Hắc Nhật quân hơi nâng tay lên, ngón tay chỉ về phía bên trên một lầu các bên trái. Tiêu Lãng và Ma Thanh Thanh vừa nhìn lên trên, liền thấy rõ ràng một công tử anh tuấn trên người mặc cẩm bào nhìn về bên này gật đầu. Bên cạnh công tử kia còn có mấy Hắc Nhật quân đi theo.
Mặt Tiêu Ma Thần nhất thời lạnh xuống. Hắn cho rằng Ma Thanh Thanh là nữ nhân của Tiêu Lãng. Hiờ phút này có người lại dám để ý tới nữ nhân của Tiêu Lãng? Hắn cũng mặc kệ ngươi là Thiên vương lão tử, liền muốn nổi giận.
Thân thể Tiêu Lãng bước tới phía trước một bước ngăn cản Tiêu Ma Thần. Vô Ngân cũng vỗ vào vai Tiêu Ma Thần. Ma Thanh Thanh cười nhạt, thấp giọng nói:
- Cảm ơn thiếu gia các ngươi ưu ái. Chúng ta còn có việc, cáo từ trước!
Nói xong Ma Thanh Thanh đi về phía một thành bảo. Đám người Tiêu Lãng trầm mặc đuổi theo.
Hắc Nhật quân kia lạnh lùng nhìn theo, sau đó nhanh chóng lên lầu các bẩm báo với vị thiếu gia kia.
Mắt công tử trẻ tuổi lóe lên mấy lần, thâm trầm nói:
- Hừ, nữ tử Thiên Ma tộc quả nhiên cao ngạo. Mặc dù nữ tử này là hoàng tộc, bên cạnh lại không có một Đại Thần bảo vệ? Hiển nhiên nàng ta ở trong gia tộc không được để ý? Chà chà... có người nói nữ tử Thiên Ma tộc ở trên giường rất thú vị?
Bên cạnh một võ giả hơi lơn tuổi một chút, có phần lo lắng nói:
- Thiếu gia, hay là thôi đi? Nếu làm lớn chuyện sẽ không tốt. Tuy rằng lão tổ không ở trong thành, nhưng việc này ầm ĩ lên, sẽ ảnh hưởng không tốt.
Công tử trẻ tuổi có chút nhàm chán vô vị khoát tay áo, âm trầm ngồi xuống uống rượu. Chỉ có điều ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Ma Thanh Thanh, mãi đến khi mấy người tiến vào trong thành bảo.
Sau khi đám người Ma Thanh Thanh tiến vào thành bảo, liền thở phào nhẹ nhõm. Công tử này rõ ràng là con cháu đại gia tộc Hắc Nhật Tinh. Nếu như hắn dùng sức mạnh cưỡng ép, mấy người đúng là sẽ gặp phiền phức.
Mấy người quyết định chủ ý, lập tức đổi thanh diệu thạch sau đó lập tức rời đi, không nên gây thêm rắc rối.
Thành bảo tên là Hắc Nhật bảo, là thị trường giao dịch lớn nhất tại Hắc Nhật Tinh. Mấy người đi vào xem tới hoa cả mắt. Bởi vì bên trong cửa hàng có quá nhiều đồ. Hơn nữa phóng tầm mắt nhìn đều có rất nhiều bảo vật kỳ lạ. Thần binh Đại Thần thì nhiều vô số kể. Rất nhiều thần binh Đại Thần, giá chỉ có mấy trăm tử thánh thạch...
Đối với tử thánh thạch, Tiêu Lãng cũng hiểu được một chút. Bảo vật gì trong Thần Vực cũng chia thành cửu đẳng. Tử thánh thạch nhỏ nhất có kích thước to bằng nắm đấm, là cửu đẳng. Tử thánh thạch như Tiêu Lãng từng nhìn thấy trong biển địa ngục ở vực diện Thiên Ma là lục đẳng. Mà viên tử thánh thạch Ma Thanh Thanh cho hắn ít nhất cũng là ngũ đẳng.
Một viên tử thánh thạch bát đẳng có thể đổi được mười viên cửu đẳng. Một viên thất đẳng đổi được mười viên bát đẳng. Cho nên viên tử thánh thạch Ma Thanh Thanh cho Tiêu Lãng có thể giá trị bằng một vạn tử thánh thạch cửu đẳng. Nói cách khác... có thể mua được mấy chục thần binh Đại Thần!
Mấy người không dám xem quá cẩn thận. Bởi vì trên người căn bản không có tử thánh thạch, nên cái gì cũng không mua được. Ma Thanh Thanh dẫn theo mọi người tiến vào một cửa hàng. Một lão già áo bào đen đi tới, rất khách khí nhìn Ma Thanh Thanh nói:
- Vị tiểu thư này, có gì cần sao?
Tiêu Lãng cảm giác sau khi tiến vào Hắc Nhật Thành, hắn cơ bản cũng không được người ta để ý tới.
Ma Thanh Thanh là thần thể tiên thiên, ánh mắt của mọi người tất nhiên để ý ở trên người nàng. Mấy người Tiêu Lãng, ngay cả thần thể hậu thiên cũng không phải, không ai liếc mắt nhìn cũng là bình thường.
- Chủ quán, ta cần một trăm viên thanh diệu thạch!
Ma Thanh Thanh xuất thân Thần Vực, tuy rằng trên người nghèo tới mức ngay cả cái lông cũng không có, chỉ có điều khí độ vẫn bất phàm.
Lão già áo bào đen rất nhanh lấy ra một chiếc nhẫn không gian, đưa tới nói:
- Tiểu thư, tổng cộng cần một ngàn viên tử thánh thạch cửu đẳng.
Ma Thanh Thanh nhíu mày, có chút do dự hỏi:
- Tại sao lại đắt như thế? Thứ này ở Thần Vực một viên chỉ cần một tử thánh thạch?
Lão già cười hì hì nói:
- Tại Thần Vực là giá như vậy. Chỉ có điều ở chỗ này lại khác. Không tin tiểu thư có thể đi cửa hàng khác xem thử. Nguyên nhân thì... Tiểu thư hẳn đã hiểu!
Tinh vực Hắc Nhật là tinh vực trung chuyển, giá hàng nơi này tất nhiên sẽ cao hơn một chút. Phi vân bàn cần thanh diệu thạch. Cho dù là giá tăng gấp mười cũng là chuyện bình thường. Ma Thanh Thanh bất đắc dĩ thở dài nói:
- Vậy ta chỉ cần năm mươi viên.
Nói xong, nàng lập tức truyền âm cho Tiêu Lãng nói:
- Trên người ngươi có đủ bảo vật chứ? Đại khái cần hai thần binh Đại Thần! Nếu như không đủ...
Khóe miệng Tiêu Lãng giật giật. Trên người hắn tính cả thần binh Đại Thần lại thêm Phàm Tâm Diệt Thần Kiếm tổng cộng là năm cái. Hiện tại thoáng cái liền phải bán hai cái? Điều này khiến hắn có chút đau lòng. Chỉ có điều ngoài mặt hắn làm như không có chuyện gì xảy ra, chỉ khẽ gật đầu.
Rất nhanh, chủ quán kia liền lấy ra năm mươi viên thanh diệu thạch đưa cho Ma Thanh Thanh. Đúng lúc đó, Tiêu Lãng cũng lấy ra hai thần binh Đại Thần đưa cho chủ quán. Ma Thanh Thanh mở miệng nói:
- Chủ quán tính toán một chút đi!
Lão già áo bào đen hoàn toàn không tỏ ý xem thường, cầm lấy hai binh khí trong tay vận chuyển năng lượng, cảm ứng một hồi nói:
- Hai binh khí này xem ra là loại hàng thông thường đi. Một cái tử thánh thạch. Nếu như tiểu thư muốn đẩy, ta có thể thêm cho các ngươi hai mươi tử thánh thạch!
Lông mày Ma Thanh Thanh lại nhíu lại. Chủ quán này rõ ràng có chút lừa người. Hắn biết rõ thần binh Đại Thần Tiêu Lãng lấy ra xem như hàng thượng đẳng, bán đi ít nhất phải được khoảng năm trăm tử thánh thạch.
Sắc mặt đám người Tiêu Lãng cũng trầm xuống, chỉ có điều đều không nói gì. Không quen biết ai, bị lừa cũng là bình thường.
- Ha ha, vị tiểu thư này muốn mua gì, tất cả tính vào sổ của bản thiếu gia là được rồi!
Ngay thời điểm Ma Thanh Thanh đang do dự, bên ngoài truyền đến một tiếng cười hào sảng. Đám người Ma Thanh Thanh vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy tên thiếu gia đứng trên lầu các vừa nãy. Hắn dẫn theo hai hộ vệ đi đến.
Thiếu gia này nhìn Ma Thanh Thanh, ưu nhã mỉm cười, sau đó quay đầu nhìn chủ quán kia nói:
- Lão Lưu, tiểu thư này cần cái gì?
Chủ quán lập tức tươi cười đầy mặt nói:
- Thiếu gia Hắc Dương, vị tiểu thư này cần mua một ít thanh diệu thạch!
- Ồ?
Thiếu gia trẻ tuổi không phản đối nói:
- Cho tiểu thư này một vạn viên thanh diệu thạch. Tất cả cứ tính cho ta.
Một vạn viên?
Lần này Tiêu Lãng cũng âm thầm kinh ngạc cảm thán. Thiếu gia này quả nhiên giàu nứt đố đổ vách. Cho dù theo giá ở Thần Vực cũng là một vạn tử thánh thạch.
- Không cần, đa tạ lòng tốt của vị thiếu gia này.
Ma Thanh Thanh thản nhiên hạ thấp người, quay về chủ quán rất kiên định nói:
- Ta cần năm mươi viên. Hai binh khí theo giá ngươi nói đổi đi.
Thiếu gia Hắc Dương bị cự tuyệt cũng không nhụt chí, cũng không nói gì chỉ cười nhạt, rất phong độ. Nhưng hai hạ nhân bên cạnh, sắc mặt lại có chút không tự nhiên, lộ ra ánh mắt trào phúng nhìn ba người Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng cũng không để ý. Vô Ngân chỉ có thể nhịn. Nhưng Tiêu Lãng lại quên mất tính khí của Tiêu Ma Thần. Vừa nãy Tiêu Ma Thần đã muốn nổi giận, giờ phút này mắt lạnh lẽo thâm trầm trừng trở lại, còn lạnh lùng hừ một tiếng. Nếu như không phải đi theo đám người Tiêu Lãng, hắn đã sớm trở mặt.
Tiêu Ma Thần hừ một tiếng này, Tiêu Lãng và Vô Ngân liền biến sắc. Quả nhiên trên người hạ nhân của thiếu gia kia nhất thời phát ra sát khí như bão táp, nhìn chằm chằm vào Tiêu Ma Thần lạnh lùng nói:
- Thế nào? Tiểu tử, ngươi muốn chết?
Nơi này là Hắc Nhật Thành, Hắc gia chính là thống trị nơi này. Hơn nữa lão tổ Hắc gia còn là một Thiên Tôn của Thần Vực. Ma Thanh Thanh xem ra cũng không được gia tộc Thiên Ma coi trọng, dẫn theo mấy thủ hạ thậm chí còn không phải là thần thể, còn dám không nể mặt như vậy? Nếu như hai hộ vệ này giết chết mấy người Tiêu Ma Thần hẳn không phải là chuyện lớn.
Ma Thanh Thanh vừa nhìn lập tức mắt lạnh quét qua. Bản thân nàng xuất thân Thần Vực, khí thế vốn bất phàm. Giờ phút này nàng cũng lạnh mặt lạnh lùng nói:
- Sao vậy? Tinh vực Hắc Nhật các ngươi có thể tùy tiện động thủ giết người sao? Hoặc là... Hắc gia các ngươi thân là bá chủ thành này, có thể ở trong thành trì muốn làm gì thì làm sao?
Lời nói này của Ma Thanh Thanh có lực uy hiếp rất lớn. Thiếu gia Hắc Dương vừa nghe mặt liền biến sắc. Nếu như việc này truyền ra ngoài, người ngoài cũng không dám đi vào. Vậy Hắc Nhật Thành sẽ bị phá huỷ. Hắn chắc hẳn cũng sẽ bị đại gia gia hắn cấm túc ba trăm, năm trăm năm. Sắc mặt hai thủ hạ càng âm trầm, nhưng giận không dám nói gì.
Ma Thần vừa nhìn, trên mặt liền xuất hiện vẻ trêu tức. Tiêu Lãng và Vô Ngân cũng thoáng mừng thầm. Ba người đều là nhân vật đỉnh cao tại Thiên Châu, bị chèn ép như vậy tất nhiên có chút khó chịu. Giờ phút này thiếu gia này bị một câu nói của Ma Thanh Thanh chặn lại, tất nhiên có chút khoái chí.
Thiếu gia Hắc Dương nhìn thấy vẻ mặt ba người Tiêu Lãng, khuôn mặt hắn càng âm trầm hơn. Hắn trầm ngâm một phen, trái lại nở nụ cười, tiến tới thấp giọng nói:
- Mấy vị yên tâm, Hắc Nhật Thành tuyệt đối an toàn. Chỉ cần không vi phạm quy củ, bất kỳ người nào cũng không thể động thủ! Đương nhiên... ra tinh vực Hắc Nhật thì không nói được.
Lần này đến phiên sắc mặt Ma Thanh Thanh và đám người Tiêu Lãng tái nhợt. Câu nói này của thiếu gia Hắc Dương ý tứ đã rất rõ ràng. Ở trong Hắc Nhật Thành bọn họ tuyệt đối không động thủ. Chỉ có điều đám người Tiêu Lãng dám ra ngoài... chỉ có một con đường chết.