Yêu Muộn

chương 28: cách chữa trị

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Thanh Dạ

Mình bận quá không có thời gian làm pic chương này, nên vẫn để TEXT nha.

Đây là lần thứ hai Diệp Giai Ngưng đến phòng làm việc của Mạnh Phi Phàm. Những bức tranh làm cô đỏ mặt tía tai treo ở hai bên hành lang, trước phòng làm việc của anh giờ đã không còn, mà thay vào đó là những bức tranh thêu cao cấp về chim chóc hoa cỏ.

Đứng ở trước cửa phòng làm việc, cô nhìn hai cánh cửa sắt to lớn đến ngẩn người. Cô không biết mật mã, làm sao vào phòng đây? Trong khi cô đang nghĩ như vậy, thì điện thoại cất lên một tiếng chuông du dương, đó là âm báo có tin nhắn đến. Cô bật điện thoại lên xem, thì ra là tin nhắn của Mạnh Phi Phàm, anh nhắn mật mã mở cửa cho cô.

Để hạn chế vấn đề COPY TRỘM của những trang web trục lợi khác. Bắt đầu từ chương , truyện Yêu muộn sẽ được làm pic ở các chương có số đuôi , , , , . Các pic sẽ được thay bằng TEXT sau một tuần kể từ ngày đăng truyện. Trong khoảng thời gian truyện chưa HOÀN, vui lòng không mang truyện ra khỏi phạm vi của Greenhouse kể từ chương . Nếu có bất cứ trường hợp nào vi phạm, truyện sẽ được DROP vô thời hạn và sẽ dừng thay các pic trước đó. Đây là quyền lợi của các bạn, cho nên mong các bạn hãy thông cảm và làm theo. Cám ơn!

Cô vừa nhìn điện thoại, vừa bấm thật cẩn thận một dãy mười hai ký tự gồm chữ cái và số, sau đó hai cánh cửa sắt to lớn mở ra. Cô nói thầm trong lòng: Bên trong phòng làm việc rốt cuộc có thứ quý giá gì, mà anh ta phải cài đặt thiết bị bảo mật cao cấp vô cùng phức tạp như thế này nhỉ?

Cô đi vào trong gian phòng làm việc to lớn, ở góc Đông Nam cô tìm thấy một căn phòng làm việc nhỏ, sau đó bảo người giúp việc đưa rương tài liệu vào trong phòng làm việc nhỏ đó, cô khép cửa lại, và bây giờ cô đã ở trong một thế giới yên tĩnh hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài.

Đây là một căn phòng làm việc nhỏ được trang trí rất tinh xảo theo phong cách của Nhật Bản. Cô mở cửa sổ ở bên gian phòng làm việc nhỏ, phía trước là mặt biển rộng xanh thẳm, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy dễ chịu khi nhìn thấy biển rộng, có cá nước nhảy tung tăng như vậy.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, thì chợt có tiếng của hai người đàn ông đang trêu chọc lẫn nhau vang lên.

“Em vô cùng thích nét bút của anh Louis nha! Hôm nay em đã chạy đi nghe ngóng tình hình từ chỗ thư ký của phó thị trưởng Cao rồi. Anh ta nói dạo này phó thị trưởng rất bận rộn, vừa tan ca liền chạy đi hẹn hò với người đẹp rồi…”

“Ừm, tốt lắm. Quả nhiên giống y như những gì anh đã nghĩ. Anh ta đúng là một người đàn ông chung tình. Biết bao nhiêu năm đã trôi qua, mà anh ta vẫn một mực chờ đợi một người con gái.”

“Anh Louis nói như vậy là đang khen ngợi chính mình à? Hay anh đang khen ngợi anh ta? Nói đi cũng phải nói lại, biết bao nhiêu năm rồi anh vẫn chưa tìm được chị dâu, có phải cũng đến lúc anh từ bỏ rồi nhỉ?”

Chợt, bên ngoài im lặng không có bất cứ tiếng động nào.

Một lúc sau, giọng nói sang sảng của Phương Trạm Hoành lại vang lên lần nữa: “Khụ khụ khụ, hôm nay, em nghe người ta nói, cái tên họ Nam kia gần đây sốt ruột đến muốn trèo tường ngồi. Bây giờ, ngay cả ông già Nam Tuyên Bình cũng ra tay, ông già đó chạy thẳng đến tìm ba của phó thị trưởng Cao rồi.”

“Anh cũng nghe nói rồi. Chú cứ yên tâm đi, bên anh cũng đã chuẩn bị phương án tác chiến rồi.”

Hai người đó nhỏ tiếng nói chuyện với nhau rất lâu, cho dù Diệp Giai Ngưng có vểnh tai lên cỡ nào cũng không nghe rõ bọn họ nói gì. Quả nhiên, nghe lén cũng là một nghệ thuật sống nha. Lúc cô định mở cửa bước ra chào hỏi bọn họ, thì hai người họ lại nói đến vấn đề tiếp theo, thu hút toàn bộ sự chú ý của cô.

“Anh Louis này, lần này thương hiệu ‘Đông Phương Vận’ gặp rắc rối rồi. Chữ ký trong bản chuyển nhượng năm đó là giả.”

“Ủa? Còn có chuyện như vậy sao? Sao bây giờ mới phát hiện ra chứ?”

“Mấy ngày trước, cái bà Khâu thường hay đến công ty khiếu nại đã dẫn theo mấy người bạn làm luật sư của mình đến tìm Tôn Vân. Luật sư phía bên kia còn đưa ra bản hợp đồng chuyển nhượng ‘Đông Phương Vận’, họ còn có chứng cứ chứng minh năm đó bà Khâu chưa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, phải nằm trong phòng theo dõi của bệnh viện. Họ còn tố cáo công ty Amy sử dụng mánh khóe độc ác thu mua ‘Đông Phương Vận’ với giá rẻ mạc.”

Mạnh Phi Phàm im lặng một lúc, rồi nói: “Bên ‘Đông Phương Vận’ anh tự có dự tính khác, ngày mai chú mang bản hợp đồng chuyển nhượng đến cho anh xem. Đúng rồi, bây giờ là khoảng thời gian quan trọng nhất trong việc tranh giành miếng đất ở ngoại ô kia, chú đừng vì chuyện nhỏ của ‘Đông Phương Vận’ mà ảnh hưởng đến chuyện lớn.”

“Có thật là anh phải bất chấp mọi giá để lấy được miếng đất kia không? Làm như vậy anh có cảm thấy đáng không chứ?” Phương Trạm Hoành do dự một lúc, cuối cùng vẫn hỏi vấn đề anh ta đã buồn rầu ấp ủ trong lòng bấy lâu nay.

“Ừ. Mỗi khi anh quyết định chuyện gì đều đã suy nghĩ rất kỹ rồi, chú không cần phải khuyên nhủ anh đâu.” Anh nói bằng giọng kiên quyết.

Phương Trạm Hoành thở dài, lắc đầu rời khỏi phòng làm việc. Còn Mạnh Phi Phàm mở máy vi tính tiếp tục xử lý công việc, khoảng hơn nửa tiếng sau anh mới rời khỏi.

Cuối cùng Diệp Giai Ngưng cũng chờ được tới lúc bọn họ ra ngoài, lúc này cô mới bước đi nhẹ ra khỏi phòng. Ngày mai, ngày mai có thể tìm được hợp đồng chuyển nhượng của ‘Đông Phương Vận’. Cô đã chờ ngày này biết bao lâu rồi, cuối cùng cũng chờ được cơ hội này đến.

Đêm nay, cô mất ngủ, nằm ở trên giường lăn qua lăn lại.

Ngày mai cô phải tìm cơ hội lúc Phương Trạm Hoành mang bản hợp đồng chuyển nhượng ‘Đông Phương Vận’ đến cho Mạnh Phi Phàm, âm thầm lấy đi hoặc sao chép bản hợp đồng chuyển nhượng đó, rồi đưa cho luật sư xem mới được.

Nếu cô có thể tìm được chứng cứ hợp pháp, như vậy ‘Đông Phương Vận’ mới có thể quay trở về tay của mẹ được. Cô mỗi khi nghĩ đến sức khỏe của mẹ vẫn chưa khỏi hẳn sau cơn bệnh nặng đó, mà cứ cách hai ba hôm mẹ lại chạy đến công ty Amy để khiếu nại, thì lòng cô chợt cảm thấy vô cùng đau đớn.

Nhưng Mạnh Phi Phàm là một người làm việc rất cẩn thận, phải dùng cách gì mới có thể đánh lạc hướng của anh ta đây.

Đột nhiên, trong đầu cô hiện lên cảnh thân thiết của Tống Hồng và Mạnh Phi Phàm.

Bác Mao từng nói với chúng ta rằng: Đối mặt với kẻ thù hùng mạnh, nếu chúng ta muốn cuộc cách mạng giành được thắng lợi, thì tất cả lực lượng giai cấp vô sản phải đoàn kết lại, hình thành một mặt trận thống nhất rộng khắp cả nước!

Tống Hồng không ngờ Diệp Giai Ngưng lại chủ động ve vãn mình.

Hai người ngồi dưới cây dù che nắng trong vườn hoa, vừa uống trà, vừa nói chuyện với nhau.

“Chị Tống này, chị rất thích anh Mạnh phải không?”

“Ừm hử?” Tống Hồng ra vẻ cảnh giác. Không có chuyện gì mà tới nịnh hót chắc chắn có điều gian trá! Hôm qua chẳng phải còn nhe nanh múa vuốt, đối chọi gay gắt lắm mà, hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi hử?!

“Chị Tống à, hôm nay em muốn bàn chuyện hợp tác với chị.” Diệp Giai Ngưng thấy được sự nghi ngờ bên trong đôi mắt của cô ta, vội vàng bày tỏ lòng chân thành của mình.

“Hợp tác sao? Giữa hai chúng ta có chuyện gì hay ho để hợp tác chứ?”

“Không phải tối hôm qua chị nói muốn em mau rời khỏi nhà họ Mạnh sao? Nói thật với chị, chính bản thân em còn muốn sớm rời khỏi căn nhà này hơn chị nữa. Nhưng, anh Mạnh vẫn chưa hết bệnh, nên em không thể rời khỏi nhà họ Mạnh được.”

“Ừm hử?”

“Em nói chị nghe nha, em đến nhà họ Mạnh là do anh ta nhờ vả em đó chứ, muốn em chữa căn bệnh anh ta mắc phải sau khi ly hôn.” Diệp Giai Ngưng ghé sát vào tai Tống Hồng, nói nhỏ tiếng. Cô còn không ngừng ngó trái ngó phải nhìn vài lần, sợ người ngoài nghe được.

Tất nhiên Tống Hồng biết Mạnh Phi Phàm đã từng ly hôn, nhưng cô ta không biết Mạnh Phi Phàm lại mắc bệnh sau khi ly hôn.

“Anh ấy mắc bệnh sau khi ly hôn hả? Cô ví dụ thử xem?”

“Ví như, anh ta vô cùng thích một cô gái nào đó, nhưng trong lòng anh ta vẫn còn nhớ nhung người vợ cũ. Sau đó, khi cá và nước sắp vui vẻ với nhau thì anh ta lại xảy ra s cố. Chị hiểu chưa?”

Nghe Diệp Giai Ngưng nói về vấn đề của Mạnh Phi Phàm rành mạch như một chuyện gia, Tống Hồng liền tin sái cổ. “Ha ha, quyển tài liệu hôm qua cô đòi sống đòi chết giật lại từ tay tôi, là bệnh án của Mạnh Phi Phàm à?”

Diệp Giai Ngưng gật đầu, lấy ra một quyển tài liệu ở sau lưng, chính là quyển bệnh án hôm qua hai người giành giật.

Khi cô mở trang cuối cùng ra, còn chỉ vào một hàng chữ tiếng Trung nói: “Đây là bản chẩn đoán bệnh của anh Mạnh mà phòng khám tâm lý Stevenson tại Mỹ đã viết. Bên trên viết rằng, muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông, nhưng cũng có thể tìm người khác thay thế.”

Tống Hồng nghe cô nói như vậy, liền mở cờ trong bụng, đặt tách trà tinh xào ở trong tay xuống, nghé sát vào Diệp Giai Ngưng, rồi nói: “Này, chuyện đó đó, tôi phải phối hợp chữa trị cho anh ấy như thế nào hả?”

Diệp Giai Ngưng nói bằng giọng nghiêm túc: “Chị chỉ cần dùng những chiêu quyến rũ đàn ông chị thường xài với anh ta là được rồi.”

Tống Hồng bĩu môi nói: “Tôi cũng muốn vậy, nhưng anh ấy chẳng cho tôi cơ hội!”

Gì chứ! Chị hai Tống Hồng, chị có cần nói thẳng thần đến vậy không trời!

Đây là lần đầu tiên Tống Hồng và Diệp Giai Ngưng có cùng chí hướng với nhau. Sự thù địch giữa hai người vào lúc này cũng biến mất, cùng nhau hợp sức thảo luận bàn bạc về cách chữa bệnh. Sau đó, hai người phân chia công việc. Diệp Giai Ngưng chịu trách nhiệm về cách chữa trị, và khuyên nhủ Mạnh Phi Phàm. Còn Tống Hồng vẫn tiếp tục giả bệnh, ở lại nhà họ Mạnh thêm vài ngày nữa.

Diệp Giai Ngưng chẳng màn đến nỗi lòng nhỏ bé ở trong lòng mình, bây giờ có chuyện gì quan trọng bằng chuyện lấy lại ‘Đông Phương Vận’ cho mẹ đây?

Mấy ngày chuyển phòng cô bận rộn sắp xếp lại những tài liệu rất có giá trị để tham khảo về lịch sử của các chứng bệnh, rồi cô lật ra phía sau trả lời những vấn đề mà giáo sư Miller đã đặt ra, mở PPT ra, chỉnh sửa tỉ mỉ cách chữa trị trong máy tính.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, trong phòng khách vang lên tiếng nhận điện thoại của Mạnh Phi Phàm. Cô ngửa tai lên nghe, hình như anh ta im lặng một lúc, sau đó thỉnh thoảng “ừm, ừm, à, à” vài tiếng.

Giọng nói khàn đục chứa đầy sự mệt mỏi, tuyệt vọng của Mạnh Phi Phàm đập vào tai Diệp Giai Ngưng, làm cho trái tim của cô chợt run nhẹ một hồi, giống như đang có thứ gì đó bóp nghẹn nó vậy. Cô ngửa tai lên nghe lần nữa, nhưng chỉ nghe thấy một sự yên tĩnh ở bên ngoài phòng.

Cô đè nén những nghi ngờ ở trong lòng, tập trung vào màn hình máy tính ở trước mặt. Cô ngồi sửa đi sửa lại cách chữa trị trên máy tính, sau khi đã hài lòng về bản sửa chữa rồi, cô mới sử dụng máy in màu, in nó ra để đóng thành sách.

Cho đến khi trời chập tối, cuối cùng Diệp Giai Ngưng mới mở cửa căn phòng làm việc nhỏ ra, cầm quyển chẩn đoán bệnh và bản đề nghị cách chữa trị đi đến bàn làm việc nơi Mạnh Phi Phàm đang ngồi, đưa quyển chẩn đoán bệnh một cách cung kính cho anh.

Ánh mắt của cô lại dời đến tài liệu mà Mạnh Phi Phàm đang lật tới lật lui xem, trên đó còn viết rõ ràng: Hợp đồng chuyển nhượng Đông Phương Vận. Mi mắt của cô giật mạnh vài cái.

Mạnh Phi Phàm xem hết quyển chuẩn đoán bệnh cô đưa đến, cau mày lại, giọng nói mang theo sự nghi ngờ: “Cô nói tôi mắc phải chứng bệnh này là do chịu ảnh hưởng bởi việc ly hôn sao?”

“Anh Mạnh à, tôi muốn hỏi anh một câu: Có phải anh vẫn còn canh cánh trong lòng về người vợ trước của anh không?” Cô quan sát vẻ mặt của anh, cất tiếng nói nhỏ nhẹ, hỏi anh.

Ánh mắt của Mạnh Phi Phàm trầm xuống, trong ánh mắt có những gợn sóng dao động, lồng ngực có chút phập phồng, tựa như đang đè nén không để cho cảm xúc của mình bùng nổ.

Diệp Giai Ngưng không dám nhìn anh, dời tầm mắt nhìn xuống quyển viết cách chữa trị đang để trên đầu gối của mình, do dự không biết lúc này có thích hợp để nói với anh chuyện này không.

Thời gian trôi qua vài giây, cảm xúc của anh ổn định lại, híp hai mắt lại, nhìn cô gái đang cúi đầu ngồi trước mặt mình: “Câu hỏi này có liên quan đến cách chữa trị sao?”

“Anh Mạnh, chuyện là thế này, mấy ngày nay tôi đã xem rất tỉ mỉ những bệnh án của anh tại sáu phòng khám tâm lý hàng đầu, lúc anh nhắc đến nguyên nhân chủ yếu, đều nhắc đến chuyện vào ngày nào đó sau khi ly hôn anh đột nhiên mắc phải căn bệnh này. Tôi đã xem qua tài liệu báo cáo nguyên nhân dẫn đến căn bệnh này của phòng khám Stevenson ở Mỹ, họ cũng nhắc đến nguyên nhân mắc chứng bệnh này là do tâm lý chịu ảnh hưởng một thời gian dài khi gặp khó khăn trong hôn nhân.”

“Ừm? Sau đó thì sao?” Mạnh Phi Phàm dựa vào ghế, nửa tin nửa ngờ nhìn cô.

Đây là lần đầu tiên cô và anh chính thức thảo luận cách chữa bệnh. Mặc dù cô đã từng tưởng tượng rất nhiều cảnh mình đối mặt với anh thảo luận cách chữa trị như thế này, nhưng khi chính thức đối mặt với anh như lúc này đây, cô lại có cảm giác hai vành tai của mình nóng lên, hai má đỏ ửng, đầu lưỡi như thắt lại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio