Bên trong xe không bật đèn, sườn mặt Bùi Hàn Chu bị bao phủ bởi bóng đen, biểu cảm và ánh mắt đều nhìn không rõ ràng lắm.
Lâm Lạc Tang nhìn anh một cái, lúc này sau khi xem xét kỹ mới phản ứng lại rồi quay đầu nhìn nơi đầu hẻm.
Quả nhiên, xe khởi động Đoàn Thanh mới rời đi.
“Xứng đáng thì cũng không xứng đáng bao nhiêu……”
Lâm Lạc Tang quay đầu lại, thoải mái mà tựa lưng vào ghế ngồi rồi chậm rãi nói: “Chỉ có điều hình như là còn tốt hơn chồng tôi một chút.”
Bùi Hàn Chu không thể hiểu được hàm ý bên trong:?
Người đàn ông bị kích thích lại lật sang một trang, nhíu mày nói nhỏ: “Tôi thì làm sao?”
Cô tránh mà không đáp, chỉ nói bóng nói gió hỏi: “Hôm nay làm sao quý ông có lòng rảnh rỗi tới đón tôi thế?”
Giọng nói của Bùi Hàn Chu hơi không được vui: “Tới đón em còn không vui à?”
“Anh đừng cho là tôi không biết anh tính toán cái gì đó nhá,” Ánh mắt sắc bén của Lâm Lạc Tang bắn phá qua, tay nắm thành quyền, “Tôi cảnh cáo anh, chiều ngày mai tôi có việc, nếu anh dám can đảm làm tôi tới giờ sáng mới ngủ nữa thì tôi sẽ canh lúc anh ngủ cạo anh thành người hói đầu.”
Khi anh ngẩng đầu vừa lúc anh bắt gặp ánh mắt hoảng hốt của tài xế từ trong gương, tài xế tiểu Hà dường như đã nghe thấy điều gì đó không thể nghe, cũng bắt chính xác các từ khóa bên trong “ giờ sáng” và “nữa” nên vội lấy chiếc tai nghe không dây trong ngăn kéo ra để cắm vào tai, còn bởi vì quá mức sốt ruột nên không cẩn thận ấn bóp kèn.
Một tiếng “Tích” du dương lảnh lót vui sướng mà quanh quẩn trên đường.
Bùi Hàn Chu: “……”
Tuy nhiên Lâm Lạc Tang vẫn không yên tâm, tự bảo vệ mình mà tiếp tục bổ sung: “Người đàn ông hói đầu rất khó coi, chắc là anh biết rồi chứ?”
……
Sau khi trở về, Lâm Lạc Tang cố gắng để bản thân lạc quan một ít, nghĩ về chiều hướng tốt.
Ví dụ như ít nhất người đàn ông này cũng có tiến bộ, trước kia chỉ biết gọi điện thoại cho cô hỏi có ở nhà không, bây giờ sẽ còn chủ động đến đón cô.
…… Tuy rằng rất có thể chỉ là tiện đường hoặc là vì tạo điều kiện cho mình.
Quên đi, cứ coi như là một giấc ngủ ngon hơn sau khi đổ mồ hôi.
Cô cọ tới cọ lui tắm rửa hơn nửa giờ, không biết có phải não bị rút gân hay không mà còn tẩy tế bào chết và thoa kem dưỡng thể lên người. Sau khi dưỡng thể xong, làn da của người trong gương vô cùng mịn màng như là trứng luộc lột vỏ.
Sau khi bận bịu xong cô bước ra khỏi nhà tắm, anh ngước mắt nhìn cô một cái, chợt khép lại quyển sách mình đang đọc trong tay, gác nó lên tủ đầu giường, thuận tiện tháo hết thiết bị điện tử trên giường xuống, rất hiển nhiên là đang chuẩn bị làm một chuyện gì đó.
Lâm Lạc Tang cứ như vậy khoanh tay lườm anh, vẻ mặt tôi biết ngay mà.
“Vốn dĩ không định làm,” người đàn ông đường hoàng, “Nhưng em cũng đã nói như vậy, không thực tiễn một chút có vẻ không tôn trọng em.”
? Tui cầu ông không tôn trọng tui.
Lâm Lạc Tang nghĩ đến vừa rồi mình thừa dịp anh tắm rửa kéo tủ đầu giường ra thì phát hiện ba con sói lúc trước dùng gần hết lại được ai kia phòng ngừa chu đáo mà thêm đầy.
Cái gì gọi là không có ý tưởng kia, người đàn ông này rõ ràng là mưu tính đã lâu. Nghĩ vậy, cô cũng nhìn thấu mà “à” một tiếng, muốn đáp lại giọng điệu của anh trong xe lúc đó.
Đối mặt với âm tiết nghi vấn này, anh nguy hiểm nheo mắt: “Cười cái gì?”
Sau đó cô đã phải trả giá lớn cho sự không biết trời cao đất dày trong tiếng ”à” này.
Còn là trả giá……đặc biệt thảm thiết
Thảm thiết đến ngày hôm sau, ánh mắt đầu tiên Nhạc Huy nhìn cô hỏi: “Hôm nay nóng như vậy, em mặc áo len cổ lọ làm gì?”
“Em bị bệnh mà, mặc áo len cổ lọ…… tốt cho sức khỏe.”
Lâm Lạc Tang mất tự nhiên mà kéo cổ áo cao lên, che khuất dấu vết loang lổ trên cổ
Đồ lưu manh Bùi Hàn Chu, tôi giết anh.
///
Hằng ngày sau khi phanh thây xé xác Bùi Hàn Chu ở trong lòng xong, Lâm Lạc Tang tiếp tục dấn thân vào những sự nghiệp quan trọng hơn, toàn tâm toàn ý bắt đầu rong chơi trong thế giới âm nhạc.
Thật ra lần này cũng là một thử thách lớn đối với cô, Đoàn Thanh am hiểu dân ca nhưng tình cảm trong dân ca thường hơi hờ hững, ca từ và âm nhạc thiên về văn học nghệ thuật, độ bùng nổ chưa đủ mạnh, lấy tới thi đấu mà nói khó tránh khỏi có phần bất lợi, còn khi dùng làm sân khấu thì không mấy nổi bật.
Cho nên lần này cô lựa chọn để Đoàn Thanh viết bài hát trước, sau đó hai người lại cùng nhau trau chuốt sửa chữa.
Cô phụ trách phần lời, bài hát tên là 《 Chỗ không người 》, xem như là cái nhìn sâu sắc và tổng kết ít ỏi của cô trong những năm qua rồi nhìn một chút về con đường đã đi qua.
Tuần đó, phòng sáng tác và phòng luyện giọng trở thành nơi ở thứ hai của cô. Cô ngâm mình trong đó cả ngày, bài hát sửa đi sửa lại ròng rã bảy phiên bản, Đoàn Thanh cũng thiếu chút nữa bị cô tra tấn điên rồi.
Cũng may ngày thi đấu cuối cùng cũng đã đến đúng hạn, nếu không lấy tính cách của cô, chưa đến trước một giây biểu diễn, ca khúc vĩnh viễn có chỗ để sửa.
Phần dàn dựng sân khấu lần này cũng rất đơn giản, phía sau là dàn nhạc, lại thêm chút băng khô đơn giản xây dựng một chút không khí, cô muốn dùng phương thức cực đơn giản để truyền tải những cảm xúc phức tạp và sức mạnh.
Sau khi buổi tổng duyệt cuối cùng cũng kết thúc, cô nhìn chằm chằm màn hình như suy tư gì đó, qua một lát mới quyết định: “Nếu Đoàn Thanh ôm đàn ghi-ta đứng chỗ này hát dân ca vậy em sẽ ngồi ở đây, có một cái động và tĩnh đối lập.”
Đoàn Thanh: “Vậy có tiện để em hát không? Dù sao cũng có vài nốt cao.”
“Anh quá đánh giá thấp kỹ năng cơ bản của nó…” làm người đại diện Nhạc Huy đáp lại, “Việc ngồi sẽ không ảnh hưởng đến nó, hơn nữa ngồi xuống cũng không phải đứng dậy không nổi, lúc ra sức có thể từ trên ghế đi xuống mà.”
Nói xong Nhạc Huy đi chuẩn bị ghế dựa, Lâm Lạc Tang vẫn đang nói về ánh sáng với giáo viên nghệ thuật sân khấu.
giờ tối, tiết mục đúng giờ bắt đầu.
Lần này trình tự là rút thăm quyết định, vận may của cô không tồi rút được vị trí phía sau. Sau khi chờ đợi một vài tiết mục, Lâm Lạc Tang xách theo làn váy lên sân khấu.
Bài hát bắt đầu bằng một đoạn tỳ bà độc tấu, phòng phát sóng trực tiếp nhanh chóng có người nghe ra: 【 Bài hát đầu tay nổi tiếng của cô ấy《 Dao chi》cũng là hình thức này thì phải? Chỉ riêng việc so sánh cách sắp xếp, xác thật tiến bộ rất nhiều. 】
Bình luận không có nói sai.
Bài 《 Chỗ không người 》 này mang những suy nghĩ và câu chuyện của cô trong ba năm qua, là lần đầu tiên cô thử phân tích bản thân ở trên sân khấu. Vì thế cô đã lựa chọn bài hát đầu tiên gây được tiếng vang cho mình, vì ba năm qua kiên trì nộp lên một bài thi.
Giọng của cô trong trẻo lúc ẩn lúc hiện, bay bổng như thể nó thực sự vang vọng ở chỗ không người:
♫ Bất chợt là gió hay ánh sáng le lói, không tìm được phương hướng trong mê cung.
Ai sẽ nói chuyện với bạn trong thế giới không người đây
Vô tận trống trải, hy vọng hay là tuyệt vọng ♫
Tưởng Mai trong phòng chờ nhìn thoáng qua màn hình rồi nhìn biểu cảm của khán giả trong quầy phát sóng, sau đó cười lắc đầu: “Bình thường.”
Xem ra không có sân khấu hoa lệ, Lâm Lạc Tang biểu diễn cũng chỉ có thế này, thậm chí không thể khiến khán giả thay đổi biểu cảm thích thú.
Lớp băng khô trên sân khấu từ từ dựng lên, từ sau khi Đoàn Thanh hát xong, Lâm Lạc Tang bị mắc kẹt trong sương mù hư không, nắm chặt microphone cất lời…
♫ Bạn từng có tín ngưỡng cũng bị đánh nát bởi mộng tưởng
Hiện thực phá vỡ sự quật cường của bạn, muốn bạn thỏa hiệp, bẻ gãy đôi cánh của bạn
Bạn khẽ cắn môi, còn phải hát ♫
Cô nhắm mắt lại, nhớ tới ba năm vô danh vắng vẻ này.
Ba năm qua từ khi nổi tiếng đến khi hết thời, đối với khán giả mà nói có lẽ là niềm vui tán gẫu sơ lược, đối với truyền thông mà nói là tin tức hài hước nhưng đối với cô là ba năm đầy lựa chọn và cám dỗ. Trải qua đầy rẫy hoài nghi và mê man, cô bước ra khỏi giới lọt vào vũng lầy của hiện thực, vô số người khuyên cô đổi nghề, nói đóng phim và tham gia các chương trình tạp kỹ càng kiếm tiền, càng vui hơn.
Vô số cái gọi là người từng trải vỗ bả vai cô, nói bản thân trước kia cũng giống như cô vậy, cuối cùng còn không phải là khuất phục trước danh lợi hay sao, thuận theo thời thế biến thành loại người mà bản thân ghét nhất kia.
Bọn họ nói giới ca sĩ đổi mới quá nhanh, cô đã bỏ lỡ kỳ hoàng kim thì sẽ không vực dậy được nữa.bg-ssp-{height:px}
Cũng có vô số người hỏi cô bề ngoài điều kiện của cô tốt như vậy, cho dù cô không có kỹ thuật diễn, tùy tiện diễn phim thần tượng cũng có thể lăn lộn kiếm được triệu một năm, vì sao phải liều mạng với âm nhạc không kiếm được tiền?
Vì sao cơ chứ?
Cô bỗng dưng mở mắt ra.
Bởi vì…… yêu tha thiết.
Nếu nhất định phải có người không bị hiện thực san bằng góc cạnh, nếu nhất định phải có người không thỏa hiệp, nếu nhất định phải có người cố chấp mà thủ vững ở nơi mà họ muốn đứng ngay từ đầu…
Thì đó chính là cô.
Bài hát được phân chia tầng tầng tiến dần lên bùng lên khí thế, dàn nhạc nhịp trống trở nên mạnh mẽ hơn giống như mây mù tan hết lớp sương mù nhìn thấy được ánh trăng, mọi thứ một lần nữa trong sáng mà rộng lớn lên, trời đất mênh mông cuồn cuộn.
Muốn khen phải chê trước là phương pháp dùng trăm lần không chán, khán giả dưới sân khấu sau khi bị đè nén như thể mang theo cảm giác tiết tấu, sôi nổi kích động thả hồn, đứng lên hòa theo nhịp, hoan hô cổ vũ.
Bị bầu không khí nhiệt tình của mọi người truyền vào, ngọn lửa trong lòng Lâm Lạc Tang càng cháy càng nhiều, đôi mắt bị nhuộm dần càng thêm sáng ngời, hát đến đoạn cao trào thì đứng dậy khỏi ghế. Ngay lúc đó, rõ ràng không có bất luận ánh đèn nào biến hóa tăm tối, cô giống như một vật phát sáng, mạnh mẽ lấy đi mọi sự chú ý, chói mắt đứng lặng ở giữa sân khấu.
Hóa ra thật sự có một loại người như vậy, đáng lẽ nên đứng trên sân khấu được nghìn người vây quanh, để mọi người chiêm ngưỡng ánh sao của cô.
Giống như việc thấy mình ở giữa vạn vật ồn ào, sự nghi ngờ về bản thân đã biến thành một lời khẳng định chắc chắn. Cô gõ nhẹ các nốt nhạc bằng đầu ngón tay và hát:
♫ Ai từng có tín ngưỡng
Thu hoạch lớn đầy vinh quang
Mảnh ghép của những ham muốn rải rác
Tách ra các rào cản của hiện thực ♫
Hát đến nơi đây tất cả nhạc đệm ngưng hẳn, sân khấu trở lại trạng thái yên tĩnh. Lâm Lạc Tang nhìn về phía màn ảnh, mọi người nghe thấy cô tiếp tục hát…
♫ Khiến bản thân khát vọng, cuối cùng chính là thiên đường ♫
Khiến bản thân khát vọng.
Tiếng đàn ghi-ta tùy ý phát lên với khí thế dối dào, đạt đến cao trào rồi lại dần dần yếu bớt, im lặng.
Sân khấu kết thúc.
Lâm Lạc Tang buông micro, cả một lúc vẫn chưa thể phục hồi lại tinh thần, khán giả dưới sân khấu cũng ngừng ước chừng mười giây, lúc này mới phản hồi cho cô tiếng hét vang thẳng tận mây xanh..
Cô giơ micro lên muốn nói gì đấy nhưng lại như nghẹn trong cổ họng, sau một lúc lâu mới cúi mình chào rồi nhẹ giọng nói: “Cảm ơn mọi người.”
Cảm ơn mọi người còn nguyện ý nghe tôi hát.
Trong phòng nghỉ, Tưởng Mai vốn làm xong chuẩn bị chế giễu hoàn toàn không dự đoán được chuyện sẽ chuyển biến bất ngờ, lúc thực sự trông thấy số phiếu của Lâm Lạc Tang tăng lên còn chưa hồi thần lại: “Sao lại thế này? Sao đột nhiên lại tăng nhiều như vậy?!”
“Hình như……” Trợ lý nhỏ giọng nói, “bầu không khí phía sau hậu trường có vẻ khá tốt.”
Tưởng Mai vốn còn đang vui vẻ xem, hiếm khi chuẩn bị gọt táo ăn, kết quả mới cúi đầu đã thay đổi, phiền đến độ ăn cũng ăn không vô, tiện tay ném đi dao nhỏ. Quả táo vẫn còn dính vỏ bị người ta ném xuống đất, dính đầy bụi mà lăn vài vòng.
Người trợ lý thấy nhiều không trách mà cúi đầu nhặt lên rồi ném quả táo dơ vào thùng rác.
Một căn phòng có áp suất thấp.
Mà phòng phát sóng trực tiếp thì náo nhiệt vô cùng, lần đầu tiên mưa bình luận nhiều đến mức che mất mặt khách mời, server hậu trường thiếu chút nữa bị bình luận chen vào tan vỡ, chẳng nhập được tin nhắn mới:
【 Bài hát này em nghe xong còn nổi da gà, không phải fan nhưng dường như có thể nhìn thấy con đường cô ấy đã đi trong những năm qua bằng sự đồng cảm, khó có thể tưởng tượng người đẹp có nhan sắc có tài hoa sẽ bị mai một lâu như vậy…… Trong lòng có bao nhiêu là dày vò. 】
【 Không biết đã nghe ai nói qua một ca sĩ giỏi có thể trực tiếp truyền tải tình cảm, dù sao đoạn thứ hai cô ấy mở miệng hát, nước mắt của tôi đã trực tiếp rơi xuống. Cô ấy thật sự rất không dễ dàng, nghe nói lúc nhóm sa sút rất nhiều đạo diễn đã đưa ra mức thù lao cao mời cô ấy đóng phim, cô ấy đều từ chối, cưỡng lại sự cám dỗ và tiếp tục hoạt động âm nhạc một cách nghiêm túc, hơn nữa tiến bộ thực sự có thể thấy được bằng mắt thường.】
【 Sân khấu tốt nhất! Chị tuyệt vời nhất! 】
【 Ngay cả phần áp lực trước kia đều mang theo sự kiên định và trong sáng độc nhất vô nhị của cô. Văn hóa tang thổi quét trào lưu hôm nay, thật sự hiếm khi được nghe một giọng nói chữa lành mang theo hy vọng như vậy, hy vọng cô ấy có thể lấy quán quân. 】
() 丧文化: Văn hóa tang lễ: là một xu hướng văn hóa được hình thành bởi một số người trẻ tuổi sinh trong những năm và bày tỏ hoặc thể hiện sự uể oải của họ trên mạng Internet hoặc trong cuộc sống do cuộc sống, học tập, sự nghiệp, tình cảm, … không như ý ở ngoài đời. (baidu)
Cuối cùng màn ảnh dừng lại hình ảnh trong nháy mắt, mơ hồ chiếu tới vệt nước mắt nơi đuôi mắt cô, tuy rằng chỉ nhỏ xíu không thể phát hiện ra chút nào, hơi không lưu ý sẽ bị bỏ qua nhưng chúng còn cảm động hơn những giọt nước mắt lớn, dường như cô chỉ bị bản thân cảm động, cũng sẽ không bị hiện thực đánh tan.
Một thông báo được đánh dấu màu đỏ do có quá nhiều lượt thích xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người…
【 Nếu rơi lệ là môn bắt buộc của người đẹp thì như vậy Lâm Lạc Tang nhất định có thể lấy điểm tuyệt đối. 】
///
Sân khấu tại đây kết thúc thuận lợi bước vào phiên bỏ phiếu đầy sóng gió, mà tổng bộ Tại Châu của cùng thành phố cũng lâm vào vui mừng ngắn ngủi.
“Tuyệt! Nữ thần của tôi tuyệt quá! Bài hát nhàm chán như vậy cũng có thể hát đánh thẳng vào trái tim như vậy, chị ấy là nghệ thuật gia số một!!”
Lầu làm ầm ĩ mơ hồ truyền vào tai người đàn ông đang đi thang máy, Bùi Hàn Chu mở mắt ra: “Bên ngoài đang ầm ĩ cái gì.”
Thư ký đáp: “Đợi lát nữa tôi nhìn xem giúp anh.”
Khi thang máy lên đến tầng cao nhất, Bùi Hàn Chu lập tức tiến vào văn phòng tổng giám đốc, không dự đoán được La Tấn vẫn đang nghịch điện thoại di động trên ghế sô pha.
Mà bên cạnh La Tấn là một đống lớn rác rưởi hoa hòe loè loẹt.
Người đàn ông có thói ở sạch nhíu mày: “Cậu lại đang phát điên cái gì thế?”
“Quà Giáng Sinh OK?” La Tấn đứng dậy, “Tuy rằng còn có mấy tháng mới tới nhưng đối với những bậc thầy như chúng ta, quà tặng và bất ngờ đều phải chuẩn bị trước tiên, thời gian càng dài, chuẩn bị phải càng đầy đủ hơn, càng dễ dàng đả động đến con gái.”
“Trai thẳng không nói đến yêu đương như cậu thì biết cái gì.”
“……”
La Tấn phủi phủi cây thông Noel của mình rồi nói: “Tớ phải tự tay treo những dải ruy băng này và tự thổi bóng bay, mỗi cái hộp nhỏ đều phải đựng một thỏi son giới hạn Giáng sinh và tặng nó cho Nhàn Nhàn.”
“Móa nó, tớ thật đúng là thiên tài.”
La Tấn hoàn toàn say mê với nghiệp lớn của mình, đội cho mình chiếc mũ Giáng Sinh rồi phủ thêm áo choàng, dạo qua một vòng ở trước mặt Bùi Hàn Chu, “Thế nào, tớ chính là lễ vật tốt nhất của Nhàn Nhàn.”
“Hóa trang thành quái vật da xanh thật sự rất thích hợp với cậu,” người đàn ông bắt bẻ hiếm khi gật đầu, nhìn về phía cậu ấy mà gật đầu, “Đặc biệt là cái mũ này.”
“……”
La Tấn liếc mắt thoáng nhìn lên, ý thức được cái đồ màu xanh mơn mởn này mang ở trên đầu dường như quả thực không may mắn nhưng lại không thể gián tiếp thừa nhận mình là kẻ ngu ngốc nên đành phải nói câu cậu biết cái gì, sau đó tiếp tục mang lên.
Rồi sau đó, không biết là nhìn đến cái gì ở Weibo, cả người La Tấn lập tức hưng phấn lên, thậm chí còn có loại nhảy nhót đại thù đã được báo, tầm mắt đảo qua Bùi Hàn Chu rồi nhanh chóng lật người, mở ra máy chiếu của văn phòng.
Ngay sau đó, Bùi Hàn Chu còn đang phê chữa tài liệu đã bị động thưởng thức sân khấu đêm nay của Lâm Lạc Tang.
Một sân khấu dành cho hai người.
Anh không nói một lời mà nhìn màn hình, cho đến lúc Lâm Lạc Tang và Đoàn Thanh xuống sân khấu sau khi cúi người thì lúc này La Tấn mới đắc ý đặt cánh tay lên bờ vai của anh: “Chậc chậc chậc.”
Bùi Hàn Chu nhìn nghiêng: “Làm sao?”
“Không có gì.”
La Tấn từ từ cởi chiếc mũ màu xanh lá cây Giáng sinh của mình đưa đến trên đỉnh đầu Boss Bùi…
“Tớ cảm thấy đêm nay cậu thích hợp với cái này hơn một chút, anh trai ạ.”