Lục Minh dừng lại, ngoái đầu nhìn Tiêu Lãng.
Lục Minh nghi hoặc hỏi:
- Ngươi muốn xác con thú này làm gì? Và hãy gọi là dì, ta không nhỏ hơn Cô Cô của ngươi mấy tuổi.
Tiêu Lãng cười nói:
- Cô Cô của ta không lớn hơn ta mấy tuổi cho nên tỷ tỷ cũng không lớn hơn ta bao nhiêu. Kêu tỷ tỷ tốt hơn, gọi dì rất già.
- Lanh mồm!
Lục Minh cười, gật đầu, nói:
- Vậy cho ngươi này, ngươi không nói thì ta cũng đoán được, ngươi lấy xác Huyền thú này làm dinh dưỡng cho thần hồn quái dị của ngươi đúng không?
Tiêu Lãng giật mình kêu lên:
- Ủa? Sao tỷ tỷ biết?
lực lượng cảm giác biến thái của Tiêu Lãng cộng với thảo đằng thần hồn màu tím dài hơn một ngàn thước, nếu hắn tập trung cảm ứng thì bất cứ tiếng động gì trong phạm vi hơn một ngàn thước sẽ không thoát khỏi mắt hắn. Tiêu Lãng sớm biết có người bám theo nhưng không cảm giác địch ý, mới đầu hắn cứ tưởng là Thanh Minh âm thầm bảo vệ mình, không ngờ là Lục Minh.
Tiêu Lãng kahửng định Lục Minh cách hắn ít nhất vài trăm thước, cuối cùng Huyền thủ thất giai, Hồng Hoang Bạo Vượn khổng lồ đến nàng mới xuất hiện. Tiêu Lãng khẳng định Lục Minh chưa từng thấy hắn dùng thảo đằng thần hồn màu tím giết Huyền thú, giết người. Vậy thì làm sao Lục Minh biết Tiêu Lãng lấy xác Huyền thủ thất giai, Hồng Hoang Bạo Vượn là để cho thảo đằng thần hồn màu tím nuốt? Không lẽ Tiêu Lãng cảm ứng sai, thật ra Lục Minh lén quan sát hắn?
Thấy Tiêu Lãng giật mình, mắt chớp lóe, Lục Minh che miệng cười tủm tỉm.
Lục Minh nói:
- Đừng đoán lung tung, là Thanh Minh nói cho ta biết thần hồn của ngươi biến dị. Coi bộ dạng của ngươi căng thẳng như vậy. Chuyện thần hồn biến dị tuy rất ít nhưng có, ví dụ như thần hồn của ta cũng biến dị. Thần hồn của ta cũng cần nuốt huyền tinh, hấp thu năng lượng, phóng chiến kỹ thần hồn.
- A!
Lục Minh nói một câu như sét giữa trời quang, Tiêu Lãng trợn mắt há hốc mồm, phối hợp làm biểu tình giật mình.
Tiêu Lãng thầm thở phào, xem ra Lục Minh không biết thần hồn của hắn có thể tiến hóa, tưởng là thần hồn của hắn biến dị giống thần hồn của nàng. Khó trách Thanh Minh chắc chắn thần hồn của Tiêu Lãng là biến dị, thì ra bởi vì thần hồn của Lục Minh là loại biến dị.
Đầu óc Tiêu Lãng nhanh chóng xoay chuyển, mau chóng phản ứng lại.
Tiêu Lãng gãi đầu nói:
- Không ngờ thần hồn của Lục Minh tỷ tỷ cũng biến dị. Thần hồn của tỷ tỷ biến dị như thế nào? Sao lợi hại quá vậy? Lợi hại hơn ta nhiều!
Lục Minh, Thanh Minh có cùng suy nghĩ, muốn thay Ẩn tông kết thiện duyên với Tiêu Lãng nên đối xử với hắn rất tốt.
Lục Minh cười giải thích rằng:
- Thần hồn biến dị rất thưa thớt, ngẫu niên có. Một vài thần hồn sau khi biến dị năng lực sẽ yếu đi. Chúng ta rất may mắn. Lúc trước thần hồn của ta bị thương, sau khi biến dị thì uy lực tăng lớn gấp đôi, nếu không ta đã chẳng dễ dàng giết chết Huyền thú này.
Tiêu Lãng xoe tròn mắt, gật đầu, nói:
- Thần hồn của ta bị một con Thất giai Huyền thú, Độc Nhãn Huyết Tri Chu ở Bắc Cương bị thương, sau đó biến thành như vậy. Nhưng uy lực không tăng lên, chỉ có thể biến ảo thành thực thể, cầnn uốt xác Huyền thú bổ sung năng lượng mới chuyển hoán thành thực thể được.
Lục Minh gật gù, thần hồn của Tiêu Lãng giống như nàng đã đoán, thế là không hỏi nhiều.
Lục Minh lạnh nhạt nói:
- Hãy mau nuốt xác Huyền thú đi, chờ lát nữa sẽ thu hút càng nhiều Huyền thú tiến đến.
Tiêu Lãng mừng thầm. Lục Minh không chút nghi ngờ, qua miệng của hắn truyền tin thần hồn Tiêu Lãng biến dị khắp Ẩn tông thì sau này Ẩn Đế sẽ không nghi ngờ. Mặc dù có thể tin tưởng Ẩn tông nhưng Tiêu Lãng bản năng che giấu bí mật thảo đằng thần hồn màu tím có thể tiến hóa, dù sao thần hồn trưởng thành nghe rất khủng bố.
Thảo đằng thần hồn màu tím nhanh chóng vươn ra, hóa thành ảo ảnh nuốt xác Huyền thủ thất giai, Hồng Hoang Bạo Vượn. Mắt Tiêu Lãng sáng rực nhìn chằm chằm thảo đằng thần hồn màu tím, một khi phát hiện nó có xu hướng biến dị sẽ rút nó chui xuống đất ngay, tránh bị Lục Minh chú ý.
Lục Minh nhìn tình hình, tặc lưỡi lấy làm lạ. Lục Minh sớm nghe nói thần hồn của Tiêu Lãng có thể ăn thịt, nuốt thần hồn. Giờ chính mắt thấy, Lục Minh thầm kinh ngạc.
Nhìn xác Huyền thủ thất giai, Hồng Hoang Bạo Vượn to lớn chỉ giây lát đã bị nuốt một phần tư, Lục Minh cảm thán rằng:
- Tiểu tử, nếu ngươi có thể tu luyện đến Đông Phương Bạch thì sợ rằng trên Thần Hồn đại lục không bao nhiêu người là đối thủ của ngươi!
Tiêu Lãng cười cười không đáp, nhìn chằm chằm thảo đằng thần hồn màu tím biến đổi. Một khi thảo đằng thần hồn màu tím có chút dấu hiệu biến dị là Tiêu Lãng sẽ thu nó về ngay.
Thời gian trôi qua từng chút một, thảo đằng thần hồn màu tím không chút biến đổi, ngược lại có mấy con Huyền thú bị mùi máu chỗ này hấp dẫn đến. Nhưng đẳng cấp Huyền thú quá thấp, Lục Minh lười ra tay, phóng khí thế dọa chúng nó bỏ chạy.
Nửa canh giờ sau, Huyền thủ thất giai, Hồng Hoang Bạo Vượn to như ngọn đồi bị nuốt hết, để lại bộ xương to lớn. Mắt Tiêu Lãng vụt tắt ánh sáng. Thảo đằng thần hồn màu tím nuốt Sa Nghĩ vô số kể, vô số Huyền thú tại Bắc Cương, đến Tử Vong sơn mạch liên tục nuốt hơn mười Huyền thú ngũ giai, bây giờ lại nuốt một con Huyền thủ thất giai, Hồng Hoang Bạo Vượn vậy mà vẫn không tiến hóa nữa?
Thế này không khoa học!
Tiêu Lãng buồn bực, chẳng lẽ thảo đằng thần hồn màu tím đã ở trạng thái cuối cùng, không thể tiến hóa thêm sao?
Lần trước tiến hóa, thảo đằng thần hồn màu tím không tăng năng lực cắn nuốt. Bây giờ thảo đằng thần hồn màu tím nuốt một con Huyền thủ thất giai, Hồng Hoang Bạo Vượn đã chết tốn nửa canh giờ, nếu no không tiến hóa thì sau này vô dụng.
Tiêu Lãng trầm ngâm, bỗng một bàn tay mềm mại xách hắn chạy đi xa. Tiêu Lãng giật mình tỉnh lại, vội vàng khống chế thảo đằng thần hồn màu tím theo cùng.
Tiêu Lãng hỏi Lục Minh:
- Chúng ta đi đâu?
Lục Minh không quay đầu lại, thản nhiên nói:
- Đi đâu cũng được, quan trọng là rời khỏi đây. Ta cảm nhận được hơi thở Huyền thú bát giai, nếu không đi thì ta không có gì, chỉ sợ ngươi biến thành thịt vụn.
Lục Minh đi không nhanh không chậm, lo lắng đến người bệnh Tiêu Lãng.
Đùi Tiêu Lãng không chảy máu nữa nhưng xương gãy, phải ba, năm ngày mới lành được. Tiêu Lãng âm thầm tức giận. Thanh Minh đã dặn là một tháng sau sẽ về Bắc Cương, bây giờ chậm trễ vài ngày, sau khi trở về Bắc Cương sợ là khó tìm được Huyền thú cường đại nữa.
Dường như Lục Minh đoán ra suy nghĩ của Tiêu Lãng, quay đầu nhìn hắn.
Lục Minh cười nói:
- Không cần sốt ruột, đại sư huynh truyền tin cho ta bảo ngươi ở lại ba tháng rồi về. Bây giờ Bắc Cương rối loạn, nghĩa phụ của ngươi đang sắp đặt siêu cấp đại chiến, kêu ngươi chờ ở bên này.
- Siêu cấp đại chiến!?
Tiêu Lãng nhớ đến đêm hôm đó Quân Thần Độc Cô Hành từng nói, mắt lộ tia hưng phấn hỏi:
- Lớn cỡ nào?
- Rất lớn, sợ là có thể so với trận lão tổ tông Tiêu gia nhà các ngươi, Tiêu Du.
Lục Minh chợt ngừng lại, tốc độ chậm vài phần, mắt u buồn.
Lục Minh khẽ thở dài: Nguồn tại ệnFULL.vn
- Nghĩa phụ của ngươi có thành công hay không đều sẽ lưu danh sử sách nhưng đáng tiếc... Hắn không sống được vài năm.
Tiêu Lãng run lên, biến sắc mặt, tránh khỏi tay Lục Minh, đứng một chân.
Tiêu Lãng tức giận quát:
- Lục Minh, tuy rằng ngươi cứu ta một mạng, nhưng ta không cho phép ngươi nguyền rủa nghĩa phụ của ta! Ta biết ngươi thích hắn, hắn thích Cô Cô của ta, nhưng ngươi không thể nguyền rủa hắn!
Lục Minh không phật lòng, hờ hững nhìn Tiêu Lãng, hỏi ngược lại:
- Cô Cô của ngươi sống được bao lâu? Ngươi hiểu Độc Cô Hành không? Ta nói cho ngươi biết, nếu nói trên đời này có ai hiểu rõ Độc Cô Hành nhất thì người đó chính là ta. Cô Cô của ngươi chết thì chắc chắn hắn sẽ chết theo!
Tiêu Lãng không biết nên nói cái gì, nhìn từ hành động của Quân Thần Độc Cô Hành là biết rất có khả năng này. Lòng Tiêu Lãng dấy lên ngọn lửa.
Tiêu Lãng kiên quyết nói:
- Ngươi nói nhảm, sao Cô Cô của ta chết được? Chắc chắn ta sẽ cố gắng tu luyện lấy được linh dược cứu Cô Cô. Cô Cô của ta không chết nên nghĩa phụ cũng sẽ sống!