Chương :
Hạ Mộc Ngôn nhíu mày trong gương, cười khẽ vì sự thẳng thắn của cô ta, hờ hững đáp: “Cô Dung cảm thấy thể nào?
Cô nghĩ chúng tôi phải có mổi quan hệ ra sao?”
Nói xong, cô thu ánh mắt lại, tiếp tục đặm lớp trang điểm, không có ý định dây dưa nhiều với cô ta.
Dung Yên không muốn cất giấu nhiều khúc mắc trong lòng như thế, bèn đi thẳng đến trước mặt Hạ Mộc Ngôn, chắn tầm nhìn của cô khi cô đang đặm son. Lúc đối mặt với Hạ Mộc Ngôn ở khoảng cách gắn như thể, tim cô ta đập thịch một cái.
Vừa rồi Hạ Mộc Ngôn ngồi trên ghế sofa trong góc khuất, nơi đó không đủ ánh sáng nên cô ta nhìn không rõ lắm, chỉ biết cô là một cô gái rất đẹp.
Bây giờ nhìn lại, cô nào chỉ xinh đẹp.
Từ nh đến lớn, Dung Yên đã gặp đủ kiểu người đẹp trong giới này, cũng thấy qua bao nhiêu phụ nữ xinh đẹp, nhưng có thể được xưng là đẹp thì thật sự chỉ là số ít.
Nhưng Hạ Mộc Ngôn này chính là một trong số những người chiếm được chữ “đẹp” kia.
Cô gái trước mắt đẹp rực rỡ, nhưng trong mắt chỉ lạnh nhạt lóe lên ý cười xem thường. Dù cho bị chắn tầm nhìn cô cũng vẫn bình tĩnh dặm xong lớp trang điểm, sau đó bổ lại đổ vào túi xách, như thể trước mắt chỉ là một chướng ngại vật không đời đi được, không có ý định né tránh, cũng không có ý định đấy ra, cứ thế phớt lờ.
Thấy Hạ Mộc Ngôn hoàn toàn không có ý phần ứng lại mình, mà đang chuẩn bị quay người đi ra, Dung Yên lại hỏi: “Cô và Cẩn Phàm… tiển triển đến mức độ nào rồi? Giữa anh ấy và cô…”
Cẩn Phàm? Gọi thân mật vậy sao?
Hạ Mộc Ngôn không cẩm xúc cẩm túi xách lên, nghiêng đầu nhìn cô ta: “Cô thân với anh ấy lắm sao? Đừng quan tâm chúng tôi tiến triển đến mức độ nào, hình như cô Dung đây không có tư cách hỏi chuyện này. Ở Bắc Kinh này, đù nhà họ Dung có thể nghênh ngang thì hình như cũng không đến mức có thể tùy tiện can thiệp vào tình cảm của người ngoài. Cô Dung tưởng mình là kiểu ngốc nghếch, ngây thơ, ngọt ngào sao? Chỉ cần đứng đây cố chấp hồi vài câu là tôi sẽ kiên trì kế cô nghe chuyện cũ của chúng tôi à?”
Dung Yên không ngờ Hạ Mộc Ngôn lại phớt lờ mình, hoặc không ngờ cô lại nói lời lạnh lùng như thể. Nghe Hạ Mộc Ngôn nói thể này, vậy giữa cô và Lục Cẩn Phàm thật sự có chuyện cũ gì sao?
Quả thật từ nhỏ cô ta đã được nhà họ Dung bảo bọc, nói là viên ngọc quý của nhà họ Dung cũng không ngoa.
Nhưng cô ta lại không bị nhiễm thói cao ngạo hay ở lại do được cưng chiều mà kiêu căng. Mặc dù cô ta cũng không phải thật sự ngây thơ khi nhìn nhận chuyện đời, nhưng đúng là suy nghĩ khá đơn giản. Tuy nhiên, câu “ngốc nghếch, ngây thơ, ngọt ngào” của Hạ Mộc Ngôn vẫn đâm vào tim cô ta, khiến sắc mặt Dung Yên trở nên khó coi.
Dung Yên cắn môi, lại nói tiếp: “Khi làm việc ở Hải Thành, tôi có nghe người khác nhắc đến Cô Hạ gì đó, nhưng cũng chỉ thỉnh thoảng nghe đến mà thôi. Lúc ấy những người đó đều nhìn nhau dè đặt, như thể nhắc đến cái tên này trong công ty là điều tối ky vậy. Vậy ra người được gọi là Cô Hạ kia chính là cô?”
“Đúng, thì sao?” Hạ Mộc Ngôn hỏi lại.
“Cô và Lục Cẩn Phàm từng quen nhau thật à? Nhưng sau này hai người đã chia tay phải không? Cho nên những người trong công ty mới không dám nhắc đến tên cô? Có phải cô đã từng làm tốn thương anh ẩy không? Vậy cô còn mặt mũi nào mà trở về đứng bên cạnh anh ẩy? Anh ẩy xứng đáng được hạnh phúc, còn cô không xứng!”
Dung Yên nhìn cô chằm chằm.
Hạ Mộc Ngôn nhìn đôi mắt trừng to của cô ta, dáng vẻ cứ như để tôn thờ tình yêu của mình mà từ một nàng công chúa đã biến thành một đấu sĩ, khiến cô cũng có chút ngưỡng mộ.
Chí ít là từ nhồ cô ta đã vô lo vô nghĩ, chí ít là tất cả mục đích của cô ta đều rất đơn thuần.
Khoảnh khắc cô ta vừa mở miệng, Hạ Mộc Ngôn chỉ muốn đánh tan những ảo tưởng không thực tế mà cô gái ngây thơ đổi với người đàn ông mình thích của cô Dung này. Nhưng kết quả, cô thật sự không ngờ tính tình của cô Dung này vừa đơn giản vừa cổ chấp như thế.
Hèn gì cô ta lại nói cô là “người trong mộng”.
Có lễ Dung Yên cho rằng cô và Lục Cẩn Phàm đã từng quen nhau, nhưng cô lại là loại phụ nữ vì lợi ích hay hiểu lầm gì đó mà rời xa anh. Chắc là trong lòng cô ta đã gắn cái mác bạn gái cũ, “người trong mộng” gì đó cho cô rồi.
Thấy sau khi nghe được câu không xứng, Hạ Mộc Ngôn chỉ lạnh nhạt nhìn mình không nói gì thêm, Dung Yên vô thức cảm thầy nhất định Hạ Mộc Ngôn đã bị mình chạm vào nỗi đau thẩm kín nào đó.
Mặc dù Hạ Mộc Ngôn xinh đẹp, nhưng Dung Yên tin rằng chẳng qua Lục Cẩn Phàm chỉ cố chấp với cô mà thôi. Chắc chắn là Hạ Mộc Ngôn thấy địa vị của Lục Cẩn Phàm càng ngày càng vững chắc trong giới kinh doanh trong và ngoài nước, muốn nịnh bợ anh vì lợi ích của mình. Cô chắc chắn là cô gái có lòng đạ độc địa và tâm cơ.
Sau đó cô ta lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp hoàn hảo của Hạ Mộc Ngôn, trong lòng càng thêm ganh ghét.