Chương :
Ánh mắt Lục Cẩn Phàm thờ ơ, giọng điệu hờ hững: “Cô Dung điều tra tôi lâu như vậy, chẳng lẽ không biết tôi đã từng kết hôn?”
Vẻ mặt Dung Yên cứng ngắc, quả thật cô ta không tra ra được quá khứ của anh.
Huống chi đâu phải ai cũng có thể dễ dàng điều tra được chuyện của Lục Cẩn Phàm. Cô ta sai người điều tra lâu như vậy cũng chỉ biết được một ít chuyện bề nổi. Có rất nhiều chuyện quá khứ của anh và chuyện cô ta muốn biết đều không tra ra được.
“Anh… đã kết hôn?” Dung Yên có chút không thể tin nổi.
Đôi môi mỏng của Lục Cẩn Phàm lại nhếch lên thành vòng cung nhàn nhạt, khẽ cười, liếc mắt về phía chỗ Hạ Mộc Ngôn đang ngồi.
Dung Yên dời tầm mắt về hướng anh nhìn, khoảnh khắc trông thấy Hạ Mộc Ngôn lần nữa, cô ta lập tức hiểu ra tất cả.
Dù cho có rất nhiều chuyện chưa rõ, nhưng dường như cô ta cũng chẳng có tư cách đi hỏi rõ chuyện này. Cô ta nhếch môi, trong lòng khó chịu, vẻ mặt cũng khó coi, nhưng lời đến bờ môi lại hóa thành câu: “Thật xin lỗi… là tôi đường đột.”
Dứt lời, cô ta lập tức xoay người đi, không nán lại nữa, mà cũng chẳng còn mặt mũi nào để nán lại.
Cho đến khi Dung Yên rời đi, Lục Cẩn Phàm mới trở về ngồi xuống bên cạnh Hạ Mộc Ngôn. Bỗng dưng anh nghe tiếng cô gái nhỏ vừa thưởng thức ly nước, vừa hỏi: “Sao không tiếp tục trò chuyện với Dung Yên của anh đi? Đến đây ngồi làm gì?”
Lục Cẩn Phàm liếc cô một cái, thấy dáng vẻ tựa như thờ ơ của cô, anh như cười như không: “Không phải Dung Yên của anh, đó là cô Dung, là người chẳng liên quan gì đến anh, hửm?”
Hạ Mộc Ngôn lãnh đạm đáp: “Tôi mặc kệ cô ta là ai, anh không cần giải thích với tôi.”
Anh nghiêng mắt nhìn cô: “Mùi giấm nồng nặc đến sặc cả mũi rồi, em còn giấu làm gì?”
Hạ Mộc Ngôn nghiêng mắt nhìn Lục Cẩn Phàm: “Chỗ nào trông tôi giống như đang ghen tuông?”
“Chỗ nào cũng giống hết.”
“…”
Cô hờ hững nhìn về phía đám người: “Dung Yên của anh đang ở đây, sao chỉ trò chuyện đôi ba câu đã không để ý người ta rồi? Trong trường hợp này… rõ ràng cô ta cố tình đến đây vì anh.”
Cô dừng một chút rồi lại bổ sung thêm: “Hơn nữa, đến bây giờ người ta vẫn còn đang nhìn anh kìa.”
Lục Cẩn Phàm lại nhìn cô, sau đó mới nghiêng đầu quay mặt về phía Dung Yên đứng trong đám người. Cô ta vẫn còn lia mắt về phía này, anh lạnh nhạt nói: “Cô ta chỉ đang quan sát xem rốt cuộc em và anh có quan hệ gì.”
Đôi mày thanh tú của Hạ Mộc Ngôn khẽ nhướng: “Anh nói với cô ta thế nào?”
“Nói anh đã kết hôn.”
“…”
Cô đặt ly trong tay xuống bàn, lạnh mặt nói: “Đã ly hôn rồi, còn kết cái gì hôn nữa, lấy tôi làm bia đỡ đạn à? Anh có ý gì đây?
Lục Cẩn Phàm hờ hững đáp: “Không nói kết hôn, lẽ nào để cô ta tiếp tục ôm hi vọng đeo bám mãi. Hay là em hi vọng nhà họ Dung nhắm vào em?”
Hạ Mộc Ngôn cười nhạo: “Vậy nên tôi phải cảm ơn anh đã dùng cách này để chắn nhiều phiền phức giúp tôi hả? Nhà họ Dung không đến mức ngang ngược như vậy. Tuy tên Dung Thành đó có hơi quá đáng, nhưng tôi thấy nhà họ Dung cũng cần mặt mũi, sẽ không giở thủ đoạn quá hạ cấp.”
Lúc này, những đối tác khác chủ động đến gần trò chuyện. Dường như họ đang vội vã muốn nói gì đó với Lục Cẩn Phàm.
Khuôn mặt Lục Cẩn Phàm vẫn không hề biểu hiện gì, anh chỉ thờ ơ ừm một tiếng, tùy tiện chào hỏi rồi vẫn ngồi trước mặt Hạ Mộc Ngôn như cũ, không hề kiêng dè điều gì.
Đúng lúc này có phía đối tác của Tập đoàn MN ở gần đấy, Hạ Mộc Ngôn lập tức đứng dậy đến bắt chuyện với người ta, không ngồi ở đó nữa.
Cho đến khi người bên cạnh Lục Cẩn Phàm đã đi rồi mà Hạ Mộc Ngôn vẫn chưa trở về. Anh yên tĩnh ngồi ở đó, nhìn Hạ Mộc Ngôn giống như con bướm sặc sỡ bay qua bay lại giữa các đối tác. Chỉ một cái nhăn mày, một nụ cười của cô cũng khiến người khác rung động. Thỉnh thoảng, Hạ Mộc Ngôn lại cầm ly rượu đỏ chạm cốc với những người kia, thỉnh thoảng lại cầm lấy hồ sơ mà phía đối tác đưa cho đọc vài lần, sau đó lại mỉm cười trò chuyện với đối phương.