Yêu Giả Vi Vương

chương 361: cẩn thận nữ nhân kia

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiêu Lãng vẫn là một người rất nắm chắc, đặc biệt là đối với phương diện nam nữ. Hắn cũng không phải là một người chung tình, thậm chí hắn còn là một người rất đa tình. Bởi vì hắn nhẹ dạ, dễ dàng bị cảm động. Nhưng hắn có một điểm rất tốt, chịu trách nhiệm!

Một khi phát sinh quan hệ với nữ tử, hắn sẽ chịu trách nhiệm đối với nữ tử này, thậm chí không tiếc sinh mệnh. Trong lòng hắn cũng sẽ chủ động xem nữ tử này là nữ nhân của mình, sẽ không tiếc vì nàng làm bất kỳ điều gì.

Ví dụ như Nhã phu nhân ở Dược Vương thành, hắn vẫn ghi nhớ. Tuy rằng hắn không xác định giờ phút này Nhã phu nhân có phải đã tái giá, hoặc có niềm vui mới hay không. Nhưng nếu quả thật nhã phu nhân gặp nạn, sau khi hắn biết được nhất định sẽ đi liều mạng.

Đế hậu Phi Vũ là một yêu tinh, diễn cũng rất đúng chỗ. Chí ít trong một nháy mắt nào đó có thể làm cho Tiêu Lãng nhẹ dạ cảm động. Nhưng Tiêu Lãng vẫn không muốn phát sinh quan hệ thực sự với nàng.

Bởi vì thân phận của nàng, một khi phát sinh quan hệ với nàng, hắn sợ không dứt ra được. Đến thời điểm đó, hắn sẽ rơi vào trong vũng bùn Vũ Vương Triều.

Bây giờ hắn không muốn chết. Một khi có mục tiêu, hắn cũng yêu quý tính mạng của mình hơn.

Lần này hắn hỗ trợ ám sát hoàng đế Vũ Vương Triều, tự mình định nghĩa đây chỉ là một giao dịch, để nhận được hai viên huyền thạch kia. Cho nên hắn mở miệng:

- Đế hậu, có thể cho ta huyền thạch trước được không? Thứ này thực sự có thể tăng cao thực lực võ giả. Nếu như ta có thể luyện hóa được hai viên huyền thạch kia nữa, chắc hẳn thực lực còn có thể tăng cao hơn một chút. Như vậy sẽ càng nắm chắc chắn hơn một chút. Ừm... Nàng tin tưởng ta không?

- Tiêu công tử là nhân vật như vậy, Phi Vũ làm sao có thể không tin công tử được?

Trên mặt Đế hậu Phi Vũ lộ ra một chút bất đắc dĩ, có phần xấu hổ nói:

- Thật không phải Phi Vũ không tin Tiêu công tử. Chỉ có điều giờ phút này hai viên huyền thạch kia không có ở trên người ta? Chúng đang ở trong hoàng cung!

- Như vậy sao...

Tiêu Lãng nhìn Phi Vũ tỏ ra chân thành, trong lòng có chút tiếc nuối. Mặc kệ là thật hay là giả, xem ra muốn nhận được hai viên huyền thạch này, hắn nhất định phải đi Thiên Vũ Thành mới được.

Tiêu Lãng trở nên nghiêm nghị, nói đến chính sự:

- Vậy được rồi. Có thể nói cho ta biết kế hoạch của nàng không? Ví dụ như... Nàng làm sao có thể tạo cơ hội cho ta động thủ? Làm sao yểm hộ cho ta rút lui? Nếu như không có cơ hội tốt, ta không có nắm chắc khả năng sẽ không ra tay. Như vậy cũng dễ dàng đánh rắn động cỏ.

Phi Vũ hạ ánh mắt xuống. Đôi mắt đẹp chuyển động chốc lát, sau đó nàng ngẩng đầu lên nói:

- Hiện tại chưa có kế hoạch tỉ mỉ. Thế cuộc Thiên Vũ Thành mỗi ngày một khác. Bất kỳ kế hoạch nào cũng phải căn cứ vào thế cuộc đi. Tiêu công tử, sau ba ngày nữa ta sẽ về Thiên Vũ Thành, cũng sẽ bảo Tống đại gia mời công tử tới làm khách. Chờ tới lúc công tử đi tới Thiên Vũ Thành, Phi Vũ tự có kế hoạch tỉ mỉ đưa cho công tử. Tiêu công tử nói đúng lắm. Nếu không nắm chắc vạn phần, ta cũng sẽ không động. Bằng không Phi Vũ chỉ có một con đường chết!

Tiêu Lãng vui vẻ đứng dậy, thản nhiên nói:

- Vậy được, ta đi về trước. Tất cả chờ tin tức của nàng!

Phi Vũ dịu dàng đứng dậy, chân thành thâm tình, cực kỳ nghiêm túc nhìn Tiêu Lãng nói:

- Tiêu công tử xác định không ở lại một đêm sao? Phi Vũ thật sự rất muốn được vui vẻ cùng Tiêu công tử. Phi Vũ còn có thể đưa Yêu Nguyệt Liên Tinh tới cùng công tử...

Yêu tinh!

Tiêu Lãng âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, trong đầu chủ động hiện lên hình ảnh ba đại mỹ nữ tuyệt thế trần như nhộng đang nhìn mình. Điều đó thật khiến huyết mạch người ta căng phồng lên.

Tiêu Lãng cố nén không nhìn về phía thân thể đầy đặn của nàng, cũng không dám nhìn ánh mắt lieu nhân của nàng, vội vàng chắp tay cúi đầu nói:

- Hôm khác, hôm khác. Sau này có cơ hội, ta cũng rất muốn cùng vui vẻ với Phi Vũ. Ừm... Ta đi về trước, tu thân dưỡng khí, trước tiên làm xong chuyện mới nói sau!

Tiêu Lãng nhanh chóng rời đi. Hắn không còn dám ở cạnh yêu tinh này thêm phút nào nữa. Hắn rất sợ mình sẽ không nhịn được mà ở lại.

Bộ dạng vội vàng lui ra của hắn khiến Đế hậu Phi Vũ cười vang một hồi. Trong nháy mắt, trên khuôn mặt được trang điểm xinh đẹp kia lộ ra phong tình có thể mê hoặc đông đảo chúng sinh.

Tiêu Lãng vừa đi, Đế hậu Phi Vũ nhất thời trở nên hưng phấn. Trong đôi mắt đẹp có ánh sáng lưu chuyển, không ngừng lóe lên. Có Tiêu Lãng giúp đỡ, kế hoạch lần này nhất định có thể thành công. Nàng trầm ngâm chốc lát, đột nhiên quát lớn lên:

- Long Nhất!

Vèo!

Một thân ảnh toàn thân được che kín ở trong áo bào đen, giống như u hồn xuất hiện, quỳ một gối xuống trầm giọng nói:

- Đế hậu!

giờ phút này thân thể Đế hậu Phi tự nhiên toát ra một uy nghi, khiến người ta không tự chủ được cảm giác kính nể. Trong mắt phượng của nàng đầy ý lạnh. Nàng nhẹ giọng nói:

- Bảo người của chúng ta bắt đầu sử dụng kế hoạch số một. Lần này chỉ cho phép thành công không được phép thất bại. Thành cả đời các ngươi vinh hoa phú quý hưởng không hết. Bại tất cả mọi người phải chết.Lợi hại trong đó thế nào ngươi nên hiểu rõ!

Người mặc hắc bào liên tục gật đầu. Lúc ngẩng đầu lên, trong con ngươi của hắn lộ ra một sự điên cuồng, tham lam nhìn Phi Vũ một chút, tiếp đó trầm mặc rời đi. Ngay cả bóng lưng hắn cũng lộ ra sát khí vô biên.

...

Tiêu Lãng trở lại trong sân nhà mình, bắt đầu tiếp tục tu luyện chiến kỹ Thiên Ma, tranh thủ tăng cao thêm một phần thực lực.

Đế hậu Phi Vũ cũng không triệu kiến hắn. Trái lại vào đêm hôm sau, Tống đại gia phái người đến mời hắn dự tiệc. Hắn biết kế hoạch của Phi Vũ bắt đầu, bởi vậy cũng không từ chối. Tại tửu lâu lớn nhất trong Thần Hồn Thành, hắn đã gặp được vị lão nhân danh chấn thiên hạ này.

Điều khiến Tiêu Lãng có chút thất vọng chính là Tống đại gia cũng không có được khí chất giống như tiên học giả. Trái lại hắn âm thầm cảm giác dường như đây là một chính khách cực kỳ lợi hại. Chỉ có điều nghĩ đến chuyện Tống đại gia có thể bị Đế hậu thu mua, hiển nhiên sớm không phải là một văn nhân đơn thuần nữa, mà là một gia chủ đại gia tộc.

Ngay đêm đó, Tiêu Lãng phải gặp rất nhiều khách. Toàn những lời khách sáo, những tiếng huyên náo, tiếng khen tặng giả tạo khiến Tiêu Lãng cảm thấy cực kỳ chán ghét. Chỉ có điều vì phối hợp với kế hoạch của Phi Vũ, hắn phải cố hết sức chịu đựng bọn họ hết nửa ngày.

Quả nhiên!

Tiệc rượu sắp kết thúc, Tống đại gia mời Tiêu Lãng đi Thiên Vũ Thành làm khách, biểu thị hoàng đế Vũ Vương Triều rất ngưỡng mộ tài hoa của Tiêu Lãng, hy vọng có thể gặp mặt một lần.

Tống đại gia mở miệng ngậm miệng đều là bệ hạ. Trong lời nói tỏ ra vô cùng tôn kính đối với hoàng đế Vũ Vương Triều, khiến người ta cảm thấy hắn là người của hoàng đế Vũ Vương Triều.

Tiêu Lãng lại liên tục cười lạnh, ở trước mặt lợi ích tuyệt đối, ngay cả đại văn hào duy nhất đương đại này cũng không khác so với tất cả mọi người.

Tiêu Lãng từ chối vài lần, cuối cùng miễn cưỡng đáp ứng. Tống đại gia cũng thay mặt Vũ hoàng thất Vương Triều bảo đảm sự an toàn của Tiêu Lãng. Đến đêm khuya chủ và khách đều vui vẻ tan tiệc. Tiêu Lãng cũng ngáp dài trở lại nhà mình.

Ngày thứ ba, Đế hậu Phi Vũ bãi giá hồi cung trước, trở về Thiên Vũ Thành. Đế hậu vừa đi,Tống đại gia lại càng thêm sống động. Trong trường hợp có vô số công chúng chứng kiến, hắn cho thấy sự bất mãn và oán giận đối với nữ tử cay độc này. Nếu như Tiêu Lãng không phải biết hắn là người của Đế hậu Phi Vũ, đúng là vẫn bị vẻ đạo mạo của lão đầu che mắt.

Vào đêm hôm ấy, Già Khôn lại đến thăm. Mà sau khi Già Khôn đi vào, câu nói đầu tiên lại sắc bén vô cùng:

- Tiêu công tử, cẩn thận nữ nhân Phi Vũ kia. Nữ nhân này thâm độc vô cùng. Rất nhiều người bị nàng bán còn giúp nàng kiếm tiền...

Tiêu Lãng sau khi sửng sốt mới tỉnh ngộ. Hắn nghĩ đến hai đêm mình một mình gặp Phi Vũ, hẳn không thể gạt được Già Khôn. Hắn khẳng định đã đoán được một vài chuyện, cố ý lại đây nhắc nhở.

Tiêu Lãng hơi híp mắt lại, giả vờ nghi hoặc mở miệng hỏi:

- Già đại nhân, tại sao lại nói như vậy?

- Ha ha...

Già Khôn không nhiều giải thích, chỉ căn dặn thêm một câu:

- Nói chung Tiêu công tử cẩn thận là được rồi. Ta chỉ nói một câu, ta nhận được tin tức, một tháng trước đặc sứ Vân Tử Sam đã từng bí mật tiến vào hoàng cung Vũ Vương Triều, tở lại trong cung Đế hậu đợi suốt mấy canh giờ. Ở bên trong hoàng cung, Thần Hồn các đều có mật thám. Tin tức kia tuyệt đối không sai được!

- Cái gì?

Tiêu Lãng nhảy dựng lên, sau lưng chợt lấm tấm mồ hôi lạnh, một hồi lâu hắn vẫn không nói ra được một câu nào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio