Vưu Lăng Vân cầm ly rượu ngồi một mình bên quầy bar, từ nhạc nhẹ êm đềm đã chuyển sang nhạc giao hưởng hùng tráng, như thể có cả đàn ngựa chạy chồm, sóng to gió lớn kéo đến. Trong ly là rượu vang Stuttgart, loại rượu màu sắc tinh khiết này từng được phiên dịch là phát minh của ác ma ở thế kỷ XVII.
Biểu hiện khi nãy của Vưu Liên Thành khá giống với rượu Stuttgart này. Vừa uống vào miệng thì ngon lành sảng khoái, trôi qua cổ họng thì hóa thành cay hừng hực thiêu đốt, khiến người ta không kịp phòng ngự.
Lúc rời đi, Vưu Liên Thành còn tự nhiên dặn dò ba mình: "Ba, hiện tại con nghĩ chuyện ba cần làm nhất chính là trở về làm việc đi thôi. Phải biết rằng những phiền phức kia không thể giải quyết nhanh chóng được đâu. Nếu ba vẫn muốn tiếp tục, con sợ mình sẽ không nhịn được gây thêm phiền phức cho ba mất. Đúng vậy, con biết mình không ngoan, phụ lòng kỳ vọng của ba. Nhưng nếu ba cho con một cơ hội hối cải để sửa sai, con nhất định sẽ khiến ba hài lòng. Con sẽ chung tay với ba giữ gìn cơ nghiệp nhà họ Vưu chúng ta, con còn có lòng tin sẽ phát triển nó rạng rỡ trong tay mình.
Ba, không phải từ bé ba đã dạy con có đôi khi chúng ta phải biết nhượng bộ sao? Không phải ba rất yêu con ư? Coi như hãy nhượng bộ một lần vì con, dĩ nhiên con cũng sẽ nổ lực để báo đáp ba. Nhưng mà, nói gì thì nói, nếu ba còn làm ra những hành động tương tự tối nay, con sẽ nổi điên đấy. Trên đời này không có người đàn ông nào chấp nhận được người phụ nữ của mình hở ngực lộ lưng trước mặt người đàn ông khác. Lần này chấm dứt ở đây, nếu ba vẫn muốn cố chấp thì con sẽ theo đến cùng.
Ba, ba nhất định phải tin tưởng con, con hoàn toàn không muốn trở mặt với ba đâu. Còn nữa, có một số việc ba phải nhận thức rõ, trên con đường đua thời gian này, vì số tuổi và thể lực, ba sẽ càng chạy càng chậm, trái lại con sẽ càng chạy càng nhanh. Đây là quy luật tự nhiên không cách nào nghịch chuyển được."
Rốt cuộc đã có người dám mang chuyện tuổi tác ông ra nói rồi, mà đó còn là đứa con trai quý hóa duy nhất ông vô cùng thương yêu nữa. Hà, càng chạy càng chậm? Con sói con Vưu Liên Thành đã đánh ông trở tay không kịp.
Cuối cùng anh đã hùng hồn chiêu cáo với ông: “Ba yêu quý, con sẽ dùng năng lực của mình để bảo vệ cho Lâm Mộ Mai.”
Đây rõ ràng là lời tuyên chiến. Vưu Lăng Vân tức giận ném ly rượu xuống đất, tức khắc gọi điện thoại cho đội cố vấn củ.
Ông cũng không muốn trở mặt với con trai mình, nó là người ông thương yêu nhất mực, là món quà quý giá nhất mà vợ ông đã để lại cho ông. Vợ ông luôn nói, em hi vọng con của chúng ta có được cuộc sống tự do vui vẻ, cưới người mà nó yêu.
Nhưng Lâm Mộ Mai thì tuyệt đối không được. Lâm Mộ Mai chính là cái gai không thể không nhổ trong lòng Vưu Lăng Vân, cái gai này đã bắt ông chịu nổi đau đớn sinh ly tử biệt và người thân phản bội.
Trở về câu lạc bộ, Vưu Liên Thành vừa mở cửa đã thấy được cảnh tượng như mộng ảo. Rèm cửa sổ màu đỏ rượu kéo kín, bên cạnh đặt một ngọn đèn đứng cổ kính và ghế quý phi. Trên ghế trải tấm lông thú màu trắng, Mộ Mai đang nằm trên thảm lông đọc sách, nghe thấy động tĩnh cô liền quay mặt sang cười với anh.
Nụ cười ấy vẫn yểu điệu duyên dáng trước sau như một. Anh đi đến ngồi xuống, vùi đầu vào ngực cô. Mộ Mai bỏ sách ra đặt tay lên tóc anh, nhẹ nhàng vuốt ve. Xung quanh lặng im phăng phắt.
"Sao em còn chưa ngủ?"
"Em đợi anh!"
"Ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi."
"Ăn nhiều không?"
"Dĩ nhiên, em đói chết được ấy."
"Mộ Mai."
"Ừm!"
"Anh xin lỗi, anh thay mặt ba anh xin lỗi em."
"Được, nể mặt anh em tha thứ cho ông ấy."
"Mộ Mai."
"Ừ."
Chốc lát sau, anh ngẩng đầu, nâng mặt cô, tỉ mỉ vuốt tóc cô ngay ngắn: "Sợ không? Ba anh đã bắt em chịu uất ức rồi. Anh xin lỗi Mộ Mai, anh luôn mạnh miệng bảo không để ai ức hiếp em, anh còn thề nếu ai đối xử tệ bạc với em, anh sẽ giết người đó. Nhưng mà…"
"Không sao, không phải anh đã đến rồi ư. Em luôn biết Vưu thiếu gia sẽ đến, em luôn tin Vưu thiếu gia sẽ là chàng kỵ sĩ cởi ngựa trắng, tay cầm thanh kiếm sắc xuất hiện vào lúc anh nên xuất hiện nhất."
Vưu Liên Thành im lìm, buông rủ mi mắt.
"Sao vậy?" Mộ Mai có chút hoang mang, câu vừa rồi là câu ca ngợi Vưu thiếu gia kia mà.
Hồi lâu sau, Vưu Liên Thành mới nghẹn ngào nói: "Không phải, anh không xuất hiện vào đúng thời điểm nên xuất hiện nhất. Nếu anh đến sớm hơn, vào lúc quần áo em vẫn chỉnh tề thì em đã không bị ông nhìn thấy thân thể. Anh ghét em bị người khác nhìn thấy thân thể lắm, cảm giác kia giống như thịt trên người bị khoét mất vậy."
Lại nữa rồi, cái tính phá hoại cảnh đẹp của Vưu thiếu gia lại đến nữa rồi.
Đêm đó, Mộ Mai vẫn thấy ác mộng, mơ thấy vô số con rắn bò qua người mình, lưỡi rắn xuyên thấu họng cô. Cô choàng tỉnh dậy mồ hôi đầm đìa, đồ ngủ ướt đẫm, Vưu Liên Thành ôm lấy cô, dịu dàng vuốt ve, dịu dàng lẩm bẩm: "Không sao, không sao rồi. Mộ Mai, có anh đây, có anh đây!"
Có một số việc, vào lúc làm chỉ dựa vào dũng khí nhất thời, sau nhớ lại thì mới thấy sợ. Nếu thật sự chuyện xảy ra như Vưu Lăng Vân dự tính thì...
Mộ Mai vùi đầu vào ngực Vưu Liên Thành, sợ hãi khóc nức nở. Đây là lần đầu tiên cô dám khóc lớn tiếng trước mặt anh.
Rạng sáng, trong căn phòng tắm được thiết kế theo suối nước nóng, nước ấm bốc hơi liên tục trên bồn tắm hình vuông, bên cạnh là đèn tinh dầu làm người ta thư giãn.
Mộ Mai tựa vào thành bồn t, để Vưu Liên Thành gội đầu cho cô. Anh gội rất cẩn thận, rất tỉ mỉ không hề làm đau da đầu cô, miệng còn ngâm nga bài hát nào đó như thể thôi miên. Trong khung cảnh hơi nước lượn lờ mờ ảo, trong giai điệu trầm bỗng du dương, Mộ Mai lại rơi vào mộng đẹp.
Cô nghĩ, lúc mi mắt cô nặng nề khép lại, nhất định khóe miệng cô đang nhoẻn cong. Vưu thiếu gia của cô đang từng chút hóa thành chàng trai đáng yêu, biết quan tâm chu đáo rồi.
Cô không còn thấy ác mộng nữa, cô tin rằng Vưu thiếu gia của cô đã vươn cánh tay rắn rỏi của mình xua đi những bóng ma kia.
Một tuần tiếp theo, Mộ Mai luôn sống trong câu lạc bộ, Vưu Liên Thành không nhắc đến việc rời khỏi Bắc Kinh, cô cũng không hỏi.
Mười ngày nghỉ phép của anh đã kết thúc, điện thoại gọi đến tìm anh cũng nhiều hơn. Trong một ngày anh sẽ dành ra vài giờ để làm việc, thời gian còn lại anh đều ở trong phòng với cô. Những lúc anh vắng mặt thì Hồng Tiểu Hiền lại đến, dáng vẻ khẩn trương của cô ấy khiến Mộ Mai hơi đau đầu. Cuộc sống hiện giờ của cô giống như bị giam lỏng vậy.
Trong một tuần này, thứ duy nhất liên lạc được với thế giới bên ngoài của Mộ Mai chính là số lần gọi điện ít ỏi với Triệu Cẩm Thư. Mỗi khi cô nói chuyện với Triệu Cẩm Thư, Vưu thiếu gia đều luồn tay vào áo cô, trêu chọc cô thở hổn hển không nói nên lời. Lúc cúp điện thoại, Mộ Mai như còn nghe thấy tiếng thở dài nhàn nhạt ẩn chứa bất đắc dĩ của Triệu Cẩm Thư.
Thừa dịp Hồng Tiểu Hiền và Vưu Liên Thành sơ suất, Mộ Mai lén mở máy tính lên, chú ý đến tin tức của tập đoàn Vưu thị. Cô biết được tập đoàn có một số biến động nhân sự. Dưới sự kinh ngạc của mọi người, trợ lý đắc lực người Bỉ đã bị đuổi việc cùng một số nhân viên quản lý cấp cao.
Gần đây vấn đề ô nhiễm môi trường khiến tập đoàn Vưu thị sứt đầu mẻ trán, và việc Vưu Lăng Vân vắng mặt vài trường hợp trọng yếu đã dẫn đến truyền thông cả gan tiên đoán, Vưu tước gia sức khỏe không ổn, thậm chí có mấy tờ báo nhỏ còn đăng tin ông nằm viện sinh động như thật.
Trong cảnh dư luận xôn xao, vào thứ Bảy, Vưu Lăng Vân đã đăng một tấm ảnh mình đang ngồi bên hồ câu cá lên trang cá nhân. Hơn nữa còn cho mọi người biết ông đang đi nghỉ ở Bắc Kinh.
Chủ nhật, Bắc Kinh đổ trận tuyết thứ hai nho nhỏ. Khoảng ba giờ, có hai phần tài liệu được gửi đến hai hướng Nam và Bắc.
Nơi căn viện cổ kính tại phía Bắc Bắc Kinh, Ngô Phương Phỉ ký nhận bưu kiện. Bưu kiện này được gửi đến từ bang Ohio của Mỹ, người gửi tên là Chu Mỹ Hoa, bên trong là một xấp tài liệu, và một lá thư cá nhân, nói rõ phải do Vinh Trinh đích thân mở ra.
Dạo gần đây Ngô Phương Phỉ cứ như một con thú bị vây trong lồng, nỗi đau thất tình luôn khiến cô muốn bốc đồng làm gì đó. Chẳng hạn như cải vả với đồng nghiệp trong viện thiết kế, cãi lời mẹ và ông ngoại, chú ý tin tức liên quan đến đôi nam nữ chó má kia trên mạng. Việc Vưu tước gia đến Bắc Kinh khiến cô thấy hưng phấn, tràn ngập mong đợi mình sẽ xem được tuồng hay. Cô cứ để mặc bản thân buông thả như thế, tự nhủ với mình sang năm sẽ khác, sang năm mình sẽ tốt hơn.
Song hiện giờ còn chưa tới sang năm, thế là Ngô Phương Phỉ lại lần nữa muốn làm gì đó và buổi trưa này. Cô không hề do dự mở ra lá thư cá nhân kia ra, là thư thông báo tìm người được ủy quyền cho công ty thám tử hơn hai mươi năm trước, người ủy quyền là ông ngoại cô. Ngô Phương Phỉ thất vọng mất hứng, bỏ thư vào túi tài liệu.
Tuy nhiên vô tình lại làm rơi ra một tấm ảnh, trong ảnh là một thiếu nữ mặc lễ phục đội nón Noel đứng dưới cây thông ở nhà thờ, môi mỉm cười yên tĩnh đối lập hoàn toàn với cảnh nền phía sau.
Ngô Phương Phỉ quan sát đường nét cô thiếu nữ trong ảnh thật kỹ, mười phút sau tay cô run rẩy rút xấp tài liệu kia ra.
Cùng một thời gian, tại khu nghỉ dưỡng tư nhân phía Nam ngoại ô Bắc Kinh, Vưu Lăng Vân nhận được phần văn kiện từ tay Stephen. Xấp tài liệu mỏng dính tường thuật lại cuộc sống không có gì hay để nói của Lâm Mộ Mai suốt hai mươi bảy năm qua.
Không, làm sao mà "không có gì hay để nói" được chứ? Suốt hai mươi bảy năm Lâm Mộ Mai chỉ tận tâm tận lực làm một chuyện, đó là làm sao mê hoặc công tử nhà Vưu tước gia, làm sao dựa vào sức mình khiến Vưu Lăng Vân chịu bi kịch cuộc đời.
Đeo mắt kính vào, Vưu Lăng Vân muốn tìm ra chỗ sơ hở trí mạng nhất của Lâm Mộ Mai trong mấy tờ giấy mỏng tang này. Ông tin rằng ngoại trừ người không có suy nghĩ, mỗi người sống trên đời này đều sẽ có chỗ sơ hở, chỉ cần ông chịu khó, chỗ sơ hở kia sẽ biến thành công kích trí mạng nhất.
Khi sau cửa điện tử vang lên loạt âm thanh đầu tiên, Stephen đứng yên trước cửa. Sau chốc lát yên tĩnh lại đến loạt âm thanh thứ hai, Stephen vẫn không nhúc nhích, trong ấn tượng của anh ta, có đôi khi ông chủ mình sẽ đập đồ đập đạc để giảm đi áp lực bản thân, đây là chuyện bình thường.
Thế nhưng đến khi loạt âm thanh thứ ba vang lên, lần này còn kèm theo tiếng cười tựa khóc khiến người nghe khó chịu, không kiềm được bịt lỗ tai lại.
Lúc này Stephen mới mở cánh cửa điện tử kia ra.