Chưogn :
Lúc nãy cô quá vội vàng đi ra ngoài mà quên không cầm theo điện thoại và hơn mười tờ tiền để dưới gối. Mà cho dù cô có cầm thì chỗ tiền đó cũng không đủ.
Nhân viên thu ngân đã nhận lấy đồ, tính tiền xong bèn báo số tiền cho cô. Hạ Mộc Ngôn không cố ý mua đồ quá đắt đỏ, nhưng cửa hàng ở trung tâm thương mại ở địa điểm này chỉ mua một bộ quần áo thôi thì cũng không thể rẻ được. Những thứ lẻ tẻ này cộng tổng lại thì cũng hơn sáu con số.
“Bà Lục, cô không mang theo tiền à?” Chị Trần đứng bên cạnh nhận thấy nét mặt lúng túng của Hạ Mộc Ngôn thì khẽ hỏi.
Hạ Mộc Ngôn khẽ mím môi, vừa rồi có một khoảnh khắc cô đã muốn nhờ chị Trần ứng tiền thanh toán trước rồi sau đó cô sẽ gửi lại. Nhưng nhà chị Trần như hộp kính trong suốt, trong gia đình lại còn biết bao nhiêu họ hàng thân thích tìm chị vay tiền. Con trai chị còn học đại học ở Hải Thành, chị làm gì có nhiều tiền gửi ngân hàng thế được?
Vì vậy Hạ Mộc Ngôn cũng không lên tiếng hỏi.
Hay là, không mua nữa?
Cô đang lúng túng không biết có nên cầm quần áo mang về trả lại các shop trong trung tâm thương mại không, thì ngón tay thon dài lộ rõ khớp xương vươn ra trước mặt, chìa ra chiếc thẻ tín dụng màu đen.
Hạ Mộc Ngôn đảo mắt sang nhìn thấy khuôn mặt bình thản của Lục Cẩn Phàm. Cô không chút lúng túng mà thì thầm theo phản xạ: “Cảm giác trong tay không tiền, không thẻ, không điện thoại thật là quá tệ.”
Lục Cẩn Phàm cúi đầu nhìn cô rồi thoải mái cười khẽ: “Chẳng phải còn có anh sao?”
Anh nói xong, không đợi Hạ Mộc Ngôn trả lời, tiện tay lấy một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng chụp lên đầu cô. Hạ Mộc Ngôn ngước mắt lên thì bị vành mũ ngăn nửa tầm nhìn, chỉ còn cách ngẩng hẳn đầu lên thì mới có thể nhìn thấy người đàn ông cao hơn cô rất nhiều, đôi mắt ánh lên vẻ khó hiểu.
“Mấy ngày nay em muốn đi ra ngoài thì nhớ đội mũ vào. Tuy miệng vết thương đã khép lại rồi nhưng tốt nhất là ít ra gió thôi.” Anh nhìn cô đội mũ lưỡi trai ngẩng đầu lên không khác gì học sinh tiểu học thì khóe môi cong lên một nụ cười dịu dàng.
Anh cũng tính tiền luôn chiếc mũ này rồi nhận lấy hai túi đồ trong tay Hạ Mộc Ngôn, tiện tay cầm hết mấy túi đồ chị Trần đang cầm.
Chị Trần nhìn thấy thái độ của Lục Cẩn Phàm với Hạ Mộc Ngôn rất nhẫn nại lại vô cùng chiều chuộng thì cảm thấy rất vui. Trước kia khi còn ở Ngự Viên, chị Trần rất ít khi đi theo hai người họ ra ngoài, nên cũng không biết tiến triển tình cảm của vợ chồng họ. Khi đó ông cụ Lục bảo chị quan sát theo dõi hai người, bất cứ lúc nào, khi hai người họ mặn mà, hoặc khi hai người họ không hòa thuận, thì chị đều báo cáo lại ông cụ. Cảm giác ngày đó với bây giờ hoàn toàn khác nhau. Trải qua hai ngày ở Quốc tế Oran, chị Trần cảm thấy thái độ của ông Lục với Hạ Mộc Ngôn hoàn toàn khác với thái độ với những người khác. Lúc này, chị lại càng thấy rõ, Hạ Mộc Ngôn và ông Lục thật sự là trai xinh gái đẹp hiếm có trên đời. Hai người có thể đi cạnh nhau như thế này thì đúng là thu hút vô số ánh mắt quay lại nhìn.
Hơn nữa, bình thường Tổng Giám đốc Lục là một người rất tự phụ lạnh lùng, vậy mà còn đích thân đi mua đồ lót cho Hạ Mộc Ngôn, lại tranh thủ thời gian dẫn cô đến trung tâm thương mại đi dạo nữa. Cho dù cho đến bây giờ Hạ Mộc Ngôn vẫn chưa có thái độ gì tốt với anh, nhưng anh vẫn chiều chuộng cô hết mức như thể đó là chuyện nên làm.
Trên đời này cũng chỉ có mình Hạ Mộc Ngôn có thể khiến Lục Cẩn Phàm nhẫn nại chịu đựng, đi quẹt thẻ xách đồ như thế.
Điều khiến cho chị Trần kinh ngạc hơn là, buổi chiều sau khi chị đi siêu thị mua thức ăn về thì Lục Cẩn Phàm lại bảo chị đi về.
Chị Trân hỏi còn bữa tối thì sao?
Lục Cẩn Phàm trả lời để anh làm.
Cho nên khi chị Trân mạng gương mặt không thể tin nổi mà đi về nhà. Từ khi chị tới làm việc ở Ngự Viên thì chưa bao giờ thấy ông Lục vào bếp. Nhưng vừa rồi Khi chỉ nhìn ông Lục rửa rau thì lại thấy động tác của anh rất nhuần nhuyễn.
Thật không thể ngờ một ng ười cao ngạo lạnh lùng, lãnh đạm như Lục Cẩn Phàm, lại tự mình xuống bếp nấu cơm cho Hạ Mộc Ngôn.
Còn nhìn lại Hạ Mộc Ngôn thì…
Bây giờ Hạ Mộc Ngôn đang ôm chiếc iPad mới tiện tay sắm được trong trung tâm thương mại vào phòng ngủ. Vài năm sau thì iPad này không phải chuyện lạ, nhưng năm nay chỉ mới vừa thịnh hành. Hạ Mộc Ngôn nằm lỳ trên giường xem phim trên iPad, làm ra vẻ mọi chuyện đều không liên quan gì đến mình. Ngoại trừ ăn thì cô ngủ, như một người vong ân bội nghĩa.
Ông Lục hết lần này đến lần khác đều cực kỳ vui vẻ, dung túng chiều theo cô nàng vô tình vô nghĩa này.
Chị Trần lặng lẽ nhìn Hạ Mộc Ngôn bây giờ vẫn đang nằm lỳ trên giường, nhớ lại mấy tháng hai vợ chồng họ từ Mỹ trở về ba năm trước đây. Lúc đó không ngày nào ông Lục trở về nhà, còn Hạ Mộc Ngôn thì ngày nào cũng ở nhà chờ anh. Chị còn nhớ có một ngày lễ Tết rất quan trọng, Hạ Mộc Ngôn tưởng rằng nhất định hôm đó ông Lục sẽ quay về Ngự Viên nên đã tự mình chuẩn bị một mâm thức ăn thật lớn. Nhưng đến đêm hôm đó ông Lục vẫn không quay về, thậm chí Hạ Mộc Ngôn gọi điện mà cũng không nghe máy. Sau đó thức ăn nguội lạnh đến không ăn nổi, vậy mà Hạ Mộc Ngôn vẫn một mình lặng lẽ ngồi ăn mấy món ăn nguội ngắt đó. Lúc ấy chị Trần còn không dám bước đến khuyên can một câu nào, chỉ cảm thấy quá xót xa.