho em nữa.”
Nghiêm Hạ Vũ mua đồ uống nóng và xúc xích nướng cho cô, hai người ngồi xuống một chiếc bàn trống.
Nhân lúc nghỉ ngơi, anh gọi video cho Hạ Ngôn xem Bé Lớn và Bé Nhỏ.
“Ba, là con nè.” Bé Lớn kích động nói.
“Ba, con là Bé Nhỏ, ba có nhìn thấy con không?”
Hai đứa bé nhào tới màn hình điện thoại di động, Nghiêm Hạ Vũ chỉ nhìn thấy một nửa mặt, không biết là Bé Lớn hay là Bé Nhỏ: “Hai anh em lùi ra một chút nào, ba không nhìn thấy các con.”
Hạ Ngôn bảo hai anh em đứng yên tại chỗ, cô ấy dịch điện thoại ra xa cho cả hai anh em đều lọt vào ống kính.
Ôn Địch tựa trên vai Nghiêm Hạ Vũ chào các con.
Bé Lớn và Bé Nhỏ không nhìn thấy gì khác ngoài xúc xích nướng trên tay mẹ. Bình thường bọn nhỏ không nghĩ ra chuyện ăn xúc xích nướng, thấy mẹ ăn ngon, hai bé mới cảm thấy đây là thứ ngon nhất trần đời.
“Mẹ ơi, có ngon không ạ?”
“Mẹ ơi, con muốn ăn.”
Nghiêm Hạ Vũ lấy xiên xúc xích nướng Ôn Địch đang cầm, lắc lắc trước ống kính: “Ăn qua màn hình một chút cho đỡ thèm là được.”
Bé Lớn và Bé Nhỏ chớp chớp mắt mấy cái, nghiêng đầu suy nghĩ, ăn qua màn hình thì phải làm sao mới cắn ăn được đây.