Yêu - Loan

quyển 2 chương 42

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dù đêm hôm đó Vưu Liên Thành dặn cô phải gọi điện cho anh mỗi ngày, nhưng hai ngày liền Mộ Mai không hề gọi, mà dường như anh cũng đang thi gan với cô nên cũng chẳng gọi cho cô cuộc nào. Không phải cô không muốn gọi, mà là không thể gọi, không nên gọi, nếu ngày ngày nấu cháo điện thoại với anh thì tất cả mọi chuyện cô đã làm có nghĩa lý gì? Song, vẫn còn may là Mộ Mai không hề thấy hình ảnh Vưu Liên Thành và Ngô Phương Phỉ tình tứ trên báo giấy hay báo mạng.

Hai hôm vừa qua, điều Mộ Mai mong chờ nhất chính là xé lịch vào mỗi buổi sáng sớm. Cô mua quyển lịch cũ rích này ở một hàng sách của Bắc Kinh, trên lịch in hình mấy đứa bé mũm mĩm trông rất đáng yêu. Mỗi một tờ được xé tượng trưng cho một ngày trôi qua, tâm trạng cô cũng dần vui vẻ theo tờ lịch ấy.

Thứ Năm trời trong nắng ấm, đây là ngày quan trọng với Vưu Liên Thành, ngày anh và Á Mĩ chính thức ký kết hợp đồng. Phải công nhận, lần này là chiến thắng đẹp nhất của S.S.Y. Tuy anh không đích thân đứng ra ký hợp đồng tại tổng bộ New York của Á Mĩ, nhưng đoạn clip dài ba phút quay lại cảnh Vưu Liên Thành công bố vào năm sẽ khai thác thành công khoang máy bay thông minh, năm sẽ đưa ra thị trường, thậm chí còn sớm hơn cả Boeing được báo chí thế giới đăng tải và truyền hình trực tiếp trên kênh Times Square của Mỹ đã đẩy S.S.Y lên vị trí cao hơn.

Chỉ một đoạn clip ngắn ngủi đã đưa S.S.Y lên đài cạnh trai với Boeing lần nữa, Như vậy, SSY không những đảm bảo được mức độ phủ sóng mà còn có thể duy trì lượng người quan tâm đến mình. Trong clip Vưu Liên Thành trầm tĩnh lão luyện công khai danh sách kỹ sư tham gia kế hoạch lần này khiến người ta líu lưỡi, và nó cũng góp phần tăng thêm độ tin tưởng cho bản kế hoạch. Theo biểu hiện xuất sắc và S.S.Y được anh dẫn dắt nhanh chóng quật khởi, mọi người đã coi anh là một Mark Zuckerberg () thứ hai rồi.

() Mark Elliot Zuckerberg là chủ tịch, giám đốc điều hành và đồng sáng lập nên trang mạng xã hội Facebook.

Lần đầu tiên, Mộ Mai cảm nhận được cậu nhóc cay nghiệt, thông minh, xấu tính ngày xưa trong lâu đài đã trở thành người được cả thế giới chú ý tự lúc nào. Chỉ có mình cô coi anh là tên nhóc hay ghen tuông vô cớ, luôn bò lên giường cô trong suốt nửa tháng qua thôi. Nhận thức này khiến lòng Mộ Mai hụt hẫng. Nhưng cô càng kinh hoàng hơn khi nghe tin mấy ngày nữa ông trùm tài nguyên khoáng sản Vưu Lăng Vân sẽ đến Bắc Kinh.

Báo chí suy đoán gần đây ông đã thuận lợi giành được khai phá tài nguyên ở vùng Bắc Cực ở Russia và Canada nên có ý định chuyển sang khai thác tại Trung Quốc, tuy nhiên Vưu Lăng Vân vẫn nở nụ cười xã giao thường trực của mình, bâng quơ trả lời chỉ là thuận đường đến thăm con trai thôi. Câu trả lời kia đã được người dân Bắc Kinh suy diễn thành ông lấy thân phận gia trưởng đến gặp gia đình của bạn gái con mình, để bàn tính cho chuyện mai sau của đôi trẻ. Vì vậy biệt danh "chàng rể Bắc Kinh" kia lại xôn xao khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Mà điều khiến Lâm Mộ Mai lo âu hơn chính là Vưu Lăng Vân bảo thứ Hai tuần sau sẽ có mặt Bắc Kinh, cũng là trước một ngày Vưu Liên Thành ngả bài với Ngô Phương Phỉ. Đây tựa như trận Hồng Môn yến mà vận mệnh cố ý an bài, giương nanh múa vuốt muốn đẩy cô vào vùng nước xoáy.

Thứ Sáu, Mộ Mai đến công ty của Triệu Cẩm Thư để từ biệt anh, nhưng không may là anh đã xuống cơ sở rồi. Trên đường về nhà, cô nhận được điện thoại của Ngô Phương Phỉ, hẹn cô buổi tối đến quán bar ở khu phố Tây Bắc Kinh uống vài ly.

Quán bar tên là Monica, trang trí theo phong cách Anh, nhân viên phục vụ nơi đây mặc đồng phục sơ mi ôm thắt nơ và quần ống loe. Trước khi Mộ Mai đến, Ngô Phương Phỉ đã uống không ít, thế mà vẫn liên tục gọi rượu cụng ly với cô, rồi dằn mạnh ly xuống bàn, dựa vào vai Mộ Mai bắt đầu kể lể từ công việc cho đến Vưu Liên Thành, như là mấy đồng nghiệp đều xem thường cô ấy, cho rằng cô ấy dựa vào gia thế và bạn trai mới có thể ngồi vào chức vị mà họ đã phải phấn đấu mười năm, hai mươi năm.

"Mộ Mai, mình nói cho cậu biết, họ ganh tỵ với mình thôi." Ngô Phương Phỉ khoa tay múa chân, "Mộ Mai, ganh tỵ đúng là tính xấu mà..." Rồi lại lẩm bẩm, "Họ bảo mình có bạn trai như siêu nhân..."

Ngô Phương Phỉ lắc đầu, cười ngốc nghếch: "Nhưng mình không mong anh ấy là siêu nhân chút nào, mà dù có là siêu nhân cũng không sao. Chỉ cần anh ấy tên là Vưu Liên Thành, là chàng trai đã đỡ mình trong đêm giáng sinh, và hôn mình vào một đêm giáng sinh khác thì được rồi."

Mộ Mai nhắm mắt lại, nụ hôn lễ Giáng sinh mới đẹp và lãng mạn làm sao. Vưu Liên Thành đã hôn Ngô Phương Phỉ với cảm xúc gì, là động tình ngắn ngủi ư? Trong khoảnh khắc nào đó cô gái trước mặt bỗng trở nên cuốn hút đến mức không kiềm được muốn hôn cô ấy sao? Đã vậy tại sao anh lại định ra thời hạn ba tháng với cô ấy làm gì, chắc hẳn trước đó anh vẫn có cảm tình với cô ấy đúng không? Bởi có cảm tình nên mới hi vọng thử một lần với cô ấy, nếu hợp nhau thì họ sẽ tiếp tục, rồi một khoảng thời gian sau tình cảm của họ sẽ trở nên sâu đậm theo từng việc vặt vãnh trong cuộc sống. Sau đó sẽ lựa chọn một ngày đẹp trời, dưới sự chứng kiến của bạn bè và người thân bước vào lâu đài tình ái. Nghe nói đa số nam nữ đều đi theo quỹ đạo như vậy.

Chẳng qua quỹ đạo của Vưu Liên Thành và Ngô Phương Phỉ đã bị một cô gái tên Lâm Mộ Mai cắt ngang rồi. Lâm Mộ Mai chỉ là người tình trước kia của Vưu Liên Thành, thậm chí còn không được gọi là bạn gái cũ của anh nữa cơ.

Ngô Phương Phỉ vẫn lải nhải về bạn trai của mình bên tai Lâm Mộ Mai, kể lúc họ đi du lịch chung bỗng nổi hứng tham gia cuộc thi trượt patin vượt chướng ngại vật ở trên phố, kể họ đi leo núi, kể họ...

Hóa ra họ đã từng cùng nhau trải qua nhiều khoảnh khắc muôn màu muôn vẻ như vậy. Mộ Mai loáng thoáng nghĩ, thật ra cô và Vưu Liên Thành đã xa nhau gần bốn năm rồi. Nhưng chắc có lẽ bốn năm ấy không đủ để người ta quên đi một cuộc tình. Đặc biệt cô còn là cô gái đầu tiên của anh, được gọi là đối tượng tình dục vỡ lòng. Theo các chuyên gia, đàn ông bình thường đều rất khó quên cô gái lần đầu tiên quan hệ với họ.

Thế nên việc Lâm Mộ Mai và Vưu Liên Thành tình cũ lại cháy là một kết quả tất yếu thôi. Có đúng vậy không? Liệu năm năm hoặc bảy năm sau, cô xuất hiện trước mặt Vưu Liên Thành, kết quả sẽ khác chứ? Hình ảnh Ngô Phương Phỉ và Vưu Liên Thành trong bữa tiệc kia lại xuất hiện trong đầu Mộ Mai lần nữa, sự ăn ý qua bức ảnh kia khiến cô lo lắng vô vàn.

"Mộ Mai, mình nghĩ kỹ rồi." Ngô Phương Phỉ nắm chặt lấy tay cô, "Đến khi Vưu Liên Thành nói với mình thời hạn thử làm bạn trai bạn gái kết thúc, mình sẽ tranh thủ kéo dài thời hạn ấy tiếp, mãi cho đến khi tên mình được viết ở cột thân phận là vợ của anh ấy thì thôi."

Cô thật sự không chịu nổi nữa rồi, Mộ Mai rất muốn đứng lên chỉ thẳng vào mặt Ngô Phương Phỉ, nói với cô ấy mình rất ghét nghe mấy lời suy diễn của một cô gái mê muội trong tình yêu. Mộ Mai còn muốn gào lên với Ngô Phương Phỉ rằng "Cô bạn thân của tôi ơi, hãy tỉnh lại đi! Điều này nghe hệt như một con nhỏ ngốc đang mơ mộng hão huyền vậy". Mộ Mai còn muốn hỏi Ngô Phương Phỉ, "Cậu xem phim ngôn tình chuyển thể nhiều quá rồi hả? Xem tình yêu trở thành kiểu thành quả chỉ cần lao động cần cù vất vả là có được sao? Không hề đâu, có một người phụ nữ tên là Ngọc Tang đã dốc hết tất cả tình cảm vì Vưu Lăng Vân, nhưng đến cuối cùng còn phải chết trẻ kia kìa!"

Mộ Mai còn muốn nói “Phương Phỉ, đừng yêu anh ấy, bởi vì anh ấy cũng là người mình yêu, hơn nữa mình còn yêu anh ấy trước cậu nữa kìa”.

Mộ Mai còn muốn nói “Phương Phỉ, mình xin lỗi!”

Suýt nữa thì Mộ Mai đã tuôn hết suy nghĩ của mình thành lời, nhưng tiếng gõ cửa bên ngoài đã ngăn cô lại. Nhân viên phục vụ dẫn một người đàn ông đi vào, chính là chú Tiểu Nhã của Ngô Phương Phỉ. Cô ấy đứng lên, say lờ đờ vỗ vai Mộ Mai.

"Lâm Mộ Mai, cậu đã cho chú Tiểu Nhã của mình nếm phải hương vị thất tình, nên giờ ở đây tạ lỗi với chú mình đi nhé." Rồi bỏ đi để lại hai người trong phòng bao.

Mộ Mai đành ngượng ngùng cười với Dung Nhã.

Trong căn phòng nồng nặc mùi rượu, giai điệu êm ái vẫn trôi xuôi. Dung Nhã nói với vẻ mặt hết sức chân thành: "Cảm ơn cô Lâm đã ở lại." Không chờ Mộ Mai lên tiếng, giọng anh lại trở nên xấu hổ, "Mộ Mai, tôi có thể gọi em như vậy được không?"

Mộ Mai gật đầu: "Được ạ!"

"Thật ra lúc trước tôi từng tập gọi cái tên này rất nhiều lần vào những lúc không người. Tôi cho rằng..." Anh bỏ lửng câu, cười tự giễu, "Phương Phỉ đã kể cho tôi biết thật ra em đã có bạn trai rồi. Tôi xin lỗi vì lời nói mạo muội lần trước của mình, hi vọng sẽ không gây phiền hà cho em."

Lời nói này không hợp với thời đại xô bồ ngày nay chút nào. Nhưng người đàn ông trước mắt lại nói vô cùng tự nhiên, tự nhiên đến mức có thể cảm nhận được sự chân thành từ đáy lòng anh ta, khiến cô cảm thấy có chút đáng tiếc cho người đàn ông đột ngột xuất hiện trong đời mình này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio