Người nắm quyền Vũ Vương Triều, thủ hạ cường giả như mây. Ngay cả hộ vệ Chiến Hoàng đỉnh phong ẩn nấp bên trong Hải Thiên Các đã có ít nhất có năm người. Vị mỹ nhân họa thủy này lại nói với Tiêu Lãng... Cứu ta?
Trước tiên không nói Tiêu Lãng chỉ có chút thực lực, cho dù hắn có thể giúp nàng, hai người mới lần đầu tiên gặp mặt, hắn tại sao phải giúp nàng? Vì sao nàng lại tín nhiệm hắn như vậy?
Chỉ có điều nếu như là người bình thường, bị Đế hậu Vũ Vương Triều một họa thủy xinh đẹp như vậy nắm lấy tay, tỏ ra vô cùng đáng thương khẩn cầu, cũng sẽ bị tng trùng lên não, vỗ ngực đáp ứng bất kỳ điều gì trước mới lại nói sau.
Hiển nhiên Tiêu Lãng không phải là người bình thường, cho nên hắn hít một hơi thật sâu, ánh mắt trở nên trong suốt, trầm giọng nói:
- Đế hậu, sao lại nói lời như vậy? Tiêu mỗ thực lực thấp, chuyện cứu ngươi... biết nói thế nào đây?
Đế hậu Phi Vũ không buông tay ra, tiếp tục dùng đôi mắt to long lanh ánh nước nhìn Tiêu Lãng, than nhẹ một tiếng nói:
- Tiêu công tử, hiện tại chỉ có công tử mới có thể cứu ta, bằng không chưa đầy một tháng nữa Phi Vũ sẽ bị loạn đao chém vụn thi thể!
Hai mắt Tiêu Lãng mở trừng trừng, nhíu mày, mơ hồ nói:
- Đế hậu chính là một người dưới một người mà trên vạn người. Ai dám giết ngài, ai có thể giết ngài? Hải Thiên Các này có mấy Chiến Hoàng. Bọn họ còn không thể bảo vệ ngài, Tiêu Lãng ta chỉ có chút thực lực này làm sao có thể bảo vệ ngài?
- Tiêu công tử, có thể nghe Phi Vũ nói tỉ mỉ một chút hay không?
Đế hậu Phi Vũ đứng lên, ngồi ở bên cạnh Tiêu Lãng. Tuy rằng hai người cách nhau nửa thân thể, nhưng mùi hương nhàn nhạt trên người nàng vẫn không ngừng thoảng vào trong mũi Tiêu Lãng, khiến hắn cảm giác tâm thần dao động.
Phi Vũ thấy Tiêu Lãng gật đầu, mới lên tiếng:
- Tuy rằng Phi Vũ là Đế hậu Vũ Vương Triều cao quý, chỉ có điều lại chỉ là một nữ tử đáng thương mà thôi. Nói vậy Tiêu công tử cũng biết trước kia Phi Vũ là Yêu Nguyệt Cầm Tiên nơi này. Năm đó lần đầu tiên ta xuất đạo, đã bị hoàng đế Vũ Vương Triều coi trọng, cưỡng ép mang về Thiên Vũ Thành. Công tử có thể tưởng tượng, ta một nữ tử thanh lâu ở trong cung sống qu được ngày mấy? Toàn bộ tần phi hậu cung đều nhằm vào ta, tính kế với ta. Ta đã mấy lần suýt chết, nhiều lần bị người hạ độc...
Nói đến đây trên mặt Phi Vũ đã đầy nước mắt. Nước mắt như mưa khiến khuôn mặt nàng càng đáng yêu, giọng điệu cũng đầy chân thành, khiến người ta không tự chủ được tin tưởng nàng. Tiêu Lãng lặng lẽ khẽ gật đầu, biểu lộ sự đồng tình với cảnh ngộ Phi Vũ gặp phải.
Phi Vũ cúi đầu, lông mi thật dài bị nước mắt làm ướt, khiến người ta muốn thương yêu. Nàng đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt trở nên u oán, chân thành nói:
- Vì sinh tồn ta không có cách nào, bắt đầu trở nên cực kỳ đáng ghét, câu tâm đấu giác. Ta từng hại chết rất nhiều người, lập mưu hãm hại khiến vô số tần phi được sủng ái bị đày vào lãnh cung. Ta cấu kết với cường giả đại thần trong vương triều. Cả chặng đường đi tới giống như đi giày trên lớp băng mỏng. Ta trở thành người có quyền lực cao nhất trong Vũ Vương Triều. Giờ phút này quân chính quyền to của vương triều gần như đều nằm ở trong tay ta. Chỉ có điều... Tiêu công tử, công tử biết không. Ta rất căm hận kiểu sống này. Mỗi đêm ta thường xuyên thức dậy trong cơn ác mộng. Ta rất hoảng sợ. Ta hoàn toàn không muốn làm Đế hậu này, cũng không muốn nắm giữ quyền to. Ta chỉ muốn được yên tĩnh tìm một nam tử yêu thương ta, sống một cuộc sống gia đình yên ổn. Tiêu công tử... Công tử có thể hiểu được cách suy nghĩ này của ta không?
- Ta có thể hiểu được!
Tiêu Lãng nghiêm túc gật đầu nói. Tuy nhiên trong lòng hắn lại càng ngày càng buồn bực.
Có phải nữ tử Phi Vũ này đầu óc có vấn đề hay không? Sao nàng ta lại nói với mình những điều cơ mật như vậy? Lẽ nào chỉ bởi vì một bài Pháo hoa chóng tàn, cùng mấy bài thơ do mình làm ra, nàng ta liền yêu mình sao? Điều này nói ra đến quỷ cũng không tin được. Hơn nữa nàng nói với mình những điều này có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ muốn mình động lòng trắc ẩn sao?
Phi Vũ đã khóc không thành tiếng. Không biết là nàng diễn kịch hay thật lòng biểu lộ tình cảm của mình. Nhìn nàng run run đôi vai mềm, Tiêu Lãng cũng không nói chuyện, chỉ yên lặng chăm chú nhìn nàng, chờ đợi nàng đưa ra đáp án.
- Phi Vũ thất thố, khiến Tiêu công tử chê cười!
Một lúc lâu sau, vị Đế hậu này mới ngẩng đầu, miễn cưỡng nói:
- Trong khoảng thời gian này, Phi Vũ quá mức đau khổ. Cuộc sống cả ngày toan tính làm cho Phi Vũ mệt chết đi được. Cuộc sống đó thực sự rất đáng ghét. Nếu như không có thơ từ của Tiêu công tử, Phi Vũ thiếu chút nữa đã tự mình quyên sinh... Chuyện về Tiêu công tử, Phi Vũ vẫn chú ý. Ở trong lòng Phi Vũ, Tiêu công tử chính là nam tử chân thật duy nhất trên thế giới này. Hôm nay gặp mặt quả nhiên không khiến Phi Vũ thất vọng. Cho nên vừa nãy có chút kích động thất thố, hi vọng Tiêu công tử không lấy làm phiền lòng!
- Ừm, cảm ơn Đế hậu tán dương... Đế hậu vẫn nói một chút, vì sao lại muốn Tiêu mỗ cứu ngài chứ?
Tiêu Lãng không còn nhỏ tuổi. Trải qua những năm tháng mưa gió thay đổi rất nhanh, tâm tính cực kỳ chín chắn. Đương nhiên không phải vị Đế hậu này tùy tiện nói mấy câu là có thể khiến hắn dao động. Trái lại trong lòng hắn càng thêm cảnh giác, âm thầm chờ đợi Phi Vũ nói ra yêu cầu cuối cùng.
- Ai...
Phi Vũ khe khẽ thở dài, nói đến chính sự:
- Những năm qua, ta từng mưu hại không ít người, từng xa lánh chèn ép không ít gia tộc. Cũng có thể là do ta quá cường thế, rốt cuộc đã khiến bệ hạ bất mãn. Hơn nữa gần đây bệ hạ mới nạp một phi tử, nhan sắc không kém hơn ta, còn am hiểu thuật mị hoặc. Quan trọng nhất là... nàng là tôn nữ Tôn vương sư của vương triều. Trước khi đến Thần Hồn Thành, ta đã nhận được mật báo, bệ hạ bí mật triệu tập bốn đại vương sư, chuẩn bị liên thủ hạ quyền lực của ta, đánh giết người của ta, muốn phân thây ta. Cho nên lần này Tiêu công tử không giúp ta, Phi Vũ vừa về tới Vũ Vương Triều chỉ có một con đường chết!
- A...
Tiêu Lãng xem như đã hiểu. Mấy lão già thấy vương triều bị Phi Vũ này bôi bẩn, rốt cuộc không nhịn được nữa, liên kết với hoàng đế cùng nhau chuẩn bị liên thủ xử lý nàng, thu hồi quân chính quyền to trong tay của nàng. Loại tranh đấu quyền lợi này rất tàn khốc. Nếu như lời này là sự thực, Phi Vũ này chắc chắn phải chết. Bốn vị Vương sư, không cần đoán tuyệt đối là cường giả Chiến Đế của Vũ Vương Triều.
Vấn đề là... Hắn làm sao giúp được? Còn nữa, tại sao nàng ta lại muốn hắn hỗ trợ? Chuyện nàng ta có chết hay không liên quan gì đến hắn?
Tiêu Lãng rất buồn bực, cũng không mở miệng hỏi dò. Chỉ có ánh mắt hắn đầy nghi hoặc nhìn Phi Vũ, ra hiệu nàng nói tiếp.
Phi Vũ dừng một chút, mở ra đáp án:
- Tiêu công tử, mọi người đều biết về tài văn chương của công tử. Bệ hạ cũng rất ngưỡng mộ tài ba của công tử. Nếu như ta nhờ Tống đại gia mời công tử tới Thiên Vũ Thành làm khách, không ai sẽ nghi ngờ. Bệ hạ chắc chắn sẽ triệu kiến công tử. Công tử nắm giữ sức chiến đấu quỷ dị, có thể ở bên trong hoàng cung Huyết Vương Triều, dưới mắt nhiều cường giả như vậy giết chết mấy hoàng tử công chúa. Nếu như công tử đột nhiên ra tay, có ta âm thầm phối hợp tuyệt đối có thể ung dung giết chết bệ hạ. Chỉ cần bệ hạ vừa chết, hoàng nhi của ta có thể quang minh chính đại lên kế vị. Đến thời điểm đó bốn đại vương sư cũng không dám có hành động gì khác thường. Như vậy Phi Vũ cũng có thể giữ được tính mạng! Hiện tại bệ hạ vô cùng e dè đối với ta. Người của ta không thể dễ dàng tới gần bệ hạ. Quan trọng nhất là... Tiêu công tử là người được Già đại nhân coi trọng, cho nên cho dù công tử giết chết bệ hạ cũng sẽ không có chút vấn đề nào. Trái lại bốn đại Vương sư càng không dám đụng đến ta! Cho nên thiên hạ to lớn, chỉ có Tiêu công tử có thể giúp Phi Vũ.
- Như vậy...
Tiêu Lãng nghe một hồi, thật ra đã hiểu rõ ràng. Phi Vũ này muốn mình đi làm thích khách. Lời nàng nói không phải không có đạo lý. Bởi vì thái độ của Già Khôn, giờ phút này cáo mượn oai hùm thân phận của hắn ngược lại trở nên siêu nhiên.
Đi tới Thiên Vũ Thành, hoàng đế Vũ Vương Triều nhất định sẽ mở tiệc mời mình. Hơn nữa bởi vì mối quan hệ với Già Khôn, hoàng đế sẽ không quá đề phòng hắn. Phi Vũ hẳn đã cho rằng hiểu rất rõ về lực chiến đấu của mình, biết Thảo Đằng của mình có thể xuất quỷ nhập thần đánh lén, thuấn sát hoàng đế Vũ Vương Triều. Đến thời điểm đó, nàng nhân cơ hội vận dụng lực lượng trong tay, đàn áp bốn đại Vương sư, để nhi tử của nàng đăng cơ, mình buông rèm chấp chính, trở thành thái thượng hoàng thực sự.
Nàng tính kế như vậy thực sự vô cùng tốt. Nàng còn còn nói rõ mình là người của Già Khôn, cho dù giết hoàng đế Vũ Vương Triều, bốn đại Vương sư cũng không dám làm gì. Nàng còn có thể dựa thế ổn định thế cuộc. Quan trọng nhất, mình là người ngoài. Chuyện giết hoàng đế Vũ Vương Triều, hoàn toàn không liên quan đến nàng. Tội danh do mình gánh chịu, lợi một mình nàng nắm lấy...
Vấn đề là... Phi Vũ này xem hắn là kẻ ngu si sao? Hoặc nàng là người ngu? Nàng cho rằng dựa vào hai ba câu nói, có thể làm cho hắn bắn mạng cho nàng sa?