Yêu Giả Vi Vương

chương 358: lợi thế cuối cùng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiêu Lãng không phải là người ngu. Phi Vũ, một nữ tử thanh lâu có thể nắm giữ quyền to trong Vũ Vương Triều, hiển nhiên cũng không phải là kẻ ngốc. Hơn nữa cho dù âm mưu quỷ kế chắc hẳn có thể so sánh với Độc Cô Hành.

Nàng rất uyển chuyển khai ra điều kiện:

- Tiêu công tử, Phi Vũ cũng không sợ công tử chê cười. Những năm gần đây, thơ từ của công tử vẫn là chỗ dựa tinh thần của ta. Nếu như Tiêu công tử có thể cứu Phi Vũ lần này, Phi Vũ... Nguyện cùng với công tử chia sẻ Vũ Vương Triều to lớn này. Sau này công tử chính là nam nhân duy nhất của Phi Vũ ta...

Mỹ nhân kế!

Cộng thêm vẽ một cái bánh nhân thịt thật lớn, một vương triều!

Một đại mỹ nữ tuyệt thế, thêm vào vị trí thái thượng hoàng vương triều, mê hoặc này rất lớn, lớn đến mức có thể làm cho vô số người điên cuồng. Đổi lại là người bình thường, không cần cân nhắc gì trực tiếp tiến hành luôn! Không nói trở thành thái thượng hoàng Vũ Vương Triều, cho dù vì họa thủy xinh đẹp như vậy cũng muốn đi liều một phen.

Tiêu Lãng không phải là người bình thường. Hắn không có suy nghĩ gì đối với Đế hậu kiều diễm này. Hắn vẫn cho rằng tình ái giữa nam nữ, trước tiên phải có tình mới có thể có yêu. Tiếp theo lại phải giao lưu nhiều. Nếu chỉ nhìn thấy một mỹ nữ liền thượng, vậy có khác nào cầm thú?

Quan trọng nhất là, hắn căn bản không tin tưởng mình có thể có cơ hội tốt như vậy để giết chết hoàng đế Vũ Vương Triều. Hơn nữa cho dù có giết chết được, bản thân mình có thể sống sót trở lại Thần Hồn Thành sao?

Lùi ngàn bước nói, vô số gia tộc trong Thần Hồn Thành có trăm ngàn mối quan hệ với Vũ Vương Triều. Một khi không may, mình không hiểu rõ Thần Hồn Thành, mình sẽ trở thành tội phạm truy nã của toàn bộ đại lục.

Bây giờ hắn có mục tiêu mới, còn chưa hưởng thụ loại cảm giác có thực lực cường đại này, hắn còn không muốn chết quá sớm.

Cho nên hắn quyết định lựa chọn tiếp tục trầm mặc, nhìn vị Đế hậu kiều diễm này còn có lời gì muốn nói. Nếu như không có, như vậy tiệc rượu hôm nay liền kết thúc

Nhìn vẻ mặt Tiêu Lãng bình tĩnh, trong đôi mắt đẹp của Đế hậu Phi Vũ loé lên một sự kinh ngạc. Với điều kiện hậu đãi như vậy, mười nam tử sợ là chín người sẽ động tâm, một người còn lại tuyệt đối là thái giám. Tiêu Lãng lại không hề bị lay động sao? Vị thiếu niên danh chấn đại lục này quả nhiên không phải là người bình thường.

Nàng lại cười một tiếng nói:

- Tiêu công tử có biết, thủ phạm hại chết nghĩa phụ của công tử thực sự là ai không? Còn nữa, công tử có biết không? Thủ phạm mưu hại gia gia công tử và kẻ hại chết Độc Cô Hành đều là một người.

- Không phải là Vân Phi Dương sao?

Tiêu Lãng cười nhạt nói. Trong mắt hắn đã loé lên một sát khí, khóe miệng lộ ra nụ cười mà như không cười:

- Thế nào? Đế hậu sau khi nắm quyền, có thể giúp ta xuất binh tấn công Chiến Vương Triều sao?

- Ha ha!

Phi Vũ đột nhiên cười. Tiếng cười phát ra thánh thót dễ nghe giống như tiếng chuông bạc. Trước ngực nàng cũng phập phồng, tạo ra độ cong rất lớn. Có thể tưởng tượng được phía dưới phượng bào của nàng rất no đủ. Nàng lắc đầu, cười nói:

- Tiêu công tử đã đoán sai. Kỳ thực năm, sáu năm nay, Vân Phi Dương giả vờ trầm mê tửu sắc, nhưng thật ra vẫn bế quan tu luyện. Bằng không hắn cũng không đạt tới thực lực Chiến Hoàng đỉnh phong. Những năm qua người xử lý chính sự hoàng thất Chiến Vương Triều, bao gồm âm thầm sai khiến Hắc Long hội cấu kết với Huyết Vương Triều, và cấu kết Kinh Lệ, mưu hại gia gia, nghĩa phụ của công tử, thật ra đều là một nữ tử, một nữ tử mà công tử rất quen thuộc!

Lần đầu tiên Tiêu Lãng nghe nói tới chuyện này. Chân mày hắn nhíu lại, nhớ tới một thân ảnh tuyệt mỹ màu tím, kinh ngạc thốt lên:

- Vân Tử Sam sao? Làm sao có khả năng như vậy được?

- Ha ha, tại sao lại không thể?

Phi Vũ trừng mắt với Tiêu Lãng một chút, sau đó cười duyên nói:

- Vũ Vương Triều đã cho rất nhiều thám tử mai phục tại Chiến Vương Triều. Ta có thể khẳng định, chuyện gia gia công tử tại Tô Tiên Thành tuyệt đối là Vân Tử Sam lập kế. Còn có, chuyện ở Bắc Cương cũng do nàng ta toàn quyền chịu trách nhiệm. Lúc đó công tử đang ở Bắc Cương, hẳn là công tử có thể đoán được rất nhiều điều!

Tiêu Lãng không nói gì, chỉ có điều trong mắt hắn bắn ra sự tàn khốc. Hắn đương nhiên biết Độc Cô Hành chết là do hoàng thất làm trò quỷ. Hắn vẫn cho rằng chủ mưu đứng sau hậu trường chính là Vân Phi Dương. Hắn không nghĩ tới lại có thể là Vân Tử Sam...

Phi Vũ cảm giác được sát khí trên người Tiêu Lãng, đôi mắt đẹp sáng ngời, lập tức nói:

- Tiêu công tử, Vũ Vương Triều vạn năm trung lập, không thể nào xuất binh giúp công tử tấn công Chiến Vương Triều. Chỉ có điều nếu âm thầm trợ giúp công tử tiêu diệt Vân Tử Sam lại đơn giản. Công tử có thần thông khoan đất, phối hợp với người của ta, chỉ cần tập trung vào vị trí của Vân Tử Sam, lấy năng lực của công tử muốn giết chết nàng không khó chứ?

Tiêu Lãng có chút động lòng. Có Vũ Vương Triều nội ứng, muốn giết chết Vân Tử Sam thực sự quá đơn giản. Chỉ có điều khả năng trốn thoát có chút khó khăn. Quay đầu nghĩ lại, trợ giúp Đế hậu giết chết hoàng đế Vũ Vương Triều, chính mình cũng không biết còn mạng hay không. Tiêu Lãng lập tức khôi phục lại trạng thái không hề dao động, lại trở nên trầm mặc.

Đế hậu kiều diễm vừa nhìn thấy thế, lại nhíu mày. Nàng vạn lần không ngờ được Tiêu Lãng quá khó chơi như vậy. Mình đã vận dụng nhiều lợi thế như vậy, hắn vẫn không có động tâm sao?

Nếu như không phải hoàng đế Vũ Vương Triều quá kiêng kỵ đối với nàng, sai mấy tên Chiến Hoàng canh giữ nàng bất kỳ lúc nào, mấy tên Chiến Đế đều trung thành tới chết, nàng đã sớm sai người của mình động thủ. Mấu chốt nhất, Tiêu Lãng là người của Già Khôn, còn là tội phạm bị truy lùng của Chiến Vương Triều. Hắn động thủ lợi hơn gấp mấy lần so với người của mình động thủ. Bằng không nàng cũng sẽ không ăn nói khép nép như vậy, lại dùng lệ, lại bán đi nhan sắc...

Chỉ Tiêu Lãng dường như mềm không được cứng không xong. Hơn nữa hắn cực kỳ thông minh căn bản không thể kích động được. Hiển nhiên Đế hậu có chút luống cuống. Tình huống nàng nói ra cơ bản là thật. Chỉ có lòng ngưỡng mộ đối với Tiêu Lãng là nửa thật nửa giả. Một nữ tử ở trong cung từng bước bò lên, nếu như tâm không đủ lạnh, hiển nhiên không sống được tới ngày hôm nay. Mà một nữ nhân máu lạnh không thể nào có tâm tình đa cảm như vậy được.

Nhìn ý cười lạnh trong mắt Tiêu Lãng cười, Phi Vũ thầm khe khẽ thở dài. Nàng biết không gì có thể gạt được thiếu niên này. Thanh danh vang dội của hắn không phải tự nhiên mà có.

Tiêu Lãng mới chừng ấy tuổi đã có thể làm ra nhiều chuyện oanh oanh liệt liệt như vậy, hiển nhiên không phải là kẻ ngu xuẩn, cũng không phải là trẻ con miệng còn hôi sữa. Chơi trò lừa gạt với hắn đúng là vô dụng. Nhất định phải thành thật một chút.

Trong mắt nàng lộ ra một vẻ tàn nhẫn. Nàng từ Tu Di Giới trên tay ngọc, lấy ra một hộp ngọc màu đen đặt lên bàn, đẩy về phía trước một cái nói:

-Ta có bảo vật này, nếu như Tiêu công tử chịu giúp Phi Vũ lần này, thứ này chính là công tử!

- Là thứ gì vậy?

Lông mày Tiêu Lãng hơi nhướn lên, có chút ngạc nhiên. Xem dáng vẻ này của Phi Vũ, thứ này dường như là lợi thế giữ vai trò then chốt? Có bảo vật gì khiến người ta mê mẩn hơn so với điều kiện lúc trước được?

- Phía đông Vũ Vương Triều đã từng có một thiên thạch từ ngoại vực rơi xuống. Sau đó thành chủ tại ở gần đó tìm được ba viên bảo thạch trong thiên thạch ngoại vực kia. Đây là một viên nhỏ nhất. Chỉ cần công tử luyện hóa một viên này, thực lực của công tử tuyệt đối có thể cường đại hơn nhiều. Nếu như công tử đồng thời luyện hóa của ba viên, lại thêm thần thông quỷ dị của công tử, chắc chắn công tử có thể ung dung về Chiến Vương Triều báo thù rồi!

Phi Vũ tự tin vô cùng nói. Giữa hai lông mày lộ ra một sự uy nghi của một Đế hậu khiến người ta không tự chủ được tin tưởng và nghe theo lời nói của nàng.

Con mắt Tiêu Lãng lập tức sáng lên. Hắn cầm hộp ngọc lên, cảm ứng xung quanh một lúc, sau đó mới thoáng mở ra một khe, liếc nhìn bảo thạch bên trong. Nhất thời toàn thân hắn chấn động.

Trong hộp ngọc màu đen có một viên bảo thạch tản ra hào quang bảy màu. Mà trong nháy mắt khi Tiêu Lãng mở cái hộp ra, hắn cảm giác được một khí tức năng lượng vô cùng cường đại thuần khiết. Bảo thạch chỉ to bằng hạt gạo, nhưng cho hắn cảm giác bên trong ẩn chứa năng lượng khiến một võ giả có được toàn bộ huyền khí đạt được Chiến Soái cảnh.

Con mắt Tiêu Lãng lóe lên, trong đầu nhanh chóng chuyển động. Hắn nhớ tới lời Già Khôn nói. Hơi thở của hắn trở nên gấp gáp. Hắn hỏi mang tính thăm dò:

- Đây là... Huyền thạch?

Phi Vũ cười giống như một con cáo nhỏ, sâu xa nói:

- Tiêu công tử quả nhiên bất phàm, lại biết được vật ấy. Thứ này ta phải tra xét rất nhiều sách cổ trong hoàng thất mới xác định được. Ta tặng huyền thạch này cho Tiêu công tử. Nếu như Tiêu công tử chịu giúp Phi Vũ lần này, hai viên còn lại lớn hơn so với viên huyền thạch này rất nhiều, ta cũng đưa cho công tử! Điều kiện vừa nãy vẫn được giữ nguyên. Ta chỉ chờ công tử ba ngày. Nếu như trong vòng ba ngày công tử vẫn không trả lời, ta chỉ có thể đi nhờ Già Khôn đại nhân. Ai... Kỳ thực trong nội tâm, Phi Vũ vẫn hi vọng có thể ủy thân cho Tiêu công tử. Hi vọng Tiêu công tử không làm cho Phi Vũ thất vọng!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio