Chuyện rất nhanh được xác nhận. Tiêu Lãng tu luyện suốt năm ngày năm đêm, kết quả tất cả linh khí hỗn độn tu luyện được đều bị phân chia vào các huyệt đạo. Hoàn toàn không còn sót lại chút nào trong thân thể hắn. Điều này làm hắn buồn bực nửa ngày.
Hắn ngừng tu luyện, đi ra bên ngoài, gọi Ma Thanh Thanh vào. Hắn nói một lượt về tình hình phát sinh trong thân thể mình, ý định mượn kiến thức uyên bác của Ma Thanh Thanh, phá giải một chút.
Lông mày Ma Thanh Thanh hơi nhíu lại. Mỹ nhân đúng là mỹ nhân. Cho dù lo lắng cũng vô cùng quyến rũ. Nàng cho Tiêu Lãng một viên tử thánh thạch cực lớn. Tiêu Lãng không có luyện hóa, cũng không có bất kỳ lời giải thích nào. Ma Thanh Thanh hoàn toàn không tức giận, bởi vì Tiêu Lãng đã thực hiện lời hứa. Nếu nàng đưa ra, dĩ nhiên sẽ không hỏi quá nhiều.
Nàng trầm ngâm rất lâu, mới thâm trầm nói:
- Ta chưa từng nghe nói về tình huống nào giống như ngươi. Thần Vực cũng chưa từng xuất hiện chuyện không thể ngưng tụ thần thể.
Tiêu Lãng có chút cấp bách. Thần thể cũng không thể ngưng tụ, vậy làm sao đi tới Thần Vực được?
Ma Thanh Thanh nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt Tiêu Lãng, vội vàng an ủi:
- Ngươi đừng vội. Sau khi đi tới Hắc Xà Thành, ta sẽ nghĩ biện pháp cho ngươi vào thành. Đến lúc đó ta sẽ nhờ ông ngoại nghĩ biện pháp cho ngươi. Ông ngoại ta là một Thần Quân khá cường đại, sắp đột phá Thần Tổ. Hẳn là sẽ có biện pháp.
Tiêu Lãng trầm ngâm gật đầu. Hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy. Ma Thanh Thanh thấy Tiêu Lãng không mấy hứng thú, thức thời đi ra ngoài.
Tiêu Lãng suy nghĩ một hồi, cũng không biết có nên tiếp tục tu luyện hay không? Chỉ có điều nghĩ đến việc cho dù không thể ngưng tụ thần thể, linh khí hỗn độn bị năng lượng kim châu trong huyệt đạo hấp thu cũng có thể khiến thực lực tăng cường một chút chứ?
Thật ra không có chuyện gì, Tiêu Lãng cũng không quan tâm quá nhiều. Hắn lại tiếp tục tu luyện. Sau khi tu luyện mệt mỏi, hắn lấy tư liệu sơ lược về Thần Vực do Đại thần Thiên Vũ để lại, xem qua một chút.
Thời gian trôi qua giống như nước chảy. Có Ma Thanh Thanh khống chế, thật ra trên đường đi cũng không gặp phải nguy hiểm gì. Nếu gặp phải vực diện lớn, tinh vực lớn, bọn họ liền sớm tránh đi.
Tiêu Lãng không ngừng dẫn linh khí hỗn độn nhập thể, bị năng lượng kim châu trong huyệt đạo hấp thu. Trong huyệt đạo liên tục lớn lên, chỉ có điều tốc độ thực sự không nhanh.
Không thể không nói công pháp tu luyện hấp thu linh khí hỗn độn do Ma Thanh Thanh đưa cho đúng là nhanh. Công pháp phổ biến nhất Thần Vực, so với Thiên Châu cũng cường đại hơn không biết bao nhiêu lần.
Trong khoảng thời gian này, Tiêu Lãng đã biết sơ qua về tình hình của Thần Vực.
Giờ phút này bọn họ phải đi tới Hủy Diệt Chi Địa. Đó là lãnh địa của một vị Thần Chí Cao. Hiên Viên Lĩnh, Thiên Ma Lĩnh, Hắc Sơn Lĩnh đều ở trong Hủy Diệt Chi Địa. Hơn nữa đi Hiên Viên Lĩnh vẫn nhất định phải đi ngang qua Hắc Sơn Lĩnh, cũng không ngược đường.
Thần Vực quá bao la, khiến Tiêu Lãng có chút đau đầu. Cũng không biết trong vòng ba năm hắn có thể chạy tới Hiên Viên Lĩnh hay không. Bởi vì ở trong Thần Vực căn bản rất ít người dám sử dụng phi vân bàn, trừ phi đạt được thực lực Thần Tổ, bằng không tuyệt đối là tìm chết.
Thần trì Thần Vực có truyền tống trận. Nhưng muốn truyền tống lại cần... tử thánh thạch!
Nếu nói tới huyền thạch, trên người Tiêu Lãng còn có chút. Nhưng tử thánh thạch hắn đi đâu kiếm đây?
Xem tình hình, sợ là Ma Thanh Thanh cũng không có nhiều hoặc là không có. Hơn nữa võ giả vực diện cấp thấp tiến vào Thần Vực, không phải tùy tiện nơi nào cũng có thể vào được, chỉ có thể tiến vào từ biên giới. Từ chỗ dám người Tiêu Lãng đến lối vào Hỏa Viêm Lĩnh là gần nhất. Nhưng giữa Hỏa Viêm Lĩnh và Hắc Sơn Lĩnh lại cách xa hơn năm mươi sơn lĩnh.
Sơn lĩnh bên kia cũng không giống như phủ vực Thiên Châu. Một sơn lĩnh bên kia ít nhất cũng lớn gấp Thiên Châu mấy chục lần! Giờ phút này Tiêu Lãng hết sức nghi ngờ, bọn họ có thể sống sót đi tới Hắc Sơn Lĩnh hay không cũng đã là một vấn đề, chứ đừng nói trong vòng ba năm chạy tới Hiên Viên Lĩnh...
Tiêu Lãng khẽ thở dài. Hắn không nghĩ nhiều nữa, lấy một quyển thần kỹ trong chiếc nhẫn không gian của Đại thần Thiên Vũ ra quan sát. Nếu muốn có thêm cơ hội sống sót, vậy phải nỗ lực tăng cường thực lực. Nếu cứ ôm oán hận, suy nghĩ lung tung, ủ rũ cũng không phải là biện pháp. Bởi vậy hắn chỉ có tích cực lạc quan, nỗ lực phấn đấu.
- Thiên Cơ Bạo?
Nhìn thấy tên gọi phía trên thần kỹ, Tiêu Lãng cảm thấy có chút hưng thú. Hắn lật nhìn mấy lần nhưng có phần nhìn không nổi. Bởi vì trên này ghi rõ là thần kỹ ngũ đẳng! Bàn Nhược Chưởng là thần kỹ tam đẳng. Cái này rõ ràng kém hơn hai cấp?
- Hắc Viêm Chưởng? Cũng là thần kỹ ngũ đẳng?
- Bạo Phong Thương Pháp? Vẫn là thần kỹ ngũ đẳng?
- Long Tượng Công, thần kỹ lục đẳng?
Tiêu Lãng lại lấy ra ba quyển thần kỹ còn lại. Hắn đều cảm thấy không có hứng thú mấy. Tại sao đẳng cấp của chúng đều thấp như vậy? Hắn lật xem Hắc Viêm Chưởng, Bạo Phong Thương Pháp mấy lần phát hiện không thích hợp cho bản thân tu luyện. Còn Long Tượng Công là thần kỹ lục đẳng hắn càng không có hứng thú lật xem.
Nghĩ đến trong tay Vô Ngân có một cây thần binh Đại Thần là trường thương? Tiêu Ma Thần cũng là thiên đạo hỏa? Hắn vội vàng gọi hai người vào, lần lượt ném hai bản thần kỹ cho hai người.
- Chuyện này...
Vô Ngân nhìn lướt qua nhất thời toàn thân trở nên kích động. Nghĩ tới chuyện năm toà thần điện đều bị Tiêu Lãng chuyển tới trong không gian Thiên Ma, hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ, cười khà khà nói:
- Đại nhân, đây là thần kỹ thành danh đại thần Chúc Âm. Lần trước nàng còn nói nếu như có cơ duyên, ta sẽ nhận được. Không nghĩ tới qua tay đại nhân liền ném cho ta! Có quyển Bạo Phong Thương Pháp này, phối hợp với Diệt Thế Thương của ta, lực công kích ít nhất phải cường đại gấp hai lần!
Tiêu Ma Thần cầm Hắc Viêm Chưởng lật xem một lát, không nói bất kỳ lời nào, trực tiếp trở về phòng tu luyện. Tuy nhiên trên gương mặt lạnh như sông băng có chút kích động.
Tiêu Lãng không hiểu giá trị của thần kỹ. Tại Thần Vực, quý trọng nhất không phải là thần binh, mà là thần kỹ. Rất nhiều võ giả nương nhờ vào các gia tộc chính vì thần kỹ. Hơn nữa thần kỹ này nhưng chỉ một quyển, không thể phục chế, càng không thể sao chép mô phỏng theo. Nếu như không phải năm người đại thần Thiên Vũ chết, bọn họ tuyệt đối không thể nào ném thần kỹ cho Tiêu Lãng.
Tại Thần Vực đừng nói thần kỹ tam đẳng, cho dù là thần kỹ lục, thất, bát đẳng cũng hết sức quý hiếm. Tiêu Lãng đang ở trong phúc lại không biết phúc, còn nhìn không nổi thần kỹ lục đẳng...
Chờ sau khi hai người đi ra, Tiêu Lãng lấy trong nhẫn không gian ra mấy thần binh Đại Thần. Hắn có chút do dự không biết có nên cho Ma Thần một cái hay không? Cũng không phải là Tiêu Lãng keo kiệt. Chỉ vì trong những thần binh này đều có thuộc tính hỏa, chắc hẳn Tiêu Ma Thần cũng nhìn không nổi.
Mà bản thân Tiêu Lãng đối với những thần binh này thật ra cũng không để ý. Phàm Tâm Diệt Thần Kiếm hắn còn chưa luyện hóa hoàn toàn. Cũng bởi vì hắn dùng thần kiếm này cũng không thuận, không phối hợp được với tình đạo của bản thân, không có tác dụng tăng cường.
Thu thần binh lại, Tiêu Lãng bắt đầu cảm thấy nhàm chán tu luyện Thiên Cơ Bạo. Thứ này thật ra lại thích hợp với hắn. Điểm mấu chốt của Thiên Cơ Bạo nằm trên một chữ bạo này. Đại khái nguyên lý chính là ép năng lượng, tại thời điểm đối địch đột nhiên nổ tung, khiến uy lực tăng cường thêm gấp một hai lần.
- Thiên Cơ Bạo này dường như không xung đột với Bàn Nhược Chưởng? Bàn Nhược Chưởng có thể làm cho chiến lực của ta tăng cường năm lần. Nếu như phối hợp với Thiên Cơ Bạo, tuy rằng không thể đạt được gấp mười lần, nhưng bảy tám lần hẳn là có thể chứ?
Tiêu Lãng nghĩ đến một điểm này, trong lòng có chút hưng phấn. Hắn lập tức bế quan bắt đầu tìm hiểu. Thiên Cơ Bạo không quá phức tạp như Bàn Nhược Chưởng. Tiêu Lãng tốn hơn mười ngày đã có chút thành tự. Nhưng đáng tiếc hắn không có cơ hội thử nghiệm.
Bởi vì hiện tại hắn đang ở trong phi vân bàn. Nếu tùy tiện vận dụng năng lượng sẽ phá nổ phi vân bàn. Phi vân bàn không còn, mấy người sẽ phải bay đến Thần Vực. Như vậy mười năm tám năm sợ là cũng không thể đến nơi...
- Tiêu Lãng, có kẻ địch lập tức xuất hiện!
Ngay thời điểm Tiêu Lãng chuẩn bị tiếp tục tìm hiểu, bên tai vang lên một tiếng truyền âm đánh thức hắn. Trong mắt hắn nhất thời bắn ra hàn quang. Trong không gian hỗn độn lại có thể gặp phải kẻ địch. Điều này thật sự nguy hiểm lớn tới mức nào?
Ma Thanh Thanh vừa nói một câu, tất cả mọi người liền bắn mạnh đến bên trong đại sảnh nhìn lướt ra bên ngoài. Vừa nhìn ra, mọi người liền biến sắc!
Phía trước xuất hiện ba phi vân bàn, tạo thành trận hình tam giác nhanh chóng bay về phía bên này. Mà phía sau còn có hai phi vân bàn đuổi theo. Hiển nhiên đám người kia đã sớm có sự chuẩn bị, cố ý bao vây ở nơi này. Xung quanh còn có rất nhiều tinh cầu hoang vu, không có dấu hiệu của sự sống.
- Nguy rồi. Gặp phải hải tặc hỗn độn! Ồ... thời điểm phụ hoàng dẫn ta đi ngang qua đây, rõ ràng không thấy bất kỳ hải tặc xuất hiện mà?
Mặt Ma Thanh Thanh biến sắc đến mức tái nhợt. Nàng biết rõ rơi vào trong tay những hải đạo này tuyệt đối sẽ còn thảm hơn là chết. Sắc mặt một đám Thiên Đế Chí Tôn và Nhàn Đế cũng ngưng trọng. Tất cả đưa ánh mắt nhìn về phía Tiêu Lãng.